Á Tử Ca

Chương 1: TRỞ VỀ

Xin chào mọi người ghé thăm đứa con thứ hai của tui, đây là bộ truyện tui bỏ khá nhiều tâm sức để xây dựng cả về diễn biến lẫn nhân vật. Hi vọng mọi người thích nó hen~~~

Các vị bằng hữu đáng yêu dừng chân nơi tệ xá, ghé qua đây đọc một chương truyện, có thể hay không cho tiểu nữ đây một chiếc bình chọn làm lộ phí ?

———————————————————-

Từ thuở hồng hoang, sau khi đất trời chia đôi, mặt đất rục rịch biến chuyển, chia cắt thành những phần lớn bé khác nhau, tổng cộng cả thảy mười lăm quốc gia. Mười lăm nước chiến loạn liên miên, dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán, tiếng kêu ai oán thấu tận trời xanh. Suốt hàng trăm năm liên tiếp, các thế lực cứ thế xâu xé lẫn nhau, lãnh thổ cứ liên tục bị xé ra, rồi nhập lại. Cứ mãi như vậy, cho đến khi xuất hiện năm vị thiếu niên anh hùng, khí khái bất phàm, sức mạnh vô biên tựa như sứ giả của thần linh. Họ dẹp tan chiến tranh, ổn định biên cương, chia mười lăm quốc gia lại thành năm quốc gia rộng lớn, cường thịnh, gọi là Ngũ thổ. Các nước gồm Lăng Cơ, Hoà Thảo, Chân Uyên, Quỷ Khâu và Thiên Minh. Từ đó về sau, chiến tranh mất bóng, dân chúng an cư lạc nghiệp. Dân gian xưng tụng họ là "Bách gia thần".

Trong năm nước, Thiên Minh được xưng tôn là thần quốc vì đây là nơi khi xưa "Bách gia thần" tụ hội, phất cờ khởi nghĩa, dẹp yên chiến loạn, nên nghiễm nhiên trở thành vùng đất linh thiêng, chỉ huy Ngũ thổ, cũng đồng thời đảm bảo trách nhiệm duy trì hoà bình.

Hoàng gia Thiên Minh nhiều năm luôn chú trọng đào tạo người thừa kế. Vì vậy dù là người được ngôi lên ngai vàng hay là vương tử các nơi, đều văn võ toàn tài, vang danh thiên hạ, mang trong mình tài trị quốc không ai sánh được. Mà chỉ có người vững vàng nhất, mới đủ bản lĩnh ngồi lên ngai vàng. Qua từng thời đại, sức mạnh của Thiên Minh vững như bàn thạch, không có gì lay chuyển được, dân chúng một lòng quy thuận hoàng gia, sống cuộc sống an cư lạc nghiệp.

Nhưng không phải lúc nào, hoàng đế Thiên Minh cũng hoàn toàn là người giỏi nhất.

Thiên Minh Hiên Thân vương Quan Dĩnh Vi Hạo, vừa đủ mười tuổi đã được xem như trữ vương tương lai, chỉ chờ lớn lên là sẽ được ngự tại hoàng vị.

Năm tuổi, thuộc nằm lòng Tứ thư Ngũ Kinh, cùng tiên hoàng bàn luận chính sách, cứu giúp bá tánh dân lành nghèo đói.

Tám tuổi, dâng lên kế sách nâng cao sản lượng lương thực, khiến dân gian không ngớt lời ngợi ca.

Mười lăm tuổi, theo chân Hoàng thúc xông ra chiến trường, lần đầu tiên nhậm chức phó soái cầm quân, đánh quân địch ra khỏi lãnh thổ, mở rộng biên cương phía nam, oai danh lừng lẫy.

Hai mươi tuổi, trở thành Thống soái trong quân, thưởng phạt nghiêm minh, bách trận bách thắng, mở rộng thêm biên cương phía Bắc. Quân đội Thiên Minh dưới bàn tay hắn, trở thành quân đội đáng sợ nhất khắp Ngũ Thổ, chưa một lần thất bại.

Hai mươi hai tuổi, tiên hoàng hạ chiếu sắc phong Thái tử, mọi người đều nghĩ Thái tử sẽ là hắn, nào ngờ đâu, lại được trao cho em đệ đệ của hắn - Quan Dĩnh Vi Thiên. Mà hắn, chỉ được phong là Hiên Thân vương.

Hai mươi bốn tuổi, Thiên Minh tiên hoàng lâm trọng bệnh mà qua đời, tân đế đăng cơ, hắn tự mình xin đi Tây Bắc trấn thủ biên cương. Tân đế chấp thuận, ban cho tước vị Tây Bắc Vương.

