(12 Chòm Sao) Hoàng Cung Náo Loạn, Gà Bay Chó Sủa

Chương 5: Buổi chầu sớm

~~~Xuất hiện: 12 nhân vật~~~​

Mới sáng sớm, trong Minh Châu cung đã náo nhiệt ầm ĩ hơn mọi ngày. Ma Kết đầu mọc ra ba vạch đen bất lực đưa tay lau mồ hôi nhìn cái con người đang cuộn mình trên giường. Đúng là tổn thọ người ta, gần một canh giờ dùng đủ mọi biện pháp, Nhân Mã đều không mở mắt ra, cứ như thể không biết đến tồn tại xung quanh vậy. Quay đầu nhìn ba cung nữ dở khóc dở cười ai oán, Ma Kết không nhịn được mà bật cười.

Cung nữ Ất ban đầu hớn hở đi đến lay gọi, nhận ngay một cái đẩy ngã nhào xuống đất.

Cung nữ Giáp hùng dũng kéo chăn Nhân Mã, rốt cuộc rách luôn cả chăn gấm thượng hạng.

Cung nữ Bính mon men đi đến kéo chân, ai dè trên mặt xuất hiện một nốt chân năm ngón to đùng màu hồng cực kì độc đáo, đến giờ còn chưa nhạt màu.

Cuối cùng, Ma Kết đành đích thân ra tay...

"Mã Mã !!! Mau dậy thôi, có đồ ăn rồi!!!"

Tiếng kêu gào lanh lảnh như dã thú tru vang lên, Nhân Mã bị tiếng hét làm cho giật mình bật dậy, cuống cuồng nhảy xuống giường không kịp xỏ giày mà định chạy ra ngoài.

"Sao, sao, đồ ăn, đồ ăn ở đâu? Mau mang tới đây đi a!!!"

Ba cung nữ yên lặng rơi lệ, hóa ra cách gọi dậy lại đơn giản như vậy, thế này có được tính là bạo lực trong hoàng cung hay không?

Dùng xong bữa trưa, Ma Kết kéo Nhân Mã đi dạo một vòng hoàng cung, hôm nay kì thi Trạng Nguyên kết thúc, công chúa nước láng giềng cũng vừa mới tới, có vẻ rất náo nhiệt nha. Đi đến trước cửa điện, hai hàng nam tử đã đứng xếp hàng ngay ngắn chờ truyền gặp. Nhân Mã phấn khởi kéo tay Ma Kết đứng vào một góc rất gần đó sùng bái:

"Oa, cổ đại các ngươi thật lắm mỹ nam nha!"

"Hừ, có gì hay ho chứ. Ta còn đang lo chết đây."

Ma Kết ảo não vò vò đầu. Nhân Mã ngơ ngác:

"Tại sao?"

"Hoàng huynh nói lần này nếu trạng nguyên nhân cách tốt sẽ gả cho ta. Ngươi nói xem, có phải bi ai hay không? Đám nam nhân đều là động vật tư duy bằng nửa thân dưới, chẳng có tên nào ra hồn cả, người nói có đúng hay không?"

"A, đúng, ngươi nói rất đúng."

Nhân Mã giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ đồng tình, tuy nhiên mắt lại dán chặt vào dãy mỹ nam kia thèm nhỏ dãi, bắt đầu thả hồn mơ mộng được gặp soái ca trong tiểu thuyết ngôn tình. Nhân Mã đang nghĩ, trong khung cảnh hoa rơi suối chảy lãng mạn, gặp được một nam tử anh tuấn phi phàm, ôn nhu hòa nhã, nắm tay nhìn nàng với vẻ sủng nịch cưng chiều, cùng nàng đi đến cuối con đường.

Ma Kết nghiến răng nhìn hảo tỷ muội ngơ ngẩn chóp chép miệng như thể muốn lao tới chỗ kia ngay lập tức, bất lực ai oán: nãy giờ ngươi có nghe ta nói gì không vậy?

Đang thập thò, bỗng một thanh âm trong trẻo vang lên:

"Ai nha, Kết Nhi, ngươi ngồi đó làm gì vậy?"

Cả hai cùng quay đầu lại, Thiên Bình, Song Tử, Bảo Bình cùng Xử Nữ chớp mắt đứng đằng sau, nghi hoặc nhìn hai nữ tử đang rụt cổ dáo dác như đi ăn trộm. Ma Kết quay đầu suỵt một tiếng, bĩu môi chán nản:

"Bình Nhi hả, ta đi xem phò mã tương lai của mình."

Nhân Mã ngây ngẩn nhìn ba mỹ nam đứng sau Thiên Bình, hai mắt sáng rực xông ra bắt tay cười rất rực rỡ:

"Ai nha, xin chào ba vị công tử, rất vui được làm quen. Ta là Nhân Mã, muội muội kết nghĩa của Ma Kết công chúa."

Bảo Bình cười hắc hắc, vuốt vuốt cằm không để Song Tử nói chen vào:

"A, ra là Nhân Mã cô nương, tại hạ Bảo Bình- quốc sư đường triều, vị bên cạnh là Song Tử- thái y và Xử Nữ- một vị huynh đệ giang hồ, còn cô nương này là Thiên Bình- tam tiểu thư phủ Thừa tướng."

Song Tử cùng Thiên Bình liếc mắt khinh thường, đồ hoa hoa công tử lại dở trò trêu chọc cô nương nhà người ta, đúng là mặt quá dày rồi. Song Tử quay đầu nhìn vị công chúa vẫn đang ngồi xổm rất không có tiền đồ, híp mắt:

"Kết Nhi, ngươi có mỏi chân hay không? Sao luôn miệng nói không lấy phò mã, cuối cùng lại đi xem mặt họ vậy? Đúng là nói một đằng làm một nẻo."

Ma Kết trừng mắt tóe lửa, không nói không rằng xắn tay áo lên tỏ vẻ muốn đánh người, Song Tử liền núp dưới bóng Xử Nữ, nũng nịu kêu to:

"Xử Ca, mau cứu ta, công chúa này thật bạo lực."

Bảo Bình ôm chầm lấy Xử Nữ, gạt tay Song Tử ra chớp mắt khinh bỉ, nói bằng cái giọng ngọt ngào nhất:

"Xử Ca là của ta, ai cho ngươi ôm hả?

Xử Nữ bi ai ngẩng đầu, tại sao hắn lại quen với đám người động kinh này vậy? Sét mau đánh chết hắn đi...

