[AllxNam] Học Viện Âm Nhạc Thanh Đảo

Chương 19: Kì thi lần 1

Cuối cùng thì kì thi lần 1 của học viện Thanh Đảo cũng bắt đầu.

Ngôi trường này có hẳn một siêu thoại trên weibo, nhận được rất nhiều sự quan tâm theo dõi của các thiếu nam thiếu nữ tuổi dậy thì muốn đu loại thần tượng đẹp trai nhà giàu, đặc biệt các kì thi tháng còn được bán vé vào trường tham quan, mặc dù giá có hơi cắt cổ một chút nhưng với những fan hâm mộ tâm huyết thì chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ. Thêm nữa, trường nam và trường nữ tuy ở ngay gần nhau nhưng học sinh vào những ngày bình thường không được đi sang trường khác, chỉ có duy nhất 2 ngày thi tháng là được phép. Vì vậy, nữ sinh ở trường nữ cũng lũ lượt kéo nhau sang chơi, khiến cho học viện bình thường có hơi trống vắng bỗng chốc náo nhiệt hơn hẳn. Châu Chấn Nam mới sáng sớm đến trường cùng Yên Hủ Gia đã bị sốc không hề nhẹ, bởi đây là lần đầu tiên cậu thấy được có nhiều người xuất hiện ở trong khuôn viên trường như vậy, đánh mắt ra chỗ nào cũng chỉ nhìn được toàn người là người.

Thấy Châu Chấn Nam xuất hiện, gần như mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào cậu và Yên Hủ Gia. Khắp ngôi trường này, Châu Chấn Nam cậu cũng được coi như có chút nổi tiếng, mặc dù đương sự tất nhiên là không biết. Trường hợp được phê duyệt nhập học muộn tận 1 năm như cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay, lại được chuyển ngay vào lớp A, đương nhiên sẽ nhận được chú ý nhiều hơn. Đặc biệt, tuy chỉ mới vào trường chưa đến một tháng đã dính ngay vào scandal tình tay ba vô cùng cẩu huyết! Có bạn trai trùm trường rồi thì chớ, lại còn có cả hotboy khối dưới thầm thích, gần đây nhất đó là ở ngay trước cổng trường ôm ấp một tên con trai khác! Có lẽ đây chính là hắc hồng trong truyền thuyết, vì sau khi dính phải mấy vụ việc kia thì tên Châu Chấn Nam được nhắc đến khá nhiều ở trường nữ.

Yên Hủ Gia rất khó chịu khi thấy Châu Chấn Nam bị đám đông nhìn chằm chằm, dứt khoát kéo tay con người vẫn đang ngơ ngác kia chạy tới nơi trình diễn.

Hội trường biểu diễn vừa rộng lớn vừa hoành tráng, ánh đèn lập loà lập loè chiếu qua chiếu lại trong thời gian chờ đợi, còn có cả MC chuyên nghiệp đến dẫn chương trình, học viện này đúng là đại gia ghê gớm. Sân khấu hiện đại không nói làm gì rồi, ghế khán giả cũng cực kì nhiều, cực kì tiện nghi, không khác gì một buổi hoà nhạc lớn tiêu chuẩn.

Chạy xong một quãng đường không hề ngắn, Châu Chấn Nam phải ôm tim thở dốc: "Gia... Gia Gia, cậu kéo tớ làm gì? Đi xe điện không phải nhanh hơn sao?"

Yên Hủ Gia ho một cái, quay mặt ra chỗ khác nói: "À, ờm, tớ đang muốn rèn luyện thân thể. Cậu chịu khó một chút."

Khi Châu Chấn Nam và Yên Hủ Gia tới nơi, nhóm hiện tại của Trạch Tiêu Văn cũng vừa vặn chuẩn bị biểu diễn. Trạch Tiêu Văn đã mua trước cho Châu Chấn Nam một chỗ ngồi, còn Yên Hủ Gia đành ngậm ngùi đi đặt một chiếc ghế khác cách xa chỗ ngồi của Châu Chấn Nam cả chục mét.

