368 Hoàng Diệu

Quyển 2 - Chương 11: "Giấc Mộng Vĩnh Hằng"/"Infinite Dream"

Hằng ngồi tựa lưng vào tường, trong miệng cô vẫn còn hôi tanh mùi máu của con sen. Đèn và nến đã sáng trở lại, thi thể của con sen đã biến mất không còn một tì vết, ngay cả cái hình ảnh mờ nhạt của bà Regina cũng vậy. Chỉ còn một mình Hằng trên tầng 3 với hai dòng lệ, trong lòng Hằng bắt đầu cảm thấy hối hận, hối hận vì cô đã hại con sen, hối hận vì cô đã trở thành một người như cha cô. Thế nhưng việc cũng đã rồi, Hằng tự nhủ lòng mình như vậy. Cô lấy tay gạt đi nước mắt và quyết định đi ra ngoài cho thoáng. Hằng đứng trước cửa nhà mà nhìn lên bầu trời đầy trăng sao kia, cả con phố về đêm vắng tanh vắng ngắt, không hiểu từ lúc nào mà bỗng Hằng cảm thấy yêu bóng tối hơn bao giờ hết. Đang đứng hít thở cái không khí trong lành như để quên đi cái cảnh tượng kinh hai vừa rồi thì một con chó hoang ở đâu tiến lại phía Hằng gầm gừ. Hằng nhìn nó không chớp mắt, con chó này xù lông lên và sủa Hằng dữ dội, nó nhe răng ra như thể hăm dọa. Hằng cố tỏ ra thân thiện cô ngồi xuống và đưa tay ra như để làm quen, bất ngờ con chó này chồm lấy cắn chộm Hằng một phát rồi lùi lại. Hằng rụt bàn tay bị cắn chảy máu lại mà giận dữ lắm, cô nhìn con chó nghiến răng chỉ muốn bẻ cổ nó. Bất ngờ, con chó khi không kêu "oẳng", đầu nó bị vặn đúng 360 độ. Con chó đổ gục thân trên mặt đất trước sự ngỡ ngàng của Hằng.

Việc con sen khi không bỗng mất tích đã tới được tai của cơ quan chức năng, họ đã cử người xuống điều tra nhưng tất cả đều rơi vào bế tắc. Nơi cuối cùng con sen được nhìn thấy là tại căn nhà số 368 của Hằng. Tuy nhiên khi lấy lời khai thì Hằng bảo rằng con sen sáng sớm hôm sau đã tự động ra về, thêm vào đó người nhà của Hằng thì khăng khăng khẳng định rằng Hằng và con sen từ trước đến nay quý nhau như chị em ruột thịt, cộng thên hàng xóm của Hằng thì khẳng định rằng cô là một người bác sĩ rất tốt bụng, luôn hòa đồng với mọi người, chính vì thế mà Hằng không có lí do hay như động cơ gì để sát hại hoặc bắt cóc con sen cả. Dựa vào những lời khai báo của người dân và thiếu những bằng chứng cụ thể mà cuộc điều tra đành để ngỏ và lưu vào hô sơ, Hằng không bị truy tố trách nhiệm gì và con sen thì được liệt vào dạng mất tích.

