Niên Kiều dở khóc dở cười, sờ soạng một chút lên bụng Đinh Tư Sổ: "Em còn đau không?"
"Mới vừa rời giường thì có hơi, bây giờ bớt đau rồi." Bị Niên Kiều xoa, tai Đinh Tư Sổ hơi đỏ lên, nhẹ nhàng mà đè tay Niên Kiều lại, "Làm gì vậy?" "Tuổi trẻ tốt thật." "Hôm nay chị còn phải tới phim trường à? Có muốn xin nghỉ hay không?" Đinh Tư Sổ nói. "Vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị." "Sẽ quay bao lâu?" Đinh Tư Sổ hỏi. "Chín tháng." "Lâu như vậy?" Lợi hại thật, chu kỳ quay gấp ba lần 《 tháng mười phong hỏa 》. Xem xét lại thì mọi mặt Niên Kiều đều chuẩn bị làm tốt hơn khi đóng《 nhân gian vô sự》. Mọi thứ đều hoàn hảo, chỉ có Kỹ thuật diễn của Niên Kiều là...... . "Ừm, chờ em giúp chiến hữu xong, thì lại có thể đi theo chị." Niên Kiều mỉm cười. "Ừm." Đại khái do chuyện hôm qua được phản công, tâm tình Đinh Tư Sổ rất khá. Cô nắm lấy tay Niên Kiều, cảm thấy tay nàng quá lạnh, cô lại xoa một chút lên tay nàng. Niên Kiều khẽ cong khóe môi, hôn lên gương mặt Đinh Tư Sổ. "Em một chút cũng không hề giống lần đầu tiên." Dựa gần vào tai Đinh Tư Sổ, Niên Kiều nhẹ giọng nói. Niên Kiều vừa nói, tai Đinh Tư Sổ đã có chút nóng lên. Cô vừa nghe liền biết Niên Kiều có ý gì. "Em sẽ cẩn thận......" giọng Đinh Tư Sổ nhỏ đi. Bị Đinh Tư Sổ xoa, lòng bàn tay Niên Kiều cũng có chút nóng lên. Nàng vuốt ve tay cô , nhẹ nhàng nói: "Nếu em chịu nghe lời chị, chuyện gì chị cũng làm theo ý em." "Em còn có thể công sao?" Đầy trong óc Đinh Tư Sổ đều là phản công. "Đương nhiên." Vì muốn túm cừu con "Lạc đường" về, Niên lão sói xám sẽ xài hết tất cả vốn liếng. Kỳ thật Đinh Tư Sổ cũng rất rối rắm, khi ở bên cạnh Niên Kiều, cô cảm thấy lúc nào mình cũng lo được lo mất. Lại không muốn cùng Niên Kiều nói, nói ra thì có chút khác người. Bởi vì căn bản chuyện này không có biện pháp để giải quyết, Niên Kiều là đại minh tinh, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy. Niên Kiều sẽ càng ngày càng nổi tiếng. Là cô tự nguyện muốn cùng Niên Kiều yêu đương, mấy vấn đề này trước khi yêu đương nên nghĩ kỹ. Không thể công khai, không thể tùy tiện nói với bạn bè xung quanh. Đến bây giờ mới bắt đầu phiền não, ngoại trừ tăng thêm sầu lo, cũng chẳng thể làm gì khác hơn. Thế nhưng ai có thể nghĩ rõ ràng mười mươi, thế thì còn gọi là yêu đương sao? Yêu đương a, thật là vừa ngọt ngào lại vừa bi thương. Tuy cho tới bây giờ, cô luôn cảm thấy ngọt ngào nhiều hơn. Nhưng có thể là do thần kinh cô không ổn định? Dù sao thì khi nhìn thấy Niên Kiều, cô vẫn rất vui vẻ, tuy Niên Kiều luôn chọc ghẹo cô, nhưng cũng chẳng còn cách nào, tính Niên Kiều trước giờ vẫn xấu xa như vậy. Khi Đinh Tư