Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi

Chương 2

Chuyển ngữ: Queenie_Sk

Lâm Cảnh Dương đưa bọn họ đến phòng sát bên cạnh, rút kinh nghiệm lần trước, lần này anh ta cẩn thận đọc lại tấm bảng rồi mới quẹt thẻ: “Các bạn nữ đặt đồ đạc và thay quần áo ở đây. Ngô Mặc qua phòng bên kia với anh thay quần áo. Sau đó chúng ta tập trung trong phòng họp.”

Mọi người gật đầu.

Đóng cửa lại, ba cô gái lần lượt lấy áo vô trùng được xếp gọn gàng trong ngăn kéo ra.

Nét mặt Thịnh Nhất Nam phức tạp: “Trước đây anh ấy học cùng trường cấp hai với tớ!”

Thư Tần không để ý lắm: “Ai cơ? Anh Lâm à?”

“Bác sĩ Vũ, trưởng ca tối!”

Thư Tần và Vương Giao Giảo đồng thanh “À” một tiếng - là hung thần vừa nãy ư?

Vẻ mặt Thịnh Nhất Nam chợt trở nên nặng nề: “Cùng trường cấp hai, tớ học lớp sáu, anh ấy học lớp chín.”

Vương Giảo Giảo ngạc nhiên: “Lâu vậy rồi mà cậu còn nhớ sao?”

“Làm sao không nhớ được chứ?” Thịnh Nhất Nam giũ bộ đồ vô trùng, “Anh họ tớ và anh ấy cùng một tổ mà. Hơn nữa, khi ấy Vũ Minh là “trùm” của trường tớ, vẻ ngoài cao lớn khỏe mạnh, đánh nhau trốn học không ít, gây sự hết người này đến người khác.”

Thư Tần tò mò: “Vậy làm sao anh ấy có thể thi đỗ trường Tế Nhân hệ tám năm?”

Đúng là không có thiên lý mà!

Điểm tuyển vào hệ tám năm cực kỳ cao, năm đó chỉ vì thiếu 0,2 mà cô phải vào hệ bảy năm. Nghĩ đến đây thôi đã cảm thấy thật sự hối hận, tại sao năm lớp 12 lại đam mê đọc manhua (1) đến vậy chứ?

(1) Manhua hay truyện tranh Hoa ngữ là truyện tranh tiếng Hoa có nguồn gốc sản xuất tại Trung Quốc, Hồng Kông và Đài Loan, thường bao gồm cả bản dịch tiếng Hoa của manga

Thịnh Nhất Nam cúi đầu thắt dây đai. Cô ấy quá cao nên mặc áo size lớn nhất cũng ngắn ngang gối: “Hình như do năm đó bố mẹ anh ấy ly hôn, trong nhà xảy ra tùm la tùm lum chuyện. Anh ấy như con ngựa đứt dây cương, không ai quản lý.”

“Năm cấp hai mới mười bốn, mười lăm tuổi…” Vương Giảo Giảo gật gù ra vẻ hiểu chuyện, “Nhỏ như vậy, tâm lý vẫn chưa ổn định.”

Thịnh Nhất Nam nhún vai, vốn dĩ cô ấy đã giống đàn ông thì bây giờ trông không khác tí nào.

“Lúc ấy anh ấy như tự dằn vặt bản thân, hút thuốc đánh nhau đều đủ cả, không thiếu thứ gì. Tớ nghe anh họ kể anh ấy còn xăm mình!”

“Xăm mình?” Vương Giảo Giảo hít một hơi thật sâu.

Thư Tần nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng trong phòng thay đồ lúc vừa nãy, trên lưng, trước ngực, cơ bụng cô đều nhìn qua, trống trơn, không hề có hình xăm nào hết.

Vì vậy… rốt cuộc là xăm ở đâu nhỉ?

“Sau khi gia đình xảy ra chuyện, vào năm Vũ Minh tốt nghiệp, mẹ anh ấy lại phát hiện mình mắc bệnh ung thư, không bao lâu sau thì qua đời. À! Đúng rồi, mẹ của anh ấy cũng là giảng viên của trường Tế Nhân, hình như là phó chủ nhiệm khoa. Bà ấy qua đời khi còn trẻ lắm, tớ nghĩ việc này đả kích rất lớn đến anh ấy.”

Thư Tần đăm chiêu. Mới mười lăm, mười sáu tuổi mẹ đã không còn, thật sự quá đáng thương.

“Tớ còn tưởng anh ấy và bố mình di dân qua Mỹ nên mới mất liên lạc. Khi vào học ở Tế Nhân tớ có nghe đến cái tên Vũ Minh mấy lần nhưng không nghĩ là anh ấy.”

