9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 7

Mạc Hân Hy nghiêng đầu, gãi gãi tại: “Tôi có nghe lầm không? Hình như chủ tịch Lục chưa kết hôn mà?”

“Bây giờ chưa kết hôn nhưng chúng tôi sắp kết hôn rồi.”

“Nhưng tôi nghe nói khi cô chủ của tập đoàn nhà họ Lư đi làm từ thiện ở viện mồ côi thì phát hiện ra Mộc Lam, rồi con bé mới được dẫn về nhà họ Lục nhận lại bố ma?”

“Tôi chính là Lư Giai Y, cô chủ tập đoàn nhà họ Lư đây, tôi và chủ tịch Lục cũng đã bàn đến việc kết hôn rồi.”

Lư Giai Y còn chưa kịp nói xong thì Mạc Hân Hy đã ném tiền trong tay vào mặt cô ta, cô chế giễu: “Cô á? Cô mà là cô chủ

tập đoàn nhà họ Lư sao? Đừng làm tôi mắc cười chứ. Tôi thấy cô là giúp việc ở nhà họ Lục là cùng, hôm nay cô làm sai chuyện gì nên bị đuổi ra ngoài, còn định hối lộ tôi bắt cóc con gái của chủ tịch Lục để trả thù đúng không?”

“Cô là đồ điên, sao cô dám sỉ nhục tôi như thế!” Lư Giai Y được nuông chiều từ nhỏ nên không thể chịu nổi sự sỉ nhục như thế, cô ta bước lên định nắm lấy tay Mạc Hân Hy

Mạc Hân Y nắm cổ tay cô ta, dùng sức một chút, cả người cô ta ngã xuống mặt đất, nhìn rất chật vật

“Tôi nói cô nghe này, giúp việc cũng là một nghề cần đạo đức nghề nghiệp. Ai mà chẳng biết cô chủ nhà họ Lư rất xinh đẹp, vừa dịu dàng vừa hiền lành, cô ấy thường đến viện dưỡng lão, viện phúc lợi để làm từ thiện. Sao người như cô ấy lại có thể làm

những chuyện hèn hạ như cô, lấy bánh kẹo để dụ cô chủ nhà họ Lục chứ.”

Mạc Hân Hy nói xong còn đá mạnh lên hai chân Lư Giai Y: “Còn nữa, ai mà chẳng biết cô chủ nhà họ Lư giúp nhà họ Lục tìm về con gái bị thất lạc nhưng không nói đến chuyện ơn nghĩa. Dù chủ tịch Lục có lấy lòng thế nào thì cô ấy cũng không chịu gả vào nhà họ Lục. Một người giúp việc như cô nhìn vào là biết không có văn hóa, không xem thời sự à? Chỉ vậy thôi mà dám giả vờ làm tổ chủ nhà họ Lư sao, bây giờ tôi gọi cảnh sát tới bắt cô.”

Mạc Hân Hy châm chọc Lư Giai Y xong rồi năm tóc cô ta xách lên

“Con điên này, tôi không tha cho cô đâu.” Lư Giai Y đã tức đến mức mất hết lý trí, tay cô ta nhào lên mặt Mạc Hân Hy

Mạc Hân Hy nghiêng đầu né, cô thuận thể đạp một đạp lên đùi cô ta, Lư Giai Y lảo đảo một chút rồi quỳ sụp trước mặt cô

“Ơ ở, cô làm gì thế? Dù cô biết sai rồi thì cũng đâu cần quỳ với tôi làm gì. Tôi chịu không nổi đâu.” Mạc Hân Hy vội lùi về sau hai bước, tỏ ra kinh hoảng nhưng trong lòng rất vui vẻ. Hôm nay cuối cùng cô cũng có thể xả mối hận thù nhiều năm của mình rồi

Lư Giai Y vất vả đứng dậy khỏi mặt đất, cô ta cảm thấy toàn thân đau nhói: “Cô, cô là một con điên, tôi liều mạng với cô.”

Lư Giai Y nói xong thì lao đến, có vẻ như muốn cùng sống cùng chết với Mạc Hân Hy

Mạc Hân Hy lắc đầu: “Đúng là không biết mình biết ta mà, cô tự tìm chết đấy nhé.”

Mạc Hân Hy nói xong thì đấm một đấm lên mặt Lư Giai Y, trở tay bắt Lư Giai Y lại. Mấy năm nay, Mạc Hân Hy ở vùng quê rất nhàn rỗi vì thế cô học chút võ phòng thân với anh em Lý Duy Phúc, cuối cùng hôm nay cũng được dùng đến

Mặt mũi Lư Giai Y bầm dập, cổ tay cô ta bị Mạc Hân Hy khống chế nhưng vẫn rất kiêu ngạo: “Con thợ làm bánh ngọt này, cô nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.”

“Ở bà giúp việc này, sao cô còn mạnh miệng thế, hay là giờ chúng ta đi đến nhà họ Lục tìm chủ tịch Lục để hỏi xem nhé, xem thử cô có phải là cô chủ nhà họ Lư không, sao cô lại lén lút đến gặp con gái nhỏ nhà họ Lục?”

Mạc Hân Hy nói xong thì lôi Lư Giai Y đến nhà họ Lục định gõ cửa

Lư Giai Y đổ mồ hôi lạnh. Mấy năm nay nhà họ Lô xuống dốc liên tục, các mối làm ăn càng lúc càng kém đi, nhà bọn họ cần cơ hội đầu tư. Điều kiện của Lục Khải Vũ rất hấp dẫn, mấy năm nay công ty nhà anh đứng đầu trong ngành trang trí nội thất, nhà họ Lư muốn đầu tư vào nhưng tài chính không cho phép.