Sổ phải đi làm, Niên Kiều cũng tiễn cô ra tận cửa. "Cuối tuần hơi bận, chị sẽ cố về sớm." Niên Kiều nói. Nhờ vận khí tốt, và ông trời cũng hỗ trợ. Vừa rồi Đinh Tư Sổ còn đang nghĩ tới sự kiện vào cuối tuần, không biết nên mở lời với Niên Kiều như thế nào, thì lại nói cuối tuần nàng bận. Cô không ngờ Niên Kiều sẽ mở lời trước. Nên cô biểu hiện đến vô cùng quan tâm: "Không có việc gì không có việc gì, chị bận, chị bận mà." "Vui vẻ như vậy, không phải trốn chị làm chuyện gì xấu đi?" Cừu con liên tục gật đầu, nhìn qua đã biết có gì sai sai. "Em thì có thể làm chuyện xấu chứ?" Niên Kiều nghĩ nghĩ: "Lại cùng Hứa Cách đi ăn lẩu?" "Ai nha, Hứa Cách đã là chuyện của tám trăm năm trước rồi." Đinh Tư Sổ chuẩn bị đi, khẽ đẩy Niên Kiều ra. "Xem đi, chị yêu em được tám trăm năm rồi." "Rồi rồi, em cũng yêu chị tám trăm năm rồi." Ngọt ngào chảy nhớt. Lúc Đinh Tư Sổ đến cục cảnh sát, Triệu Minh Húc đã xuất ngoại điều tra. Hình như có một vụ đại án liên quan tới Châu Phi. Phó đội trưởng, lão Trịnh đang chỉnh sửa lại tư liệu, nhìn thấy Đinh Tư Sổ, vội vàng giao tư liệu cho cô nói: "Tiểu Đinh, em đến vừa đúng lúc, anh đi gặp lãnh đạo." "Lãnh đạo?" "Cuối tuần phải nói chuyện với lãnh đạo a, chỗ này đã lâu chưa có đại nhân vật nào tới." "Là ai vậy anh?" "Cụ thể anh cũng không rõ lắm, vốn do lão Triệu đi tiếp, nào ngờ lão Triệu phải xuất ngoại." "Anh đi đi." Đinh Tư Sổ nhận lấy tư liệu. Vào Thứ Sáu, Đinh Tư Sổ lại tới chỗ của đoàn phim, đưa cơm cho Niên Kiều. Lúc cô được Điềm Điềm dẫn vào, từ thật xa đã nhìn thấy Niên Kiều đang cùng nam chính đối diễn. Đinh Tư Sổ chăm chú nhìn, kỹ thuật diễn của Niên Kiều thật đúng là...... Một chút tiến bộ cũng đều không có. Chỉ tội nam chính nghẹn đến mức đứng hình, đúng là người có thể làm đại sự. Cố lên anh, anh có thể nhịn được mà. Kỳ thật Đinh Tư Sổ cũng muốn nói với Niên Kiều đừng mong chờ quá. Rốt cuộc thì《 nhân gian vô sự 》 cũng không phải 《 tháng mười phong hỏa 》, 《 tháng mười phong hỏa 》phá kỷ lục một tỷ hai trăm triệu phòng vé, hoàn toàn do thiên thời địa lợi nhân hòa. Thế nhưng cô không biết nên nói thế nào, độ nhiệt tình của Niên Kiều lại cao như vậy. Đạo diễn và diễn viên chính đều không nói gì, thân là bạn gái, Đinh Tư Sổ không phải nên bị "Tình yêu" che mắt mờ mắt, cảm thấy bạn gái của mình chính là ảnh hậu tương lai sao? Điểm này cô vẫn còn phải học tập ở chỗ Hoa Đồng. "Chị thấy em, hình như đang muốn nói gì?" Lúc cả hai dùng bữa, Niên Kiều nhìn Đinh Tư Sổ hỏi. Bây giờ vẫn còn chưa chính thức bấm máy, vẫn còn trong chu kỳ trù bị công tác, nói không chừng...... Niên Kiều còn đang làm nóng người? "Không......" Đinh Tư