Cốc, cốc, cốc.

Có người gõ cửa, Ngô Mặc ở bên ngoài gọi: “Anh Lâm hỏi mọi người thay quần áo xong chưa?”

Các cô không dám tám chuyện nữa, khóa tủ rồi ra ngoài.

Lâm Cảnh Dương cầm danh sách trong tay: “Trước tiên chúng ta qua phòng họp.”

Bọn họ cùng Lâm Cảnh Dương đi ngang qua mấy căn phòng trống trơn không có một ai, hầu như tất cả mọi người đều họp giao ban xong xuôi và vào phòng chuẩn bị phẫu thuật.

Thư Tần vừa đi vừa nhớ lại thời điểm cô kiến tập ở Tứ Viện, nơi này đâu chỉ lớn gấp đôi khoa gây tê phẫu thuật của Tứ Viện không đâu.

“Các bạn ngồi đi!” Vào phòng, Lâm Cảnh Dương đứng tựa vào chiếc bàn, đối diện với mọi người, “Năm nay khoa chúng ta nhận bốn bạn hệ bảy năm. Để đón chào các bạn, buổi họp giao ban sáng sớm mai, chủ nhiệm La sẽ chính thức giới thiệu các bạn với mọi người. Tuy nhiên, thầy không nhớ tên nên các bạn nhớ giao CV (2) lại cho tôi.”

(2) CV: Hồ sơ xin việc

“Vâng!”

“Chủ nhiệm La rất coi trọng bồi dưỡng các vị thạc sĩ bác sĩ, giúp mọi người mau chóng thích ứng lâm sàng. Dựa theo quy định của khoa, thầy sẽ cố gắng sắp xếp bác sĩ phụ trách giảng dạy và hướng dẫn các bạn. Thịnh Nhất Nam, Ngô Mặc…”

“Vâng!” Hai người đứng phắt dậy, ghế bị xô đẩy vang lên tiếng động khá lớn.

Lâm Cảnh Dương giật mình, “Đừng kích động quá. Là thế này, thầy của hai bạn đúng lúc đang làm bên lâm sàng, vì vậy lát nữa hai bạn qua khoa phẫu thuật đi tìm thầy của mình. Một tháng sau mọi người chính thức được “ông chủ” (3) hướng dẫn.”

(3) Ông chủ: thường được dùng để gọi các giáo viên trực tiếp hướng dẫn làm luận văn tốt nghiệp của sinh viên.

Ngô Mặc sướng đến phát điên, khuôn mặt trở nên rạng rỡ.

Thịnh Nhất Nam cũng kích động không kém, cô ấy đáp lớn: “Dạ vâng!”

Sinh viên Tế Nhân truyền nhau một câu: Không được hệ thống bệnh viện Phụ Chúc giữ lại thì không phải là sinh viên giỏi. Trong hệ thống bốn bệnh viện của Phụ Chúc thì Nhất Viện tổng hợp là mạnh nhất. Nếu được vào đó, không một ai muốn chỉ đơn giản nhận được tấm bằng tốt nghiệp rồi rời đi.

Các bác sĩ có thâm niên trong nghề đã quá quen với nhiều ca bệnh phức tạp, dĩ nhiên khả năng xử lý tốt hơn các bác sĩ trẻ trăm lần. Được chính các thầy làm bác sĩ hướng dẫn dĩ nhiên quá lý tưởng.

“Thư Tần…” Thư Tần còn đang thầm ước ao, nghe đến tên mình, cô vội ngồi thẳng người.

“Chủ nhiệm La chủ yếu phụ trách nghiên cứu và quản lý, sinh viên của thầy thường do các thầy khác hướng dẫn. Thế nhưng hai ngày trước thầy đi họp, tối hôm qua mới về nên chưa biết được ai sẽ là người hướng dẫn cho em.”

“Dạ… vâng…” Thư Tần hơi thất vọng, cũng may trước đó đã chuẩn bị tâm lý nên không bất ngờ cho lắm.

“Vương Giảo Giảo …” Lâm Cảnh Dương nhìn sư muội, hai người đều theo thầy Chương, “Tháng này thầy của chúng ta đang ở khoa điều trị đau (4), tháng sau mới về phòng phẫu thuật.”

(4) Điều trị đau – pain clinic: Điều trị đau bao gồm tất cả các phương pháp dùng thuốc và không dùng thuốc nhằm làm giảm hoặc mất cảm giác đau cho người bệnh.

Dĩ nhiên Vương Giảo Giảo biết chuyện này, giọng điệu thêm phần nũng nịu: “Vậy sư huynh hướng dẫn cho em đúng không ạ?”