Nếu Lục Khải Vũ cho phép nhà họ Lư nhập hai mươi phần trăm cổ phần vào công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú thì đây chính là một cơ hội tuyệt vời của nhà họ Lư. Lục Khải Vũ mà biết cô muốn hối lộ thợ làm bánh gato để gặp Mộc Lam thì với tính tính tàn nhẫn của anh, anh nhất định sẽ lật mặt hủy bỏ hứa hẹn giữa hai bên

“Cô buông ra, mau buông tôi ra.” Lư Giai Y thấy sắp đến nhà họ Lục, cả người cô ta đổ mồ hôi lạnh

“Thả cô ra sao? Thả cô ra để cô lại giả làm cô chủ nhà họ Lư đi gạt người khác à?”

“Không, tôi sẽ không gạt ai nữa. Bọn tôi cũng sống vất vả lắm, đều là người làm công ăn lương cả, cô nên thông cảm cho tôi đúng không?” Vì công ty nhà họ Lư, Lư Giai Y đành cắn răng cầu xin

“Cô thừa nhận cô giả mạo cô chủ nhà họ Lư rồi à?”

Lư Giai Y vội vàng gật đầu: “Tôi nhận, tôi nhận. Tôi không nên giả cô chủ nhà họ Lư, tôi không nên hối lộ cô để trả thù nhà họ Lục, đều là lỗi của tôi cả, cô thả tôi đi đi!” Mạc Hân Hy thấy mặt mũi Lư Giai Y bầm dập, đầu gối toàn vết thương và vết máu bầm, còn đang cầu xin mình, cô cũng không muốn làm lớn chuyện lên

“Được, nể tình chúng ta đều là người làm công ăn lương nên tôi bỏ qua cho cô lần này. Nếu còn có lần sau, nhất định tôi sẽ báo cảnh sát đấy nhé.”

Mạc Hân Hy nói xong thì buông tay ra, đầy Lư Giai Y về phía trước

Lư Giai Y quay đầu lại, trợn mắt với cô: “Cô cứ chờ đó mà xem!”

Cô ta nói xong thì chạy cà nhắc trốn đi một cách chật vật

Tâm trạng Mạc Hân Hy rất tốt, cô đưa tay chỉnh lại tóc mình: “Tôi chờ cô!”

Cô nói xong thì điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt mình, dịu dàng bấm chuông cửa nhà họ Lục

Ban nãy cô chỉ lo xử lý Lư Giai Y, không để ý đến Bạch Vĩ Hạo đang ngồi trong một chiếc xe màu trắng đậu ở cách đó không xa

Bạch Vĩ Hạo chọc tức Lục Khải Vũ, hôm nay mới sáng sớm đã bị Lục Khải Vũ bắt rời khỏi giường, anh bảo là tài xế nhà họ Lục hôm nay có chuyện nên gọi anh ta, tổng giám đốc của công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú, sang làm tài xế tạm thời

Trong lòng anh ta vẫn còn bực Lục Khải Vũ, nhưng bây giờ anh ta lại thấy biết ơn Lục Khải Vũ. Nếu không phải nhờ Lục Khải Vũ thì anh ta không thể may mắn chứng kiến một vở kịch hay như thế

Cô thợ bánh ngọt nhìn có vẻ gầy yếu thế mà đánh cô chủ nhà họ Lư cực kỳ tàn nhẫn, còn khiến cho cô chủ nhà họ Lư ngậm miệng, cuối cùng đành phải xin lỗi mình. Cô gái này thật thú vị!

Mạc Hân Hy đứng ngoài cửa chờ một hồi thì chú Vương ra mở cửa

“Chào chú, hôm nay chủ tịch Lục bảo cháu đến làm bánh.” Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng và lễ phép

“Ừ, chủ tịch Lục có dặn rồi, cô đi theo tôi.”

Chú Vương rất nhiệt tình dẫn cô vào sân, hai người còn chưa đi được vài bước thì đụng phải Lục Khải Vũ ăn mặc chỉnh tề đang chuẩn bị ra khỏi nhà

“Chào chủ tịch Lục!” Cô giả vờ nhún nhường

Lục Khải Vũ nhìn cô một cái, gật đầu. Sau đó anh nói với chú Vương: “Hôm nay Mộc Lam không phải đi nhà trẻ, chú cứ kệ nó đi. Cứ để nó ở trong phòng một mình suy nghĩ đến trưa.”

“Vâng.” Chú Vương gật đầu

Mạc Hân Hy không tiện hỏi nhiều, cô theo chú Vương đến phòng bếp nhà họ Lục

“Hôm nay cô làm nhiều bánh có hình nhân vật hoạt hình mà Mộc Lam thích nhé. Nó bị chủ tịch Lục mắng nên hơi buồn!” Chú Vương nhìn lầu hai với ánh mắt không nő

“Vâng, cháu biết rồi.”

Trong phòng bếp nhà học Lục đã có đầy đủ nguyên liệu làm bánh. Mạc Hân Hy chuẩn bị mọi thứ rất nhanh. Một lúc sau, cô chợt nghe thấy tiếng khóc đứt quãng của Mộc Lam trên lầu

Cô nhìn chú Vương đang sai bảo người làm chăm sóc vườn hoa bên ngoài. Bây giờ trong biệt thự chỉ còn mình cô và Mộc Lam trên lầu hai

Cô tháo tạp dề ra, nhẹ chân nhẹ tay bước lên lầu hai

Cửa phòng Mộc Lam khép hờ, Mạc Hân Hy thấy Mộc Lam đang ngồi trước cửa sổ ôm một con gấu đồ chơi khóc

“Bố xấu, bố hư, con ghét bố!”