Ái Thượng Điều Giáo Sư

Chương 37: Uy hiếp

Edit: Gấu béo~

Beta: Cát Tiêu Hương =]]

Buổi sáng ngày thứ mười Lăng Phàm trốn tại khách sạn, một cuộc điện thoại triệt để đánh thức sinh hoạt đà điểu cua cậu.

Trung tâm khôi phục tinh thần đệ nhất S thị.

Thời điểm Lăng Phàm tới phòng bệnh, nhìn thấy hộ sĩ đang quét dọn đống lộn xộn bừa bãi dưới đất. Nước ấm rơi vãi, gối đầu bị rách, các loại thuốc cùng đồ đạc rơi đầy đất……. Vì việc muốn chiếu cố bênh nhân chu toàn cùng vì sự an toàn của bệnh nhân, bệnh viện đã thống nhất với gia đình hạn chế đặt đồ vật dễ vỡ trong phòng, Sở Dao vẫn ngồi im như trước lui ở góc tường, bàn tay bị thương máu nhỏ giọt rơi xuống.

“Tiểu Dao cậu ấy……. xảy ra chuyện gì?”

Cậu cẩn thận hỏi, thật sự không muốn nghe đáp án cậu nghĩ tới kia, lúc này Lăng Phàm vô cùng muốn chuyện xảy ra trước mắt chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

“Người kia…… kẻ ka …… vừa ghé qua đây……” Mẹ Sở run run rẩy rẩy nói xong vài chữ này, đã không kìm được nước mắt, vỏn vẹn không tới nửa giờ mà trên tóc bà đã lấm tấm bạc,tựa như đã già đi rất nhiều.

Ngực tựa như bị một thứ gì đó hung hăng đâm một nhát, Lăng Phàm rống to đứng lên:

“Hắn…. hắn….. tại sao hắn lại tới nơi này? Các ngươì  tại sao lại không ngăn cản hắn? Nơi này không phải là nơi người lạ có thể tới là tới sao?

Mẹ Sở dưới chất vấn cuối cùng thất thanh khóc lớn:” Thực xin lỗi…. đều …. đều là ta không tốt, tôi thấy Dao Dao ột mình im lặng đọc sách, liền muốn mang quần áo của nó đi giặt…. Tôi không biết làm sao hắn lại vào được, tôi không thể ngăn cản được hắn…….. Nhiều năm trôi qua như thế…. tên súc sinh kia…… như thế nào vẫn không bỏ qua cho chúng tôi…….”

“Thực xin lỗi…… bác gái…… đều là cháu không tốt…… cháu không nên trách cứ bác…. Cháu chỉ là nhất thời kích động….. thực xin lỗi….” Kì thật, nếu truy cứu trách nhiệm thì có tác dụng gì? Dựa vào quan hệ cùng nhân mạch của kẻ kia, làm sao mà không tra ra được Sở Dao ở đâu?.

“Bác gái, không nói chuyện này nữa. Hiện tại tình huống của Tiểu Dao như thế nào? Bác sĩ có nói cái gì không?”

“Dao Dao….. Dao Dao nó…….  Ô ~~~”

Mẹ Sở chỉ thất thanh khóc, không nói được một câu hoàn chỉnh, không khỏi càng khiến Lăng Phàm nôn nóng không yên. Rác rưởi trên sàn lúc này được dọn khá sạch sẽ, có một hộ sĩ mang đồ chữa thương lại muốn băng bó cho Sở Dao, nhưng người vừa tới gần giường của Sở Dao, cả người Sở Dao đều run rẩy kịch liệt đứng lên muốn hướng góc tường trốn đi, miệng vết thương bị đè ép càng ngày càng chảy nhiều máu tươi.

“ Để tôi làm thử xem sao.” Lăng Phàm nhận băng bông các thứ trên tay hộ sĩ để lại trên ngăn tủ cạnh giường, chính mình thì chậm rãi ngồi lại trên giường, nhẹ nhàng đặt tay của mình lên vai Tiểu Dao,”Tiểu Dao đừng sợ, tớ là Tiểu Phàm, tớ tới đây với cậu.”