Nhân Mã cũng bi thương rơi lệ suy sụp ngồi phịch xuống đất, trái tim bé nhỏ tổn thương ghê gớm. Lại vỡ mộng rồi, soái ca của mình ở nơi nào. Nam tử cổ đại toàn là mỹ nam, nhưng hình như không có người nào bình thường a...

"Mau ra đi, đừng có thập thò ở đấy nữa."

Thanh âm trầm khàn vang lên khiến sáu người giật thót, nuốt nước bọt cúi đầu đi ra. Thiên Yết khoác hoàng bào, gương mặt yêu nghiệt liếc qua từng người một, Sư Tử ngồi bên cạnh đắc ý nhìn Nhân Mã khiêu khích, hắn vẫn không quên được việc hôm qua nàng muốn nạp hắn làm nam sủng, ghi thù rất sâu nha.

Kim Ngưu toát mồ hôi, cuối cùng cũng đưa được hai vị tiểu tổ tông này về đến kinh thành an toàn. Trên đường đi, hai nàng náo loạn đến nỗi gãy kiệu, ong đuổi, hái hoa tặc rượt, thậm chí cả ăn mày cũng điên cuồng đuổi theo báo thù, thật sự rất kinh khủng. Thiên Yết nhìn biểu tình của họ, lạnh nhạt nói:

"Đông đủ quá nhỉ?"

Ma Kết nhe răng cười gượng, toi rồi, không phải vị hoàng huynh thân ái này lại đang khó ở đấy chứ, nàng thật quá xui xẻo đi. Liếc mắt sang hai nữ tử đứng một góc, nàng ngạc nhiên:

"Hoàng huynh, đây là..."

"Công chúa Song Ngư nước Song Thổ cùng tỷ muội kết nghĩa Bạch Dương."

Song Ngư cùng Bạch Dương hùng hổ nhìn chằm chằm vào mặt Ma Kết giống như sắp ăn thịt người tới nơi, Nhân Mã nghĩ hai nàng muốn gây khó dễ cho hảo tỷ muội Ma Kết của mình, thu hết chút can đảm còn lại xông lên chắn ngang:

"Nha, các ngươi muốn làm gì?"

Hai nữ tử kinh ngạc nhìn nhau, giây lát chuyển sang tươi cười hớn hở vôx vai nàng:

"Có khí phách, có khí phách, ta thích. Ngươi tên gì hả?"

Nhân Mã ngẩn người, không phải là muốn gây sự à, tại sao lại thay đổi nhanh như thế? Mà thôi, không dính vào rắc rối là được, nàng muốn có bạn chứ không cần kẻ thù nha.

"Ách, ta là Nhân Mã, đây là Ma Kết công chúa, còn đây là Thiên Bình tiểu thư."

Trong lúc mấy vị tiểu thư này mải mê giởi thiệu, sáu mỹ nam đầu mọc ba vạch đen, họ đang coi buổi chầu này là nơi nói chuyện bát quái đấy à, chư vị quần thần còn đang ở đây đó.

Bạch Dương lần đầu vào cung vô cùng hớn hở, mỹ nam thật nhiều, khi chuẩn bị về trại nhất định phải tóm theo mấy kẻ sáng sủa nhất về làm áp trại tướng công.

Mắt Ma Kết đảo qua nam tử đứng đầu dãy cử nhân, suýt chút nữa thì ngã. Nhân Mã cùng Thiên Bình cũng kinh hoàng lùi lại hai bước, mặt của hắn...thật sự rất đáng sợ: râu ria lổm nhổm, mụn mọc như nở hoa, mắt bé híp lại như sợi chỉ, miệng cười để lộ hàm răng đen xì, mũi to quặp vào trong, trên má còn có vết sẹo dài rất hung dữ. Y thấy ba nàng nhìn chằm chằm vào mình, ngượng ngùng vò vò gấu áo nói:

"Công chúa và các vị tiểu thư đây xin đừng làm tại hạ xấu hổ, ta cũng biết dung mạo mình rất đẹp, nhưng vì thế mà khiến mọi người ghen tỵ ngưỡng mộ thì ta thật không dám."

Tất cả mọi người trực tiếp ngã nhào ra đất, trợn trừng mắt co giật, tên này không phải có vấn đề về mắt đấy chứ, y mà đẹp trai thì họ đều là Phan An tái thế rồi. Bệnh thần kinh!!!

Song Ngư bất chấp hình tượng cười rống lên chỉ tay vào mặt y:

"Ngươi...ha ha...tự đề cao bản thân quá rồi..."

"Các ngươi...rốt cuộc có phong chức hay không?"

Một thanh âm trong trẻo tràn đầy tức giận vang lên, nữ tử vận xiêm y nữ quan đứng ra, phẫn nộ giơ tay lên trời::

"Ta đứng mỏi chân rồi nha, có rắm mau thả, nhanh lên một chút. Ta đang căng thẳng, cứ xì xầm lằng nhằng phiền chết."

Ách, nữ tử này thật khí thế. Thiên Bình và Song Tử ngạc nhiên:

"Giải Nhi, ngươi đỗ rồi?"

Cự Giải bớt căng thẳng, vui vẻ cười:

"Ừ, ta đỗ Trạng Nguyên."

"Trạng nguyên?"

Mọi người hoàn toàn ngây ngốc trợn trừng với Cự Giải, kích động hét lên. Đây là nữ tử đầu tiên trong lịch sử Thiên Triều quốc đỗ Trạng nguyên, thật là đáng khâm phục, đáng ngưỡng mộ. Ma Kết là vui sướng nhất, lao đến ôm chầm lấy Cự Giải mừng rớt nước mắt:

"Hoàng huynh, đó là Trạng nguyên, muội đồng ý lấy nàng làm phò mã."

"....."=.=|||

Công chúa thân yêu à, người làm ơn giữ cho chúng thần chút mặt mũi có được hay không? Nếu để các nước khác biết công chúa Thiên Triều quốc tính tình quái dị, e họ phải chui đầu xuống hố để đỡ xấu hổ mất.

Cự Giải tròn mắt, giây lát phục hồi tinh thần, mỉm cười:

"Ô, được thôi."

"..." ~~~>.<~~~

Chúng tôi muốn đổi Trạng nguyên, nữ tử này bị công chúa ôm nên lây nhiễm bệnh biến thái rồi!!!