Anh ngồi xuống ghế, tự an ủi: "Không sao không sao, dù sao cậu ấy cũng đang trong tầm mắt của mình. Ngồi đây coi như là tự mình cảm nhận về không khí ở nơi này vậy."

Về phần Châu Chấn Nam, cậu đã chăm chú vào sân khấu từ lâu.

Trên sân khấu, một nhóm người mặc áo trắng đã bước ra từ lúc nào, Châu Chấn Nam vừa liếc qua đã nhận ra ngay Trạch học trưởng. Nhìn đàn anh ngày thường lúc nào cũng mặt mày hớn hở, suốt ngày nói đùa bỗng nhiên lại cực kì nghiêm túc, còn có thêm một lớp trang điểm như có như không, làm nổi bật lên từng đường nét khuôn mặt anh, cậu bỗng cảm thấy Trạch Tiêu Văn bây giờ... thật đẹp trai.

Trái ngược với nhóm cậu, nhóm của Trạch Tiêu Văn biểu diễn một bài tình ca nhẹ nhàng, mang theo hương vị ngọt ngào của tình yêu đôi lứa. Thể loại này nếu trình diễn không tốt rất có thể sẽ khiến cho khán giả cảm thấy nhàm chán. Nhưng do lần này có gương mặt nổi bật Trạch Tiêu Văn đứng ở đây nên các nữ sinh ở đây hầu hết đều gào thét hết sức mình, dù có muốn ngủ cũng không được.

Giới thiệu sơ qua tên nhóm và bài hát xong, đến phần trình diễn. Châu Chấn Nam cũng không nhớ rõ lắm phần đầu có những gì, ấn tượng duy nhất của cậu đối với sân khấu này chính là khi Trạch Tiêu Văn bước ra giữa sân khấu, mỉm cười hát phần điệp khúc. Màu giọng của anh rất đẹp, kĩ thuật hát cũng rất tốt, phối hợp với ánh đèn trắng nhẹ nhàng và nền nhạc êm dịu khiến cho người ta có cảm giác như anh đang chìm đắm trong sự thanh thuần của thanh xuân, có một mối tình đầu thơ mộng.

"Nếu như anh có một bí mật mà em không hề biết

Thì bí mật đó chính là

Anh thích em."

Không hiểu sao Châu Chấn Nam lại có cảm giác rằng Trạch Tiêu Văn đã nhìn về phía mình.

Ở một góc nào đó, Yên Hủ Gia trên mặt đầy hắc tuyến, đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

Kết thúc biểu diễn, các lão sư có nhận xét gì đó, rồi khán giả bắt đầu bỏ phiếu. Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của nhóm đang đứng với nhóm của Trạch Tiêu Văn, Châu Chấn Nam hơi nén cười, không hề do dự bầu một phiếu cho nhóm anh. Vừa bấm bấm máy bầu có sẵn trên ghế, trong lòng vừa cảm thán, có một vocal như vậy trong nhóm tốt thật đấy, đáng tiếc người cân vocal duy nhất trong nhóm cậu là Hứa Tuấn Hùng lại không được xuất sắc như vậy, còn cậu thì hiện tại đang chú trọng nhiều hơn vào phần rap.

Không ngoài dự liệu, nhóm Trạch Tiêu Văn chiến thắng với số phiếu áp đảo, thấy anh bước khỏi sân khấu, Châu Chấn Nam vội đứng dậy, chạy ra phía sau cánh gà. Không hiểu sao ở đây lại có rất nhiều nữ sinh đang đứng chen chúc với nhau, cậu khó khăn lắm mới chen chân vào được thì bị bảo an chặn đứng. May mà khi cậu đang xin xỏ đủ đường, Trạch Tiêu Văn trùng hợp đi ngang qua, ánh mắt hai người vừa vặn va vào nhau, sau đó nhờ anh mà Châu Chấn Nam mới được cho vào.

