Ái Thượng Nữ Lão Sư

Chương 1-1: Lời nói đầu

Đêm khuya, lại một đêm không ngủ.

Không mục đích ngồi đó lướt web, ngắm nhìn những hình ảnh quen thuộc trước đây.

Tựa hồ tìm tòi quá nhiều về đề tài đang muốn nói-―thầy trò, đột nhiên có một loại xung động muốn nhắn một tin cho ngươi.

Xem đồng hồ một chút, 3h21!

Luôn là một lần rồi một lần soạn thật tốt một cái tin rốt cuộc lại xóa toàn bộ, nhìn đồng hồ đeo tay ngẩn người, vậy thì mòn quà mà ngươi tặng cho ta sau khi tốt nghiệp đã theo ta suốt bốn năm rồi.

Bốn năm, thời gian như thoi đưa, cảm giác như chỉ trong chớp mắt.

Ta vẫn như cũ cô độc một mình, đi trong dòng người, thỉnh thoảng đứng lại, tĩnh lặng, sẽ có một tia tịch liêu!

Ở thành phố ấy, bên khung cửa sổ ấy, đứng lặng im, người ấy có hay không nhớ tới ta...

Bốn năm, ngươi nói, ta có thể vào một trường đại học danh tiếng, ta không nghe, thấy ngươi khó có thể che dấu sự mất mác, ta không biết mình rốt cuộc làm đúng hay sai!

Từ khi chúng ta quen biết đến bây giờ, đối với yêu cầu của ngươi, ta bao giờ cũng là hết sức làm tốt, chỉ lần này, ta biết đạo mà vẫn ngoan cố vậy.

Muốn trở lại thành phố nơi có ngươi đến phát điên, mặc dù ý nghĩ của ta thật vô lý như vậy, trở lại bên cạnh ngươi, cho dù ngươi không nói ngươi yêu ta, như vậy, chỉ cần để ta yên lặng ở bên cạnh, cả cuộc đời này không thay đổi!

Thỉnh thoảng xoay người, trong dòng người tìm không thấy thân ảnh quen thuộc, lão sư, sao việc này lại khó khăn đến như vậy!

Chỉ còn 2 tháng, ta nhất định phải về!

Ban đầu nghĩa vô phản cố chọn trường sư phạm, chính là vì có một ngày ngươi không còn là lão sư của ta, chúng ta song vai tác chiến!

Thành phố ồn ào huyên náo vào lúc này yên tĩnh vạn phần, ngày về đã định, ta rất chờ mong. Ta đang chiến đấu với thời gian, tựa hồ mỗi phút mỗi giây cũng là đau khổ, hành hạ lòng ta.

Cho dù cuộc đời này không thể nắm chặt tay nhau, ta cũng không oán!

Cuộc gặp gỡ của ta và ngươi không hề lãng mạn, khi đó, ta chẳng qua là một thiếu niên lỗ mãng!

Chỉ nhớ khi đó ở trong hành lang tùy ý chạy giỡn, cùng bạn học chơi đến bất diệt lạc hồ, ngươi ôm một chồng bài tập từ phòng làm việc đi ra, liền bị ta đụng phải!

Không nghĩ ngươi là lão sư, bởi vì ngươi trông rất trẻ, cho nên ta thuận miệng đã nói câu:‖Bạn học, thật xin lỗi!

Sau này nhắc lại chuyện này, ngươi vẫn luôn cười ta lỗ mãng.

Nếu như thời gian có thể dừng lại, ta nguyện có thể dừng lại mãi ở thời điểm thiếu niên lỗ mãng ấy, để ta có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, cho dù, ngươi chỉ lơ đãng nhìn ta một cái, đối với ta mà nói, những ngày có ngươi bên cạnh mới có thể khiến ta cảm thấy luyến tiếc cuộc sống này!

Ta đã không nhớ nổi ngươi mặc gì lúc ấy, tựa như sự quen biết của chúng ta không có một chút nào đặc biệt đáng nhớ, dù sao lúc ấy ta cũng là một học sinh cấp 3 đơn thuần lại ngây ngô, ta chắc chắn sẽ không dụng tâm đi quan sát mọi thứ quanh mình.

Trong lớp, ngươi luôn ' tiêu sái' như vậy, nghĩ nát óc cũng chỉ có thể nghĩ đến một từ này, cười mình quá ngốc nghếch...chẳng lẽ do học ngoại ngữ quá lâu, quốc ngữ liền trở nên suy kiệt như thế....tổng có thể viết ra loại văn ngay cả chính mình đọc cũng sẽ thấy buồn nôn. Lúc chân chính muốn viết về ngươi-người luôn ngự trị trong lòng ta, từ ngữ trong đầu đột nhiên biến mất, giống như cuối cùng tất cả chỉ tồn tại trong suy nghĩ của ta, cũng không thể bày tỏ được những tư niệm của ta đối với ngươi.

