11 Âm Binh

Chương 26: C26 Tử Chiến

3h50 sáng, tại một bệnh viện địa phương, người ta thấy một thanh niên cõng theo thứ gì trên lưng, dáng vẻ nặng nề, đầu trần bất chấp mưa lạnh bước phăm phăm qua cổng viện. Bảo vệ cấp tốc gọi thêm nhân viên y tá trong phòng trực ra đại sảnh đỡ thứ trên lưng cậu thanh niên đó xuống. Kia là một người được trùm trong lớp áo mưa, chân tay lạnh ngắt, mặt tái xám, nhìn qua không biết còn sống hay đã chết. Phần bụng trái người đó có một vết thủng lớn, dù đã được rịt lại nhưng máu vẫn chảy rất nhiều, cả một khoảng lưng áo cậu thanh niên đều đỏ máu.

"Anh ta còn sống không?"

"Tắc thở rồi."

"Nếu cần máu thì tôi có."

"Cậu là người nhà phải không? Đợi ở ngoài đi, nếu cần chúng tôi sẽ gọi."

Qua màn đối thoại vội vàng, cậu thanh niên ngồi lại ngoài hành lang, các y bác sĩ đẩy băng ca vào phòng cấp cứu, từ đây cậu chỉ còn nghe được loáng thoáng những lời phân công của bọn họ. Huyết áp giảm nhanh, nhịp tim yếu, đồng tử co rút,...

Một tiếng trước.

Quân gục xuống ngay khi nấm mộ vừa được lấp lại, hắn hoàn toàn kiệt sức vì lạnh và mất máu. Cường phải lấy chiếc áo gió của cậu trùm cho hắn, rịt tạm lỗ hổng trên bụng hắn bằng cái mũ áo xé ra, sau cùng cậu lay cho hắn tỉnh lại. Đối với Cường thì đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, cậu không biết phải đi đâu để tìm bệnh viện, hơn nữa trời vẫn tối đen, mưa vẫn rả rích.

Gọi một lát, Quân lúc đó mới nhíu mày, hắn khó nhọc mở mắt ra, Cường vội hỏi hắn có nhớ đường tới bệnh viện đi hướng nào không. Hắn đáp, giọng đứt quãng, đi hết nghĩa địa, ra đường lớn, sau đó quay lại khu dân sinh. Cường lập tức sốc hắn dậy, cậu đặt hắn lên vai và bắt đầu rời đi. Nghĩa địa tối đen dần lùi lại sau lưng hai người.

Lẫn trong tiếng mưa, Quân đếm được từng bước chân vội vã, lớn hơn cả là tiếng khóc ly biệt của người con gái, xa dần, dù vẫn cảm thấy cô ấy đang dõi theo hắn, ngay đầu mộ kia, mắt nhòa lệ nhìn hắn đi khuất. Hắn bỗng mơ màng nhớ về quá khứ. Cách đây 13 năm, cũng có người cõng hắn trên lưng như vậy, tính mạng hắn lúc đó có phần giống với bây giờ, nếu không nhờ người đó tận tình cứu giúp, hắn có lẽ đã chẳng thể sống tiếp.

Suốt một năm qua, Quân đã quên mất cảm giác yên bình là như thế nào, cho tới hiện tại, mọi thứ trong hắn mới thực sự được giải tỏa. Những suy tư, toan tính đều lắng xuống, giống như khi hắn còn là một thằng nhóc, mấy chuyện này đều do người khác nghĩ thay hắn. Có một thời hắn đã được chăm sóc, bảo vệ như vậy, so với bây giờ, chỉ muốn bảo vệ một người mà hắn đã thấy quá sức, hắn tự nghĩ mình đúng là thất bại. Sao tự nhiên lại nhớ tới những chuyện này, Quân không rõ, chắc do hắn sắp chết nên tất cả hình ảnh quá khứ mới hiện về. Hoặc là do hắn thấy hoàn cảnh hiện tại nên bất tri bất giác đem quá khứ ra so sánh, rồi mơ hồ không nhận ra đâu là thực tại đâu là quá khứ.

