Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 2

 Crabbe hoảng sợ nhảy thối lui. Tiêu Nhiên chán ghét nhíu mày vung đũa phép:

"Choáng!"

Hai tia đỏ bay ra đánh bất tỉnh Crabbe và Goyle, Tiêu Nhiên chầm chậm nhìn con Scabbers của Ron đầy ẩn ý. Con chuột rõ ràng run lên lăn ra bất tỉnh. Ron cầm đuôi con chuột giơ lên:

"Tiêu rồi? Uả? Không...nó lại ngủ nữa rồi nè!"

Chính xác hơn nó đã bất tỉnh.

Tiêu Nhiên nghiêng người né tránh cô nhóc tóc xù đang xông vào nghĩ. Ron quay sang hỏi:

" Cậu gặp Harry rồi?"

Tiêu Nhiên gật đầu, Harry kể lại tóm tắt việc gặp mặt ở Hẻm Xéo. Ron nhíu mày nói:

"Malfoy là gia tộc đầu tiên ngả ngũ về phía kẻ-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, cậu biết họ đã từng thuộc về phe Hắc Ám chứ?"

"Draco không có ác ý."

Harry Potter lên tiếng. Tiêu Nhiên lắc đầu:

"Còn phải xem đã, Gryffindor và Slytherin luôn đối đầu, tôi chỉ là 1 nhân vật nhỏ nhoi thôi nhưng mong rằng chúng ta có thể làm bạn."

Ron trầm mặc quay về phía Hermione hỏi:

"Còn cậu? Cậu tới đây làm gì?"

"Mấy bạn lên thay đồng phục nhanh lên. Chúng ta sắp tới nơi rồi đó. Mà xin nói, mũi bạn dính nghọ kìa!"

Ron trừng mắt nhìn Hermione kiêu ngạo bước ra ngoài. Harry nhìn hai đống lộn xộn tên Crabbe và Goyle trên mặt đất lo lắng hỏi:

" Còn hai người họ làm sao bậy giờ?"

Ron lăng xăng lôi ra cây đũa phép te tua của mình chỉ hai người kia nói;

"Để mình!"

Tiêu Nhiên nhướn mày không nói nhìn Ron vung vẩy cây đũa phép

"Bạc hà, cà phê, lưu quang trắng

Có hai tên to lớn bất tỉnh

Hãy là họ tỉnh lại!"

Đầu cây đũa lóe ra tia sáng đỏ sậm, chót lóa qua đi, trên đầu Crabbe và Goyle mọc lên hai cái tai nấm trông vô cùng lực cười. Harry cảm thấy hơi lúng túng khi thấy Ron thộn người xoa mũi:

"Cái đó...Câu thần chú ngu si! Chắc anh George ghẹo mình rồi..."

Tiêu Nhiên thở dài vung đũa phép:

"Thanh tỉnh!"

Crabbe và Goyle mơ hồ mở mắt, Tiêu Nhiên đá lên người chúng nó chán nản nói:

"Dậy, tới Hogwarts rồi!"

Hai tên nháo nhác lao về toa xe cũ, Tiêu Nhiên kéo vạt áo đã mặc sẵn trên người mỉm cười nói:

" Vậy thì chào nhé! Chốc nữa chúng ta sẽ đi bằng thuyền các cậu lên cẩn thận kẻo ướt!"

Nhìn bóng dáng y xa khuất, Ron Weasley nhíu mày lẩm bẩm với Harry:

"Cái tên Malfoy đó, khác với bạn quý tộc thuần huyết kia, cậu ta có vẻ khá dễ gần. Cha tớ nói quý tộc bạch kim thuộc về hắc ám, nhưng Malfoy kia, ấp áp và tỏa nắng như ánh mặt trời..."

"Ừ"-Harry gật đầu tán thành-"Draco là người tốt."

Người tốt?

