12 Chòm Sao Và Khoảng Thời Gian Cấp 3 Vui Vẻ

Chương 8: Chương 6

Chà... Mới đây mà đã kiểm tra chất lượng đầu năm rồi sao? Không biết các bé sao của chúng ta sẽ sắp xếp như thế nào đây nhỉ?

"Ấy! Không biết đề năm nay khó không?" Thiên Bình cắn bút, quay sang bàn Cự Giải nói nhỏ.

"Tớ không biết... Nhưng mà chắc cũng không đến nỗi..."

Cự Giải thở dài ngán ngẩm. Chả là hôm qua anh chàng thức khuya phụ giúp mẹ nên giờ vẫn còn buồn ngủ a~

"Tất cả không ồn ào nữa, đến giờ kiểm tra rồi!" Song Ngư tay cầm xấp đề thi trên tay, mỉm cười dịu dàng với các học sinh.

Lớp A12...

"Trời ơi! Hôm qua ngủ quên mất, chưa có ôn bài nữa!" Nhân Mã cảm thán một câu rồi quay sang Bảo Bình. "Cậu là thiên thần trong đôi mắt tớ...."

"Không! Đừng có dụ dỗ! Tớ cũng chưa có học bài!" Bảo Bình một tay đẩy cái mặt ngố rừng của Nhân Mã đang từ từ tiến lại, một tay chống cằm thở dài.

"Im lặng nào! Bắt đầu làm bài!"

Thời gian chầm chậm trôi qua, mặt trời đứng bóng, cây xanh xào xạc đong đưa...

Hết giờ!!!

Và cuối cùng, sau trận chung kết, bảng xếp loại học sinh của các lớp A11 và A12 là:

A11: Thiên Bình, Cự Giải, Kim Ngưu, Thiên Yết.

A12: Ma Kết, Xử Nữ, Bảo Bình, Nhân Mã.

"Thiên Yết đội sổ lớp kìa? Hú hú!"

"Im lặng! Im lặng!" Sư Tử đập bàn. "Hôm nay Thiên Yết có gọi điện cho thầy nói bạn ấy bị bệnh. Kim Ngưu! Em học hành thế nào mà vẫn chỉ có 2đ vậy?"

"..............."

Sư Tử thở dài, thằng nhóc này, bực chết đi được! Ước gì cậu có thể nện cho nó một bài học để bỏ cái thói ngạo mạn đó! Sư Tử hừ nhẹ rồi cùng Song Ngư bước ra khỏi lớp.

"Song Tử, nhiệm vụ tối nay giao cho cô và Xử Nữ, được chứ?"

"Thầy cứ tin tưởng ở em!" Song Tử mỉm cười, tay đập lên vai Bạch Dương một cái, dường như chỉ cần vài ngày là cô nàng có thể kết thân với bất cứ ai.

Vừa mở cửa phòng giáo viên ra, Bạch Dương đã chạy ngay lại bàn Song Ngư làm cô có phần hơi giật mình.

"Này, tối nay tôi đến nhà cô được không?"

"Nhà tôi?" Cái what the... Tối nay? Chỉ có hai người? Đầu óc Song Ngư lại bắt đầu liên tưởng a~~

"Tôi muốn thăm con mèo mướp hôm bữa? Có tiện không?"

"À à..." Song Ngư cười gượng. "Được chứ, nhưng mà, khi nào qua thì anh gọi cho tôi nhé."

"Okay okay! Hứa nha!" Bạch Dương đá mắt tinh nghịch với cô một cái rồi quay ra phía cửa.

"Song Tử, cô thấy cái thằng đó đang cua Song Ngư đúng không?" Sư Tử quay sang Song Tử cười ranh.

"Chắc là vậy rồi, ha ha!"

Chiều...

Kính cong... Kính cong...

Hai tiếng chuông vừa dứt, cánh cổng lớn màu trắng đã được mở ra. Một người đàn ông trung niên nghiêm nghị nhìn lướt qua người Sư Tử rồi dừng lại ở bịch đồ ăn trong tay cậu, đoạn, ông ta cất giọng nhàn nhạt.

"Cậu tìm ai?"

"Chào bác, cháu là thầy giáo của Thiên Yết, không biết cháu có thể vào trong được không ạ?"

"Mời."

"Cảm ơn."