Dọc đường đi, Cường nói rất nhiều, có khi là hỏi đường, có khi là hỏi vết thương của hắn. Cốt là để hắn tỉnh táo, nếu hắn ngủ, thân nhiệt sẽ giảm nhanh, có thể hắn sẽ chết trong lúc ngủ luôn. Quân lơ mơ nghe câu được câu không, nhưng hắn vẫn trả lời, dù hắn chẳng biết mình đang nói gì. Cho tới khi còn cách bệnh viện một đoạn đường, Quân không trụ được nữa, tai hắn hoàn toàn điếc đặc, bàn tay cũng tuột khỏi vai Cường, cảm giác hắn đã buông xuôi tất cả.

Vì thế mà Cường mới tức tốc chạy vào bệnh viện, lúc thấy các bác sĩ nói hắn đã tắc thở, tim cậu thắt lại, cảm xúc lẫn lộn. Dù muốn dù không thì hắn cũng đã đỡ giúp cậu một mạng, nếu vì chuyện này mà hắn chết, lương tâm cậu sẽ cắn dứt cả đời. Hơn nữa, vừa rồi Cường còn nghe hắn nói luyên thuyên cái gì đó, giống như kể chuyện đời hắn, người sắp chết thì luôn nói thật. Con người hắn, có lẽ cũng không xấu như cậu tưởng.

Ngoài hành lang không một bóng người, Cường nhìn chăm chăm vào phòng cấp cứu, cửa ở đó vẫn đóng chặt. Đã được 30 phút, chưa thấy y tá nào rời khỏi phòng, không khí lúc này rất căng thẳng. Két... Cánh cửa đột nhiên hé mở, một người bước ra, trên tay cầm một khay đựng dụng cụ phẫu thuật. Cường vội hỏi, người bên trong tình hình thế nào.

Y tá nói là Quân bị xuất huyết nội tạng, các bác sĩ đang khâu vết thương cho hắn, trước mắt còn phải theo dõi thêm, trưởng hợp bị tổn thương bên trong sẽ rất khó điều trị. Cô ấy còn bảo Cường qua phòng trực bên kia làm thủ tục nhập viện cho hắn. Dứt lời y tá liền rời đi, Cường thở dài, giờ chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, làm gì lúc này cũng vô dụng.

Cậu đi vào phòng trực, ở đó có một nhân viên đang làm việc, Cường nói là muốn đăng ký thủ tục nhập viện cho một bệnh nhân. Cô nhân viên hỏi cậu vài câu, ghi chép một chút, sau đó quay ra máy tính gõ lách cách. Cường phải chờ cô ấy nhập xong dữ liệu, trong lúc nhìn quanh phòng, cậu thấy trên tường treo rất nhiều ảnh, có mấy bức ghi là chụp từ năm 2003. Trong ảnh là các y bác sĩ từng làm việc tại bệnh viện này, vì cậu thấy ai cũng mặc áo blous trắng, khuôn mặt họ hầu hết đều đang cười. Một trong số đó, Cường kinh ngạc nhận ra, có một người mà cậu biết cũng xuất hiện trong ảnh.

Kia là cha Cường. Có bốn bức ảnh ông chụp cùng những người khác, từ các năm 2003, 2006, 2010, 2014. Khuôn mặt ấy cậu không thể nhầm được, ban đầu cậu còn tưởng chỉ là người giống người thôi, nhưng khi nhìn bức ảnh chụp năm 2003, thời điểm sau hơn một năm ba Cường mất tích, vẻ mặt nghiêm nghị trong đó vẫn không thay đổi. Cũng chính là khuôn mặt khắc sâu trong tâm trí cậu, suốt 14 năm qua cậu luôn tìm kiếm, từ lúc chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi, cha bỏ đi sau khi trở về từ Thái Nguyên. Rồi tiếp theo là chuỗi dài hạnh phúc cùng đau khổ chồng chất, khiến cho thâm tâm Cường một khắc cũng không quên được hình bóng cha, giờ đây đang hiện lên rõ rệt hơn bao giờ hết. Đúng là cha rồi, cha đã ở đây, làm việc tại nơi này suốt bao nhiêu năm, cậu không kìm nổi xúc động, mặc cho cô nhân viên kia đang nhìn hành động kỳ lạ của mình, Cường vươn tay lên chạm vào bức ảnh. Có phải cha vẫn ở đây không?