Sổ nói: "Cuối tuần chị phải đi Quảng Châu sao?" "Ừm, có buổi lễ tuyên truyền." "Khi nào trở về?" "Đoán chừng không về được, hai ngày này đi ngủ sớm một chút, không được ra ngoài chơi đêm." Niên Kiều nói. "Em biết rồi." Đến hôm sau, Đinh Tư Sổ cũng dậy rất sớm. Lúc tới địa điểm hội nghị, Đinh Tư Sổ sợ sẽ họp rất lâu, nên đi WC trước. Kết quả trong WC, cô đụng phải người quen. Lâm Kỳ cũng đang ở trong WC. So với độ kinh ngạc của Đinh Tư Sổ, Lâm Kỳ bình tĩnh hơn rất nhiều, cứ như cô nàng đã biết cô sẽ tới. Lâm Kỳ mỉm cười chào hỏi Đinh Tư Sổ, khiến cô bỗng có một loại dự cảm bất hảo. Khi muốn rời khỏi WC, Lâm Kỳ bèn gọi cô lại: "Cùng nhau đi đi?" Nhưng đó không phải giọng điệu xin phép, mà cô nàng trực tiếp đi tới bên người Đinh Tư Sổ. Không phải chứ? Lâm Kỳ cũng tới hội nghị? Chỉ là khi Đinh Tư Sổ ngồi xuống chỗ mình, Lâm Kỳ lại bước lên bục giảng. Theo sau hai người tiến vào phòng họp, là từng nhóm từng nhóm cảnh sát, lúc Đinh Tư Sổ ổn định ở chỗ ngồi. Lâm Kỳ đang mặc quân phục đứng trên bục giảng, trên cổ áo còn kẹp huy hiệu, thoạt nhìn khí khái vô cùng hiên ngang. Bây giờ Lâm Kỳ đã không còn là cô gái gầy yếu năm ấy nữa. Bước chân cô nàng bước lên bục rất lớn, vừa nhìn đã biết là có xuất thân quân nhân, cô nàng nhìn về hướng Đinh Tư Sổ, rồi nhìn quanh toàn trường: "Chào các đồng chí......" Những gì cô nàng phát biểu sau đó Đinh Tư Sổ cũng không nghe lọt tai, hoá ra đại nhân vật chính là Lâm Kỳ? Thật trùng hợp như vậy? Lúc Đinh Tư Sổ nói với phó đội trưởng một tiếng, tâm tư phó đội trưởng cũng không đặt trên người cô: "Không phải em mới vừa đi WC sao?" "Uống nước nhiều quá." "Được thôi, đi nhẹ nhàng một chút." Đinh Tư Sổ cong thân mình, giả vờ cột dây giày, lúc chuẩn bị chuồn đi, lại bị Lâm Kỳ gọi lại. Lâm Kỳ đang giảng về một loại vũ khí trên máy chiếu, trực tiếp kêu Đinh Tư Sổ trả lời câu hỏi. Mấy loại vũ khí này, chính là vũ khí năm ấy Đinh Tư Sổ từng giới thiệu cho các tân binh, hai năm trôi qua, vật đổi sao dời, nhưng các nghiên cứu vũ khí vẫn dặm chân tại chỗ. "Không biết, thưa trưởng quan." Bị Lâm Kỳ gọi lại, Đinh Tư Sổ hơi xấu hổ. "Không biết?" Biết bị trưởng quan bắt, phó đội trưởng cũng hơi đuối lý, anh ta kéo ống tay áo Đinh Tư Sổ một chút, rồi cùng trưởng quan trên đài giải thích: " Thư lãnh đạo, cô ấy là người mới tới." "Phải không?" ánh mắt Lâm Kỳ hơi thâm trầm, "Còn tưởng rằng vị đồng chí này có ý kiến với tôi." "Không ý kiến không ý kiến." Đinh Tư Sổ này, còn đứng ngốc ra ở đó làm gì? Trịnh đội phó chạy nhanh tới lôi Đinh Tư Sổ về chỗ ngồi. "Em ráng nhịn đi." Trước khi Lâm Kỳ mở miệng lần nữa, Trịnh đội phó lại cùng Đinh Tư Sổ nói. Nghe xong hai câu, Trịnh đội phó lại nhìn thoáng qua Đinh Tư Sổ đang thất thần: "Tiểu Đinh, không phải trước đó em ở trong bộ đội sao?" "Em quên rồi." "Cũng phải, bình thường cũng không tiếp xúc nhiều." Trịnh đội phó nói. Xem như đi không xong, bị nhiều ánh mắt nhìn thấy như vậy. Chờ đến khi cuộc họp kết thúc, Lâm Kỳ đã bước tới mời, trực tiếp dẫn Đinh Tư Sổ ra sau hậu trường. Không phải đã nói 'không biết' rồi sao? Lâm Kỳ còn muốn tìm cô tính sổ? Tận cho tới khi nhìn thấy bóng dáng mờ mờ phía sau hậu trường, Đinh Tư Sổ mới trở nên nghiêm túc hơn. Phía sau hậu trường có một bóng dáng cường tráng đang đứng đó, người trước đây đã từng là thượng cấp trực tiếp của cô. Khi người đàn ông ấy quay người lại, Đinh Tư Sổ còn phải nuốt một chút nước miếng. Thượng cấp của cô tên là La Diễn, khoảng năm mươi tuổi. Lâm Kỳ cùng La Diễn báo cáo một chút, La Diễn chỉ gật đầu vài cái xem như đã hiểu. Khó trách Lâm Kỳ có thể thăng cấp nhanh như vậy, hóa ra là cùng La Diễn lăn lộn. "Làm cảnh sát à?" La Diễn nhìn Đinh Tư Sổ. Đinh Tư Sổ có một loại cảm giác như bị người nắm thóp: "Không...... Lăn lộn kiếm cơm......" "Phải không?" La Diễn thoạt nhìn rất nghiêm túc, ông đi vòng quanh Đinh Tư Sổ hai vòng rưỡi, "Làm gì cũng có thể kiếm cơm, vì sao một hai phải làm cảnh sát?" "Không...... Trưởng quan, người muốn nâng đỡ tôi sao? Tôi chỉ có bằng cấp cao trung, lại không có văn hóa gì......" "Đi cửa sau?" "Cũng không phải." Phải, Triệu Minh Húc cho cô đi cửa sau, mặc dù cô cũng có kinh nghiệm đặc biệt. "Cuộc sống tạm bợ trôi qua rất tốt nhỉ?" "Dạ, đều nhờ trưởng quan chiếu cố." "Chiếu cố? Tôi chiếu cố em khi nào?" Lời nói có chút không đúng lắm, La Diễn dừng bước, "Đinh Tư Sổ, đến tận bây giờ em vẫn cho rằng em là anh hùng à?" = Tên tội phạm quốc tế ấy sau hai tháng bị vây khốn, rốt cuộc cũng lọt vào lưới pháp luật. Trận thế lần này khá lớn, phi cơ trực thăng cứ ở trên không trung bay vòng vòng, đủ để có thể thấy được tên tội phạm này rất lợi hại. Tên tội phạm ấy rất kiêu ngạo, mặc dù tay đã bị mang còng, nhưng khi bị áp giải ra ngoài, vẫn giơ ngón giữa chữi về phía các tay súng bắn tỉa xung quanh. "Bọn bây không nhốt được tao đâu, tao có money, rất nhiều rất nhiều money." Ký ức nhuốm một màu máu, từng giọt từng giọt xóa nhòa trước mắt Đinh Tư Sổ, vì bắt tên tội phạm quốc tế này, mọi người đã phải trả giá rất thảm. Nhưng khi hắn còn chưa bị bắt giữ, thì đã liên hệ luật sư xong xuôi. Ai cũng biết hắn đã dọn sẵn đường thoát thân an toàn. Đinh Tư Sổ bóp lấy cò súng, cái giá cô phải trả theo tiếng ngã xuống đất nặng nề ấy, không chỉ là hơn bốn năm tiền đồ đầy quang huy nhất.