Ái Thượng Nữ Lão Sư

Chương 42: - Phụng bồi ngươi về nhà

Đang cầm vỏ sò Cẩn đưa đứng suy nghĩ, điện thoại nhà vang lên.

"Minh tử!" Là thanh âm của cô cô.

"A! Là ta!"

"Tiểu tổ tông nhà ngươi, ngươi đã về rồi, ai, cũng vội chết ta, như thế nào rồi? Ta đọc báo thấy danh sách điểm thi tốt nghiệp năm nay, nhãi con nhà ngươi a, thi tốt như vậy lại chọn một trường như vậy! Ai, ngươi nói chuyện lớn như vậy ngươi không cùng cả nhà thương lượng một chút...như thế nào a, ba mẹ ngươi có ý kiến gì a? Nếu không, ta đi cửa sau sửa đổi một chút?"

Ngất, xem ra một kiếp này còn chưa xong.

"Không cần, ta đã nhận được giấy báo trúng tuyển, hơn nữa, ba mẹ ta cũng không có ý kiến, sau này có cơ hội có thể xuất ngoại, cho nên học đâu cũng không trọng yếu!"Ta nghĩ, lấy lý do này có thể chận miệng cô cô lại đi.

"Như vậy a! Ai, ngươi đứa nhỏ này a, đây chính là chuyện cả đời a, cứ qua quít cho xong như vậy! Được rồi, vậy ngươi nghỉ ngơi đi!"

Nói đủ rồi, cô cô cúp, để ta một mình ngu ở nơi nào không giải thích được.

Đem quà từ Hải Nam đưa đến nhà bà nội, ông bà nội cũng phải không ngừng quan tâm đến chuyện ta có muốn đổi trường hay không, thậm chí đề nghị ta học lại một năm để vào một trường đại học tốt hơn.

Đổi, thật vất vả đăng kí, làm sao có thể đổi, thật là hỏng mất. Học lại một năm sao, nếu Cẩn dạy ta có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại một chút.

Cả một ngày không ngừng cùng người trong nhà chiến đấu, buổi tối trở về mới phát giác được thật là mệt mỏi, bây giờ mới thể nghiệm được Gia Cát Lượng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa đấu võ mồm với nho sĩ thật không dễ dàng.

Tắm rửa sạch sẽ, rất lo lắng ngày mai có thể nào còn có một trận oanh tạc mới chờ ta hay không, ngồi trên ghế salon uống Coca lạnh, cảm thấy tâm tình tựa hồ đã khá nhiều.

Xem thời gian một chút, đã là 7h hơn, khó trách sẽ cảm thấy có chút đói, xem ra ông nội thật sự giận ta rồi, cũng không giữ ta ở lại ăn cơm.

Đổi quần áo chuẩn bị ra ngoài một chút thuận tiện kiếm ăn luôn, người vì thực mà chết, chim vì tài mà vong(1) a! Ăn no mới có ý chí chiến đấu tiếp.

Đang suy nghĩ, điện thoại vang lên.

Nhìn tên hiển thị một chút, nhất thời tâm tình u ám chuyển biến tốt hơn phân nửa.

"Minh? Đang làm gì?" Là Cẩn, dường như tâm tình rất tốt.

"Đang chuẩn bị xuống lầu ăn chút gì đó." Ta vừa nói, vừa ở đó soi gương, chỉnh trang lại y phục.

"Ăn cái gì, này cũng mấy giờ rồi a, còn chưa ăn cơm?"Trong giọng nói Cẩn tràn đầy ngạc nhiên.

"Ân, hôm nay Tam Đường hội thẩm(2)!" Bất đắc dĩ.

"Ha ha, ta cũng biết ngươi bị mọi người thay nhau tra hỏi, quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, như vậy đi, mời ngươi ăn KFC, coi như là an ủi tâm hồn thương tích của ngươi một chút!"

Kích động a, không nghĩ tới a không nghĩ tới, người đâu đại nạn không chết ắt phải có hậu phúc, xem ra câu này một chút cũng không sai a. Này được tiện nghi, đương nhiên phải biết nắm lấy cơ hội.

