Ác Thê Của Quốc Sư

Chương 32: 32 Dạo Hắc Thị

Bắc Đường Du vén màn nhìn ra khung cửa nhỏ bên ngoài xe ngựa hỏi Phong Chi Danh ngồi ở đối diện: "Phu quân, vừa sáng sớm ngươi đã rủ ta dạo phố, thật sự là muốn đi đâu vậy?"

"Ta nghe Hoài Cẩn bảo ngươi muốn đến Hắc Thị, nhân lúc rảnh rỗi nên dẫn ngươi đi một chuyến."

Bắc Đường Du giả vờ ồ lên châm chọc: "Thế ngươi không xem tiếp mấy bản vẽ Thiên Tuế Đài nữa sao?"

Phong Chi Danh cười gian: "Vậy giờ chúng ta quay về."

"Ngươi không có chút thành ý nào cả."

Bắc Đường Du chính là muốn nghe Phong Chi Danh nói mấy lời êm tai với hắn, nhưng Phong Chi Danh lại cố tình làm lơ, đúng là không hiểu phong tình thế gian.

Hắn nhìn sang băng ghế dài của y, rõ ràng vẫn còn chỗ trống nhưng mọi khi bọn họ đều chia ghế ra để ngồi, nếu giờ hắn tự tiện di chuyển sang thì không biết có thỏa đáng chăng?

Phong Chi Danh chú ý ánh mắt hắn, hỏi: "Muốn sang đây?"

"Cái này..." Bắc Đường Du nhìn mông lung sang hướng khác ỡm ờ.

Không phải hắn không muốn, nhưng dù sao cũng nên do Phong Chi Danh đề nghị mới phải chứ, có lý nào lại hỏi hắn thẳng thừng như thế? Bảo hắn phải trả lời sao đây?

"Vậy thì sang đi.

Ta uống sẵn thuốc rồi." Phong Chi Danh vươn tay ra ý muốn đón lấy Bắc Đường Du.

Bắc Đường Du nhoẻn miệng cười rồi nắm tay y bước nhanh qua ngồi xuống ngay bên cạnh.

Để cho bầu không khí bớt tẻ nhạt, hắn bèn hỏi lại chuyện khi nãy: "Ngươi gặp Hoài Cẩn lúc nào vậy?"

"Hoài Cẩn tuy thân thủ tốt nhưng ra vào phủ quốc sư thường xuyên đến vậy, nếu hộ vệ trong phủ còn không phát hiện được thì chẳng khác nào ta nuôi một đám ăn không ngồi rồi? Chẳng qua ta dặn bọn họ nhắm mắt làm ngơ thôi."

Bắc Đường Du bắt bẻ lại: "Nên nói là ta không có ý che giấu ngươi điều gì, vì vậy mới chọn nơi trò chuyện ngay trong phủ quốc sư."

"Du nhi giỏi nhất là đổi trắng thay đen.

Thôi sao cũng được, chỉ có một chuyện ngươi đã hỏi sai người.

Hoài Cẩn là võ tướng bộc trực, đối với Hắc thị một nơi kỳ quái và bí ẩn như thế thì có cho hắn mười năm hắn cũng không lần ra.

Muốn tìm miếu thì nên hỏi sư, không phải sao?"

"Đúng là sơ sót của ta.

Nghe ngươi nói, am hiểu của ngươi đối với Hắc thị cũng không ít."

"Từng đến nhiều lần, có lần còn ở lại cả tháng."

Tầm trưa, xe ngựa dừng lại trước một tiệm cầm đồ.

Phong Chi Danh đỡ Bắc Đường Du cùng xuống xe rồi bảo người đánh xe hai canh giờ nữa hẳn quay lại.

Vừa thấy Phong Chi Danh đến, lão chưởng quầy gật đầu chào y một cái rồi cúi xuống tính toán sổ sách tiếp.

Phong Chi Danh dẫn Bắc Đường Du đi vào sảnh trong, vòng qua nội viện đến cổng sau.