Sử sách kể lại rằng, khi hắn mới đến Tây Bắc, nơi đây còn nghèo khổ đến nỗi, người dân phải ăn uống tiết kiệm đến từng cọng rau, cọng giá. Đê điều đắp vá lung tung, xiêu xiêu vẹo vẹo, như thể chỉ cần chạm vào liền đổ vỡ, đã khiến cho bao người dân tan nhà nát cửa khi mùa lũ tới. Sưu cao thuế nặng vượt quá hạn mức triều đình yêu cầu nhưng bách tính muôn dân lại chẳng hưởng được bất kì quyền lợi gì. Tham quan cấu kết thổ phỉ, dân tộc ngoại bang, ngày đêm cướp bóc, dân chúng chạy loạn nơi nơi bị chặn đứng ở cửa thành không thể ra ngoài. Nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Hiên Thân vương dùng hai tháng xây dựng đê điều, hạ lệnh giảm sưu, quét sạch tham quan, toàn bộ bêu đầu thị chúng, tình cảnh lúc đầu dường như máu chảy thành sông, kinh động bốn phía. Sau đó, ngài dẫn quân xông thẳng ra biên giới, một phen chém gϊếŧ đến tận đại doanh của bọn thổ phỉ, chém đầu thủ lĩnh, ép chúng quy hàng. Từ đó về sau, bọn chúng như thuộc hạ dưới chân ngài, sai đâu đánh đó, một tấc cũng không dám lộng hành. Không ai biết Tây Bắc Vương đã dùng cách gì, chỉ biết kể từ khi ấy, chẳng còn ai dám đến Tây Bắc giở trò cướp bóc, quan lại đến nơi này nhậm chức cũng là tận tâm tận lực phụng sự triều đình. Hễ có kẻ nào âm mưu gây hại cho dân chúng, liền không tránh được cái chết.

Tây Bắc từ một vùng đất nghèo nàn, chim không buồn đậu, cây không muốn mọc lại trở nên trù phú nhộn nhịp, cuộc sống tràn ngập hạnh phúc, tiếng cười khắp nơi. Tây Bắc Vương còn đích thân xuống ruộng, hướng dẫn nhân dân cách gieo trồng sao, hoạch định cho họ kế hoạch các vụ mùa trong năm. Nhờ có kế hoạch rõ ràng của ngài, mà sản lượng hàng năm của Tây Bắc ngày càng tăng, mức thuế vẫn giữ đúng theo quy định, khiến dân chúng nơi đây có cuộc sống ngày càng dễ chịu hơn. Khách lữ hành tứ xứ từng đến vùng Tây Bắc Thiên Minh đều kể rằng, chỉ cần bước chân đến Tây Bắc sẽ bị cảnh trí và cuộc sống nơi đây quyến rũ, không muốn trở về đất xưa.

Tây Bắc mạnh mẽ vươn lên, trở thành vùng đất có khả năng chống cự với thiên binh vạn mã của Kinh thành, trở thành mối hiểm hoạ tiềm ẩn lớn nhất của Hoàng đế. Chỉ là hằng năm, Tây Bắc Vương luôn nộp cống phẩm, sưu thuế đúng hạn, án binh bất động, đánh đến đâu dâng bản đồ đến đó, khiến Hoàng đế không cách nào giáng tội xuống đầu. Người dân khắp nơi đều ca tụng ngài là "Chiến thần" trung hiếu tiết nghĩa.

Tây Bắc Vương, công cao như núi.

Nhưng công cao, thì lấn chủ....

"Vương gia, vương gia, Ninh tướng quân về rồi"_ vị quản gia mập mạp chạy lạch bạch vào phủ, vừa thở hồng hộc, vừa báo với Vương gia nhà mình.

-Báo với ta làm gì?_ giọng nói thanh lãnh nghe không rõ cảm xúc doạ sợ quản gia mập kia. Y có chút run run không biết nên nói cái gì, mấy tháng nay, chẳng phải vì Tướng quân không ở trong phủ, mà Vương gia đột ngột trở nên gắt gỏng hơn không? Ban nãy lại còn đích thân xuống bếp nấu món ăn Ninh tướng quân thích, nói là để người trở về được ăn uống thoải mái hơn sao? Sao bây giờ lại....

-Vương gia... cái đó... vậy... có mời Tướng quân gặp mặt không? Hay là để nô tài ra đó đuổi cậu ấy về?_Y còn chưa kịp chờ xong câu quyết định của Vương gia, thì ở đằng sau lưng đã vang lên tiếng nói hào sảng, trầm ấm lại mang không ít vui vẻ.

-Vương gia, thuộc hạ trở về rồi. Ninh Thiên Việt tham kiến Vương gia.

Hắn nghe tiếng người đằng sau lưng, mái tóc màu bạch kim khẽ rung động, đặt quyển sách trong tay xuống, liếc nhìn qua người đang quỳ hành lễ kia, không chút phản ứng gì, đều đều nói:

-Tiểu Phúc Tử, lui xuống đi, không được cho ai quấy rầy ta.

-Dạ dạ dạ - quản gia được lệnh lui ra mừng như bắt được vàng. Vương gia bọn họ nóng giận thất thường, tính tình cổ quái, hắn hầu hạ bên người ngài từ bé đến giờ vẫn không sao hiểu nổi làm cách nào mới có thể khiến ngài hài lòng. Mà cứ hễ mỗi lần nhắc đến Ninh tướng quân, tâm trạng Vương gia lại lúc vui lúc buồn, không biết ra sao mà lần. Sở quản gia đầu đầy mồ hôi vừa nhảy ra khỏi phòng, lại bị vương gia kêu lại chuẩn bị hai thùng nước ấm để mộc dục, vội vội vàng vàng cho người đem tới rồi biến đi đâu mất. Còn không nhanh chân lên sao? Đợi đến lúc Vương gia phát hoả, sẽ đem hắn với nô tài trong phủ chưởng một phát đi chầu thiên thai mất.