"A? Liền một bữa KFC a! Được rồi, ta muốn ăn hai phần combo cộng thêm hai cái Hamburger"

"Hảo, không thành vấn đề, ăn xong tự ta đưa ngươi đi xúc ruột luôn một lần, ha ha!"Cẩn ở trong điện thoại cười"Tốt lắm, ngươi ở KFC chờ ta, ta dọn dẹp một chút liền qua!"

Nói xong, Cẩn cúp điện thoại, không biết lúc nào thì đã thành thói quen, cúp điện thoại đặc biệt mau.

Ta liền đương nhiên cho rằng nàng là bởi vì nhớ ta mà gấp gáp đi.... Phát hiện mình càng ngày càng "đa tình"!

Lúc chạy một mạch đến KFC đã là thở hồng hộc, vừa vào lại phát hiện Cẩn đã đến, trên bàn cũng bày đầy thức ăn, mặc dù không có hai phần combo như ta nói, nhưng mang lên so với hai phần combo một chút cũng không ít hơn.

"Ngất, ngươi còn nhanh hơn cả ta?" Rất là khó hiểu, ngồi vào đối diện Cẩn, kinh ngạc hỏi.

"Tại sao không thể a, hai cái chân của ngươi làm sao nhanh hơn bốn cái bánh xe của ta?"Cẩn cười.

Kể từ tốt nghiệp tới nay, nàng luôn thường hướng về ta cười cưng chìu như vậy, có lúc khiến ta cảm thấy, ta ở trong mắt nàng giống như là một hài tử thật nhỏ, có khi lại cảm thấy, trong nụ cười này tựa hồ bao hàm thứ ta vẫn đang tìm.

Ít nhất ta xác định, ở trong lòng của nàng, ta không phải là không có chút ảnh hưởng nào. Nói một cách lạc quan hơn một chút thì phải là trọng yếu đi.

"Ăn a! Không phải nói đói bụng sao? Ta mua thật nhiều món đây!"Cẩn vừa nói vừa lấy Hamburger từ trong hộp ra đưa cho ta.

Ăn một miếng, ai....Kỳ quái, hôm nay vị gà cay sao lại ăn ngon như vậy đây?

"Ngươi cũng ăn a?" Nhìn Cẩn ở đó chậm rãi uống nước trái cây, cảm thấy rất là kỳ quái.

"Ta ăn cơm tối rồi, cũng không còn chỗ chứa hết mấy thứ này, nhanh ăn đi, đại vị vương!"

Ngất, ta không "đại vị"(3) được không, mà thôi nghĩ lại, ngươi nói là cái gì thì chính là cái đó đi!

"Trong nhà không dễ dàng tha cho ngươi đi!" Cẩn cẩn thận hỏi, nhìn ra được sự quan tâm thân thiết của nàng.

"Hoàn hảo!" Ta vừa ăn vừa nói, không muốn để cho Cẩn lo lắng về ta, huống chi, chút chuyện nhỏ như vậy, tự ta có thể làm được.

"Lão sư!" Ta chuyển đề tài, không muốn để cho Cẩn tiếp tục"Ngươi không dẫn Dương Dương theo sao?"

"Nga, hắn ở nhà bà nội!"Hời hợt, những đau khổ của bi hoan hợp ly trong này, có bao nhiêu người có thể cảm nhận đến."Ngươi chuẩn bị đồ đạc tới đâu rồi?"

"Đồ đạc? Thứ gì?"

"Muốn đi thành phố khác, luôn luôn phải chuẩn bị một chút!" Cẩn từ tốn nói.

"Trời ạ, không phải chứ, này còn một tháng hơn đây, không cần vội vả như vậy, hãy nói, cũng không có gì muốn chuẩn bị nha, mang mấy bộ quần áo, còn có, máy tính, cũng không cần thứ gì nữa!" Ta ở đó suy nghĩ, thật sự là không nghĩ ra được muốn đem theo cái gì.