Hằng đã thực hiện thành công buổi tế lễ Enock, sứ giả bóng tối của voodoo, bây giờ thì cô luôn có người bảo vệ quanh mình và có thêm nhiều quyền lực mới, phép thuật cũng được cải thiện và lên tay rõ rệt. Để cho chắc ăn, Hằng đã nhiều lần thử nghiệm tay nghề hay như phép thuật của mình, tuy nhiên, có một điều mà cô nhận ra rằng có hai điều bất cập mà cô nhận ra khi có phép thuật của Enock. Sức mạnh mà Enock ban cho cô chỉ có thể thi triển vào buổi tối, đặc biệt là những đêm trời không trăng sao, và nó dường như là không đáng kể vào ban ngày. Điểm thứ 2 nữa đó là với những người sùng đạo, ví dụ như những kẻ ăn chay niệm phật hay như đeo bùa của cửa phật thì phép thuật của Enock dường như cũng khó có thể tác động vào họ. Nhận ra được hai cái rào cản khó khăn này của thuật Enock thì Hằng đã có phần nản lòng, vì hóa ra là sức mạnh của Enock không mạnh như cô mong muốn. Thế nhưng con sen đã hy sinh tính mạng nó để Hằng có thể đạt được sức mạnh như thế này, nên cô tự nhủ với lòng mình quyết phải thực hiện được kế hoạch trả thù của mình. Biết được rằng chính Liên đã bỏ bùa Thanh để cậu ta nên duyên với mình, Hằng chắc chắn khẳng định một điều rằng Liên cũng sẽ có bùa hộ thân để đề phòng bị người khác hãm hại hay như là đề phòng thứ bùa yểm lên người Thanh phản tác dụng. Theo nhiều năm học thuật với cha mình, Hằng nhớ rất rõ rằng bùa yêu là một con dao hai lưỡi cực bén, nếu như thi triển nó thành công thì bùa yêu có thể trói trặt người tình của mình cho đến chết. Nhưng nếu họa chăng, bùa yêu thi triển không thành công, vì một lí do nào đó thì bùa yêu sẽ quay ngược lại kẻ đã thi triển và cướp đi mạng sống của kẻ đó. Sở dĩ bủa yêu nguy hiểm như vậy vì nó nằm trong danh sách các loại bùa có thể thay đổi thời thế và số phận của con người. Không chỉ dừng lại ở việc thay đổi số phận, việc tạo nhân duyên còn dẫn đến sinh ra những số phận mới nếu như cặp đôi đó sinh con, hoàn toàn trái lại với số phận và đi ngược lại quy luật của tự nhiên. Liên và Thanh nhờ bùa yêu mà nên duyên, lại còn sinh hạ được một đứa con gái, cho dù là máy mắn hay như cao tay, Hằng cũng phải đề phòng Liên tuyệt đối.

Hăng lên kế hoạch một cách chi tiết và tỉ mỉ, để có thể hạn chế hay như phá bỏ bùa hộ thân của Liên thì cô chỉ còn cách là thi triển phép lên Liên và Thanh ngay tại căn nhà 368, nơi mà cô đã yểm bùa và trấn tứ phía, từ tầng 1 lên tầng 3. Còn vấn đề thi triển phép gì lên Liên thì Hằng đã có chủ ý. Sau nhiều ngày qua nhà vận động và làm lành, cuối cùng thì Hằng cũng đã hẹn được cả gia đình Thanh qua nhà mình ăn bữa cơm thân mật để xin lỗi về những hành động của mình. Tại cái bữa cơm thân mật tối hôm đó, cả ba người họ cùng ôn lại những kỉ niệm ngày xưa mà quên đi chuyện mới xảy ra. Liên bế đứa con và đút cho nó ăn, còn Thanh và Hằng thì ngồi đó uống rượu và nói về cái thời gian ngày trước, cái thời hai người còn là học sinh, cái mối tình đầu đẹp biết bao. Không biết về lí do gì mà Liên ngồi bế đứa con nghe hai người họ nhắc lại mối tình đầu mà cô không hề ghen, họa chăng Liên đã quá hiểu chồng mình và cô tôn trọng chồng mình là Thanh, thêm đó cô cũng biết rõ Hằng từ xưa, thế cho nên trước mắt cô chỉ là hai người đang say nhắc lại kỉ niệm xưa mà không còn một tẹo tình cảm nào. Hằng ngồi uống từ nãy giờ thì cô đã dùng phép để mình không bị say, thế nhưng Thanh thì đã bắt đầu biêng biêng, nhưng cậu ta không nhận ra được được điều đó bởi thứ bột mà Hằng đã hòa vào rượu mà thôi. Thấy rằng từ nãy đến giờ Liên ngồi đó vẫn không phản ứng gì khi xoáy vào mối tình xưa thì Hằng đang tính thực hiện kế khác. Cơm rượu đã xong, Hằng giả vờ đứng lên thu dọn bát đũa để bê xuống bếp, mặc cho Liên ra sức bảo Thanh bể con để cô dọn phụ nhưng Hằng không cho. Hằng bê mâm bát đũa xuống bếp để cất bớt, Hằng đi được một lúc thì Thanh cũng đứng dậy ngất ngưỡng đi theo. Liên bế con ngồi ở bàn ăn đợi thì bỗng dưới bếp có tiếng Hằng nói "Thanh làm cái gì vậy? bỏ Hằng ra". Liên bế con nghe thấy vậy thì bản năng người vợ như chỗi dậy, cô bể con lao thẳng vào bếp, trước mắt Hằng là cảnh Thanh đang ép Hằng vào một góc bếp. Thấy Liên bế con chạy vào thì Hằng mặt ửng đỏ giả vờ quay mặt đi, Thanh thì mặt xị ra thế rồi cậu lại ngất ngưởng bước đi. Cả ba người lại ngồi uống trà nhâm nhi, thế nhưng mà Liên ngồi đối diện với Hằng và Thanh, và trong suốt lúc đó, Liên biết rất rõ Thanh đang làm gì dưới gầm bàn, dựa vào cử chỉ của cơ thể, Liên như hình dung ra là Thanh đang để tay dưới bàn sợ soạn linh tinh tới Hằng. Cuối cùng Liên phải bế con giả vờ nói là đã muộn xin phép ra về. Ra khỏi cửa thì mặt Liên đã có phần khó chịu, Hằng tiến hai người họ về, sau khi đóng cửa thì cô mỉm cười, một nụ cười nham hiểm trên khuôn mặt, cái âm mưu của cô đã thành công mãn nguyện.