- Cô cho tôi hỏi, bác sĩ trong ảnh này đang làm ở phòng nào vậy? - Cường nói, trong mắt ánh lên tia sáng,.

- Xin lỗi, tôi mới vào làm, không rõ về nhân sự trong bệnh viên này lắm - Cô nhân viên nhìn cậu đáp.

Cường không hỏi thêm, phải nói là bây giờ cậu đang rất vui mừng, có thể biết được cha mình chắc chắn từng làm việc ở đây. Bức ảnh cuối cùng được chụp là vào năm 2014, cách đây hai năm, có thể cha vẫn đang làm bác sĩ trong viện này. Biết đâu chỉ sáng mai thôi, Cường sẽ gặp được ông ấy, cậu nhìn người trong ảnh, khuôn mặt đã già đi ít nhiều, mái tóc cũng bạc dần, chỉ có dáng người là không đổi, thời gian qua cha đã sống như thế nào, khi gặp lại có thể nhận ra cậu ngay không. Còn cả chị Vy nữa, chị sẽ tạm thời quên đi nỗi đau mất Bông, tìm được cha là mong muốn của cả hai chị em, hiện tại mong muốn đó đã sắp thực hiện được.

Cùng lúc cậu muốn chạy ngay đi tìm người hỏi thăm, nhưng hiện trời còn chưa sáng, cả viện chỉ có vài y tá và bác sĩ làm việc, mà phần lớn họ đang tham gia điều trị cho Quân. Nghĩ vậy Cường liền quay lại phòng cấp cứu, trong lòng hồi hộp, một phần là vì tình hình của Quân, một phần nữa là vì tin tức về cha mà cậu sắp có được.

Gần một giờ sau, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, Cường lập tức đón hỏi, bác sĩ nói rằng, Quân tạm thời qua cơn nguy kịch, nhưng tình hình vẫn chưa được ổn định, vừa rồi chỉ cần chậm thêm chục phút, e rằng tính mạng hắn đã không cứu được rồi. Cường thở phào, lúc này cậu mới hỏi:

- Bác sĩ có biết ai tên Nghĩa, đã hoặc đang làm bác sĩ trong bệnh viện này không?

- Có phải là bệnh viện mình có hai bác sĩ tên Nghĩa, một người làm ở bên khoa chuẩn đoán, một người làm bên khoa nội soi không? - Bác sĩ nghĩ ngợi trong giây lát, sau liền quay sang hỏi y tá bên cạnh.

- Đúng rồi, à, trước còn một anh Nghĩa làm ở khoa bệnh nhiệt đới nữa, nhưng mà anh ấy nghỉ việc rồi - Cô y tá có vẻ già dặn vừa đáp.

Cường vội lấy điện thoại di động ra chỉ người cần tìm cho họ xem, lúc trước cậu đã chụp lại bức ảnh treo tường trong phòng trực bệnh viện. Sau khi nhìn kỹ bức ảnh, cô ý tá nói:

- Đúng là anh Nghĩa này, bác sĩ nhớ cái anh cao cao hay uống nước chè ở phòng tập trung không - Cô y tá chỉ chỉ người trong ảnh cho bác sĩ đứng bên cạnh xem.

- Nhớ rồi, nhưng mà anh ấy nghỉ việc cũng được một năm nay, nghe bảo là bị tai nạn gì nặng lắm - Bác sĩ gật gật đầu.

Như có tiếng sét đánh ngang tai Cường, cậu lập tức hỏi:

- Tai nạn nặng lắm không bác sĩ?