“Tiểu……. Tiểu Phàm……..” Tuy rằng đang trong trạng thái vô cùng khẩn trương cùng sợ hãi, Sở Dao vẫn nhận ra bạn tốt của mình ngày xưa, chậm rãi nâng đầu vẫn đạt trên gối lên, nhưng trong mắt cậu vẫn lỗ ra vô cùng kinh hoảng, sợ hãi.

Sự việc vừa bắt đầu Lăng Phàm lớn mật lại gần nhẹ nhàng đem đối phương ôm vào trong lòng,”Đừng sợ, sẽ không có ai có thể tổn thương cậu lần nữa, nhớ rõ được không? Tớ sẽ bảo vệ cậu, không ai có thể tổn thương cậu. “

“ân….” Thoáng an tâm gật đầu, nhưng trong mắt Sở Dao tựa như đột nhiên nhớ tới cái gì đó thì đột nhiên lớn tiếng hét lên

“ Không đúng. Người kia, người kia…… hắn vừa ….. vừa mới đến….”

“Hư…. Hư….” Cậu vỗ nhẹ lưng SỞ Dao, ngữ khí ôn như vang lên

“ Không có vệc gì, vừa rồi chỉ là cậu gặp ác mộng mà thôi, không có chuyện gì xảy ra…….”

“Thật sự?”

“Thật, cậu xem cậu ra rất nhiều mồ hôi, thật sự là mệt chết đi được, tớ ở đây cùng cậu, cậu ngủ một chút đi, nghỉ ngơi nghỉ ngơi. Không có gì xảy ra hết, an tâm ngủ đi.”

“Không cần, cái kia……. ~~~~ ô~~~~” Sở Dao nửa tin nửa ngờ, lại muốn hỏi cái gì nữa nhưng do quá căng thẳng nên thật sự là rất mệt mỏi, mệt mỏi tựa vào vai Lăng Phàm ngáp.

“Ngủ đi! Hôm nay tớ có mang đồ ăn ngon đến cho cậu, còn có tiểu thuyết mới, đợi cậu tỉnh chúng ta cùng nhau xem..”

“ Được…. vậy tớ đi ngủ.”

Cuối cùng dàn xếp xong mọi chuyện, lăng Phàm cẩn thận thay cậu xử lý miệng vết thương, lúc này mới mang mẹ Sở ra ngoài.

“Tiểu Phàm, tên súc sinh Tiêu Đồng kia trở lại, con cũng nên cẩn thận một chút.” Vừa ra khỏi phòng mẹ Sở vội vàng nhắc nhở.

“ Con….. con biết rồi, sớm biết rằng sẽ như vậy, con nên báo trước cho mọi người biết, con…….”

“ Tiểu Phàm việc này không thể trách bất cứ ai cả, chúng ta không nên tiếp tục bàn xem lỗi của ai, kỳ thật chúng ta đều không muốn nhớ lại kẻ kia.”

“ Ân, kỳ thật bây giờ nói cái gì cũng vô dụng, quan trọng nhất vẫn là xem bệnh tình của Tiểu Dao, vừa rồi bác sĩ đã kiểm tra chưa?”

“A!” Nhắc tới bệnh tình của Sở Dao, mẹ Sở chỉ còn lại ai thán,

“Nhiều năm như thế, bệnh tình của Dao Dao đã có chuyển biến tốt hơn, vốn bác sĩ nói có thể cho nó xuất viện, bắt đầu sinh hoạt giống người bình thường, nhưng hiện tại thì……”

“Thực nghiêm trọng?!”

“ Cũng không hẳn là như vậy, bác sĩ nói là lần này đột nhiên bị kích thích, khiến nó nhớ lại quá khứ kia…….. Trài qua vài lần  nếu có thể khống chế được, khiến nó không tái phát nữa, chỉ là tuyệt đối không thể chịu một lần kích thích như vậy nữa. Bác sĩ nói, nếu lại tái phát, khả năng….. chính là một đời…..”