Vị Ninh tướng quân vẫn còn quỳ hành lễ nãy giờ nhìn tên quản gia lăng xăng chạy tới chạy lui, lại hốt hốt hoảng hoảng mà xông ra khỏi phòng Vương gia, nhẫn cười đến cả mặt đều đỏ. Y chỉ chờ tên đó ra khỏi phòng, liền không nhịn được mà phá lên cười, đôi vai gầy guộc dưới lớp áo giáp cứ thế mà run lên.

Vương gia ngôi trên bàn, nheo mắt nhìn người đối diện, có chút gầy đi, xem chừng ở chiến trường gặp không ít khổ. Hắn đợi người đó cười đến mệt rồi, bình thản gọi cậu: "Lại đây".

Ninh Thiên Việt nghe tiếng người kia gọi mình, cũng không buồn đứng dậy, dường như theo thói quen mà chống tay bò qua, ngoan ngoãn quỳ dưới chân hắn. Vi Hạo nhìn người dịu ngoan quỳ bên mình, trên dưới quan sát một lượt, mới hỏi:

-Có bị thương không?

-Không có, Vương... à không, chủ nhân.

-Ừm, vậy thì tốt. Ninh tướng quân ở bên ngoài ba tháng, đến quy tắc của bản Vương, ngươi cũng quên rồi? Có cần bản Vương dạy lại không?

- Chủ nhân.... Việt nhi không có....

- A? Ngươi còn nhớ ta là chủ nhân?

- Việt nhi không dám quên, người đừng sinh khí, Việt nhi cam nguyện chịu phạt mà....

Hắn quét mắt nhìn người đang dùng ánh mắt hối lỗi nhìn mình, lại nghĩ người ta vừa từ chiến trường về không muốn gây khó dễ nữa, lạnh giọng mở miệng:

- Tự ý lấy đi binh phù của ta, điều động nhân mã, tiền trảm hậu tấu, khinh nhờn chủ nhân. Ngươi đáng tội gì? Hả?

- Xin lỗi chủ nhân. Việt nhi chỉ là.... trong tình thế cấp bách, ngài lại đang từ vương thành trở về, không kịp thông truyền nên mới tự mình điều binh, xin chủ nhân trọng phạt.

Hắn dùng mũi giày nâng cằm cậu lên, để cậu nhìn thẳng vào ánh mắt mình. Đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nhíu, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấu tâm can người đối diện khiến cậu hơi chột dạ, lại không dám tránh né, căng thẳng nhìn hắn. Tự ý điều binh vốn là tội chết, trộm lấy binh phù trong tay hắn thì vốn nên xử lăng trì, nhưng người này là Việt nhi, hắn không nhẫn tâm đến vậy.

- Tự ý điều binh một trăm, lấy trộm binh phù hai trăm, trái với quy tắc hai mươi, nói dối ta ba mươi. Tổng cộng là ba trăm năm mươi roi, mỗi ngày năm mươi, hình cụ và tư thế đều do ta quyết định. Có gì muốn kháng nghị?

- Chủ nhân, em không nói dối, lại có không sai quy tắc. Năm mươi roi kia....

- Nô ɭệ được mặc quần áo sao?

Ninh Thiên Việt đến lúc này mới hoàn hồn nhìn lại chính mình, một thân giáp phục từ trên xuống dưới còn chưa cởi ra, nhưng mà bây giờ nếu cởi xuống, thì....

- Chủ nhân, hôm nay....

- Ta không đủ kiên nhẫn. Một là ngươi cởi, hai là ra ngoài quỳ hai ngày.

Cậu biết không cách nào thoả thuận được với Vương gia, bèn cắn răng cởi xuống áo giáp, thường phục và cả đồ lót bên trong, cẩn thận gấp gọn để vào góc phòng rồi quay trở lại cạnh ngài. Cái đầu nhỏ run run cúi gằm, nhìn vào vạt áo lam bào thiên thanh của người trước mặt, sợ hãi tột độ. Trên chiến trường cậu là tướng quân gϊếŧ người không ghê tay, như hung thần ác sát bên cạnh hắn mà làm bao người khiếp sợ. Ai cũng biết, bên cạnh Tây Bắc Vương có một dũng tướng võ công tuyệt thế, vung lên một đao là gϊếŧ sạch mấy chục người. Nhưng trước mặt chủ nhân, cậu không có cách nào chống lại sự thuần phục khắc sâu trong tâm khảm, co mình sợ hãi.

Ngày trước, khi cậu còn là một thiếu niên nhỏ bé, bản thân chênh vênh nơi cửa tử. Là ngài đã xuất hiện, kéo cậu đứng dậy, dạy cậu võ công, đọc sách viết chữ, ân cần lo lắng khi cậu có bệnh, cậu đã hạ quyết tâm cả đời này sẽ vĩnh viên phục tùng bên chân ngài. Không chỉ là Tướng quân, cậu còn là nô ɭệ của ngài, được ngài nghiêm khắc dạy dỗ nên. Chưa bao giờ cậu dám có ý nghĩ bất kính nào với ngài.