―Đi quanh trên bờ hồ, tràn đầy trong mắt là hình ảnh những chiếc lá sen xanh thẳm, những chiếc lá ấy vượt lên khỏi mặt nước rất cao, xòe ra giống như chiếc váy của những cô vũ nữ...‖----Bài

ngươi dạy cho ta trong tiết đầu tiên chính là 《Ánh trăng trên hồ 》 . Thanh điệu êm ái kia khiến

cho một kẻ vốn cho rằng văn học là một thứ cầu kì kiểu cách như ta nhưng lại chìm đắm trong đó. Phân ý cảnh đó trong bài...một vu vật tuyệt vời như thế, thật xấu hổ, nếu hoa sen thanh cao như thế thì làm sao người ta lại ùn ùn đi hái sen chứ?

Từ những năm tháng cấp 3, dù đã đoán trước được số phận sẽ bị chia cách nhưng vẫn luôn tự tạo nên những cơ hội khiến mình bị tổn thương. Cứ mãi tìm kiếm một bóng người, đứng bên hồ bồi hồi, ngâm khẽ ―Thương thương kiêm gia( Dịch nghĩa: Cỏ lau xanh tốt. Đây là một câu trong bài-Thi kinh-kiêm gia của Khổng Tử)

Nghề giáo không phải là ước mơ từ nhỏ của ta, nhưng ta không thể lấy thân phận một học sinh vĩnh viễn ở lại bên cạnh ngươi, không thể lấy những cái cớ khác ở bên ngươi đảo quanh, cuối cùng, nghĩ nát óc, điều duy nhất có thể nghĩ đến chính là cái thủ đoạn này, không quá cao minh đi!

Có lẽ bất kể ta cố gắng thế nào cũng không làm tốt được như ngươi, tại sao ngươi có thể khiến cho tất cả học sinh đều hướng về, tại sao ngay cả những học sinh cứng đầu khó bảo ở dưới tay ngươi cũng trở nên ngoan ngoãn?

Cười nhẹ, ta quên mất lúc đó ta cũng là một học sinh khó bảo, mà giờ đây? Ở trong mắt ngươi, ta là cái gì? Trưởng thành? Hoặc là ở trong mắt ngươi, ta như cũ vẫn là một đứa trẻ bồng bột ở hành lang chạy giỡn...

Đêm thật yên tĩnh, tiếng hít thở của bạn cùng phòng đều đều, ta đã thành thói quen ở trong đêm khuya cầm lấy ảnh của ngươi, xem từng tấm từng tấm một, nhìn máy tính chuyển qua chế độ bảo vệ màn hình, từ hình nền đến màn hình bảo vệ cũng là ảnh của ngươi!

Ngươi nói, ta phải tiến lên phía trước, phải trưởng thành, bắt đầu cuộc sống của riêng mình. Nhưng, ở nơi này, một thành phố xa lạ không có ngươi bên cạnh, trải qua 4 năm ly biệt đầy đau khổ, việc duy nhất khiến ta cảm thấy an ủi là ta sẽ được trở về bên cạnh ngươi. Nếu việc ấy có thể thực hiện dễ dàng như vậy thì việc gì ta phải ở đây một mình trằn trọc khó ngủ!

Bây giờ nhớ lại từ đầu đến cuối, phảng phất trước mắt, thành phố xa lạ dần trở nên quen thuộc, nhưng cuối cùng lại là một nơi xa lạ, nơi này không có ngươi, không có con đường nhỏ mà chúng ta cùng nhau tản bộ, không có mùa đông ngập tràn những bông tuyết trắng, thời gian tốt đẹp mà ta trải qua cũng chỉ dừng lại tại thời điểm ba năm cấp ba của chúng ta, chỉ có trở lại nơi đó, ta mới nhận ra được hết thảy sự quen thuộc và tốt đẹp.

Ta muốn viết ra phần tình cảm sâu nặng trong nội tâm, tưởng tượng thời điểm ngươi thấy được cái này, sẽ có bộ dạng gì...

Nhưng tâm tư của ngươi luôn là thật khó đoán, không biết ngươi có thể hay không ôm thật chặt ta vào lòng rồi nói, hài tử, ngươi thật khờ quá!

Đúng vậy, nếu như có thể, ta nguyện ý đi làm một kẻ khờ, mãi mãi.

Năm 2002, ngày 3 tháng 9, còn nhớ rõ sao? Đây là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, ta và ngươi ở hành lang nhặt những quyển bài tập rơi tán loạn trên mặt đất, lúc ấy điều ta quan tâm không phải là sẽ bị ngươi mắng, mà là lo lắng tên bạn đi cùng có hay không đứng ở một bên cười nhạo ta.

Không nhìn ngươi lâu, trừ câu ―Thật xin lỗi tựa hồ ta không nói ra được lời khác, thật cao hứng khi đó ta còn nói "Thật xin lỗi", dù sao ta là một người đánh chết cũng sẽ không nhận sai.

Cẩn, ngươi còn nhớ rõ những thứ này sao?

Vốn là muốn viết một thiên tán văn, cuối cùng lại là thống thống khoái khoái viết 20 mấy vạn chữ, lúc này, ngay từ đầu viết một đoạn như thế này ngược lại có vẻ dư thừa, gọi là tóm tắt đi, là mở đầu đi, cứ coi là viết một chương trước rồi tính sau cũng được.

Độc giả chớ trách.