"Ngươi đứa nhỏ này!" Cẩn cười."Nói hay lắm, làm như là đi nghỉ phép vậy, nơi ngươi đến rất xa, luôn luôn phải chuẩn bị một chút đồ gì đó, quần áo cũng phải mang nhiều một chút, bất quá ngươi cũng có thể đến bên kia rồi mua, Đông đại phố...Tiểu trại..."

Cẩn rơi vào trầm tư, ta biết, suy nghĩ của nàng đang trở về cái thành phố đó. Đột nhiên, ta có một ý tưởng.

"Lão sư, ngươi được nghỉ tới lúc nào a, có cần phải về dạy lớp mười không?"

"Phải là đầu tháng 9 đi...thế nào?" Cẩn thật tò mò.

"Ha ha, ta ngày 4 tháng 9 tựu trường, như vậy, ngươi và ta cùng đi chứ, tựu trường nhất định là có một đống thủ tục lằng nhằng, ngươi cũng biết, ta đặc biệt sợ chuyện phiền phức, ngươi xem, trường học kia ngươi hiểu rõ, quen cửa quen nẻo, hắc hắc...."

Đơn giản thật tài tình, ta cảm thấy cái ý tưởng này đột nhiên xuất hiện thật có chút ý tứ. Cẩn lại trầm mặc.

Ta biết, thành phố đó, đối với nàng mà nói...vào giờ phút này, phải là trăm mối cảm xúc ngổn ngang đi!

Cẩn không nói lời nào, ta cũng liền im lặng không lên tiếng nhìn nàng.

Qua một hồi lâu, Cẩn chợt ngẩng đầu nhìn ta, như cũ là im lặng không lên tiếng, cứ như vậy, chúng ta nhìn nhau thật lâu.

"Tại sao không nói gì?" Cẩn lại hỏi câu ta muốn hỏi.

"Ha ha, thấy ngươi ở đây nghĩ ngợi, ngươi nghĩ xong rồi, tự nhiên sẽ nói cho ta biết, làm sao lại quấy rầy ngươi đây!" Ta nói xong, nhấp một hớp Coca, đá tan gần hết, vị Coca trở nên nhạt nhẽo.

"Chu Minh!"Cẩn cười nói"Ta phát hiện ngươi càng ngày càng thông minh!"

"Thật sao?" Ta cố ý bày ra một bộ dạng đắc ý,"Ai....Đừng khen ta...Ta sẽ kiêu ngạo mất!"

"Nói thật", Cẩn bỗng trở nên nghiêm túc,"Dường như ngươi trưởng thành rất nhiều!"

Lời Cẩn khiến lòng ta run lên, vừa rồi giả bộ đắc ý bỗng chốc tan thành mây khói, cảm động, còn có chút kích động, ta trưởng thành, có phải ý nói...Cẩn sẽ chấp nhận ta.

"Thế nào, lão sư, cảm thấy đề nghị của ta thế nào?" Chắc là ta thực sự thay đổi, gặp được đề tài mẫn cảm sẽ không tiếp tục truy vấn, mà là cho lẫn nhau càng nhiều khoảng không gian hòa hoãn và cơ hội, có thể nói, chưa tới thời điểm thích hợp để nói ra khỏi miệng, điều ta muốn làm chính là yên lặng chờ đợi, ta tin tưởng đạo lý sự chân thành sẽ khiến con người ta càng kiên định.

"Ta cần phải suy nghĩ!" Cẩn thản nhiên nói.

Ta thực sự hiểu thái độ của Cẩn, lâu như vậy chưa về nhà, mỗi lần đều giãy giụa trong khó xử, trong lúc nhất thời nàng rất khó cho ta câu trả lời thuyết phục, ta vẫn luôn cảm thấy, tình gia đình, tình bằng hữu, tình yêu, ba thứ này đối với một người mà nói là không thể thiếu, ta không muốn Cẩn khuyết thiếu bất kỳ cái nào, ta muốn làm cho Cẩn về nhà, đi hưởng thụ cảm giác hạnh phúc và an toàn mà gia đình mang tới, khiến cho lòng nàng không còn cảm thấy cô độc nữa.