"Trạch Tiêu Văn, vừa nãy anh đẹp trai cực ấy!"

Trạch Tiêu Văn lần đầu tiên được Nam Nam khen, hơi sốc một chút, hắng giọng: "È hem, đương nhiên rồi lúc nào anh chẳng đẹp, em nhận ra hơi muộn đấy."

Châu Chấn Nam cười: "Ha ha, có khi là do anh hát tình ca nên em mới bị loá mắt, nhìn nhầm."

Trạch Tiêu Văn chết trong lòng nhiều chút: "Em có còn là người không, buông lời cay đắng như vậy..."

Châu Chấn Nam vỗ vai anh, nói: "Nhưng mà lúc đó anh hát hay lắm, nếu anh ở trong nhóm em thì tốt quá~"

Nói một lúc, cậu suýt nữa quên luôn mục đích chính của mình khi gặp Trạch Tiêu Văn: "Mà nè Trạch học trưởng, anh có nhớ nhóm em biểu diễn lúc mấy giờ không?"

Trạch Tiêu Văn lấy điện thoại ra xem: "Chờ anh nhìn lại lịch trình một chút đã. Ừm... Số 7 nhỉ. Quái, đứa nào dám gỡ tin nhắn thông báo giờ biểu diễn rồi? To gan thật." 

Thấy Châu Chấn Nam nhìn mình với ánh mắt..., Trạch Tiêu Văn hết sức tiêu sái lấy một chiếc điện thoại khác ra: "May mà anh có lưu một bản nữa trong điện thoại dự phòng, hên ghê." Lướt lướt một chút, anh nói tiếp: "Nhóm em biểu diễn vào lúc 7 giờ tối đúng không, anh sẽ đến xem, cố biểu diễn cho thật tốt nha~"

Châu Chấn Nam nhíu mày, vậy đúng là Hứa Tuấn Hùng đã trao cho cậu một cú lừa sao?

Cậu gượng cười, nói với Trạch Tiêu Văn: "Thôi, bye anh nha, em còn có bạn đang đợi ở bên ngoài nữa."

"Bye bye."

Ra ngoài xong, khi Yên Hủ Gia đang đi mua nước, Châu Chấn Nam nhắn tin cho người duy nhất đang online trên WeChat - Hạ Chi Quang:《Tớ đã hỏi Trạch hội trưởng rồi, vẫn biểu diễn lúc 7 giờ.》

Bạn cùng bàn Quang Quang:《Vậy là Hứa Tuấn Hùng nói xạo với cậu thật à??》

Bạn cùng bàn Quang Quang:《Tớ biết ngay tên này chẳng có gì tốt lành, vậy mà cậu suốt ngày đối xử với hắn như con =.=》

Nam bíu:《Còn không biết là ai cho tên đó vào nhóm đâu :)》

Bạn cùng bàn Quang Quang:《Hu hu tớ biết sai rồi, sau này dẫn ai vào nhóm tớ cũng sẽ hỏi qua ý kiến của cậu mà QAQ》

Nam bíu:《Hừm, có vẻ cậu cũng biết lỗi lầm của mình rồi, nhưng phải xem biểu hiện của cậu đã》

Bạn cùng bàn Quang Quang:《:D?》

Nam bíu:《Trước hết, cậu phải bao tớ một chầu trà sữa》

Bạn cùng bàn Quang Quang:《Không thành vấn đề》

Nam bíu:《Tớ mệt phải xoa bóp người cho tớ》

Bạn cùng bàn Quang Quang:《Ok》

Nam bíu:《Tớ ngủ gật trong giờ không được mách với giáo viên》

Bạn cùng bàn Quang Quang:《Hiểu rồi!》

Châu Chấn Nam bỗng cảm thấy Hạ Chi Quang thật giống một con husky ngáo đang lấy lòng chủ.