- Nặng. Tôi không thân với anh ấy, nhưng mà cách đây không lâu có nghe nói là sau tai nạn thì không tỉnh lại nữa, thành người thực vật luôn đấy, quả thật anh ấy rất tốt nhưng lại không được may mắn - Cô y tá đáp, giọng có chút thương tâm.

- Cô có biết giờ cha tôi nằm ở viện nào không?

- Cậu là con anh ấy à? Là cái thằng bé mà hồi đấy anh ấy nhận nuôi phải không? - Cô y tá chợt hỏi lại.

Cha nhận con nuôi? Cái đó bây giờ không quan trọng, Cường đáp:

- Tôi là con ruột của ông ấy, cô biết cha tôi giờ đang ở đâu không?

Cô y tá nhìn bác sĩ một cái, hai người im lặng một lúc, sau cô ấy mới nói:

- Tôi không biết, chuyện đó cũng đột ngột lắm, cậu thử hỏi người khác xem, bên khoa bệnh nhiệt đới chắc có người biết đấy.

Sau đó mấy người bọn họ rời đi, để lại một mình Cường trước cửa phòng cấp cứu, vẻ mặt cậu từ lúc nào đã trở lên thất thần. Hy vọng bỗng chốc bị dập tắt, bây giờ cậu chỉ có mong muốn nhìn thấy cha, dù có là người thực vật, quãng đời còn lại, cậu sẽ cố gắng chăm sóc cho ông ấy.

Đợi tới khi trời sáng, Cường đi hỏi thăm trong khoa bệnh nhiệt đới, tâm trạng có phần không tốt, suốt một buổi sáng, cậu chỉ nhận lại được một sự thất vọng chồng chất. Những người ở đó nói rằng, cha cậu lúc bấy giờ đã xin nghỉ phép về thăm gia đình, theo như lời người làm cùng cha thì ông đã lâu không về gặp các con nên muốn xin nghỉ vài hôm. Nhưng không may là trên đường đi, cha Cường gặp tai nạn, ông bị một xe tải mất phanh đâm trúng, người ta không rõ là ông được đưa vào bệnh viện nào điều trị. Chỉ biết là sau ngày hôm đó, có người gọi điện báo, hình như là con trai nuôi của ông ấy, nói rằng bác sĩ đã bị tai nạn, chưa biết khi nào mới tỉnh lại nên công việc ở bệnh viện sẽ không thể tiếp tục được. Từ đó tới nay họ không còn thấy ai nhắc đến vị bác sĩ đó nữa, thực sự đây cũng là một mất mát rất lớn đối với bệnh viện.

Cường có hỏi về người con nuôi của cha cậu, nhưng đáp lại là những cái lắc đầu. Họ nói là ông ấy về làm việc tại bệnh viện cách đây khoảng 14 năm, hồi đó khu vực này đang bị dịch sốt suất huyết hoành hành dữ dội lắm, bao nhiêu người chết, có gia đình không còn một ai. Trong những người được chữa khỏi, có một đứa trẻ, gia đình đứa bé đã chết hết, bác sĩ là người trực tiếp điều trị cho nó, nên về sau ông cũng nhận nuôi nó luôn. Tính ra cũng đã 13 năm kể từ ngày ấy, mặt mũi thằng bé thế nào, bọn họ cũng không nhớ, nó ít khi theo bác sĩ tới viện, lớn lên lại đi học xa, hiện tại không ai biết thằng bé đó ở đâu nữa.

Càng tìm hiểu, Cường càng thấy bế tắc. Cậu chỉ toàn nhận lại được những thất vọng, không có lấy một manh mối nào cả. Trong số những người cậu nói chuyện, có một bác còn khuyên cậu, từ bỏ đi, một năm rồi, có khi cha cậu cũng không thể qua khỏi vụ tai nạn, có tìm kiếm nữa cũng chỉ thêm đau lòng thôi. Cường không tức giận vì những lời đó, cậu đã nghĩ tới tất cả, khi nghe họ nói về vụ tai nạn, cậu biết là hy vọng lúc này không còn nhiều, nhưng dù chỉ là một nấm mộ, cậu cũng muốn tìm đến đó.

