6 Kiếp Nghiệt Duyên (Bẻ Cong Thành Thẳng)

Chương 47: Bách Nhật

Ngạn Cơ ngồi trên cành cây phe phẩy quạt Nhật Nguyệt

Nhớ lại mục đích ban đầu của nàng, đạt đến cảnh giới Tam Trọng Thiên giết Triệu Thiên Mạc.

Thế mà bây giờ nàng phải phiền lòng về việc tên Triệu Thiên Mạc nghĩ gì về nàng ư?

Y là một công cụ để nàng lợi dụng, đến Hoa Môn lấy bảo vật, không hơn.

Nàng không và sẽ không đặt tên Triệu Thiên Mạc vào trong tâm. Y sống thì sao, sống thì sao, liên quan gì tới nàng?

Nàng giết ai thì giết, cứu ai thì cứu, cũng liên quan gì tới y.

Đưa tay chạm ngực, đan điền của nàng là nơi chưa mệnh môn của nàng, sang trái một chút, lại chứa trái tim nàng. Trong trái tim nàng có một người tên Triệu Thiên Mạc.

Hừ

Nói giỡn

Kiếp này nàng không tim, làm sao mà có y chứ.

Chỉ là trong tâm nàng, y có vị trí hơi khác thôi.

Nàng dường như càng ngày càng lậm rồi.

Những lúc y châm chọc nàng, những lúc nàng phẫn nộ vì y.

– Không được, ta không thể như thế này.

Mọi khi nàng không để ý đến kế hoạch, cứ bỏ mặc tâm tính mình thả lỏng, để lừa Triệu Thiên Mạc, tiểu Triệu, tiểu Bạch, Mộ Bất Khải, nhưng càng lúc lại càng thật, nàng lại càng sa đà trong đó.

Đã gần tới Hoa Môn, chỉ một khắc lơ là liền mất mạng, không thể giao bóng lưng mình cho người khác.

Cầm quạt Nhật Nguyệt trong tay, nhủ lòng, lần này sẽ đau đấy.

Nàng lập tức nhớ từng đoạn ký ức trước đây, những khung cảnh thân thiết cùng Triệu Thiên Mạc, phong ấn toàn bộ.

Những thứ gì nhớ càng sâu, khi phong ấn lại càng đau.

Không ngờ có thể đau đến như thế này, cũng may ta tỉnh sớm, chứ để nó sâu hơn nữa thì phong ấn cũng không thể quên toàn bộ.

Quạt Nhật Nguyệt một lần nổi gió, một lần đánh bay kí ức.

Nàng chỉ để lại những kí ức xấu xa nhất, chán chường nhất về đám người đi cùng trong tâm nàng. Thậm chí nàng còn xóa cả kí ức nàng muốn trị đoạn tụ cho Triệu Thiên Mạc. Vì nàng biết, nếu kí ức đó còn, nàng sẽ lại hao tâm nghĩ cách lấy lòng y. Tuy phong ấn chỉ là tạm thời, một tháng liền phải phong ấn lại, nhưng nhiêu đó là đủ để đi ra khỏi Hoa Môn rồi an toàn rồi.

Ái tình là gì cơ chứ?

Không sống được, hết một kiếp là hết. Trải qua luân hồi đầu thai, ký ức hoàn toàn quên lãng.

Sau này sống lại, tu luyện thành tiên, thức tỉnh kí ức kiếp trước, nhưng thời gian xóa nhòa mọi thứ, tình duyên âu cũng chỉ là một giấc mộng.

Sức mạnh tồn tại là bất diệt, phải sống để tìm lại kí ức, phải sống để lưu giữ kí ức…

Luân hồi cùng thời gian, là hai thứ bao dung nhất, cũng thứ tà ác nhất…

Tại sao ta ở đây?

Dường như ta vừa mới khó chịu về chuyện gì đấy?

Ngạn Cơ ngồi đung đưa trên cây, nàng biết mình vừa rồi tên Triệu Thiên Mạc không cho nàng giết tên Mộ Bất Khải, nhưng vậy thì sao?

Nàng thì thiếu gì cách? Nói về nhẫn tâm, nàng thiếu sao?

Hừ

– Chuyện gì có thể khiến ta vừa rồi khó chịu được như vậy?

Vắt óc nghĩ không ra, nàng liền bỏ qua

Bay về phía chỗ đội nàng cắm trại.

Vừa về đến túi ngủ, đã thấy Triệu Thiên Mạc mặt nặng mày nhẹ chờ sẵn.

Y muốn chất vấn nàng đây.

– Sao nàng có thể giết nhiều người như thế?

– Ta không làm

– Không lẽ nàng nói ta tin Mộ Bất Khải làm sao?

Ngạn Cơ cảm thấy tên này rất dở hơi, giải thích cũng đã đủ. Nói lại không tin, giờ y muốn như thế nào, muốn nghe nàng nhận tội sao, vậy khiến y thất vọng rồi. Nếu nhận tội khiến nàng đạt được lợi ích, bảo vật thì nàng còn suy nghĩ. Đằng này không được gì bắt nàng nhận tội, chuyện đùa.

– Ngươi muốn gì?

Triệu Thiên Mạc nhíu mày, nhìn vẻ thản thiên của Ngạn Cơ, thoáng chốc làm y không thể nói được lời nào, y muốn gì, muốn nàng giải thích chuyện hôm nay.

– Ta muốn biết tại sao nàng làm vậy?

Ngạn Cơ bật cười to, ánh mắt có chứa chút hàn quang, chằm chằm nhìn Triệu Thiên Mạc:

– Ngươi câu một câu hai nói ta là ngươi giết đám người đấy. Ngươi còn trông chờ gì từ ta? Ta nói ngươi không tin thì câm miệng đừng hỏi nữa. Ngươi là một linh hồn thân xác hoàn chỉnh còn chưa có, đừng có chất vấn ta.

Triệu Thiên Mạc không thôi, nắm tay thành quyền, dõng dạc giãi bày:

– Ta chỉ muốn nghe nàng giải thích tại sao nàng giết đám người Mộc Nhĩ thành. Nàng cho dù mỗi năm phải hấp thụ linh hồn để sống, nhưng chỉ cần một hai tên độc ác không cần lôi cả thành trì bỏ mạng.

Ngạn Cơ giật mình, quạt Nhật Nguyệt ẩn chứa phong đạo nháy mắt kề trước cổ Triệu Thiên Mạc:

– Tại sao ngươi biết ta phải hấp thụ linh hồn để sống?

Triệu Thiên Mạc tràn ngập vẻ thất vọng:

– Nàng cuối cùng cũng thừa nhận

– Trả lời câu hỏi của ta, tại sao ngươi biết ta phải hấp thụ linh hồn

Mắt Ngạn Cơ có sát khí, uy áp tử vong không ngừng tăng cao, chỉ cần nàng dồn lực một chút nữa vô quạt Nhật Nguyệt, thì có thể cắt đứt cổ y.

Y trầm mặc không nói, ánh mắt y lúc này không có nàng, y nhìn nàng như đang tìm kiếm người nào đó…

Hừ

Ngạn Cơ chớt nhớ điều gì đó, liền buông y ra, lạnh lùng nói:

– Tốt nhất không có người thứ ba biết. Ta có thể tốt với tiểu Triệu, nhưng không nhân nhượng ngươi hơn..

Tới lúc Ngạn Cơ dứt bóng, Triệu Thiên Mạc liền bật ra một tiếng:

– Ngạn Cơ…

Ngay trong hôm đấy, Ngạn Cơ liền xé thời không, đi lại vô thành trì Mộc Nhĩ.

Hắc Bạch Vô Thường đang dẫn linh hồn về Minh giới, thấy Ngạn Cơ liền chào hỏi.

– Hắc huynh, Bạch huynh, ta muốn gặp Phán Quan hỏi chuyện.

Bạch Vô Thường có chút bất ngờ, liền hỏi:

– Ngươi gặp y có chuyện gì?

