Ác Độc Nữ Xứng Là Nữ Chủ Đầu Quả Tim Sủng

Chương 20: 20 Xong Xong Đời

Hôm nay ánh trăng đặc biệt đẹp, ngôi sao cũng nhiều.

Đỗ Thanh Thanh một đường tắm gội sao trời, cuối cùng cũng tới trường học, vừa nhấc mắt lên, thực mau ở gần đó tìm được bóng dáng của Tô Kỷ Miên.

Nàng lúc này an an tĩnh tĩnh ngồi ở ven đường.

Đỗ Thanh Thanh theo cửa sổ xe nhìn lại, thấy nàng hôm nay hiếm có xõa tóc, mái tóc đen nhánh mượt mà xõa tung trên vai, bị gió đêm thổi nhẹ nhàng phiêu động, xẹt qua khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, khiến cho khí chất của nàng ôn nhu thêm vài phần.

Lại cẩn thận nhìn một chút, ngay cả khóe miệng cũng là nhẹ nhàng gợi lên, dường như không khí bọc quanh thân nàng cũng nhàn nhạt nhu hòa theo.

Người này hôm nay thực vui vẻ sao?

Đỗ Thanh Thanh chớp chớp mắt, thoáng sửa sang lại dáng vẻ, đỗ xong xe con, bước nhanh đi đến trước mặt Tô Kỷ Miên, nhẹ giọng cùng nàng chào hỏi: "Miên Miên."

Nhận thấy được gió đêm có điểm lạnh, sợ người sẽ lạnh, vì thế lại từ chỗ hệ thống cắt xén ly trà sữa nóng.

Đưa đến phía trước, có chút ngượng ngùng hỏi: "Đợi lâu rồi đi?"

"Không có gì." Tô Kỷ Miên lắc lắc đầu, mắt nhìn trà sữa Đỗ Thanh Thanh đưa qua, phá lệ không cự tuyệt, mà là nói câu cảm ơn rồi trực tiếp ôm trong lòng bàn tay.

Ý cười nơi khóe miệng cũng thoáng gia tăng một chút.

Đây là lần đầu thấy nàng vui vẻ như vậy.

Đỗ Thanh Thanh tò mò lại kinh ngạc, nguyên bản khổ sở khóa lại nơi đáy lòng cũng bởi vì nụ cười của nàng làm tiêu tan không ít.

Ngay sau đó cũng dứt khoát sửa sang lại làn váy, trực tiếp đến bên cạnh Tô Kỷ Miên ngồi xuống, nhấc lên khóe miệng, vui vẻ vui vẻ nhìn nàng.

Tiếp nhận hoa tai nàng đưa qua, lại lần nữa theo thói quen tính cùng nàng lôi kéo thân quen, hỏi nàng: "Tôi đến dưới ký túc của em lấy là được, sao em lại còn đặc biệt ra tới một chuyến nha?"

"Dù sao thì đợi ở ký túc cũng không có việc gì làm." Tô Kỷ Miên đáp, "Cho nên liền dứt khoát nương cơ hội ra ngoài một chút."

"Ồ." Đỗ Thanh Thanh nghe vậy gật gật đầu, ý thức được Tô Kỷ Miên cả ngày ở trong ký túc hẳn cũng rất cô đơn, trong giọng nói không khỏi mang lên vài phần trìu mến: "Em còn mấy ngày nữa thì khai giảng?"

"Nhanh." Tô Kỷ Miên cười cười, "Thứ hai tuần sau."

Tức là còn có bốn ngày.

Đỗ Thanh Thanh nghe vậy trong lòng nghĩ nghĩ, đến lúc đó chờ các bạn cùng phòng đều trở về, nàng có lẽ sẽ không phải cô đơn như vậy nữa.

Kỳ thật cũng trách mình.

Đỗ Thanh Thanh ngẫm nghĩ liền không tự chủ thở dài.

Nàng gần đây mỗi ngày vội vàng trồng trọt, xem nhẹ chuyện của Tô Kỷ Miên, từ sau lần ở rạp chiếu phim hôm đó, đây vẫn là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Người này cả ngày vội vàng học tập cùng kiếm tiền, lại không có thời gian nào đi giao lưu bằng hữu, cũng không biết thời điểm ở một mình đến tột cùng là vượt qua như thế nào.

Đúng là khiến người ta cô độc hỏng rồi.

Đỗ Thanh Thanh tự bổ não ra cái hình tượng tiểu đáng thương cho nàng, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật áy náy, luôn muốn tìm một cơ hội để bồi thường một chút.

Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu đột nhiên hiện lên tiệc sinh nhật của Cận cha.

Đúng vậy, có thể mang Tô Kỷ Miên đi tham gia tụ hội!

Cận cha năm nay muốn làm một bữa thật lớn, cho nên mời rất nhiều người, các loại nhân vật nổi tiếng trong vòng giao lưu đều sẽ đi, cái dạng người gì cũng có, không chỉ có náo nhiệt, còn có thể tăng trưởng kiến thức.

Hơn nữa Đỗ Nhược Thu cũng sẽ đi, hai cái người thích vẽ tranh cùng gặp nhau, hẳn là sẽ có không ít tiếng nói chung.

Vậy thì cũng không có gì đáng ngại, có thể đề nghị một chút.

Nghĩ như vậy, Đỗ Thanh Thanh ngay sau đó liền gợi lên khóe miệng, đứng dậy bước nhanh tới trong xe cầm một bao khoai lát trở về, xé mở một góc hướng Tô Kỷ Miên đưa qua.

Tô Kỷ Miên thấy thế hơi khựng người: "Làm gì?"

Đỗ Thanh Thanh cười hì hì: "Nói chuyện một chút nha?"

"Chỉ là muốn hỏi một chút, em buổi chiều ngày mai có thời gian không?" Nàng nói.

"Muốn mang em cùng tôi đến một nơi~"

-

Một bao khoai lát hai người chậm rì rì ăn gần mười mấy phút, Đỗ Thanh Thanh cũng liền thừa dịp thời gian này cùng người hàn huyên mười mấy phút.

Giới thiệu địa điểm cùng lưu trình của yến tiệc, có người nào sẽ đến tham gia, dự tính sẽ có cái gì hay cái gì ăn ngon.

Sợ Tô Kỷ Miên lại hiểu lầm mình có mưu đồ gây rối, vì thế còn cố ý cường điệu một chút, đây là bữa tiệc đứng đắn.

"Dù sao thì cũng sắp khai giảng, sinh hoạt học tập mệt nhọc như vậy." Đỗ Thanh Thanh nói, "Cho nên không bằng lần này cùng tôi đi thả lỏng thả lỏng."

Mồm mép cũng sắp bị bào mòn.

Tiếc là Tô Kỷ Miên vẫn chỉ nhàn nhạt trả lời nàng hai chữ: "Không đi."

"Đi mà." Đỗ Thanh Thanh nghe vậy sửng sốt, tiếp tục kiên trì, "Kỳ thật tôi đã rất nhiều năm chưa trở về, một mình đi có chút khẩn trương, em đi cùng tôi còn có thể giúp tôi có thêm dũng khí."

Nói cho hết lời, Tô Kỷ Miên vẫn là lắc đầu: "Không đi."

Khóe miệng treo nhàn nhạt ý cười thực rõ ràng.

Trong nháy mắt, Đỗ Thanh Thanh cảm thấy Tô Kỷ Miên là cố ý.

Nàng dừng một chút, cuối cùng bất đắc dĩ tiếc hận thở dài, nghĩ nếu người không vui vậy không ép nàng: "Vậy được rồi, vậy ngày mai chỉ có thể đi tìm Đỗ Nhược Thu kết bạn vậy."

Giọng nói kỳ thật rất nhỏ, còn tưởng rằng người bên cạnh này không có nghe thấy.

Đỗ Thanh Thanh nhấp nhấp môi, tùy tay nắm lên miếng khoai lát cuối cùng đến bên miệng, mới vừa cắn xuống hai nhát, đột nhiên nghe thấy người bên cạnh mở miệng.

Hỏi nàng: "Đỗ Nhược Thu là ai?"

Em tò mò nàng làm gì.

Đỗ Thanh Thanh không vui, giọng nói so với vừa rồi càng thêm nhỏ: "Em họ."

"Mới từ nước ngoài trở về không bao lâu." Nàng nói, nghĩ Tô Kỷ Miên tò mò vậy thì nói cho nàng nghe, "Học nghệ thuật, cũng giống em đặc biệt thích vẽ tranh, nếu em đi nói không chừng còn có thể cùng nàng thảo luận về vấn đề hội họa."

"Cho nên em có động tâm hay không?" Đỗ Thanh Thanh ho khan một tiếng, bắt lấy cơ hội cuối cùng quay đầu nhìn nàng, đáy mắt lóe lên nhàn nhạt linh quang, "Một lần cuối cùng, muốn đi chứ?"