Suốt buổi sáng lang thang trong viện, Cường mệt mỏi trở về phòng bệnh của Quân, một đêm không ngủ, thêm nửa ngày đầy tâm trạng, hiện Cường giống một xác chết hơn cả người nằm trên giường bệnh kia. Cậu ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, có chút bất mãn trong lòng, vì sao cái gì cậu cũng không thể làm kịp.

14 năm trước, cậu không kịp hiểu suy nghĩ của cha, ông đã vì chuyện ở Thái Nguyên mà giằn vặt bản thân, ông còn sợ chuyện đó sẽ hại tới gia đình mà rời bỏ mọi người, đi đâu thật xa. Năm tháng trôi qua ông nghĩ đã đến lúc quay về, nhưng chẳng việc gì là trọn vẹn, những lo sợ cuối cùng cũng thành sự thật.

12 năm trước, cậu không kịp trở lên mạnh mẽ để bảo vệ mẹ, người đã luôn bao bọc che chở cho cậu suốt tuổi thơ. Người đã làm tất cả để cho cậu một gia đình hạnh phúc, chưa bao giờ mẹ hết yêu thương cậu, cho tới sau khi mẹ rời bỏ cuộc đời. Tình cảm đó được truyền lại cho chị gái.

2 tháng trước, cậu lại không kịp tới cứu Bông. Cậu từng thề sẽ bảo vệ chị và Bông bằng cả mạng sống của mình, nhưng thực tế thì sao. Tới một đứa bé cậu cũng không cứu được, cứ là người cậu yêu thương, kết cục sẽ rất bi thảm. Khiến chị gái phải sống trong chuỗi ngày ảo vọng sẽ tìm thấy con, là vì cậu sợ chị biết việc cậu không thể cứu được Bông, hay vì cậu lo chị không chịu nổi cú sống khi biết sự thật, Cường vẫn luôn tự hỏi. Tới giờ cậu vẫn chẳng làm được gì cho những người thân xung quanh.

Có tiếng ho khẽ, Cường chớp mắt, cậu nhìn lại người đang nằm trên giường. Hắn vừa tỉnh, ánh mắt đã có chút thần thái, không biết phải nói gì với hắn lúc này, cậu đành yên lặng.

- Không có gì để nói à? - Quân chợt lên tiếng.

Cường vẫn ngồi yên không đáp, cậu đang rất mệt mỏi, nếu được thì lúc này cậu muốn ở một mình.

- Thấy cả ông bà ông vải đến đón rồi, hóa ra chỉ là mơ. Đau chết mất! - Quân lại nói, hắn vặn vẹo trên giường mấy cái, dường như lại vừa động phải vết thương.

Nghe tới đó, bỗng trong đầu Cường nhớ ra một chuyện, cậu liền nói:

- Đêm qua mày có kể là từng bị bệnh rất nặng, còn tưởng không qua khỏi, sau thì được một người cứu chữa. Người đó rất tốt, tới khi hết bệnh còn cho mày ăn với nhiều thứ nữa, người đó có phải là bác sĩ làm trong viện này không?

Lúc nói những lời này Cường thấy mặt Quân có thay đổi, nhưng hắn không thể hiện gì nhiều, hắn nhếc miệng đáp:

- Tao không nhớ là đã nói mấy cái đây.

Lúc đó hắn hôn mê, đầu óc mơ mơ hồ hồ, nói cái gì cũng không rõ, bây giờ hỏi lại, hắn lập tức phủ nhận. Cường cũng không muốn nghĩ nữa, hắn không nói thì cậu cũng không ép, nếu như phải hỏi tất cả những người từng được cha chữa bệnh cho, vậy chắc cả đời này cũng không hỏi hết. Chưa kể tin tức đó phần lớn là vô dụng, nếu tìm được người con nuôi của cha thì may ra còn có chút hy vọng, Cường tự hỏi, không biết người đó như thế nào.