Nhìn bộ dáng của người kia, ra dáng người muốn lấy cứ lấy, hắn cũng sinh ra thật nhiều cưng chiều, quyết định hôm nay không trừng phạt cậu nữa. Luồn tay xuống phía dưới mái tóc, khẽ vuốt ve như đang dỗ dành ai đó, khiến cậu thư sướng mà gối đầu lên đùi ngài, tận hưởng giây phút yên bình sau ba tháng nhớ nhung. Đột ngột, âm thanh lạnh lùng của ngài vang lên trên đầu khiến cậu căng cứng:

- Việt nhi, ngươi bị thương_ Hắn thô bạo kéo tay cậu lên, gằn giọng chỉ vào vết chém trên bắp tay, "Vậy tội nói dối của ngươi, đã đủ chưa?"

- Chủ nhân.... Việt nhi.... chỉ là không muốn người phải lo lắng. Việt nhi thân phận thấp hèn sao có thể nhọc công ngài như vậy. Hơn nữa, Sinh Cát quận chúa, một lòng mến mộ ngài, sớm muộn gì... sớm muộn gì.... _tiếng nói ứ nghẹn trong cổ họng, dù có cố gắng thế nào cũng không nói ra được nữa, từng giọt nước mắt lại thi nhau rơi lã chã trên khuôn mặt Tướng quân, nhưng tuyệt nhiên không phát ra tiếng động nào.

Ninh Thiên Việt từ sớm đã nhận ra, vương gia của cậu dung mạo tựa Phan An, lại trí dũng song toàn, khí chất bức người, là người trong lòng của biết bao mĩ nữ khuê tú. Mà cậu, chỉ là một nam nhân không thể sinh con đẻ cái, cũng không thể mang lại cho ngài bất kì quyền thế gì, đâu thể ở cạnh ngài mãi được? Thiên Minh tuy không ngăn cấm đồng giới luyến ái, cũng từng có không ít nam hậu, nam phi. Nhưng cậu tự thấy mình thấp hèn, ngoài việc trở thành thanh kiếm của ngài, nam sủng hầu giường của ngài, thì chẳng còn xứng với điều gì. Huống hồ gì, mười năm bên nhau, ngài cũng chưa nói một câu yêu.

Nhìn người kia im lặng cúi đầu rơi nước mắt, hắn cũng không so đo lỗi sai của cậu nữa, đưa tay ôm người ngồi lên đùi mình, đưa tay lau đi nước mắt lem nhen trên mặt người kia, vỗ về: "Được rồi, Việt nhi ngoan, ngoan nào. Đừng khóc, đừng khóc, oan ức điều gì, nói chủ nhân nghe xem. Ngoan, ngoan. Ta sớm nói với em rồi, ta không có hứng thú với nữ nhân, chuyện mà ta muốn làm, lật cả trời đất, ta cũng phải làm cho bằng được. Chuyện mà ta không muốn làm, ép ta làm, ta sẽ lật cả thiên hạ này lên. Sinh Cát quận chúa đó, ta sẽ không cưới nàng, em oan ức cái gì nữa?"

Vương gia hiếm khi nói chuyện, mỗi lần dỗ cậu đều đặc biệt nói nhiều hơn, cũng không mấy cố kị đây là nô ɭệ hầu giường mà càng lúc càng sủng ái. Vì Thiên Việt được dạy dỗ quá mức nghiêm khắc dưới ngọn roi của ngài, nên không thể nhận ra được rốt cuộc cậu được sủng ái nhiều như thế nào. Chứ trên dưới Vương phủ, trải khắp Tây Bắc, ai ai cũng đều hiểu, Ninh tướng quân là người của Vương gia, ngươi dám làm tổn hại Tướng quân một cọng tóc, Vương gia sẽ khiến ngươi sống không bằng chết. Những kẻ âm mưu thay thế vị trí của Tướng quân, đều không biết đã bị chôn sống ở nơi nào hay bằng cách nào. Không một ai dám có ý định ra tay đối với Ninh Thiên Việt. Những điều này, chỉ có Ninh Thiên Việt không biết. Không ai quy định, cứ yêu là phải nói mới là yêu.

Ánh mắt ngập nước của Thiên Việt cứ nhìn chằm chằm vào hắn, khiến hắn không tránh khỏi đau lòng, nhẹ nhàng mà ôm cậu càng chặt hơn trong lòng mình, chỉ hận không thể đem tâm can bảo bối nhét luôn vào trong ngực. "Chủ nhân... nhưng còn... Vinh Thân vương thì sao? Sinh Cát cô ấy...."

- Đuổi đi rồi.

- Hả? Chủ nhân, đâu cần phải làm vậy....

- Suỵt, những chuyện này không cần nô ɭệ như em thay ta quản. Nghe theo ta là được._ đưa ngón tay chặn lên môi cậu, hắn nở nụ cười hiếm hoi, ánh mắt tà mị lại thêm phần ôn nhu như hút cậu vào sâu bên trong. Một nụ hôn nhẹ nhàng chạm lên khoé mắt, lau sạch giọt nước còn đọng lại kia, êm ái như lớp lụa tơ tằm, thành công ngăn chặn dòng lệ cứ chực trào.