Mồ hôi Sư Tử nhỏ xuống từng giọt, ông quản gia này... ánh mắt sát khí quá!!!

"Cậu cứ đi thẳng lên lầu, quẹo phải, chính là phòng của cô chủ."

"Ủa? Vậy ba mẹ của Yết Yết đâu ạ?"

"Họ là thương nhân, thường xuyên không có ở nhà." Yết Yết sao? Quản gia khẽ nhíu mày. Đây cũng không gọi là quá thân đi.

Sư Tử cúi người lịch sự chào một tiếng rồi bắt đầu đi lên lầu.

Căn nhà này quả đúng là đẹp! Chiếc đèn trùm treo phía trên há chẳng phải là từ thời Nữ hoàng Elizabeth II à? Nền nhà và cả cầu thang đều được lát bằng đá Graphit mang lại cảm giác khoan khoái dễ chịu. Sư Tử mỉm cười, quả là không tệ nha!

Cậu từ từ mở cửa bước vào phòng. Trên chiếc giường nhung lớn màu hồng nhạt là một cô gái với mái tóc màu đen óng ả xoã dài đang nhắm chặt mắt. Thần thái cô nhợt nhạt không chút huyết sắc, đôi môi lâu lâu mím lại lộ rõ vẻ khó chịu. Sư Tử vội đặt túi thức ăn lên bàn, đưa tay lên trán cô.

Nóng quá! Là bị sốt cao rồi!

"Nước... nước..." Thiên Yết thều thào.

"Có đây, có đây!" Sư Tử nhanh chóng ngó quanh phòng, mắt dừng lại nơi một bình nước bằng thuỷ tinh nhỏ, cạnh bên có một cái ly kiểu. Cậu nhanh chóng đi lại, rót một ít nước. "Ngồi dậy đi, từ từ thôi." Sư Tử đặt mông lên giường (ha ha, đặt mông XD), tay đỡ Thiên Yết ngồi dậy, kê ly nước vào miệng cô.

"Thầy..." Thiên Yết chầm chậm mở mắt, sau khi uống nước thì tỉnh táo không ít.

"Nói ít thôi." Sư Tử nhe răng cười hì hì, đoạn đỡ cô ngồi dựa lưng vào thành giường. "Bị sốt thế này sao lại không có ai chăm sóc?"

"À... Chị giúp việc đã giúp em đi mua thuốc từ tối hôm qua, nhưng không hiểu sao vẫn chưa hết sốt."

"Trời à... Mai mốt có gì cứ gọi cho thầy, biết chưa! Em có biết em bệnh làm thầy đau lòng lắm không?" Sư Tử phô trương nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ thống khổ làm Thiên Yết cảm giác như có một con quạ bay ngang qua đầu và giọt mồ hôi khổng lồ đang chảy trên trán cô.

"Vâng..."

"À đúng rồi, tin vui nè, vì em không đi học nên đã xếp hạng bét lớp."

"Cái gì? Như vậy là vui à?" Thiên Yết gương mặt vặn vẹo đủ kiểu. Ông thầy này là đang troll cô?

"Không, thầy chưa nói hết! Lần sau sẽ được kiểm tra lại. Thầy đặc cách cho em đấy! Ha ha!" Sư Tử cười lớn, cảm giác trở thành vị cứu tinh cho đám học sinh nhỏ bé yêu dấu quả thật rất sảng khoái.

"Tâm thần thật chứ..." Thiên Yết nghĩ thầm, môi khẽ nhếch lên.

"Đồ ăn đây này, thầy có mua cho em. Cam có, táo có, cháo gói cũng có, khi nào đói thì ăn, nghe không?"

"Em cảm ơn..."

"Không cần, không cần, ha ha! À nhân tiện, đây là cháo mà thầy vừa mới nấu, vẫn còn nóng, chưa kịp thử đã đem qua luôn cho em đấy! Ăn đi!"

Sư Tử hào hứng lấy từ trong bịch ra một cái cà-mên nhỏ, bên trong là cháo thịt bằm mà anh chàng tốn mất 1 tiếng để làm. Và điều này khiến cho nàng Yết của chúng ta hết sức cảm động. Sư Tử cầm muỗng múc một miếng cháo lên, thổi nguội rồi đưa vào miệng Thiên Yết.

"Ặc..."

"Sao vậy?"