Cách cổng sau không xa có một cái đàn tế cũ kỹ, ở giữa đặt lư hương bằng đồng thau rất lớn, chỉ thấy tro xám đầy ắp mà không hề có chân nhang nào sót lại.

Phong Chi Danh moi túi tiền ném vào đó một đồng tiền vàng.

Sau khi đồng tiền vàng bị tro xám hút xuống dưới đáy, gần đó liền xuất hiện cửa mật đạo.

Phong Chi Danh cất túi, đi trước mở đường, tránh cho Bắc Đường Du khỏi lúng túng.

Ở cuối mật đạo nối thông với phố chợ, vừa đi hết ngẩng đầu lên cao có thể thấy rõ hai chữ Hắc thị chạm nổi trên lớp cổng đồng cũ kỹ.

Bắc Đường Du nhất thời sững sờ cả người, cứ nghĩ Hắc thị chỉ là một khu chợ nhỏ âm u ít ai lai vãng, không ngờ kẻ qua người lại vô cùng tấp nập, không khác gì với phố chợ thông thường.

Chỉ có điều, những người đi đường ở đây hấp ta hấp tấp, y phục đa dạng, trang sức kỳ quái đủ vùng miền.

Bọn họ ai lo việc người nấy, hoàn toàn không muốn bận tâm đến kẻ khác.

"Hắc thị này cũng đông đúc thật." Bắc Đường Du đánh giá.

"Nơi đây tuy không đến mức cái gì cũng có như thiên hạ đồn đại, nhưng đúng là rất nhiều kỳ trân dị bảo, đáng để mở rộng tầm nhìn, chỉ có điều giá cả hơi cao."

"Nếu là bảo vật quý hiếm thì rất đáng để chi tiền mà."

Phong Chi Danh cười lắc đầu: "Ý của ta không phải vậy.

Mọi thứ ở đây cho dù chỉ là một bát mì, một xâu kẹo hồ lô đều có giá một đồng tiền vàng, và đây là cái giá thấp nhất của nơi này."

"Hả!" Bắc Đường Du thảng thốt: "Ai lại bỏ vàng ra chỉ để mua một bát mì chứ?"

"Nhưng nếu ngươi sống ở đây lâu dài thì không thể nhịn đói, mắc thế nào cũng phải mua thôi."

Bắc Đường Du ngao ngán.

Trên đời có trăm ngàn chuyện lạ, đúng là quá mở rộng tầm nhìn luôn rồi.

Phong Chi Danh vừa đưa Bắc Đường Du đi quanh ngắm nhìn dân tình vừa giải thích: "Hắc thị chia làm hai khu.

Khu phía Nam bán toàn những thứ có thể chạm được như thức ăn, kỳ trân dị bảo, đồ cổ quý hiếm.

Khu phía Bắc bán những thứ không chạm được, như tin tức, bí mật và cả mạng người."

"Ở đây có cả sát thủ sao?" Bắc Đường Du tiếp tục kinh ngạc hỏi.

Phong Chi Danh điềm đạm nói: "Rất nhiều là đằng khác.

Đến Hắc thị nếu không phải người có đồ cần bán hoặc mua thì chính là những tội phạm tày đình trốn sự truy nã của triều đình.

Mỗi nơi mỗi đạo, nếu bọn họ đã trốn đến đây thì triều đình cũng khó mà bắt được.

Mỗi lần đem quân vào Hắc thị thường gây ra những vụ xào xáo không nhỏ mà cuối cùng vẫn phải tay trắng trở về.

Hắc thị có rất nhiều ngõ ngách nếu không phải dân cư ở lâu năm thì tuyệt đối không biết.

Ngươi có gì muốn biết hoặc muốn mua không? Ta thông thuộc đường xá, có thể dẫn ngươi đi."

Bắc Đường Du ủ rũ nói: "Trước đây ta muốn đến Hắc thị là để tìm kiếm Tùng Lộ Hoa, giờ thì không cần nữa rồi."

Phong Chi Danh vuốt tóc hắn an ủi: "Vậy đi dạo cho biết cũng tốt.

Quên không nói với ngươi, thức ăn ở đây đặc biệt ngon."