Ninh Thiên Việt không hiểu được bản thân bị làm sao, cứ mỗi lần ở trước mặt chủ nhân cậu đều không khống chế được tâm tình, trở nên yếu mềm. Đường đường là một đại nam nhân, còn là tướng quân chinh chiến sa trường. Ấy vậy mà lại trần trụi ngồi trong lòng một nam nhân khác, khóc lóc thảm thương vì ghen tị với một nữ nhân, mặt mũi của cậu.... biết để đâu bây giờ?

Hắn nhìn thân ảnh đang run run làm đà điểu trốn trong lòng mình, có chút buồn cười. Làn da bánh mật cùng với thân thể săn chắc của một người luyện võ nhiều năm, khuôn mặt lúc nào cũng đăm chiêu, lại thẳng tay chém gϊếŧ không chừa bất kì đường lui nào cho kẻ thù khiến mọi người luôn cảm thấy Ninh tướng quân là người vô cùng khó gần, lại rất đáng sợ. Có đánh chết bọn họ, bọn họ cũng không tin là tướng quân lại có thể vừa khóc vừa chui rúc trong lòng một nam nhân khác.

"Chủ nhân.... em yêu ngài.... Em biết mình vừa ti tiện lại vừa thấp hèn, nhưng em yêu ngài.... Em... xin lỗi..." _mi mắt run run, cậu nhắm chặt mắt hồi hộp chờ đợi cơn cuồng phong sắp tới trên đầu mình. Nào ngờ, bàn tay to lớn của chủ nhân lại phủ lên trên tóc cậu, nhẹ nhàng vuốt ve như an ủi thú nhỏ bị thương, giọng nói mang theo mười phần sủng nịch, thì thầm bên tai cậu: "Được rồi.... hiểu rồi. Thấp hèn cái gì? Ti tiện cái gì? Trước mặt ta thì không cần tôn nghiêm vớ vẩn, nhưng trước mặt kẻ khác, em là Tướng quân cao cao tại thượng, không việc gì phải hạ thấp mình như thế. Lần sau để ta nghe được mấy lời này, ta sẽ đánh em, rõ chưa?"

Vừa nói dứt câu, hắn lại vui vui vẻ vẻ mà nhìn nét mặt bàng hoàng sửng sốt của cậu kia, tay lại còn vô thức định đánh vào mặt mình thì bị hắn cản lại. Một nụ hôn bá đạo cứ thế ấn xuống, mang theo chiếm hữu bá đạo biến khách thành chủ. Khuôn miệng nhỏ nhắn mang chút hương vị nam tính, theo bản năng mà hé mở đón nhận hương vị của chủ nhân, bị lưỡi của ngài khuấy đảo trong khoang miệng, cả miệng đều là hương vị thơm mát của trà. Cậu bị hôn đến mức hít thở không thông, đầu óc quay cuồng. Đợi đến khi ngài hài lòng mà buông ra, còn kéo theo cả một sợi chỉ bạc dâm mĩ, rơi xuống cần cổ của cậu.

"Chủ nhân.... chủ nhân...", lửa tình bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến lòng cậu ngứa ngáy, học theo những gì được dạy đột ngột đưa tay bám chặt lấy cổ hắn cầu hoan. Khuôn mặt đỏ ửng vì tìиɦ ɖu͙ƈ, càng thêm mười phần khả ái đáng yêu khiến hắn nhịn không được mà ấn cậu ngã xuống bàn trà, cắи ʍút̼ dọc theo cơ thể cậu như gặm cắn một thứ đồ ngon.

Từng cơn đau tê dại lan từ vùng bụng săn chắc, qua đến eo rồi dừng lại nơi hầu kết yếu ớt khiến cậu càng lúc càng nhịn không nổi, câu chặt lấy chủ nhân, lúc lắc cơ thể cầu tình.

Hắn nhấc cần eo mảnh khảnh của cậu lên, vác lên vai rồi ngồi vào bồn tắm, không cần chờ đến tiền hí, mượn sức của nước mà cắm sâu vào bên trong. Hắn thoả mãn nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó nửa vì đau, nửa vì sướng của cậu. Bắt đầu luật động mạnh hơn, côn ŧɦịŧ dữ tợn ma sát lên vách ruột nóng bỏng, nhờ vào sức nước mà tràng ruột mềm xốp càng thêm mềm mại hơn, cắn chặt lấy người đang tàn nhẫn xỏ xuyên mình. Vi Hạo đã dạy dỗ cái lỗ thịt nho nhỏ của người dưới thân mình vô cùng kĩ lưỡng, để nó có thể ngoan ngoãn co bóp theo tiết tấu ra vào của hắn, hầu hạ hắn thoải mái.