~~~~~~~~~~~~~​

Trong điện là cuộc bàn luận của các đấng nam nhân quyền uy: Hoàng thượng Thiên Yết, Quôc sư Bảo Bình, Đệ nhất Thái y Song Tử, đệ nhị sát thủ Xử Nữ, Đại tướng quân Kim Ngưu và Tam vương gia Sư Tử. Mặt ai nấy cũng ngưng trọng như bị mất của, một con ruồi bay qua cũng nghe được rõ tiếng. Thiên Yết ngả người trên long ngai, nhàm chán nhìn thỏi vàng đặt trên bàn được họ ngắm nãy giờ, mở lời:

"Các ngươi là đang bàn việc nước hay soi vàng vậy hả?"

"Hoàng thượng, soi vàng cũng là một việc làm cao cả chứng tỏ lòng yêu nước mà. Chúng thần là đang tìm hiểu vàng Đạo Giang quốc, hoàn toàn không có ý khác."

Trăm miệng một lời, không ai thừa nhận mình tham tiền. Thiên Yết co giật khóe môi, đám người này đường đường là mệnh quan triều đình lắm tiền nhiều của nha, làm sao lại vẫn đói khát vàng bạc ngân lượng đến phát điên thế này? Được rồi, hắn thừa nhận đám huynh đệ mình của rất vô sỉ, tuy nhiên người làm Hoàng thượng bình thường như hắn phải có trách nhiệm cứu vớt họ ra khỏi u mê, cao cả, thật là cao cả!

"Các ngươi..."

"Dạ Hoàng thượng!"!

Năm đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn Thiên Yết với vẻ trìu mến, chúng ta có thể dùng một câu để diễn tả: một đám không rõ giới tính.

Thiên Yết nhếch miệng, trong lòng năm nam tử thầm rợn gai ốc, bất giác lùi lại một bước cảnh giác.

"Có phải rất thích vàng đúng không?"

"Hoàng thượng, ý ngài là gì?"

Mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau lăn xuống, bọn họ cắn ngón tay sợ hãi nhìn Thiên Yết, có chút nghi hoặc. Thiên Yết híp mắt, thản nhiên:

"Tốt lắm, mỏ vàng ở phía nam hoang mạc đang thiếu người, ta sẽ thành toàn cho các ngươi."

"Đừng!!!"

Buổi chầu chính sự kết thúc trong tiếng gào thét thảm thiết của năm ngươi, Hoàng thượng, ngài thật sự quá cao thâm. T_T