"Thật sao?"

"Thử liền sẽ biết."

Phong Chi Danh đưa Bắc Đường Du đến Nhất Phương Tửu Lâu là nơi nổi tiếng nhất nhì trong Hắc thị để thử qua những món sở trường của quán.

Quán này bày trí vô cùng xa hoa, tranh lụa treo tường nhìn sơ liền biết là bút tích danh gia khoáng đạt và thâm sâu.

Phong Chi Danh cùng Bắc Đường Du lên thẳng lầu trên để tránh bớt ồn ào.

Vừa mới ngồi xuống, Phong Chi Danh đã gọi một danh sách rất dài, dài đến nỗi Bắc Đường Du không nhịn được phải lên tiếng: "Phu quân, chỉ có hai người chúng ta thôi, ngươi gọi nhiều như vậy ăn làm sao hết?"

"Mỗi thứ nếm một chút, ta muốn ngươi có thể nếm được hết những thứ ngon lạ trên đời này."

Phong Chi Danh nhìn tiểu nhị thản nhiên gọi tiếp, không để ý đến tiểu nhị lại nhìn Bắc Đường Du với ánh mắt ghen tị tột cùng.

Bắc Đường Du không chấp nhặt với ánh mắt đó mà nâng tách trà mỉm cười uống, trong tim dần dần cảm nhận được vị ngọt còn hơn cả việc uống mật ong.

Phong Chi Danh có lẽ không biết lời lẽ thế kia chính là sủng nịch vô đối.

Sau khi tiểu nhị đi chuẩn bị thức ăn, Bắc Đường Du nhìn qua lan can xuống phía dưới lầu, có tiếng nhạc xập xềnh khua vang và tiếng gõ phách rất đồng nhịp.

Vào lúc tiếng gõ phách im đi, lão thuyết thư bắt đầu lên đài bàn chuyện phiếm.

Tầm một nén hương sau, tiểu nhị dọn rượu thịt lên đầy bàn rồi rời đi.

Phong Chi Danh đang định mở miệng đốc thúc Bắc Đường Du ăn nhiều vào thì chợt khựng lại.

Dưới lầu, lão thuyết thư dõng dạc nói lớn: "Năm ấy nói không ngoa chút nào, cái chết của Đức vương thật sự khiến kinh thành dậy sóng, kéo theo rất nhiều hệ lụy.

Cho đến tận nay, nó vẫn cứ luôn là bí ẩn không ai giải đáp được, xứng đáng trở thành hung án đệ nhất kinh thành.

Vụ án moi tim thiếu niên mà Đại Lý Tự mới phá được gần đây không đáng để so bì."

Có người không tin chế nhạo: "Lẽ nào không có ai điều tra nổi vụ án đó? Mấy chuyện quỷ thần huyễn hoặc như thế nghe đã biết là trò bịp rồi."

Lão thuyết thư cười: "Làm sao tra đây? Chính lão hoàng đế ở trên đã ra lệnh không ai được điều tra, ngay cả nhắc đến cũng sẽ phạm vào đại tội khi quân.

Ngươi nói, ai dám đem cái đầu mình ra để đùa giỡn?"

Bắc Đường Du nhìn thấy Phong Chi Danh phân tâm nên hỏi: "Phu quân, chuyện ông ta nói..."

"Ẩn tình rất sâu."

Bắc Đường Du gật đầu, thôi không hỏi nữa mà cặm cụi ăn.

Nếu đã là ẩn tình sâu vậy hiển nhiên sẽ không tiện bàn luận ở chốn thanh thiên bạch nhật thế này.

Thức ăn ở Nhất Phương Tửu Lâu thực sự ngon đến khó kháng cự.

Thỉnh thoảng Bắc Đường Du dừng ăn ngó lên, thấy Phong Chi Danh chỉ ngồi uống rượu, có vẻ như không muốn ăn.

Hắn cũng không định ép buộc y.

Lão thuyết thư đã đổi sang câu chuyện khác.

Không có ai lưu tâm đến những lời khi nãy ông vừa nhắc ngoại trừ hắn ra.