Cả nửa thân dưới của cả hai đều chìm ngập trong dòng nước, dòng nước ấm áp mơn trớn lên da thịt hai người, lại len lỏi vào sâu bên trong mật huyệt nhỏ bé khiến nó như càng thêm co bóp chặt hơn, làm mềm mại tường thịt khiến cho Vi Hạo thập phần suиɠ sướиɠ. Cậu vẫn ngồi đối mặt với chủ nhân trong bồn tắm, cả người bị ngài ôm lên thả xuống không biết bao nhiêu lần. Hai đoá thù du nhỏ bé trước ngực bị ngài ngậm chặt trong miệng mà nhay cắn, dường như muốn đem cậu hút chặt đến khi nào có thể thực sự tiết ra sữa non mới thôi. Nhưng cậu làm sao lại có sữa được, vậy nên cậu phải dùng máu để thay thế cho nó. Vết thương bị xé rách, lại bị cái lưỡi thuần thục của chủ nhân trêu chọc khiến cho nó vừa cứng vừa ngứa ngáy, cậu cố gắng cong lưng ưỡn ngực về phía trước, đôi mắt mị hoặc lấp lánh sóng tình chỉ quyến luyến bóng hình của người trước mặt.

Vương gia không biết đã buông tay từ lúc nào, vẫn đang vui vẻ mân mê từng tấc da thịt của con người mà ngài đã nhớ nhung suốt ba tháng nay, hứng thú nhìn cậu tự mình cưỡi trên côn ŧɦịŧ nóng bỏng của mình. Âm thanh của mông và hai túi bóng va chạm, đã tạo nên không ít âm thanh bộp bộp tình sắc, khiến nước ở xung quanh dưới sự va chạm hung mãnh của hai con người kia mà sủi thành từng lớp bọt lăn tăn. Ngài để mặc cho nô ɭệ tự thân vận động, hưởng thụ sự phục vụ tận tâm này, rồi khẽ khàng hôn lên từng tấc da thịt, ngậm lấy vành tai mút mạnh như một phần thưởng.

Đợi đến khi hai chân nô ɭệ mỏi nhừ mà tốc độ càng lúc càng chậm, cậu bị ngài ấn lên thành bồn, thô bạo đâm rút thêm vài chục cái nữa liền phóng thích tinh hoa vào tận sâu bên trong, hài lòng rút ra khỏi cơ thể cậu, nhẹ nhàng bảo cậu có thể bắn rồi. Nhìn ra khung cửa sổ, trời cũng đã tối mất rồi.

Cơn kɦoáı ƈảʍ như sóng trào trôi qua khiến cơ thể tiểu Tướng quân có chút rã rời, xiêu xiêu vẹo vẹo mà bị chủ nhân banh mở chân ngồi ở trong lòng ngài, chờ ngài thanh lí hạ thân. Hai ngón tay thuần thục lướt vào bên trong hạ thể nhầy nhụa, lôi hết tinh hoa ở bên ngoài ra rồi một lần nữa ôm cậu đứng lên, qua phía thùng tắm đối diện ngồi xuống.

Cậu nằm im lìm ở trong lòng chủ nhân, cảm nhận đôi bàn tay ngài đang cẩn thận tắm rửa cho cậu. Đôi bàn tay thô ráp quanh năm cầm kiếm đem tinh dầu thơm mát xoa đều lên khắp mái tóc của cậu, cẩn thận gội đi lớp bụi dơ bẩn trên mái tóc. Cậu thư thả hưởng thụ sự chăm sóc của chủ nhân, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ngài.

"Tiểu tướng quân của ta, em lại không sạch sẽ rồi." Cậu ngước lên nhìn hắn, rồi lại nhìn

thảm lông đang mọc lún phún dưới hạ thể của mình, bất giác khẽ run lên, đầu cúi xuống như sợ bị mắng. Hắn thấy vừa tức vừa thương, ở nơi chiến trường, có lẽ bận quá nên quên cạo sạch đám lông, cũng không quá đáng trách.

Hắn cầm lấy dao cạo lên tay, đẩy cậu tựa sát hơn vào người mình, hạ con dao xuống từ từ cắt bỏ đi đám lông phiền phức của cậu, kể cả đám lông xung quanh hậu huyệt nhỏ bé, nghiêm khắc cảnh cáo một lần: "Đây là lần cuối, nếu có một lần nữa, ta nhất định sẽ không tha cho em".

- Dạ chủ nhân, xin lỗi. Không có lần sau đâu, em hứa.

- Ừ ngoan._ Hắn hài lòng nhìn thảm lông bị dao cạo sạch đi, cầm ƈôи ŧɦịŧ đáng yêu của cậu lên mà vui vẻ chơi đùa. Thảm lông được dọn dẹp sạch sẽ, làm một đại nam nhân hai mươi hai tuổi lại giống như một tiểu oa nhi chưa kịp dậy thì, bị người ta tuỳ ý đùa nghịch.

Thấy hắn không trách mắng gì về lỗi lầm của mình, Thiên Việt như con mèo nhỏ, cứ cọ cọ người trong lòng hắn làm nũng cầu thật nhiều sủng ái. Hắn cũng đón ý nói hùa mà càng thêm sủng ái vuốt ve thân thể rắn chắc của người trong lòng, cẩn thận như vuốt ve châu ngọc dễ vỡ. Tắm rửa đâu đó thật sạch sẽ, hắn đem khăn bông được vắt trên tấm bình phong ngăn giữa nơi mộc dục và bàn trà, bọc kín cậu trong đó. Mạnh mẽ ôm cậu ra khỏi thùng tắm, đặt cậu ngồi lên giường, rồi đứng một bên cẩn thận lau khô đi mái tóc mềm mại, bôi thêm một lớp thuốc lên những vị trí lông bị cạo sạch để da thịt trở nên mềm mại hơn.