Lâm Cảnh Dương gãi đầu: “Anh là thư ký khoa, gần đây đang giải quyết mấy bài phúc thẩm nên không rảnh lắm, những sư huynh và sư tỷ khác cũng có nhiệm vụ hướng dẫn các bạn khác. Lát nữa anh sẽ đưa em đi gặp chủ nhiệm La xem thầy sắp xếp như thế nào.”

Nói xong anh ta nhìn lịch: “Vừa rồi thầy có cuộc họp với người bên bộ y tế, có lẽ giờ xong rồi. Chúng ta đi thôi.”

Thư Tần hít một hơi thật sâu.

Lần trước trong bữa tiệc đồng môn, cô và các đàn anh đàn chị dùng bữa với chủ nhiệm La. Chỉ mấy ngày sau lại được gặp thêm lần nữa khiến cô hơi lo lắng.

*

Phòng của chủ nhiệm khoa ở gần phía cuối, đi chưa được vài bước đã đến.

Cách một cánh cửa có thể nghe thấy tiếng nói chuyện.

Lâm Cảnh Dương gõ cửa: “Chủ nhiệm La!”

Bên trong có tiếng nói vọng ra: “Mời vào!”

Vừa đặt chân vào, Thư Tần đã trông thấy một chiếc bàn thật dài đặt phía cửa sổ, chủ nhiệm La ngồi ở đó đang cầm tách trà đưa lên miệng. Nhìn thấy bọn họ, ông lập tức nở nụ cười.

Điều Thư Tần bất ngờ chính là chủ nhiệm La ngồi đối diện Vũ Minh.

Vốn dĩ mắt phải nhìn thẳng, nhưng sau khi nghe kể chuyện hình xăm, ánh mắt cô bỗng chốc trở nên tò mò.

Áo sơ mi đen, quần jean, giày thể thao. Mái tóc không dài không ngắn, ánh nắng chiếu lên gò má anh làm nổi bật sống mũi và xương quai hàm hoàn mỹ.

Anh ngồi dựa hẳn vào lưng ghế, trên đầu gối đặt thêm chiếc laptop đang hoạt động.

Nghe tiếng động, anh ngước mắt nhìn sang, không phản ứng.

Thư Tần theo nhóm người đi đến trước bàn, ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào thầy La!”

Dù sao Thư Tần cũng là sinh viên mới của mình, chủ nhiệm La nhìn thẳng cô. Ngay lập tức Thư Tần cảm nhận yết hầu mình khô khốc.

Chủ nhiệm La không chỉ là thầy của cô mà còn là chuyên gia nổi tiếng nhất hệ thống bệnh viện Phụ Chúc, cô đâu chỉ căng thẳng không đâu mà còn có thêm tâm trạng phấn khích khi được tiếp xúc với thần tượng của mình.

Chủ nhiệm La mỉm cười: “Ngày đầu tiên đến khoa vẫn chưa thích ứng à?” Giọng của ông rất hòa nhã, giúp cô điều chỉnh được tâm trạng của mình.

Cô cố gắng nở nụ cười: “Dạ, em đang cố gắng thích ứng ạ!”

Ánh mắt chủ nhiệm hiền hòa, đặt tách trà xuống nhìn ba sinh viên: “Tuần này chủ yếu bọn em sẽ được hiểu rõ hơn về quy trình công tác hằng ngày. Có khó khăn gì cứ nói trực tiếp với khoa.”

Lâm Cảnh Dương mỉm cười: “Vừa rồi em đã thông báo với mọi người về người hướng dẫn cho các em ấy, không biết thầy dự định sẽ sắp xếp ai hướng dẫn cho Thư Tần và Vương Giảo Giảo ạ?”

Chủ nhiệm La sửng sốt vài giây: “À… Thầy nhớ rồi, Vương Giảo Giảo, em là sinh viên của thầy Chương phải không? Tháng này thầy ấy ở khoa điều trị đau.”

Ông ngẫm nghĩ một lát rồi nhìn Lâm Cảnh Dương: “Lưu Lâm vừa mới biết mình đang mang thai, công việc ca sáng của cô ấy nhiều quá rồi, không thể để cô ấy đảm nhận được.”

“Chị Lưu Lâm mang thai sao ạ?” Lâm Cảnh Dương hỏi lại, “Lát nữa em phải chạy qua chúc mừng chị ấy một tiếng!”

“Để thầy và chủ nhiệm Chương thương lượng một chút. Vũ Minh phụ trách ca tối được nửa năm, có thể sau này sẽ thay Lưu Lâm chuyển lên ca sáng, ca tối sẽ do Diệp Nhung phụ trách. Nếu vậy Vũ Minh hoàn toàn có thể đảm nhiệm được việc hướng dẫn, vậy để em ấy phụ trách một bạn hệ bảy năm đi!”