Yên Hủ Gia mua được hai cốc trà chanh xong, quay lại chỗ Châu Chấn Nam, thấy cậu đang dựa lưng vào tường, chăm chú nhìn điện thoại thì bất ngờ áp cốc nước mát lạnh vào mặt cậu: "Đứng giữa đường chơi điện thoại dễ bị cướp giật lắm đấy."

Châu Chấn Nam trừng mắt lườm một cái: "Rảnh rỗi sinh nông nổi hả?", thái độ đanh đá là thế nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm lên uống. Yên Hủ Gia nhìn cậu trìu mến. Đáng yêu thật.

Châu Chấn Nam ngồi trên ghế đá nhìn dòng người qua lại, phớt lờ những ánh mắt thỉnh thoảng dán vào người mình, đăm chiêu suy nghĩ. Im lặng một hồi, cậu quay ra hỏi Yên Hủ Gia: "Này, khi bị lừa mà phát hiện ra mình bị lừa thì nói gì cho ngầu?"

Yên Hủ Gia nhíu mày: "Đứa nào lừa cậu? Tớ đi tính sổ nó."

Châu Chấn Nam vội xua tay: "Không không không, tớ chỉ hỏi thế thôi mà." Bỏ cốc trà trên tay xuống, cậu hỏi tiếp: "Thế cậu nghĩ sao?"

"Nhẹ thì xin lỗi một câu tớ sẽ cho qua, nặng thì tuyệt giao." Yên Hủ Gia đáp.

"Gia ca quyết đoán ghê."

Yên Hủ Gia bỗng nhiên ghé sát vào mặt Châu Chấn Nam: "Nhưng nếu cậu mà lừa tớ cái gì thì tớ nhất định sẽ không để cậu yên đâu."

"Tớ chắc chắn sẽ không lừa cậu." Châu Chấn Nam đưa tay đẩy nhẹ, do khoảng cách quá gần nên cậu thậm chí có thể ngửi được hương thơm của trà từ hơi thở của Yên Hủ Gia khi nói chuyện, phút chốc quên luôn chuyện về Hứa Tuấn Hùng.

...

Trước giờ biểu diễn 2 tiếng, nhóm Anh em cây khế tụ tập hết ở phòng chuẩn bị.

Thấy Châu Chấn Nam đứng trước mặt mình không nói lời nào, Hứa Tuấn Hùng cả người cứng đờ. Chẳng lẽ cậu ta tới trước giờ biểu diễn những 4 tiếng đồng hồ??

Châu Chấn Nam lén liếc nhìn Hứa Tuấn Hùng, hiện tại cậu cũng không muốn kích động tên này làm gì, chuyện hắn ta nói dối cậu sau khi biểu diễn xong sẽ truy cứu, nếu hiện tại nói ra sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cả nhóm mất.

Chuẩn bị xong xuôi tất cả, nhóm cậu đi lên sân khấu.

Lần đầu tiên được bước lên một nơi tràn ngập ánh đèn, trên người là một bộ quần áo được dành riêng cho mình, bên dưới là hàng trăm con người, người thì cao giọng cổ vũ, người thì chăm chú quan sát, chụp ảnh,... Cảm giác hoàn toàn khác so với tưởng tượng. Châu Chấn Nam tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng vì kích động, bỗng nhiên cổ họng nghẹn lại, không thể nói nên lời.

Diêu Sâm đứng bên phải cậu, thấy bạn cùng phòng im lặng không nói gì thì nhẹ nhàng nắm tay Châu Chấn Nam, ghé sát tai nói nhỏ: "Châu Chấn Nam, đừng khẩn trương, hãy thả lỏng ra đi."

Hà Lạc Lạc so với cậu thì lại càng căng thẳng hơn, nhìn Châu Chấn Nam đang cố bình tĩnh, cậu cũng tự trấn an chính bản thân mình, dần dần nhịp tim cũng ổn định trở lại.

Thành quả của cả nhóm, hiện tại chỉ còn cách đúng một bước chân.

"Xin chào mọi người, nhóm chúng tôi là --- Nhóm anh em cây khế!"

Hết chương 19.