6 Kiếp Nghiệt Duyên (Bẻ Cong Thành Thẳng)

Chương 20: Hồi chuông cảnh tỉnh

Chúng ta để Oa Cửu ở lại Thiên Kiếm sơn, bắt đầu từ nội môn đệ tử.

Liên tiếp sau này, chúng ta đã nhận thêm 7 nhiệm vụ diệt trừ hang ổ yêu quái.

Nhiệm vụ nào cũng đại thắng. Nó như là một hồi chuông cảnh tỉnh cho toàn bộ yêu quái chốn trần gian... Không kẻ nào dám tác oai tác quái hay coi thường tu nhân giả* nữa.

*: Tu nhân giả là những người đang tu tiên, chưa trở thành bán tiên (một nửa thần tiên), hay là tiên nhân (hoàn toàn là tiên).

Duy chỉ có nhiệm vụ thứ 5 của chúng ta khá là mất nhiều thời gian, nhiệm vụ lần đó là tiêu diệt bè phái của lũ yêu quái Độn Hành. Chúng chuyên môn lẻn vào thâm cung, hoặc là đột ngột diệt sát loài người.......

Bởi vì hành tung chúng quá bí ẩn, chúng ta cũng trọng thương rất nặng để giải quyết bọn chúng. Lúc thì ta làm mồi nhử, lúc thì Triệu Thiên Mạc làm mồi nhử, lần nào cũng là hai chúng ta đảm nhiệm vị trí nặng nề nhất... Như culi cho năm tên còn lại. Bất quá lúc nào chúng ta bị đánh hội đồng, hay nguy hiểm quá mức, Mộc Trấn lại huy động lực lượng của "Địa" kìm hãm kẻ thù, Sở Thanh sử dụng tốc kiếm lập tức tiến tới hỗ trợ ta với Thiên Mạc.

Nhưng mà mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ chúng ta lại rất vui, làm nhiều món ngon, đốt lửa ăn mừng. Chẳng hạn sau nhiệm vụ thứ 5 đầy mệt mỏi hoàn thành, chúng ta ngồi lại cùng nhau trò chuyện.

Ta mở lời trước: "Dạo này làm nhiệm vụ càng lúc càng khó nhỉ?"

Thái Bạch: "Ngạn Cơ tỷ, có tỷ và Triệu ca ở đây, chúng ta dù xông vào tử lộ cũng không sợ."

Ta mỉm cười, dịu dàng nhìn Thái Bạch: "Các người cũng lo luyện tập chăm chỉ lên. Công phu mèo cào của ngươi có ngày bị thương nặng."

Thái Bạch bĩu môi, hứ nhẹ: "Ta có mọi người bảo vệ đệ mà." rồi cạp thật thật to vào chiếc bánh bao vị tôm.

Hỷ Hiên: "Muội từ ngày sư phụ nhặt về, ngày hạnh phúc nhất là được ở bên mọi người, sáng cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, đêm thì cùng nhau đàm đúm đốt lửa ăn mừng, những ngày thế này, thật là không thể quên."

Nhạc Khúc: "Lần đầu gặp, ta cũng không ngờ đồng đội ta lại là ngươi đấy Triệu Thiên Mạc, mặt mày tuấn tú nhưng cái tính khí thì...Ai, thôi không kể còn hơn."

Triệu Thiên Mạc ai oán nhìn chúng ta, bất đắc dĩ, thở dài rồi lắc đầu.

Hahaha, chúng ta ồ lên, cười rất lớn

Sở Thanh cười méo cả mồm, ôm bụng không nhịn được nữa mở miệng trêu trọc: "Thiên Mạc ca với Ngạn Cơ tỷ thì chỉ có thể làm culi hầu hạ chúng ta thôi. Ban đầu nhận nhiệm vụ, ta cứ nghĩ chuyến này thôi xong rồi, thế mà vẫn sống được tới bây giờ."

Mộc Trấn nhìn ta chọc chọc, ném ta cây kẹo hồ lô: "Nhiệm vụ khó cỡ nào, cũng đâu khó bằng cướp lấy trái tim của Thiên Mạc, phải không Ngạn Cơ?"