Thoạt nhìn mạc danh giống như là bé cún con chờ được khen thưởng, tâm tình chờ mong đều sắp tràn ra ngoài.

Tô Kỷ Miên nhìn nàng, sau một lúc lâu giơ tay vén sợi tóc ra sau tai, môi mỏng khẽ mở, cuối cùng chịu nhả lời, nhẹ giọng nói: "Nếu Cận tiểu thư thành tâm mời như vậy, vậy thì đi cũng không phải không thể."

Thế nhưng cuối cùng cũng đáp ứng nàng!

Đỗ Thanh Thanh nghe vậy tức khắc vui mừng khôn xiết, thiếu chút nữa lại muốn làm thơ đầy đầu.

Chẳng qua là trong đầu vừa khai mở câu đầu tiên, lại nghe thấy Tô Kỷ Miên bên cạnh lần nữa mở miệng: "Nhưng......."

Đỗ Thanh Thanh khẩn trương: "Nhưng?"

Chân mày Tô Kỷ Miên hơi nhấc lên: "Nhưng tôi không có thư mời nha, tùy tiện đến khẳng định không thể đi."

Đỗ Thanh Thanh tức khắc ngầm hiểu, vội vàng nói: "Giữa trưa ngày mai gặp nhau tại cổng trường."

"Tôi đón em cùng đi là ổn rồi." Đỗ Thanh Thanh cười cười, cúi đầu hết sức chuyên chú bỏ hoa tai vào túi xách nhỏ của mình, bộ dáng nhìn qua đặc biệt ngoan ngoãn, "Em cùng tôi đi, bọn họ liền sẽ biết em là người của tôi bên này."

"Sẽ không ai ngăn cản em, yên tâm đi."

Nói cho hết lời, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tô Kỷ Miên, nhiệt độ lòng bàn tay thực ấm, tựa như mấy câu vừa rồi cũng thoang thoảng mang theo độ ấm như vậy, chùm hoa nhỏ trên cổ tay xinh đẹp nhẹ nhàng lay động trong gió.

Thế nhưng vẫn luôn mang theo nha.

Sau một lúc lâu, Tô Kỷ Miên lại lần nữa nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng, nhẹ giọng nói được.

Cũng nói: "Cận tiểu thư ngủ ngon, chúng ta ngày mai gặp lại."

-

Cùng Tô Kỷ Miên gặp mặt, đáy lòng thật đúng là sung sướng không ít.

Đỗ Thanh Thanh lái xe trở về, vừa lái vừa nghĩ có đôi khi quan hệ giữa người với người thật đúng là thần kỳ.

Rõ ràng mấy tuần trước hai người vẫn là quan hệ đối chọi gay gắt, cũng không biết từ khi nào bắt đầu, thế nhưng đã chậm rãi biến chuyển thành bằng hữu, không những có thể ngồi cùng nhau nói chuyện, thậm chí còn có thể cùng đi ăn cơm xem điện ảnh.

Thậm chí vậy mà còn có thể cùng nhau tham gia tiệc hội vào ngày mai.

Đỗ Thanh Thanh thực vui vẻ, không tự chủ ngâm nga theo tiếng nhạc trên radio trên xe.

Hệ thống ở trong đầu giội nàng một gáo nước lạnh: "Nhưng cô đừng quên, nàng đến tên thật cũng chưa nói với cô đâu."

"Không sao cả." Đỗ Thanh Thanh nghe thế liền lắc đầu, đáy mắt như cũ bọc mạt sung sướng, "Tôi không phải cũng không nói cho nàng sao?"

"Lại nói nàng lại không có khả năng cả đời đều đề phòng tôi, rồi sẽ có một ngày nàng nói ra."

"Tôi đây cứ chậm rãi chờ đợi là được rồi."

Rất lạc quan, thậm chí còn có cỗ tinh thần xã hội chủ nghĩa bất khuất kiên cường không đầu hàng.

Hệ thống nghe thế gật gật đầu, tuy rằng tức giận nàng vừa rồi đoạt mất trà sữa của mình, nhưng cũng không ngại ở trong lòng dần dần dâng lên tâm tình thưởng thức với người này.

Vì vậy hiếm có mở ra cuốn vở nhỏ của mình ghi nhớ lời khen ngợi: Ký chủ hai ngày này biểu hiện không tồi, đáng khen ngợi.

Ngẫm lại lại cảm thấy có điểm thiếu sót, vì thế lại ở đằng sau câu kia thêm một hàng chữ nhỏ: Nếu nàng có thể ít đi cày cuốc khoai tây hai ngày thì càng tốt.