– Các người hẳn nhớ là mất một linh hồn tên Triệu Thiên Mạc

Hắc Vô Thường giật mình khi nghe Ngạn Cơ hỏi về Triệu Thiên Mạc, quay qua nhìn Bạch Vô Thường lại nói:

– Đúng, tại sao ngươi hỏi vậy?

Ngạn Cơ đáy mắt có hàn quang tiếp tục hỏi:

– Ta từng gặp y, y biết ta hập thụ linh hồn để sống, không thật sự biết cụ thể phải là ác ma ta mới hấp thụ được, nhưng vẫn gọi là biết. Ta muốn biết tại sao y biết?

Hắc Vô Thường xùy một tiếng, cứ tưởng nàng nhớ ra chuyện gì:

– Hơn lúc trước tới Minh giới, thấy chỗ cầu Nại Hà có một chòm cùng dây xích, liền hỏi, Phán Quan liền nói về ngươi, cũng nói luôn chuyện ngươi hấp thụ linh hồn để sống.

Ngạn Cơ lúc này liền hiểu, bảo sao lần đầu tiên gặp y y liền biết tên nàng gọi nàng Ngạn Cơ.

Thì ra…

– Hai người còn nhớ tên Bách Nhật từ Hắc Ám Thâm Uyên chứ

– Nhớ

Nàng có chút vui mừng, không phải về Minh giới mà vẫn có thể biết tin tức, thật tiện quá

– Hắn bị Phách Lịch Tử đánh tới giờ sao rồi?

– Linh hồn đã trong sạch trở lại, thân xác cũng không còn khí tức hắc ám, ngươi lấy kí ức của hắn nên hắn không còn nhớ gì.

Bạch Vô Thường vừa dẫn linh hồn vừa tùy ý nói

– Hai người giúp ta mang hắn tới đây.

Cảm thấy vô cùng khó hiểu Hắc Vô Thường cầm lòng không được liền hỏi:

– Ngươi cần hắn vậy mai liền kêu hắn tới đây.

– Đa tạ, ta liền về

Dứt lời Ngạn Cơ biến mất.

– Nàng ta nói đến nhanh, đi cũng nhanh

Hắc Vô Thường vừa dẫn linh hồn vừa cười đùa.

Bạch Vô Thường thở phào nhẹ nhõm:

– Ngươi bịa chuyện rất hay, ta còn tưởng ngươi kể nàng ta nghe rằng mới tới Minh giới nhị hoàng tử đã hỏi về nàng thì hỏng chuyện.

Hắc Vô Thường bĩu môi nhếch miệng:

– Ta đâu ngốc như ngươi.

– Hừ

Tại Âm Ti

Một thiếu niên đang luyện đao pháp, y không có kí ức của mình, nhưng khi cầm thanh đao lên, y có thể múa quyền rất thành thục. Thanh đoản đao như một phần cơ thể y vậy

– Bách Nhật

Giọng Phán Quan rắn rỏi vang lên, kéo thần thức Bách Nhật trở lại, nụ cười trên môi y cúi đầu làm lễ với Phán Quan

– Phán Quan

– Ngươi muốn lên Nhân giới lâu lắm rồi phải không?

Phán Quan cười cười, vuốt chòm râu dài của lão, đáy mắt hào hứng nhìn Bách Nhật

Bách Nhật đã từng hỏi Phán Quan, Diêm Vương cho phép đi Nhân giới, nhưng chưa từng được đồng ý, nay Phán Quan hỏi y vậy, không phải là đồng ý cho y đi Nhân giới chứ, không tin được những gì vừa nghe, Bách Nhật hỏi lại:

– Ý người là…

Phán Quan gật gật đầu, lại tiếp tục nói:

– Nữ nhân Vong Ngạn Cơ cứu ngươi đang ở Nhân giới, cần ngươi trợ giúp, ngươi lên Nhân giới giúp nàng ta đi.