Ta ngượng ngùng mặt đỏ ửng, cầm quạt Nhật Nguyêt quạt một phát vào mặt Mộc Trấn, khiến mặt hắn sưng vù.

Mộc Trấn đau lòng chạm vào vết thương trên mặt, nhìn ta trách móc: "Ta chưa nói xong mà muội đánh ta rồi, bất quá muội thích ta đi, ta sẽ vô cùng yêu thương muội."

Ta dùng tay nhéo thật mạnh vào mặt Mộc Trấn, khiến huynh ấy đau dữ dội lên tiếng xin tha: "A, đau quá đau quá, ta nói giỡn thôi, bất quá muội thích thì ta có thể làm nam nhân của muội mà... Ôi, đau đau, bỏ tay ra đi Ngạn Cơ, ta lỡ lời."

Hahaha

Mọi người ở đây ai cũng biết ta theo đuổi Triệu Thiên Mạc. Nhưng bất quá tên ngu ngốc ấy vẫn chưa đáp trả lại tình cảm ta. Không nhắc thì thôi, nhắc tới ta lại buồn.

Thoáng thấy suy nghĩ ta, Triệu Thiên Mạc nhẹ nhàng nắm lấy tay ta...

"Ồ" mọi người kinh ngạc nhìn, chuyện gì thế kia.

Hừ, có gì mà trầm trồ, một cái nắm tay của huynh muội thôi mà...

Triệu Thiên Mạc ngây thơ hỏi:"Có gì bất ngờ thế, ta với Ngạn Cơ nắm tay suốt mà."

"Ồ" mọi người tiếp tục trầm trồ

Mà thôi bất quá mọi người hiểu lầm ta càng thích, haha, người ta nghĩ chúng ta là một đôi, ta rất thích.

Nhạc Khúc vui vẻ bày trò:"Mọi người, có muốn chia sẻ cùng nhau mỗi người một bí mật không?"

"Đồng ý". Mọi người đồng thanh

"Để ta nói trước, Ngạn Cơ ta thỉnh thoảng nghe văng vẳng trong đầu một tiếng nói, kêu ta một đạo thứ hai..."

Mọi người bất ngờ nhìn ta đồng loạt: "Cái gì?"

Sở Thanh: "Theo những gì đệ biết, chưa từng ai mở hai đạo cả."

"Ta cũng biết là thế, nhưng tiếng nói nghe hơi tà mị, nên ta cũng lờ suy nghĩ đó đi... Còn bí mật của ngươi là gì Sở Thanh?" Ta quay mặt về phía Sở Thanh, tò mò hỏi hắn.

"Ta đã từng là thái tử Sở quốc" Sở Thanh bình tĩnh nói

Mọi người đồng loạt nhìn Sở Thanh há hốc mồm: "Cái gì?"

"Ta sẽ cùng mọi người làm xong nhiệm vụ thứ 10, sau đó ta sẽ trở về Sở quốc, đòi lại toàn bộ mọi thứ...." Mắt Sở Thanh tỏa ra sát khí nặng nề. Thấy không ổn Nhạc Khúc liền nắm tay Sở Thanh thật chặt.

Ánh mắt hắn đột nhiên thu hồi toàn bộ oán khí, Sở Thanh lúc này chỉ còn lại vẻ dịu dàng nhìn thiên hạ bên cạnh.

"Còn ngươi thì sao Thái Bạch?" Sở Thanh lên tiếng hỏi đánh lảng chủ đề của hắn.

"Hồi còn rất nhỏ, ta đã từng một tay diệt sát một gia tộc làm Mạc ca ngứa mắt"

..... Tĩnh lặng....

Thật đáng sợ... Đó là suy nghĩ mọi người lúc này.

Nhạc Khúc chọc Thái Bạch: "Vậy thì Ngạn Cơ ngươi phải cẩn thận đấy, tên Thái Bạch này giữ Triệu Thiên Mạc kĩ thế cơ mà."

Hahaha

"Còn nàng, Hỷ Hiên, bí mật của nàng ta thực tò mò a." Thái Bạch mặt phúng phính nói.