"Ân, vậy đi, ngươi quyết định xong thì nói cho ta biết là được rồi!" Ta nở nụ cười.

Kỳ thật ta đã sớm biết, vào ngày 3 Cẩn sẽ bắt đầu chính thức nhập học, mà ta ngày khai giảng lại vào ngày 15 tháng 9. Chỉ là muốn làm cho Cẩn đi cùng với ta, trở lại thành phố mà nàng nhớ thương nhưng lại lưỡng lự không dám bước về, nếu như nói trước kia là bởi vì nàng không có dũng khí, như vậy ta hy vọng, vì có ta bên cạnh nàng sẽ cảm thấy có một chút ủng hộ.

"Lão sư, uống Coca....Đúng rồi, gần đây có xem tin tức không...?" Ta lại chuyển đề tài....Bên nhau là một môn học, mà ta, nguyện ý cả đời làm một học sinh chăm chỉ.

Ngày trôi qua rất nhanh, theo thời gian lại một ngày nữa trôi qua, mà trong nhà, những than vãn thay ta tiếc hận về nguyện vọng thi đại học cũng giảm đi đáng kể, dần bắt đầu chuyển sang việc dạy ta ở bên ngoài một mình phải làm như thế nào.

Tuy rằng vẫn luôn một mình, trước kia ở ký túc xá, sau lại ở một mình trong nhà, nhìn căn phòng đã ở vài năm, thế nhưng lại cảm thấy lưu luyến, này không gian, hoàn toàn thuộc về thế giới của riêng ta, vách tường này là ta tận mắt theo dõi người ta dựng nên, đồ dùng trong nhà từng món cũng là chính mình từng cái lựa chọn, giá sách bằng gỗ đóng trên tường trong phòng đọc sách, trước kia chỉ lèo tèo thưa thớt vài cuốn mà nay đã là đầy đến không chen lọt nỗi một quyển.

Thời điểm thực sự phải rời khỏi nơi này lại có chút không nỡ.

Lúc Cẩn nói về việc thu dọn đồ đạc ta còn cảm thấy kỳ quái, hiện tại mới cảm thấy thật sự muốn đem tất cả những thứ quen thuộc này mang đi.

Cuối cùng ta vẫn chỉ đem vài bộ quần áo, theo giá sách cầm lấy cuốn tự điển dày, sổ ghi chép, xem như đây là toàn bộ hành lý lên đại học của ta.

Đã là cuối tháng 8, tuy rằng hơn một tháng đã trôi qua, chúng ta gặp nhau cũng thật nhiều, nhưng Cẩn vẫn không nói cho ta biết rốt cuộc có muốn cùng ta đi hay không, ta cũng không hỏi, chính là lặng lẽ mua hai vé bay thẳng Tây An và một vé khứ hồi vào ngày 2 tháng 9.

Ta tin nàng sẽ đi. Vì ta đã nói với nàng, nếu nàng không đi, cũng không có vấn đề gì, ta sẽ đi một mình, tin rằng nàng sẽ không nỡ để ta một mình....

Thực xin lỗi, Cẩn, xem như ta bức ngươi đi, chính là hy vọng một bước này có thể cùng ngươi đi ra ngoài, cùng ngươi...về nhà.

Chú thích

(1) Câu này đúng ra phải là: "Người vì tài mà chết, chim vì thực mà vong". Tài ở đây là tài sản nhá, thực đương nhiên là thức ăn rồi. Câu này ý nói con người chết vì tiền tài danh vọng, còn con chim vong mạng vì tham ăn. Câu này bạn Minh chế lại "Người vì thực mà chết, chim vì tài mà vong". Ý nói bạn ấy sắp chết đói rồi.

(2) Tam Đường hội thẩm: Đây là phiên tòa thời Trung Quốc cổ đại

(3) đại vị: dạ dày lớn