Từ đoạn đường về cho tới nhà, Liên ôm con liện tục trách móc và chất vấn Thanh về việc mà cậu đã làm với Hằng. Thanh thì một phần sợ Liên buồn và một lần nữa muốn phủ nhận việc cậu bị cuốn vào cái mối tình cảm cũ nên cứ đổ cho là rượu say nên mất lí trí. Cũng chính từ sau cái đêm hôm đó mà khoảng cách giữa vợ chồng Liên và Hằng như xa dần, họ nào đâu có ngờ được rằng những việc xảy ra vào cái bữa cơm thân mật đó đều là do một tay Hằng chi phối và tạo ra.

Thanh đã bị Hằng ngấm ngầm yểm bùa và chí phối mà cậu không hề biết, họa chăng đây chính là mặt mạnh của thuật voodoo, phép thuật của voodoo không như phép thuật thuần túy của đạo Việt Nam, nó thương mang một tính chất gì đó thuận theo tư nhiên nên rất khó bị phát giác. Hằng đã có đủ các thứ của Thanh để làm một con búp bê vải ở nhà mà chi phối cậu ta khiến cho Thanh thường xuyên thậm thụt qua lại với mình. Bởi làm như vậy, Hằng vừa có thể sống lại cái thời khắc mà tình cảm giữa cô và Thanh đang dâng trào, mà bên cạnh đó, cô còn thể làm cho cái mái ấm hạnh phúc giữa Thanh và Liên rạn rứt dần dần. Nhưng có lẽ Liên không quá ngốc nghếch như Hằng nghĩ, cho dù Liên rất khó chịu và ấm ức với những hành động mờ ám của chồng mình kể từ sau cái bữa cơm thân mật tại nhà Hằng. Dù có giận chồng mình vì đang say men tình cũ mà quên lời thề thủy chung nhưng bản thân Liên vẫn còn có một chút linh tính như thể có gì đó không phải ở đây. Đơn giản cũng là vì Liên cũng ở gần Thanh khá lâu, không có một lí do gì mà tính Thanh vốn từ trước đến nay thật thà, hiền lành là bao nhiêu thì giờ lại thay đổi bấy nhiêu như vậy. Nghi rằng Hằng đứng đằng sau vụ việc này và đang ngấm ngấm bỏ bùa Thanh nhưng Liên không muốn kết luận quá sớm, họa chăng tính cô cũng quá hiền lành mà không muốn vu oan cho ai. Sau nhiều ngày đêm nằm ôm con muộn một mình suy tính đợi Thanh về thì Hằng quyết định phải lên chùa xin bùa hộ thân cho cả gia đình mình.

Hôm đó Liên có lên chùa dâng hương, thế rồi cô nói chuyện với vị sư trụ chì và xin ngài cho mấy lá bùa hộ thân với già đình mình. Vị sư này lúc đầu nhìn Liên thì vẻ mặt có hơi lo lắng, sau khi bảo Liên đưa lòng bàn tay ra cho mình coi thì vị sự này chỉ còn biết thở dài và lấy ra ba sợi dây đỏ cho Liên. Liên chứng kiến những thái độ cử chỉ kì quặc này của vị sư trụ chì thì cô bắt đầu thấy nóng ruột. Vị sư trụ chi này cầm 3 sợi dây đỏ trong lòng bàn tay không đưa cho Liên mà cứ cầm đó và nhìn cô với ánh mắt ái ngại. Liên như không thể chịu nổi cái cảm giác bồn chồn bất an trong người nữa nên cô chấp tay lại và nói:

- Xin hỏi sư thầy sao còn lưỡng lự chuyện gì ạ?