Ăn no rồi, Bắc Đường Du liền giành rượu với Phong Chi Danh.

Phong Chi Danh nhìn hắn cười hoài nghi như thể muốn hỏi hắn có biết uống không.

Bắc Đường Du làm mặt giận nói: "Phu quân đừng khinh thường người khác như thế.

Tửu lượng của ta cũng rất tốt." Nói xong, Bắc Đường Du cầm ly uống ực một hơi cạn đáy rồi giơ ra cho Phong Chi Danh xem.

"Vậy mai này cùng ngươi đối ẩm là chủ ý không tệ." Phong Chi Danh kết luận.

"Tửu lượng của Nhan Dĩnh còn được một chút, chứ Trường Lân thật sự tệ hết biết.

Ta chẳng bao giờ muốn mời y uống rượu vì dù sao cũng sẽ ói ra, chỉ tổ lãng phí rượu ngon."

Bắc Đường Du rất trông đợi cuộc đối ẩm dưới trăng nhưng tâm tư vẫn nhộn nhạo nghĩ sang chiều hướng khác: "Nếu ta dễ say thì chẳng phải càng không tệ hơn sao? Khi đó phu quân muốn làm gì cũng được cả."

Phong Chi Danh liếc hắn đùa: "Trẻ nhỏ ranh mãnh."

Bắc Đường Du không phục biện minh: "Ta không còn là trẻ nhỏ nữa rồi.

Về phương diện ấy...ta cũng được mà nhỉ?"

Phong Chi Danh cạn lời chỉ biết cười trừ rồi uống tiếp rượu và hỏi: "Tiếp theo chúng ta đi đâu đây? Tìm một tiệm đồ cổ mua cho ngươi ít vật dụng thế nào?"

Bắc Đường Du lắc đầu: "Đồ trong phủ đã có nhiều lắm rồi, cũng không kém mấy thứ kỳ trân dị bảo nơi này có, ta cần gì phải mua thêm? Ngược lại là phu quân những khi đến đây thường đi đâu nhất?"

"Ta vào nghĩa trang mua xác hoặc đến những tiệm bán độc mua thêm độc vật mới.

Đều không thích hợp với ngươi."

Bắc Đường Du cũng rất muốn nói rằng không sao cả, hắn có thể chiều theo sở thích của y nhưng lời vừa ra đến miệng liền nghẹn lại.

Lỡ như Phong Chi Danh dẫn hắn đến một nơi toàn rắn là rắn thì hắn có kiềm chế mấy cũng ngất xỉu tại chỗ.

Mấy chuyện như thế không thể dùng hai từ cố gắng mà chống chế được.

"Lẽ nào trong Hắc thị không có chỗ nào thích hợp đi dạo ngắm cảnh?" Bắc Đường Du hỏi.

Phong Chi Danh ngẫm nghĩ nói: "Ta ngày thường không có loại thú vui tao nhã này, nhưng thiết nghĩ có một chỗ cũng được.

Đó là thuyền hoa của Dung vương Tiêu Cảnh Thái, tam ca của Nhan Dĩnh và Trường Lân.

Lúc còn chưa thành gia, Cảnh Thái là một tên ăn chơi khét tiếng khắp kinh thành.

Y từng đến Hắc thị mua chiếc thuyền hoa lộng lẫy bậc nhất của nơi đây gọi là Thập Lý Vân Khuynh Y, sau đó cho mời các danh cơ hạng nhất đến ca múa ngày đêm.

Bất quá, sau này cưới về một sư tử Hà Đông, ra cửa còn chẳng dám nhìn ngang ngó dọc, cho nên thuyền hoa liền bị bỏ phế.

Chúng ta có thể mượn đi du hồ Khúc Giang.

Bên hồ mùa này có lắm đào lý xanh tươi, hương thơm truyền xa mấy trăm dặm."

Bắc Đường Du vừa nghe nhắc thôi đã thấy ham, hai mắt sáng rỡ như bắt được vàng, gật đầu ưng thuận ngay: "Vậy chúng ta đi liền.".