Bách Nhật hai chơi quỵ xuống, đập đầu liên tục:

– Đa tạ Phán Quan

Tuy không có ký ức, nhưng Nhân giới luôn đem cho y một cảm giác hoài niệm, y tin chính mình sống nơi đấy, nếu có một lần tới đấy, y chắc chắn có thể nhớ lại… Không ngờ một ngày được toại nguyện

– Ngươi chuẩn bị sớm nhất liền xuất phát, vị ân nhân ngươi có khi lại phát điên mất.

Bách Nhật có chút không hiểu, lại có chút lo lắng cho ân nhân mình, liền hỏi:

– Có chuyện gì với nàng?

Phán Quan lắc đầu không nói liền biến mất.

Trước đó

Linh hồn Nhị Hoàng Tử Triệu Thiên Mạc bị biến mất, khiến Minh giới một trận náo động, sau nhiều tháng ở Nhân giới tìm kiếm, không có tung tích, Diêm Vương đành lo sợ bẩm tấu lên Thiên Đế.

– Nhi tử ta đang ở trong thân xác kiếp sau của nó

Thiên Đế cùng Thiên Hậu đánh cờ, nghe Diêm Vương tâu chuyện liền tùy ý nói.

Diêm Vương nghe có chút rùng mình, không phải chứ?

– Muôn tâu bệ hạ, vi thần không có tâm nhãn, thật không nhìn ra làm sao nhị hoàng tử có thể ở thân xác kiếp sau mình, một xác hai linh hồn là không thể.

Thiên Đế nhấp một chén rượu, không để ý đến Diêm Vương.

Diêm Vương đáy lòng phát lạnh, y vừa rồi lại nhiều lời, để mất linh hồn nhị hoàng tử tại ngay chính Minh giới quả là tội rất nặng, chỉ duy nhất tội quản giáo không nghiêm đã khiến y mất mũ ô sa trên đầu.

– Không phải lỗi của ngươi, chuyện này do Ngạn Cơ tiên tử làm ra.

Không thể nào, nàng ta chỉ là Nhất Trọng Thiên, không lý nào có bản lĩnh đó, nhưng Thiên Đế đã nói vậy chắc chắn không phải đùa. Chuyện này là như thế nào?

– Bệ hạ, không…

– Ngươi lui ra đi

Chưa dứt câu nói, Diêm Vương đã bị Thiên Đế đuổi ra. Tuy có nhiều thắc mắc, nhưng y đành cắn răng không hỏi.

– Thần cáo lui

Diêm Vương hôm đó về Diêm La điện liền kể Phán Quan nghe, hai người đáy lòng phát lạnh. Không thể không khâm phục bản lĩnh Ngạn Cơ tiên tử, lại rất khó hiểu, nàng ta chỉ là Nhất Trọng Thiên, không lý nào có thể làm được điều đó. Tuy thắc mắc nhưng hai người chỉ có cách bấm bụng cho qua.

Sau khi tạm biệt Hắc Bạch Vô Thường, Ngạn Cơ không liền về lại túi ngủ, nàng không muốn tiếp tục cãi nhau với Triệu Thiên Mạc.

Khi đó tới một ngọn suối cạnh đó, tu luyện.

Lực lượng của nàng trước đây đã đạt bình cảnh, lúc nào cũng có thể đột phá lên Nhị Trọng Thiên, nhưng nàng kìm nén không đột phá. Vì nàng muốn trải qua cảm giác nguy hiểm tôi luyện. Khi là Nhất Trọng Thiên, nguy hiểm sẽ nhiều hơn khi đột phá lên Nhị Trọng Thiên.

Lần này đột phá vì hai lý do, một là đã tới Hoa Môn, nàng không muốn bất cứ sự việc ngoài ý nào.

Thứ hai, sư phụ của Bạch Sa Cốt theo y nói là Nhị Trọng Thiên. Nàng gặp Nhị Trọng Thiên chỉ có thể chạy trốn, không thể ngạnh kháng. Thế nên phòng trừ bị Nhị Trọng Thiên đánh lén, thì nàng đột phá Nhị Trọng Thiên luôn cho an toàn.