"......"

Một đêm mộng đẹp.

Ngày hôm sau Đỗ Thanh Thanh dậy thật sớm, rửa mặt xong lại thay đổi một thân lễ phục tươm tất, ngay sau đó liền ngồi ở trong phòng khách kiểm kê lại lễ vật muốn mang tặng Cận cha.

Kiểm kê xong, nhớ tới Tô Kỷ Miên hẳn là không có lễ phục, cũng liền cố ý nhắn cho người ta một cái WeChat, đề nghị để nàng mang đến một bộ.

Nói là chính mình lúc trước không cẩn thận mua nhầm mẫu cũ, thực tế là cố ý kêu quản gia nhờ người mua về kiểu dáng mới nhất, vô cùng hưng phấn chờ đến giữa trưa, mới vừa đón được Tô Kỷ Miên liền vội vàng lấy ra lễ phục, tìm được toilet bảo người đi thay.

Là một bộ lễ phục thuần sắc trắng, đường may cùng kiểu dáng vô cùng phù hợp với độ tuổi thiếu nữ của nàng, ưu nhã lại có chút gợi cảm, eo ra eo chân ra chân, khiến Tô Kỷ Miên vốn dĩ xinh đẹp lại càng thêm mỹ lệ.

Làm cho Đỗ Thanh Thanh không cẩn thận xem đến ngây người, ánh mắt lại nhìn chằm chằm đến tận lúc người ta lên xe mới miễn cưỡng thu hồi.

Trong lòng trộm hạ xuống một quyết tâm, nghĩ về sau nếu có cơ hội, nhất định phải chiếu cố nàng thật thật tốt, đưa đến cho Tô Kỷ Miên càng nhiều váy đẹp càng tốt.

Nghĩ đến có chút thất thần, hơn nữa tài xế cũng lái rất nhanh, sau một lúc sau khi vừa nhấc mắt lên thế nhưng đã tới địa điểm đích——ngôi nhà cổ Cận gia rộng lớn và nguy nga.

Hôm nay người tới quả nhiên rất nhiều.

Đỗ Thanh Thanh có chút khẩn trương, theo bản năng kéo kéo tay áo Tô Kỷ Miên bên cạnh, nỗ lực duy trì trạng thái của Cận Như Ca, một đường đi cùng người khác chào hỏi.

Trên mặt là bộ dáng đại tiểu thư chuyện trò vui vẻ, nhưng cái tay kia ngầm run run như là học sinh tiểu học ngày đầu đến trường, còn khẩn trương hơn cả người bên cạnh.

Sau một lúc lâu, Tô Kỷ Miên nhẹ nhàng lột ra một viên kẹo dâu tây.

Cùng với câu an ủi đúng lúc như cũ: "Ăn đường đi, ăn đường sẽ không sợ."

Giống như liều thuốc cứu mạng.

Đỗ Thanh Thanh tức khắc cảm động, sau đó liền tiếp nhận kẹo bỏ vào trong miệng, theo bản năng hướng nàng cười cười, tâm tình vẫn luôn treo cao cuối cùng cũng thả xuống.

Tô Kỷ Miên cũng hồi lại một nụ cười.

-

Dàn xếp cho Tô Kỷ Miên xong xuôi, Đỗ Thanh Thanh trước tiên đi gặp mặt Cận cha.

Hôm nay trong nhà có nhiều người, hơn nữa lại là ngày vui mừng, Cận cha thật ra cũng không cố ý giữ nàng lại, chỉ đơn giản răn dạy Đỗ Thanh Thanh vài câu rồi liền thả người đi, nói là ngày mai lại tính sổ với nàng.

Đỗ Thanh Thanh tức khắc nhẹ nhàng thở ra, lời ngon ý ngọt dỗ dành người nửa ngày, sau đó liền trở lại đại sảnh, mới vừa giới thiệu Đỗ Nhược Thu với Tô Kỷ Miên, không đợi nghe các nàng nói được vài câu, liền bị đám bạn mèo mả gà đồng ùa lên lôi kéo đi uống rượu.

Tính ra từ sau khi Đỗ Thanh Thanh sống lại ở kiếp này, vẫn chưa từng cùng nhóm người này gặp mặt.

Nhóm bằng hữu kia thực không vui, lần này thật vất vả bắt được người, sống chết một hai phải cùng nàng uống một trận ra trò mới được, một dàn ánh mắt nhiệt tình như lửa.