Vị sư trụ chì nhìn Liên nói:

- Mô phật, con có chắc là muốn lấy ba sợi dây đỏ hộ thân này chứ?

Liên nghe cái câu hỏi đó của vị sư trụ chì thì như ngỡ ngàng lắm, cô cúi đầu hỏi:

- Dạ... sao... sao sư thầy lại nói vậy ạ?

Vị sư trụ chỉ lại thở hắt ra, ông ta nói:

- Mô phật, thứ lỗi cho bần tăng nói thẳng. Cho dù có cầm được 3 sợi dây đỏ này, nhưng cả gia đình thí chủ cũng không thể chánh được kiếp nạn này. Họa chăng duyên nợ vợ chồng thí chủ đã đến lúc chia ly.

Liên nghe xong thì chết điếng người, cô cứ ngồi đó bần thần. Thế rồi hai mắt Liên đãm lệ, cô một tay vẫn chắp trước ngực, một tay xòe ra phía trước và nói:

- Hai vợ chồng con từ trước đến nay ăn ở hiền lành, tu thân tích đức. Con tin rằng thần phật có mắt sẽ che trở, bảo vệ cho gia đình con.

Vị sư trụ chì cũng không biết nói gì thêm, ông ta đặt 3 sợi dây đỏ đó lên tay Liên và nói:

- ác giả ác báo, thiện lại thiện báo. Mô phật.

Sau khi có được 3 sợi dây đỏ hộ mệnh, Liên đeo cho con mình và Thanh thì quả nhiên Thanh đã có phần trở lại bình thường và điều này khiến cho Liên mừng vui không siết, thế nhưng cô cũng bắt đầu cảm thấy sợ Hằng. Nhưng than ôi, Liên nào đâu có biết được sức mạnh phép thuật của Hằng đã ở mức nào, một sợi dây đỏ hộ mạng làm sao có thể ngăn cản được Hằng cơ chứ. Hằng sau khi nhận ra rằng không thể dùng con búp bê vải điều khiển được Thanh nữa thì cô khá ngỡ ngàng, thế nhưng khi nhìn thấy con búp bê vải trên cổ tay trái có hiện lên một vòng mầu đỏ thì cô nhận ra ngay là Liên đã dùng bùa hộ thân cho Thanh. Cứ ngỡ rằng điều đó sẽ làm Hằng tức điên người khi mà Liên có thể phá thuật của cô, nhưng kết quả là ngược lại, điều đó chỉ khiến cho Hằng thêm phần thích thú và muốn thử sức thuật voodoo hơn nữa mà thôi. Hằng nghĩ rằng đã đến lúc giứt điểm việc này, và cô đã lên kế hoạch thi triển phép "giấc mộng vĩnh hằng" lên Thanh, tên tiếng anh dịch ra là "infinite dream". Thuật giấc mộng vĩng hằng của voodoo là dùng xác chết của một con bướm, sau khi đã phù phép lên nó thì điều khiển xác bướm bay đến đậu vào người nạn nhân. Kẻ bị xác bướm đậu vào sẽ trở nên điên dại, tâm thần hỗn loạn, may mắn thì kẻ đó sẽ sống điên dại cho đến cuối đời, còn nếu bị tác động từ bên ngoài thì sẽ tự kết liễu đời mình. Hằng đã khéo léo kết hopự thuật giấc mộng vĩnh hằng này với thứ bột điều khiển. Cô dự tình rằng sẽ để cho xác bướm này đậu vào nhà của Thanh và Liên để cả gia đình chịu sự chi phối của mình, sau đó cô sẽ cho nó bâu lấy Thanh và điều khiển cậu ta, một kế hoạch hết sức hoàn hảo.