Tiêu Nhiên nếu nghe được nhận xét của cứu thế chủ về mình chắc chắc sẽ đảo tròng mắt. Y là người tốt? Tiêu Nhiên làm khảo cổ học, thủ đoạn gì y chẳng từng thấy qua? Chẳng từng thử qua? Với cứu thế chủ này, Tiêu Nhiên căn bản vẫn giữ nguyên nụ cười giao dịch thường lệ thôi. Y đối với ai cũng có thể nở nụ cười như vậy. Cười nhiều đến mức, thậm chí y đã quên mất, làm sao để có 1 nụ cười thực sự luôn rồi.

Theo lão Hagrid chèo thuyền vượt hồ tới trước đại sảnh, Tiêu Nhiên đã phải không dưới chục lần dồn nén ý nghĩ muốn thủ thiêu con nhỏ màu hồng bám sát mình.

Pansy Parkinson-Vị hôn thê trên danh nghĩa bây giờ của y,mái tóc xoăn làm theo kiểu búp bê, nơ kẹp tóc màu hồng. áo sơ mi bên dưới đồng phục màu hồng, sơn móng tay màu hồng, ngay cả đôi dày cũng màu hồng mốt. Mặc dù gương mặt sau mày cũng có thể coi là thanh tú ,nhưng Tiêu Nhiên đã muốn nghi hoặc con mắt thẩm mĩ của nhà Malfoy.

Hay là ném cho đứa nhỏ phiền toái này 1 câu thần chú chết chóc?

Tiêu Nhiên nghĩ rồi lắc đầu. Không khả thi, mặc dù y biết rõ thần chú chết chóc Avada Kedavra nhưng hiện giờ ma lực của cơ thể này còn quá yếu, không chắc sẽ thành công, hơn nữa tự dưng dính líu đến bộ pháp thuật sẽ rất phiền phức.

Để không được mà giết cũng không xong,Tiêu Nhiên giữ nụ cười dịu dàng mà xa cách như cũ bước tới thềm đá cao.

Cách cửa lâu đài tức thì mở ra.

Một phù thủy bước ra, ông có mái tóc đen nhờn bóng, cái mũi khoằm, da hơi tái, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đám lính mới có chút cay nghiệt-Severus Snape-cha đỡ đầu của y .

Ánh mắt hai người giao nhau trong phút chốc, Tiêu Nhiên rõ ràng cảm nhận được đôi mắt màu đen xinh đẹp kia loé lên cảm xúc dị thường, giống như...cha đỡ đầu này nhìn xuyên qua y thấy 1 người nào đó mà...cha có vẻ rất tôn trọng?

Mà không phải McGonagall ra đón học sinh năm thứ nhất sao chẳng lẽ việc y tới đây lại gây ra hiệu ứng Butterfly nhanh như vậy?

"Đây là Hogwarts, lũ nhóc các ngươi giờ mau ngoan ngoãn vào đại sảnh đường tiếp hành phân loại vào các kí túc xá. Ta không muốn nói nhiều nên nhanh chân lên!"

Severus Snape lạnh lùng nói rồi dẫn lũ nhỏ vào đại sảnh đường. Trên đường đi, Pansy Parkinson tiếp tục quẫy nhiễu bên tai y:

"Này Malfoy, cậu biết không...Úc! Cái gì kia?"

Con bé hốt hoảng chỉ về 1 phía, đám học trò cũng nhao nhao hết cả lên, Tiêu Nhiên phiền não quay lại. Khoảng hai chục con ma vừa lướt xuyên tường đi lại chỗ tụi nhỏ, chúng giống như đang cãi nhau. Một con ma với toàn thân sền sệt một thứ gì đó màu đen quay đầu nhìn lũ trẻ, cả lũ lập tức im thin thít, duy chỉ có Tiêu Nhiên tò mò nhìn lại.

Con ma nhà Slytherin-Nam tước đẫm máu cũng như Snape nhìn chắm chằn y hồi lâu, sau đó quay đầu xuyên tường đi mất.

"Tiến tới trước, lễ phân loại sắp bắt đầu!"