“……………….” Một đời, từ này giống như một cây đao, cắm thẳng vào tâm Lăng Phàm, cậu nên làm sao bây giờ, chuyện này triệt để khiến Sở Dao rời xa cuộc sống bình thường

“Ding…. Ding…” Chính lúc trầm mặc di động bên trọng vạt áo ầm ĩ kêu lên,nhìn thấy dãy số kia Lăng Phàm thực sự không muốn nhắc tới.

“Uy…. Cậu có chuyện gì?” Mặc kệ cậu có muốn ra vẻ trấn định như thế nào, nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra run rẩy.

“ Tiểu Phàm, nếu tôi đoán không sai, chắc hẳn bây giờ cậu đang ở bệnh viện đi? Thế nào, tiểu Dao vẫn tốt chứ?”

“Anh…Anh là đồ cầm thú, súc sinh, đến tột cùng như thế nào anh mới chịu bỏ qua? Năm đo chúng tôi không tống đưa được anh vào tù, bây giờ được một tấc lại muốn tiến một thước?”

“Tiểu Phàm,  làm sao để tôi dừng tay không phải là nên hỏi cậu sao? Ha ha ~~ quên là nên đáp ứng tôi cái gì rồi sao?”

“Tôi… tôi rõ ràng đáp ứng, tại tại… sao lại nuốt lời?”

“Đáp ứng? Suốt một tuần giả bệnh không đi làm chính là biểu hiện cậu đáp ứng tôi? Lăng Phàm, tôi không bị ngốc, cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy. Cuối cùng nói cho cậu biết, hôm nay chỉ là mở màn, không nghĩ hôm nay Sơ Dao gặp chuyện không may, tốt nhất ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của tôi, bằng không……. tiếp theo sẽ không đơn giản chỉ khiến hắn phát điên như vậy nữa đâu.”

“Cậu dám………..” Tuy rằng trong lòng chửi hắn bao nhiêu lần đi nữa, nhưng vì Sở Dao, Lăng Phàm chỉ có thể nén giận

“Được, ngày mai tôi liền đi làm, tôi đáp ứng cậu, chỉ cần có cơ hội, lập tức đưa bản vẽ cho cậu.”

“Hahahaha ~ lúc này mới ngoan~” Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười đắc ý vênh váo của Tiêu Đồng, khiến tâm Lăng Phàm rơi vào đáy cốc.

“Tiểu Phàm, vừa rồi là ai điện? Có phải kẻ kia hay không? Hắn lại muốn ép con làm gì? Con trăm ngàn lần đừng ứng hắn.” Mẹ Sở vừa rồi chỉ nghe giọng của Lăng Phàm cũng biết có chuyện không hay, vừa ngắt điện thoại liền khẩn cấp dặn dò.

“Không … không phải, hắn có thể yêu cầu con cái gì chứ, con lại không có tiền.”

“Nhưng là……”

“Bác gái, bác đừng lo lắng,  việc này cứ để con ứn phó. Trong khoảng thời gian này chỉ muốn phiền bác một việc là chăm lo chu đáo cho Tiểu Dao.”

“Việc này là đương nhiên, nhưng Tiểu Phàm- con làm người mềm lòng, lại dễ bị thuyết phục, con đừng để người khác dễ dàng bắt nạt mình nha.”

“Vâng, con sẽ tự bảo vệ chính mình….”

Tác giả nói:

Ai ai ai ai ai ~~~ Tiểu Phàm yêu dấu lại bị khi dễ~~~

Lần này ta có nên từng chút từng chút một hay không?

~[*^__^*]~

Editor:Làm muốn hộc máu luôn a~~~

Ai tốt bụng gợi í bộ mới cho ta đi!!! Xin hãy nhận xét cách dịch của ta a….. Đây là đứa con đầu lòng nên không biết có dịch tốt không nữa!!!