Cầm cuộn băng trắng cẩn thận băng bó vết thương, nó khá sâu khiến hắn cực kì không vui, nô ɭệ của hắn học cách nói dối, lại còn che dấu thương tích. Đối với một tên có sức chiếm hữu mạnh như hắn, nhìn nô ɭệ của mình mang vết thương do kẻ khác gây ra như là sự đụng chạm đến tự tôn trong lòng hắn. Đồ của hắn, chỉ có hắn mới có thể tuỳ ý làm càn. Vết thương vừa mới băng xong, hắn đã nắm tay kéo nô ɭệ nằm úp sấp trên đùi mình, hung hăng vỗ xuống liên tiếp mấy cái tát tay.

Dùng bàn tay của chủ nhân làm công cụ trừng phạt, vốn đã là biện pháp  nhẹ nhàng nhất rồi. Nhưng cảm giác toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm úp sấp trên đùi chủ nhân nâng mông chờ đánh lại cực kì xấu hổ, khiến cậu không nhịn được mà khe khẽ giãy giụa. Chưa kịp giãy giụa quá hai cái, trên mông đã bị chủ nhân nhéo một cái thật đau mang đầy ý vị cảnh cáo, liền vội vội vàng vàng mà ngoan ngoãn trở về vị trí. Bàn tay của Vương gia lại một lần nữa mạnh mẽ "yêu thương" bờ mông của tiểu Tướng quân nhà mình. Hắn không định trừng phạt thật lực, mà chỉ nhằm ý cảnh cáo một chút, giải phóng cơn giận trong lòng, tay hạ xuống đều đặn mang năm phần lực vỗ xuống, khoan khoái tận hưởng xúc cảm đàn hồi của da thịt người dưới thân, đợi nó phủ lên một lớp màu hồng nhạt mới dừng lại. Dường như chưa đã nghiện, bàn tay như tìm được đồ chơi ưng ý mà nhéo nhéo hai cánh mông hồng hồng, nhéo đến mức vật nhỏ của người dưới thân lại một lần nữa ngấp nghé đứng dậy mới chịu dừng tay, vui cười thích ý mà nói vài câu trêu chọc làm nô ɭệ nhà hắn cả mặt đều đỏ lên. Tay vẫn vỗ nhè nhẹ lên cái mông, chậm rãi cất tiếng:

"Tại sao bị đánh?"

"Việt nhi thụ thương không báo, che giấu thương thế, nói dối chủ nhân, đáng đánh"

"Một lần cuối cùng, em là nô ɭệ của ta, đừng để ta phát hiện ra em dối ta thêm một lần nữa. Còn nữa, nếu trên người em thụ thương mà dám che giấu ta, thì không phải chỉ vài bàn tay đâu, hiểu rõ chưa?"_ vừa dứt lời lại một bàn tay vỗ xuống, so với những lần trước mạnh hơn rất nhiều, khiến cậu hơi giật mình rồi lại nhanh chóng trả lời:

"Việt nhi hiểu rõ rồi, Việt nhi không dám nữa, sẽ không có lần sau. Chủ nhân, người tha thứ cho em đi."

Không nhận được câu trả lời, lại cảm thấy bàn tay chủ nhân nhấc ra khỏi vị trí, đành im lặng chấp nhận chờ đợi một vòng trừng phạt mới.

Nhưng cậu lại được chủ nhân xoa xoa mông cho một chút.

Hắn làm mọi việc hết sức thuần thục lại lưu loát, bàn tay thô ráp của chủ nhân trong phút chốc còn mềm mại hơn cả dòng nước khiến cậu có chút lim dim.

Nét mặt khả ái đáng yêu chỉ hắn mới có thể thấy, như một con hổ sau khi oanh tạc bên ngoài, lại quay về bên chân chủ nhân, mềm mại dịu ngoan như một con mèo to xác. Hắn đưa tay xoa xoa cái má đã ốm đi khá nhiều của cậu, hài lòng khi thấy cậu thuận theo mà áp má vào lòng bàn tay mình, cưng chiều sủng nịch, "Đói bụng chưa? Ăn tối nhé?"

- Vâng chủ nhân.

Hắn ra ngoài, ra lệnh cho đám nô tài đem đồ ăn vào trong phòng, cẩn thận đặt lên bàn rồi rời đi. Hắn vừa đóng cửa lại, đã thấy Thiên Việt đang từ từ bò lại phía mình, cười thật tươi nhìn hắn. Vương gia trước nay rất ít khi cười, chỉ có duy nhất người ở trước mặt này, mới có thể làm hắn vui vẻ mà nở nụ cười thật tâm. Sau đó bọn họ ăn tối, cậu dịu ngoan quỳ bên chân hắn, ăn tất cả những thứ mà hắn đưa cho, tư thế ăn uống ưu nhã chuẩn mực khiến hắn vô cùng hài lòng. Vốn dĩ là sống bên hắn từ bé, những gì cậu biết đều là hắn hướng dẫn cậu, nên từng động tác cử chỉ nhỏ nhặt mà cậu làm ra, bên cạnh khí chất của chính mình, thì còn tản mát cả dấu ấn của hắn. Một bàn đồ ăn toàn món cậu thích, khiến cậu ăn uống vô cùng ngon miệng. Ăn uống xong xuôi, lại ngước mặt chờ ngài dùng khăn tay tuỳ thân lau sạch miệng cho cậu.