Tuy độc phá chỉ về phương diện lực lượng, nhưng như thế đủ an toàn rồi. Về phần quy tắc ảo diệu, tuy thiếu sót nhưng sau khi ra khỏi Hoa Môn bổ sung sau không sao. Lúc này đề thăng tu vi là quan trọng nhất

Vù vù

Nơi đó, không một tiếng động, khi tiểu Mạc đang ngủ, tiểu Bạch đang giúp lục y cô nương trị thương, Mộ Bất Khải đang tiêu hóa linh hồn, Triệu Thiên Mạc đang tu luyện để đột phá cảnh giới tiên cảnh, thì có một cô nương trên Thanh Ngọc tinh cầu bước vào cảnh giới Nhị Trọng Thiên.

Trong Nhị Trọng Thiên cảnh giới, Bội La đứng đầu. Nàng giờ nếu thi triển thực lực, hẳn sẽ tám phương chấn kinh. Vì có thêm một vị Nhị Trọng Thiên đồng nghĩa với Thanh Ngọc tinh cầu sắp có một vị cường giả đảo điên thiên hạ.

– Ân nhân ta kia sao?

Hắc y nam nhân nhìn cô nương phía xa, theo lời của Phán Quan nói, y lập tức tới đây. Vừa tới đây đã thấy cô nương ấy bế quan tu luyện.

Y cũng thức thời ngồi đợi nàng tu luyện.

Phù

Hắc y nữ tử thở phào một cái, lần này đột phá nàng không có người hộ pháp. Vì nàng sợ, trong thời gian đột phá sẽ bị đánh lén bởi chính người bên cạnh mình. Nên nàng thà tự mình mạo hiểm còn hơn ném tính mạng mình lên tay người khác.

Thần thức nàng lúc này có thể bao phủ gấp mười lần so với cảnh giới Nhất Trọng Thiên, liền quay lưng về phía sau, lập tức nhận ra

– Ồ, ngươi là Bách Nhật?

Hắc y nam nhân đứng dậy, cúi người hành lễ:

– Đa tạ tiền bối cứu mạng, tính mạng ta sau này là của tiền bối

Ngạn Cơ nhếch miệng, liền ném y một viên dược:

– Nếu muốn trả ơn thì uống dược. Nếu ngươi dám phản bội ta thì lập tức chất độc phát tác dày vò ngươi tới chết.

Bách Nhật không chút sợ hãi, dứt khoát nuốt dược không lời oán trách.

Lúc này Ngạn Cơ mới có chút vừa lòng, lên tiếng:

– Ngươi muốn lấy lại kí ức không?

Cô nương này, vừa đấm vừa xoa, khắc trước đưa thuốc muốn dọa ta, khắc sau ban ân cho ta, nàng ta đã là chủ nhân ta rồi, còn muốn gì?

– Muốn

– Được, chỉ cần ngươi bảo vệ ta chu toàn, nghe theo lời ta trong vòng ba tháng, cho tới khi ta đột phá Tam Trọng Thiên ngươi liền được kí ức.

Bách Nhật nam nhân đang tính nói được đột nhiên phát giác ra điều gì đó, mặt kinh hãi

Cái gì?

Hắc y nam nhân có chút không tin được tai mình, cô nương này vừa mới nói gì? Tam Trọng Thiên.

Nàng ta vừa nói Tam Trọng Thiên…

Mà còn kêu hắn chỉ cần bảo vệ trong vòng ba tháng, điều này khác gì nói, chỉ trong vòng ba tháng nàng sẽ đột phá Tam Trong Thiên.

– Sao, không được?

Ngạn Cơ thấy hắc y nam nhân ậm ừ, thừ người lâu liền hỏi:

– Được

Hắc y nam nhân vô cùng bấn loạn, ba tháng nữa Tam Trọng Thiên….

Ân nhân ta rốt cuộc là ai?

Cổ nhân có câu, thiên thời địa nhận nhân hòa. Hiện giờ nhân đã đủ, chỉ trông chờ vào ý của thiên địa nữa thôi.