"Ta tên thật là Hiên Hỷ, là người của Vệ quốc, trước vị biểu ca của ta là Hiên Kiến Quốc, không biết gây thù chuốc oán gì với phía Triệu quốc, bị tính kế, thế là gia tộc Hiên thị ta bị gán vô tội tru di tam tộc, sư phụ nhặt ta về, từ đó ta đổi tên thành Hỷ Hiên"

Choang...

Vừa dứt lời, ta, cùng Thái Bạch làm rớt ly sứ trong tay.... Triệu Thiên Mạc mặt thoáng chấn động.

Nàng......

Nếu ta nhớ không nhầm... thì gia tộc nàng trước đây bị diệt sát, chính là do Triệu Thiên Mạc cùng Thái Bạch tính kế..... *( *Mọi người đọc lại chương 11: Đoạn nha hải để nhớ lại nhé*).

Thái Bạch mồ hôi chảy nhễ nhại, không kìm được chính mình run rẩy.

Nếu mà nàng biết được mọi chuyện là do Triệu Thiên Mạc cùng Thái Bạch,.... mọi người sẽ như thế nào..... Thất Đại Danh Trấn sẽ ra sao?

Hỷ Hiên không hề biết suy nghĩ chúng ta lúc này, nàng ngây thơ nói:

"Chuyện gì vậy, chuyện muội buồn quá à, thật ra muội cũng không nhiều kí ức lắm, nên cũng không để ý lắm" Hỷ Hiên mặt cười rạng rỡ, như vẻ đó không phải chuyện quan trọng gì... Nhưng ta cùng Triệu Thiên Mạc, Thái Bạch không thể nào bình tĩnh được...

"Mộc Trấn, huynh có bí mật gì?" Hỷ Hiên cũng mau chóng bỏ ra câu chuyện mình, lên tiếng hỏi vị sư huynh bên cạnh.

Mộc Trấn chần chừ nhìn Nhạc Khúc một lát, rồi khẽ nói: "Ta cùng Nhạc Khúc sư tỷ, là thân huynh muội, cùng mẹ khác cha."

"Ồ". Sao bí mật của mọi người toàn bất ngờ vậy...

"Còn bí mất ta thì tên thật ta là Di Hạ" Nhạc Khúc nhẹ nhàng nói.

"Cái gì" Mộc Trấn giật mình không tin nhìn vị tỷ tỷ nuôi nấng mình từ nhỏ, hắn thật không ngờ nha, sống chung hơn 60 70 năm rồi, mới biết tên Nhạc Khúc của nàng là giả, Di Hạ mới là thật.

"Bất quá nghe gọi Nhạc Khúc cũng quen, các người gọi ta là Nhạc Khúc cũng không sao" Nhạc Khúc nói xong bỏ qua mặt bọn ta còn đang ngơ ngác, hỏi Triệu Thiên Mạc: "Ngươi là người cuối cùng rồi đấy."

"Ta là thái tử Triệu quốc" Triệu Thiên Mạc nhẹ nhàng nói.

Ta thoáng hụt hẫng, cái này của chàng thì ta biết, còn tưởng chàng nói bí mật động trời nào chứ. Tuy với ta hay Thái Bạch là bình thường, thì những người còn lại là vô cùng bất ngờ.

.....

Không gian lại rơi vào yên tĩnh....

Mỗi người chúng ta tuy ngồi lại chuyện trò cùng nhau, nhưng lại không biết gì về nhau...

Giống như bằng hữu trên trần gian thỉnh thoảng luận đạo lại nói, chúng ta thân thiết nhất khi không biết gì về nhau... vừa gần lại vừa xa, xa để như người xa lạ dễ dàng tâm sự chuyện trên đời, gần là để như thân huynh đệ, giúp đỡ nhau bất kể hoạn nạn.

Đôi khi một mối quan hệ, không phải cố gắng biết càng nhiều càng tốt, chỉ cần thật lòng đối đãi với nhau là được. Để một mai mở mắt dậy, chúng ta không còn ai nuối tiếc về ngày hôm qua, không phải quay đầu đau lòng vì ngày đó không trân trọng nhau...

.....