Sự dịu dàng của chủ nhân khiến cậu cảm thấy bản thân nhỏ bé, buông xuống lớp phòng bị mà tựa vào đùi của người trước mặt mình, khe khẽ gọi lên hai tiếng thiêng liêng, mang đến động lực và ấm áp nhất cho cậu:"Chủ nhân....", rồi lại hài lòng nghe thấy tiếng đáp lại từ ngài: "Ừ".

Bàn tay chủ nhân vuốt vuốt qua lớp băng trắng phủ bên ngoài miệng vết thương, "Là ai làm em bị thương?"

- Là Sa vương Mộc Nhĩ Đề thưa chủ nhân.

Nhận được câu trả lời không ngoài sở liệu, hắn có chút hung ác nghĩ trong đầu, "Mộc Nhĩ Đề, ngươi tốt nhất đừng để rơi vào tay bản Vương. Bằng không, ta nhất định trả lại gấp mười lần vết thương này".

Xung quanh chủ nhân bỗng xuất hiện luồng sát khí kinh người, làm Ninh Việt có chút dè dặt mà cẩn thận gọi: "Chủ nhân, chủ nhân, ngài đừng tức giận. Trên sa trường thì chịu chút thương cũng là bình thường mà. Việt nhi không sao."

Tiếng gọi nho nhỏ kéo hắn ra khỏi suy nghĩ của mình, luồng sát khí cũng lập tức biến đi đâu mất, điềm đạm trả lời: "Hừm, thật muốn dùng mệnh căn của ta làm chết em trên giường, dám để mình bị thương như thế, em chọc chủ nhân tức chết!"

Mặt Ninh Thiên Việt nháy mắt liền đỏ đến mức muốn bật máu, chọc cho Vương gia sảng khoái đến cười thành tiếng.

Hắn luồn tay xuống dưới, vác cậu lên vai rồi đặt lên giường, đưa tay dém chăn cho gọn gàng, xoa xoa lên tấm lưng gầy nhỏ, chờ đợi cậu yên giấc rồi mới cho người vào dọn dẹp bên trong. Tiểu Tướng quân chinh chiến sa trường mệt mỏi, vừa kết thúc lại ba chân bốn cẳng phi ngựa quay về, suốt hai ba ngày nay cũng chẳng kịp nghỉ ngơi. Ba tháng trời căng chặt thần kinh nơi chiến trường, không ngừng bày mưu tính kế, chẳng có lấy một đêm an giấc, ngày ngày chống chọi với sát thủ. Giờ này có chủ nhân ở bên cạnh, không cần nghĩ nhiều nữa, cậu liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ không phòng bị. Hắn thương tiếc vén lên mái tóc của người đó, nhìn vào khuôn mặt tiều tuỵ đi ít nhiều mà thấy lòng khẽ đau, êm ả đặt xuống một nụ hôn. Thổi tắt ngọn nến, lật lên lớp chăn kia, Vi Hạo chui vào chăn ôm người vào lòng an tĩnh ngủ.

Thật ra, ba tháng cậu rời đi, hắn cũng khó chịu mà ngủ không yên, cảm giác bên cạnh trống vắng khiến hắn trằn trọc. Hắn chưa từng nói, nhưng bên cạnh cậu luôn có một đội ám vệ do hắn cử theo để bảo vệ âm thầm. Không cần quá khoa trương, cách hắn bảo vệ cậu, luôn lặng lẽ như vậy. Giờ đây, ôm trong lòng trân bảo của mình, giấc ngủ của hắn mới thật sự bình yên.

Đêm hôm đó, có hai người ôm nhau ngủ rất vui vẻ. Cậu còn nghe có ai đó thì thầm bên tai, "Yêu em."

Còn đám người hầu trong vương phủ, lại chẳng hiểu sao mà chỉ thấy Ninh tướng quân một vào mà lại không thấy ra suốt ba bốn ngày, bao lần vào phòng đưa cơm cũng chỉ thấy một mình Vương gia trong phòng. Rất nhiều người cảm thấy, liệu có phải Tướng quân bị Vương gia gϊếŧ chết rồi biến thành luyện đơn ăn vào trong bụng rồi không? Còn có đồn đãi rằng, vương gia chuyên ăn thịt mĩ thiếu niên để duy trì vẻ ngoài mĩ mạo của ngài.

Mấy ngày sau, khi thấy Ninh tướng quân ôm kiếm luyện tập trong sân lúc trời tờ mờ sáng, quả thật đã doạ cho bọn họ hết hồn mất vía

Có điều, họ không biết Ninh tướng quân bị ăn là thật, nhưng ăn theo cách nào thì không ai biết.

~Mễ Mễ~