Phất tay một cái, quanh nàng ẩn chứa vài quy tắc kì dị, vừa ẩn vừa hiện, khiến Bách Nhật không khỏi khó chịu. Thứ y nhìn thấy lúc này, khiến y hoài nghi chính đôi mắt của mình. Trong tay nàng lấy ra một chiếc vòng ngọc, cúi đầu suy tính đôi chút, lạnh lùng nói:

– Đưa tay ra đây

– Chủ nhân?

Bách Nhật có chút nghi hoặc, vòng ngọc ấy nàng ấy tính tặng ta, không phải tín vật định tình chứ?

– Nó là vật truyền tin, khi tới Hoa Môn, không chắc ngươi không đi lạc, cầm vòng tay có gì liên lạc với ta.

Chờ có chút lâu, nàng có chút bực bội, tên này sao thừ người ra thế, đưa tay giật mạnh tay y, đeo thẳng vòng tay vào.

-Ngươi là?

Triệu Thiên Mạc lúc này cũng vừa bế quan xong, thở ra một hơi, đảo mắt nhìn khắp phòng, cơ thể y lúc này có chút nhẹ nhàng. Giai đoạn hợp nhất đang ngày càng hoàn mỹ, tâm ý của y và kiếp sau của mình không chút xung đột. Khiến mọi thứ rất nhanh trôi chảy.

Lúc này trời đã hửng đông, giao giờ lại tới…

Triệu Thiên Mạc có chút lo lắng, trước đây, lúc giao giờ Ngạn Cơ luôn ở cạnh y, tiên quyết là tiện để giữ bí mật.

– Nàng ấy giờ ở đâu?

Dùng thần thức quét thử xung quanh, Triệu Thiên Mạc phút chốc nhận ra có một cỗ khí tức tựa tựa nàng, nhưng lại có chút khác biệt, khó để mà nhận ra khác chỗ nào…

Vù vù

Túi ngủ thoáng chốc trống không

Bách Nhật cùng Ngạn Cơ đang nói chuyện, nàng nói cụ thể cho y biết việc y cần làm thì đột nhiên tử y nam nhân từ đâu xuất hiện, đứng sau nàng.

– Ngươi …

Bách Nhật rút kiếm, lên một bước đứng trước mặt Ngạn Cơ, trong giọng có sự nóng giận.

Triệu Thiên Mạc hờ hững, chăm chú nhìn vòng tay của Bách Nhật, mỉa mai:

– Từ trước tới nay ta chỉ thấy nam nhân tặng vòng nữ nhân, ngươi là nam nhân lại để nữ nhân tặng vòng, không thấy mất mặt sao?

– Chuyện này không liên quan tới ngươi?

Ngạn Cơ cũng khinh khi đáp thay Bách Nhật.

– Cả đêm đi dạo, bắt được một con lợn to nhỉ?

Bách Nhật thật là bất đắc dĩ, ta đâu có làm gì sai đâu, sao khi không bị lườm rồi lại bị chửi. Y lại nhỉn thân thể chính mình, người gọi là có chút thịt chút da, dáng người lại thư sinh, chỉ cao hơn với mặt già hơn tên tiểu tử trước mặt, thế mà bị gọi lợn?

– Ngươi cứ mặc hắn, là đệ đệ ta

Chủ nhân, người không cần phải thêm dầu vào lửa đâu, ta đâu cần người giải thích, ai da.

Ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Triệu Thiên Mạc, Bách Nhật có chút đau đầu.

– Ngươi tới đây là gì?

Ngạn Cơ lên tiếng giải vây

Triệu Thiên Mạc lướt qua Bách Nhật, tiến tới gần giọng nói nhẹ như gió như sương thổi qua tai:

– Giờ Dần

À, thì ra là vậy.

Thế là phải trở về túi ngủ, cùng hắn nhập xác cho qua một canh giờ.

– Vậy về thôi.

Lại nhìn qua Bách Nhật đang lúng túng, nàng nói tiếp:

– Ngươi đi cùng.

– Ai cho hắn đi cùng?

Triệu Thiên Mạc khó chịu cùng khó hiểu nhìn nàng.