Severus Snape lại xuất hiên trên ngưỡng cửa, ông lạnh lùng nhìn đám trẻ nói. Tiêu Nhiên bình tĩnh bước theo, nhanh nhẹn lé tránh vài đứa học trò vì hồi hộp mà dẫm lên áo chùng của y.

Đại sảnh đường Hogwarts đẹp y như trong sánh miêu tả, vẻ đẹp rộng lớn, khác với vẻ âm trầm của các di tích mà Tiêu Nhiên hay đi lang thang, Hogwarts mang 1 vẻ đẹp đầy nhân khí.

Cái nón phân loại bắt đầu hát vang bài ca của nó, Tiêu Nhiên chán nản ngước nhìn lên và bắt gặp một đôi mắt màu xanh lơ sáng quắc. Albus Dumbledore cũng như con ma nhà Slytherin và Severus Snape, lấy cùng 1 ánh mắt kì lạ nhìn y. Không hề né tránh, Tiêu Nhiên nở nụ cười thường trực hướng lão hiệu trưởng, y thấy rõ ràng, ánh mắt của người kia hơi lóe lên 1 chút rồi rời đi.

Ánh mắt Tiêu Nhiên hơi rũ xuống 1 chút, cảm giác kì lạ đến từ ánh mắt của Dumbledore, giống như...y và lão đã từng quen biết.

Phía trên bàn giáo sư, Dumbledore lấn đầu tiên thu lại nụ cười thì thầm với Snape:

"Severus, ngươi nói đúng, thật sự thằng bé nhà Malfoy rất giống người đó. Không phải gương mặt, mà là nụ cười mang lại cảm giác thân thiện dịu dàng đó, thực sự rất giống. Nếu Tom thấy được, ta không chắc chuyện như năm đó có tái diễn hay không..."

Snape lạnh lùng nói:

"Chúa tể hắc ám tạm thời sẽ không xuất hiện,Draco là con đỡ đầu của ta, mặc dù thằng nhóc có phải người đó hay không, ta cũng có tránh nghiêm để nó sống tốt. Hơn nữa, lần cuối ta thấy Draco...nó không có như vầy..."

Lúc đó ở bên dưới,Crabe và Goyle đã vào kí túc xá Slytherin, Hermione Granger vào Gryffindor, đến lượt Tiêu Nhiên. Y thản nhiên đỡ lấy nón phân loại dưới ánh mắt của McGonagall,cũng kì lạ không khác Albus Dumbledore. Cái nón trầm ngâm hồi lâu rồi cất tiếng rù rì bên tai y:

"Tính phiêu lưu của Gryffindor, sự thông minh của Ravenclaw, quý tộc tao nhã của Slytherin, không có sự ngu ngốc của Hufflepuff, ngươi chắc là vẫn muốn vào Slytherin chứ?"

"Ừ."

Tiêu Nhiên hừ nhẹ 1 tiếng,cái nón uể oải cất lời:

"Vậy thì...Slytherin!"

"Qủa nhiên là định mệnh nhỉ Severus?"

Dumbledore thì thầm nói. Snape lạnh lùng nhìn lại, lão ong mật đã vui vẻ tới mức kẹo đã văng lung tung.

Cuối cùng cũng đến...

"Harry Potter!"

Harry lo lắng bước tới chỗ nón phân loại, trong lúc vô thức nhìn về phía Tiêu Nhiên. Y đang lơ đãng nhìn xung quanh, khẩu hình mấp máy mỉm cười nói:Cố lên!

Qủa nhiên, vẫn vào Gryffindor, vậy thì đỡ hơn rồi, hiệu ứng xảy ra không qua mạnh.

Có thời gian rảnh rỗi,Tiêu Nhiên ngẩn đầu nhìn bàn giáo viên.

Nghiêm khắc,McGonacall. Lạnh lùng, Severus Snape. Tóc bạc yêu thích đồ ngọt,Albus Dumbledore. Thấp bé, lão sư Flitwick. Áo trắng tóc búi cao, Pomfrey. Và khăn choàng quanh trán,Quirrell, tay sai nhỏ bé của Voldemort.