Hằng cũng không khó khắn gì mấy khi kiếm được xác ướp của một con bướm đen to, và cũng chẳng mất quá nhiều thời gian để cô phù phép xác con bướm đen đó. Sau khi đã hoàn thành và chuẩn bị thi triển phép, bất ngờ Hằng nghe có tiếng lạo xạo ở sau vườn nhà mình. Hằng dòm từ trên cửa sổ tầng 3 xuống vườn sau thì cô thấy bóng một con vật to lớn đang lởn vởn ở sân sau. Đầu tiên Hằng nghĩ đó chỉ đơn thuần là một con chó hoang đi lạc, nhưng chính tiếng gầm gừ dữ dội của con vật đó lại khiến cho Hằng tò mò và lao xuống coi.

Hằng bước ra khu vườn sau, cô nhìn như không chớp mắt khi mà trước mặt mình là một con báo đen đốm trắng đang ngồi nhìn mình. Hằng còn chưa kịp tự hỏi bản thân là con báo này ở đâu chui ra thì nó đã biến hình thành bà Regina, điều còn làm cô kinh ngạc hơn nữa. Bà Regina mặt nghiêm nghị nhìn Hằng nói:

- Dừng lại ngay đi, con làm vậy là quá đủ rồi.

Hằng vẫn điềm tĩnh đáp:

- Tại sao con lại phải dừng lại chứ? con chỉ đòi lại những gì đã từng thuộc về con thôi mà.

Bà Regina chỉ tay vào mặt Hằng nói:

- Con thật ngu ngốc, con đang bị Enock điều khiển đó. Hắn ta chỉ cho con nhìn thấy những thứ có thể kích động lòng thù hận của con, để con lấn sâu hơn vào bóng tối của hận thù mà thôi.

Hằng đứng đó lắc đầu mà không tin, bà Regina tiến tới nói thêm:

- Con nói cái gì đã từng thuộc về con cơ chứ? đó là số phận của hai người họ, định mệnh của họ là phải đến được với nhau.

Hằng nghe đến đây thì cô như không kìm nổi uất ức, Hằng nói lớn:

- Cái gì mà định mệnh chứ? Nếu nói như bà, không lẽ nào việc Liên bỏ bùa Thanh cũng là cái định mệnh? Là cái số phận?!

Bà Regina lắc đầu:

- Con đã bị Enock làm mờ mắt rồi, Liên không hề bỏ bùa Thanh. Sự thực là Liên có người bà con xa trong Sài Gòn, thấy rằng Liên hiền lành muốn tốt cho Liên nên họ đã ngấm ngầm mượn tay cô ta bỏ bùa Thanh để hai người họ nên duyên.

Hằng nghe đến đây thì cô như chết điếng người, trong đầu bắt đầu xuất hiện bộn bề suy nghĩ. Và họa chăng, ngay lúc này đây một lối suy nghĩ khác đang dần hình thành, và trong cái lối suy nghĩ đó, Hằng là kẻ sấu. Thấy rằng Hằng đang rối loạn suy nghĩ bà Regina nói thêm:

- Ta cam đoan rằng con chỉ có thể nhìn thấy được Liên bỏ bùa Thanh mà không nhìn rõ nguyên nhân đúng không? Con đã quá mù quáng rồi.

Hằng nhìn thẳng vào mắt bà Regina vẫn câm nín, bà Regina nói:

- Con là học trò là đệ tử tâm đắc nhất của ta, ta quyết không để con xa chân vào con đường ác nghiệp đâu.

Nói rồi bà Regina lùi người hóa lại thành con báo đen đốm trắng, bà nói:

- Nếu con không dừng lại, ta sẽ dừng con lại.

Hằng lắc đầu nói:

- Phóng lao phải theo lao, bà đừng cản con.

Hằng ngay lập tức lui lại vào nhà bếp, bà Regina chồm lên phía Hằng, thế nhưng mà bà ta như bị thứ gì đó cản không cho vào trong nhà. Bà Regina hiện lại hình người, bà nhìn cả căn nhà rồi nhìn Hằng:

- Con... con đã yểm cả căn nhà này.

Hằng nhìn bà Regina nói:

- Con xin lỗi bà.

Thế rồi cô chạy lại lên tầng 3, mặc cho bà Regina đứng đó la hét Hằng dừng lại. Cánh cửa sổ tầng 3 mở tung ra, một con bướm đên bay lập lờ ra ngoài, bà Regina đứng dưới ngửa cổ lên nhìn con bướm đó mà chỉ còn biết thở dài thườn thượt.