– Yên tâm, hắn có thể tin được, với ta chỉ cho hắn đứng ngoài túi ngủ.

Nàng không biết tại sao nàng lại giải thích cho Triệu Thiên Mạc, chỉ cảm thấy quá nhức đầu đi.

Hình như đây là lần đầu tiên, ba người một thể xác, mà lại im lặng đến như vậy.

Ngạn Cơ cùng Triệu Thiên Mạc từ lúc trở về, không ai nói ai câu nào.

Chỉ mình tiểu Triệu là nói đủ trên trời dưới đất, y bình sinh thờ ơ tâm cạn, nhưng giờ khắc này cũng cảm nhận được sự khác biệt, một khoảng cách vô hình giữ ba người.

– Tỷ tỷ, hôm qua tỷ xé rách đồ đệ.

Nàng lúc này có chút bất bình, thật sự nàng không muốn nói chuyện, nhưng y nhắc về chuyện đó, nàng làm sao mặt dày đến mức không trả lời chứ.

– Tỷ tỷ đền cho đệ

Nói đến đây tiểu Triệu nhìn có chút tội nghiệp, đôi mắt trùng xuống, thoáng buồn.

– Ta mua cho đệ bộ khác

Tiểu Triệu nhẹ nhàng lắc đầu, duy trì khuôn mặt buồn bã.

Ngạn Cơ vô cùng khó hiểu, chuyện gì đây?

Có một khoảnh khắc, nàng suy nghĩ khi vừa thoát khỏi giao giờ, lập tức giết chết y.

Nàng ghét con nít, ghét những tên nói nhiều, hay mè nheo với nàng.

Lúc trước, nàng e dè Bội La, người chống lưng cho Triệu quốc, đạt cảnh giới Nhị Trọng Thiên.

Nhưng bao giờ, nàng cũng đã là Nhị Trọng Thiên, sao còn e dè chứ?

Bất quá Hoa Môn chỉ cách vài bước nữa thôi, sau khi đạt được kì bảo, nàng liền đem hai tên này giết cũng không muộn.

Dứt suy nghĩ, Ngạn Cơ nhìn chằm chằm Triệu Thiên Mạc, tiểu Triệu, mắt lạnh:

– Vậy ngươi muốn như thế nào?

Tiểu Triệu mắt chớp chớp, vui như vớ được bảo vật, hào hứng hô:

– Tỷ may lại đồ cho đệ.

Hả?

Bộ đồ ấy nàng cắt thành mấy mảnh, giờ khâu vá lại biết đến bao giờ …

Hơn nữa, cuộc đời nàng, chưa từng đụng vô kim chỉ.

– Ta không biết.

Tiểu Triệu vui vẻ tiếp tục nói:

– Đệ biết tỷ không biết, nhưng mà ca ca lại biết.

Ngạn Cơ bất động…

Đầy vẻ tán thưởng, nhưng điệu lại rất châm chọc, nàng nói:

– Thật không ngờ, ngươi rất tài

Chết tiệt

Làm trò cười cho nàng ta

– Hừ, nữ nhân trong tứ đức nàng không thỏa điều gì, cầm kỳ thi họa lại càng không, nên coi lại

Triệu Thiên Mạc đau lòng lên tiếng, tiểu Triệu ngươi hại ta rồi…

– Còn ngươi, tam tòng tứ đức thật rất thỏa, lại còn biết thêu thùa may vá… ôi thật tài mà.

– Nàng im lặng

Triệu Thiên Mạc đen mặt, y muốn trưng bộ dạng lạnh lùng mà…

Ngạn Cơ càng làm tới, giọng châm chọc:

– Triệu tiền bối, kính cẩn nghiêng mình mong các hạ dạy ta may đồ, bằng không kiếp này ta thật thấy lãng phí

– Nàng…

Tiểu Triệu lúc này mới mỉm cười trong lòng, hai người phải như thế này mới đúng chứ. Lại không khỏi tán thưởng chính mình

“Ta thật tài”

Các bạn ghé tinatnthstory để đọc chương mới nhất nha