Khiến Đỗ Thanh Thanh thật sự khó có thể cự tuyệt, không có cách, chỉ có thể trước tiên xoay người tạm thời rời đi trong chốc lát, nghĩ tống cổ xong nhóm người này lại trở về tìm Tô Kỷ Miên.

Trước khi đi còn cố ý dặn dò Đỗ Nhược Thu, bảo nàng phải giúp đỡ chiếu cố người một chút.

"Đã biết chị họ." Đỗ Nhược Thu ngoan ngoãn gật đầu, khuôn mặt rám nắng treo hai hàng răng trắng sáng, "Em sẽ."

Nói xong liền đứng dậy cầm khối bánh kem đến phân cho Tô Kỷ Miên, cử chỉ lời nói đều lộ ra hữu hảo và lễ phép.

Đứa nhỏ này gần đây ở phương diện đối nhân xử thế tiến bộ hơn trước không ít.

Đỗ Thanh Thanh thấy thế rất vui mừng, nghĩ hẳn là không có gì vấn đề, cuối cùng chịu yên tâm rời đi.

Lúc đi quá gấp gáp, căn bản không chú ý tới Tô Kỷ Miên đang nhìn nàng, cũng không có phát giác được đáy mắt người này giấu một tia cảm xúc khác thường, chờ đến khi quay trở lại thì đã uống say khướt, thiếu chút nữa đến thân ảnh Tô Kỷ Miên ở đâu cũng không nhìn thấy.

Thân thể lảo đảo, trước mắt cũng không biết như thế nào lại đột nhiên xuất hiện nhiều thêm vài Tô Kỷ Miên.

Đỗ Thanh Thanh thấy thế tức khắc muốn cười, thậm chí còn ở dưới đáy lòng cùng hệ thống mở miệng cảm khái, thật may đều là giả.

Nếu thực sự có nhiều như vậy nàng làm sao có thể ứng phó lại được đây, hôm nay người này không vui, ngày mai người kia giận dỗi.

Một bên cảm khái, một bên hơi nghiêng ngả, ngay cả ly rượu cầm trong tay cũng nghiêng mấy độ muốn đổ, tựa như thần tiên một hai phải tiến lên vài bước phân biệt thật giả một phen.

Sờ sờ cái này, giả, sờ sờ cái kia, vẫn là giả.

Đến khi sờ cái hình bóng ở chính giữa.

"Cái này là thật nè ~" Đỗ Thanh Thanh cười cười, cầm ly trong tay duỗi duỗi về phía trước, đem miệng ly để ở bên môi Tô Kỷ Miên mời mộc, "Miên Miên muốn uống rượu không?"

Say đến nỗi đã quên chính mình vừa mới nhấp qua nơi đó, ngay cả lau cũng chưa lau đã trực tiếp đưa qua.

Này còn không phải là gián tiếp hôn môi sao?

Tô Kỷ Miên thực mau đen mặt, nhẹ nhàng lùi ra sau, một lúc lâu sau nâng lên đôi mắt, kêu tên nàng: "Cận tiểu thư."

Thanh âm rất nhỏ, chỉ có hai người mới có thể nghe rõ.

Nhưng bên trong lại rõ ràng trộn lẫn lạnh lẽo, ánh mắt cũng là một mảnh lạnh băng, cực kỳ có tác dụng đe dọa.

Đỗ Thanh Thanh bị nàng dọa sợ tới mức muốn tỉnh rượu, nhấp nhấp môi có chút xấu hổ mà lùi hai bước ra sau, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm: "Không uống thì không uống, dọa người như vậy a..."

Nói còn chưa dứt lời, không cẩn thận dẫm tới làn váy Đỗ Nhược Thu ở một bên xem náo nhiệt, cả người đột nhiên bị vấp một chút, lực trên tay cũng vô thức buông lỏng.

Không cẩn thận cầm không chắc, ly rượu trực tiếp bị vẩy ra ngoài, chất lỏng màu đỏ tươi bên trong vương vãi khắp nơi.

Không chỉ làm ướt sofa gần đó, còn trực tiếp đổ tới trên ngực Tô Kỷ Miên.

Quả thực náo nhiệt.

Đỗ Thanh Thanh phát ngốc, cả người bị dọa đến nỗi đứng im tại chỗ một cử động cũng không dám, há hốc cả miệng.

Sửng sốt một hồi lâu, lúc này đầu lưỡi rốt cuộc mới chậm rãi từ trong miệng phun ra mấy chữ: "Xong, xong đời......".