"Không ạ... Ngon... ngon lắm..."

"Thật sao? Ha ha! Đây là lần đầu tiên thầy xuống bếp đó!"

Sư Tử cười lớn, không khách khí cũng múc một muỗng cho vào miệng mình.

"Sặc! Sao mà dở vậy? Đắng không ra đắng mà mặn không ra mặn! Yết Yết, khẩu vị của em cũng thật lạ."

"Ha ha ha ha!"

Thiên Yết bò lăn ra giường, dở khóc dở cười. Cô chỉ là không muốn cậu buồn nên mới khen ngon, không ngờ lại bị gán cho cái biệt hiệu "người có khẩu vị ăn lạ". Thật là mắc cười quá nha!

Sư Tử không hiểu gì, thấy cô cười cũng bắt đầu cười theo. Haiz... Trong phòng có hai con người cứ thế cười hô hố, chỉ tội ông quản gia đứng bên ngoài chả hiểu cái mô-tê gì.

------------------------------

Bạch Dương dừng xe trước cửa nhà Song Ngư. Ra cô cũng sống ở chung cư. Cậu gửi xe xong thì lên số phòng 252, tay bắt đầu bấm chuông.

Kính cong...

Cạch!

"Anh vào đi."

"Uhm."

Song Ngư cô hôm nay mặc một chiếc váy màu tím nhạt, điều này góp phần tôn lên làn da trắng hồng của cô. Tóc cô xoã dài tới lưng, phía trên có cài một chiếc kẹp hình con cá nhỏ, trông rất đáng yêu. Bạch Dương khẽ mỉm cười rồi bắt đầu quan sát căn phòng. Phòng khách cô nhỏ thôi, nhưng điều đặc biệt là trên tường đầy những hoa văn và hình vẽ do chính cô sáng tạo, trông rất đẹp mắt. Ngoài ra, trên bàn có để một chậu hoa nhỏ cũng màu tím, tràn đầy sức sống.

"Meo... Meo..."

"Ồ, mày lớn nhanh quá nhỉ?" Bạch Dương cười lớn, cậu ngồi xuống rồi đưa tay bế con mèo lên cho vào lòng.

"Tôi gọi nó là Sói, anh thấy sao?" Song Ngư cười nhẹ, từ trong bếp mang ra một khay nước nhỏ.

"Sói à?"

"Uhm... Vì nó là mèo mà tràn đầy sức sống như thế, lại có thể vượt qua mọi bệnh tật. Tôi thấy tên Sói là hợp với nó nhất."

"Cái tên khá hay đó, phải không nè Sói?" Bạch Dương cười hì hì, cạ cạ cái mũi vào mũi Sói làm cô nàng cứ kêu meo meo không dứt. "Đúng rồi, đây là tiền chích ngừa với tiền thức ăn của nó..."

"Không cần đâu! Nhiêu đây chả đáng là bao, anh cứ giữ lấy." Song Ngư vội đẩy tay của Bạch Dương về phía cậu.

"Vậy thì sao được..." Bạch Dương trầm ngâm một lúc rồi lại quay sang cô. "Được rồi, vậy hôm nay tôi sẽ trổ tài nấu nướng cho cô, được không?"

"Ý hay đó!" Song Ngư cười lớn, okay, để xem cậu có làm được hay không.

Sau 30 phút chẵn, Bạch Dương từ trong bếp đem ra hai chiếc dĩa. Đặt bên trên là chiếc bánh Crepe phủ socola, món tủ của anh chàng.

"Wow! Nhìn ngon quá đi!" Song Ngư vội đặt Sói sang một bên, bắt đầu thưởng thức món ăn. Quả là tuyệt hảo!!! Không chê vào đâu được. "Tại sao anh..."

"Nấu ăn là nghề của tôi mà! Ha ha! Thật ra thì tôi rất thích làm đầu bếp, nhưng mẹ lại bắt học sư phạm, vì mẹ tôi nói sư phạm ổn định hơn nhiều."

"Vậy à... Tiếc nhỉ..."

"Song Ngư."

"Vâng?"

"Thật sự cảm ơn vì đã nuôi Sói giúp tôi."

"À... Không có gì." Song Ngư nhìn Bạch Dương, ánh mắt chân thành của anh đang làm cô cảm động hay là rung động đây? Thật sự khó nghĩ quá...