Ta bỗng lên tiếng phá tan không khí: "Thật ra ta cũng tính về thăm Triệu quốc, thân nhân ta nơi đó, nếu Sở Thanh đã nói vậy, thì sau nhiệm vụ thứ 10 ta cũng nghỉ ngơi dài hạn về Triệu quốc một chuyến."

Thái Bạch cũng lên tiếng nói: "Đệ cũng muốn về, nhưng lần này đệ sẽ về cùng Hỷ Hiên." Nhìn nữ tử bên cạnh, Thái Bạch không nén nổi thâm tình. Cặp này ta cũng rất bối rối, nếu Hỷ Hiên biết sự thật, có còn chấp nhận bên cạnh Thái Bạch?

Triệu Thiên Mạc hiểu suy nghĩ ta, chàng cũng lên tiếng: "Ta cũng về Triệu quốc một chuyến sau nhiệm vụ thứ 10 vậy, đã 30 năm rồi chưa về nhà, không về chắc phụ hoàng sẽ nổi nóng mất."

Nhạc Khúc nhìn sang Sở Thanh hỏi: "Ta sẽ giúp đệ phục quốc, đệ cho ta theo cùng chứ?" Nàng thực sự rất muốn bên Sở Thanh, hắn về không biết là phúc hay họa, nàng không muốn xa hắn chút nào...

Sở Thanh thoáng suy nghĩ rồi gật đầu....

Hai người này thật là, tình trong như đã mặt ngoài còn e... Bất quá ta hiểu tính Sở Thanh nha, bao giờ hắn giải quyết được thù hận rồi, hắn có khi sẽ lập tức hỏi cưới Nhạc Khúc luôn ấy chứ. Haha

Mộc Trấn cũng không kìm được lên tiếng: "Vậy đệ theo tỷ tỷ tới Sở quốc, haha, hai người không được trốn đệ nhá.

Mọi người vui vẻ trò chuyện, không khí thật nhộn nhịp mỗi khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ. Khoảnh khắc cả đời này ta thật lòng khó quên.

....

Tích tịch tình tang

Tích tịch tình tang

Ai mang nàng đi, ai màng ta oán...

Ai thoáng an giấc, ai nấc thống hận...

Ai bận lòng nàng, ai màng nàng giúp?

Tích tịch tình tang

Tích tịch tình tang

Ta mang bi phẫn, luẩn quẩn luân hồi

Là ta thật tồi, để rồi nàng thiếp

Mỗi ngày nối tiếp, ta tiếc kiếp người

Tích tịch tình tang....

(Kiếp thứ.... 6 kiếp nghiệt duyên)

Lời tác giả: Xin chảo mọi người, mình nhận được một số câu hỏi hỏi về sao mình lại viết diễn biến tình cảm Ngạn Cơ Thiên Mạc chậm vậy (cho dù mình thây vẫn hơi nhanh:)))), thật ra do 2 lý do:

- 1 là thật ra quan niệm tình yêu trong truyện là vì nghĩa sinh tình, vì khó khăn sinh tình, vì bên nhau lâu mà sinh tình. Tuy đụng một ánh mắt có thể động lòng, nhưng hoạn nạn mới có thể khiến gắn kết nhân sinh. Một người không ruồng bỏ đối phương khi khó khăn mới là tình yêu cao đẹp nhất, kiểu như không bên nhau những ngày mưa, đừng bận lòng nhau những ngày nắng.

- 2 là diễn biến chậm vì mình thích viết truyện đề cao yếu tố tình bạn cùng tình gia đình song hành với tình yêu. Mỗi một nhân vật phụ cũng đều có câu chuyện của riêng mình, họ cũng mong muốn một cuộc sống viên mãn như nhân vật chính, nhưng cuộc đời trêu người không phải ai cũng được như ý. Những nhân vật phụ nếu bạn để ý kĩ nó sẽ đại diện cho một khía cạnh con người trong cuộc sống mọi người, có người say có kẻ tỉnh giữa dòng đời cay nghiệt. Nhưng thỉnh thoảng lúc lạc bước, ngoảnh đầu lại đã không còn quay lại được nữa, ông trời có cho cơ hội lần 2 hay không thì không biết.