Khi mọi người nói chuyện, Vũ Minh vẫn nhìn vào màn hình, hình như đang tra tìm tài liệu, rất chăm chú. Nghe xong những lời này, anh nhướng mày: “Gì chứ?”

Chủ nhiệm La ung dung vòng hai tay, tựa vào lưng ghế: “Sao nào? Không vui à?”

Vũ Minh phá lên cười, “Thầy à, thí nghiệm đang vào giai đoạn then chốt. Đúng lúc này thầy lại giao cho em người mới tinh. Em vừa làm trưởng ca, lại phải phân thân để dạy dỗ người mới, còn thời gian đâu mà làm việc kia.”

Chủ nhiệm La vẫn vững như núi Thái Sơn: “Lâm sàng, nghiên cứu khoa học, dạy học… Ba việc này chưa bao giờ tách rời nhau. Những người trẻ tuổi không chỉ có nghiên cứu và công tác lâm sàng không đâu, sớm muộn cũng phải chính thức tiếp xúc công việc giảng dạy. Vừa hay nhóm Thư Tần vào khoa lâm sàng (5), em có thể mượn cơ hội này làm quen với công tác dạy học.”

(5) Khoa khám lâm sàng: Khám lâm sàng là hoạt động thăm khám ban đầu theo dõi tình trạng sức khỏe và phát hiện dấu hiệu bất thường thông qua quan sát, nghe, sờ, gõ… và chưa có can thiệp bằng xét nghiệm hay chẩn đoán hình ảnh. Khám lâm sàng được sử dụng khi thăm khám tất cả các bệnh, hỗ trợ bác sĩ chỉ định các xét nghiệm cận lâm sàng cần thiết để đưa ra kết luận về tình trạng bệnh. Bước khám này cho biết tình trạng bệnh ban đầu, nguy cơ mắc bệnh và có thể tìm ra nguyên nhân gây bệnh.

Mọi người trở nên yên tĩnh lạ thường, Thư Tần lén nhìn tách trà trên tay chủ nhiệm La.

Giọng điệu và suy nghĩ của chủ nhiệm La hoàn toàn là muốn bồi dưỡng tương lai cho người nối nghiệp.

Chẳng trách Vũ Minh có thể nói chuyện một cách tùy tiện trước mặt chủ nhiệm La như vậy. Lời đồn quả nhiên không sai, chủ nhiệm La rất yêu quý cậu sinh viên này.

Không biết có phải ảo giác của Thư Tần hay không, tay trái của Lâm Cảnh Dương rõ ràng là buông thõng ở bên ngoài thì đột nhiên nhấc lên nhét vào túi áo blouse.

Vũ Minh và chủ nhiệm La nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng anh buộc phải thua trận: “Đúng đúng đúng… tất cả những điều thầy nói đều chính xác.”

Chủ nhiệm La gật đầu thỏa mãn, nhân tiện ông chỉ tay về phía Thư Tần, vốn muốn chỉ định Vũ Minh dẫn dắt cô, nhưng thoáng nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp của Vương Giảo Giảo, ông bèn thu tay về.

Mấy chuyện nhỏ nhặt này nên để Vũ Minh tự mình quyết định.

Vũ Minh đóng laptop lại, nghiêng đầu nhìn Thư Tần và Vương Giảo Giảo.

Khóe mắt Thư Tần bắt gặp Vương Giảo Giảo lập tức đứng thẳng người, cô đột nhiên có cảm giác mình trở thành sản phẩm bị người ta lựa chọn.

Cô thật sự không muốn đi theo vị “Vũ sư huynh” dữ dằn này, thế nhưng cân nhắc tính chất công việc đặc thù của ca sáng, nếu như được anh ấy hướng dẫn, cô có thể tiếp xúc nhiều ca bệnh phức tạp và nguy hiểm, cũng giúp cô tích lũy thêm được kinh nghiệm lâm sàng.

Nghĩ đến đây, cô bất chợt nở nụ cười ngọt ngào nhất, đón nhận ánh mắt của Vũ Minh.

Cô cố gắng diễn trước mặt Vũ Minh, biểu hiện là sư muội “ruột” của anh, để anh không thể chọn Vương Giảo Giảo.

Vậy mà… một giây, hai giây, ba giây…

Anh vẫn không chút cảm xúc nhìn bọn họ.

Chọn cải trắng cũng đâu lâu như thế chứ, cô vốn dĩ đang rất bình tĩnh thì trái tim đột nhiên đập thình thịch.