Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 7

Chiều tà phủ xuống trên nền đất phù thủy của Hogwarts mang 1 sắc thái mơ mộng đến khó cưỡng. Theo đúng giao ước với Dumbledore, khi hoàng hôn đã gần tắt, Tiêu Nhiên đã tới nơi. Y thản nhiên đi dạo ven bờ hồ rộng lớn.

Bất chợt, y thấy 1 người. Chính xác hơn, là 1 thiếu niên.

Thiếu niên đó khoảng chừng 15, 16 tuổi. Mái tóc đen huyền, vì khá xa lên y không nhìn rõ mặt nhưng Tiêu Nhiên có thể khẳng định, người đó vô cùng tuấn tú. Không biết là vô tình hay cố ý, người kia rơi xuống hồ. Hồ nước của Hogwarts rộng ngang với 1 cái vịnh nhỏ, nếu người thường rơi xuống đó, khẳng định không lên được.

Sau chừng 1 phút không thấy người đó ngoi lên, Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nhíu mày cởi bỏ áo chùng dài, đôi mắt xinh đẹp ánh lên 1 chút bất đắc dĩ rồi thả mình xuống hồ nước.

Mặc dù mới vào thu nhưng nước trong hồ đã có chút lạnh. Tầm nhìn của Tom Riddle dần có chút mơ hồ, cơ thể cậu không thể cử động, nước lạnh lẽo xâm nhập vào tận đến linh hồn. Thực sự, rất lạnh!

Chẳng lẽ, lại phải kết thúc ở đây hay sao? Tom mơ hồ nghĩ. Có lẽ thứ duy nhất còn hoạt động trong cái cơ thể này chính là suy nghĩ và đôi mắt, vì cậu đang nhìn thấy thứ gì đó.Một bóng dáng mơ hồ dần xuất hiện trong tầm mắt cậu. Ai vậy?

Một nam nhân, rất tuấn mĩ với mái tóc đen dài bồng bềnh trong nước và đôi mắt màu nâu nhạt có chút lạnh lẽo, người đó đang lại gần cậu.

Người kia càng tới gần, Tom Riddle càng nhìn rõ từng đường nét tinh xảo trên gương mặt. Bất chợt, một thứ gì đó mềm mại ấm nóng áp nên môi cậu, dưỡng khí được chuyền sang. Rất ngọt...

Ngọt?

Ý thức quay trở về với Tom kèm theo một cơn chấn động đến tận linh hồn. Cậu, thế nhưng lại hôn một nam nhân?

Nam nhân có vẻ như phát hiện Tom Riddle đã tỉnh, y chầm chậm nâng mi, đôi mắt xinh đẹp trong màn nước lại càng tăng thêm sự thần bí vốn có. Nhẹ nhàng phất tay, nam nhân dễ dàng lôi Tom Riddle lên bờ.

Sau khi ném cậu lên nền cỏ mềm mại, người kia nhẹ nhàng thở ra 1 hơi rồi từ từ ngồi xuống dựa vào 1 gốc cây gần đó. Ma lực hùng mạnh lưu chuyển tạo thành từng đợt khí nóng bay lên, Tom cảm thấy đồ dần khô. Cậu nghiêng đầu lén lút nhìn người kia sau đó sững sờ.

Rất đẹp...

Khuôn mặt tinh xảo của người kia với mái tóc ướt sũng nước nhưng không thể làm giảm đi nét đẹp cố hữu. Cánh mi dài rủ xuống che đi đôi mắt, có lẽ vì hơi nước nên trông càng dày và đen hơn. Làn da trắng nõn mềm mại, điểm trên đó là cánh môi mỏng màu hồng nhạt. Áo sơ mi trắng ướt nẹp ôm sát lên cơ thể để lộ ra từng đường cong mềm mại, eo thon gọn, đôi chân dài hữu lực. Hơi nước do ma lực bốc lên tạo thành làm mái tóc đang ướt có chút bay lên.

Đẹp, đủ để rung động tâm can.

Không biết qua bao lâu, Tom Riddle cứ ngắm nhìn người kia như vậy, cậu bất chợt cảm thấy, mình có nhìn người này đến bao lâu cũng không đủ thỏa mãn.

Người kia bất chợt đứng dậy, nhàn nhã đi về phía lâu đài, có vẻ như đã quên còn có 1 người bị y để lại đó. Tom Riddle có chút thất vọng nhìn theo bóng lưng người kia đi xa khuất, giọng nói bất giác xuất hiện nỗi buồn man mác:

"Ta còn chưa kịp hỏi tên ngươi..."

Trong đêm tối, đáng nhẽ rất khó để nhìn thấy nhưng Tom chợt phát hiện 1 chiếc áo chùng đen ở phía xa. Gío đêm mang theo hơi lạnh, lại phẳng phất có như không 1 mùi hương nhàn nhạt, nhẹ thanh giống như mùi cỏ sau mưa nhưng lại tồn đọng khó quên. Tom Riddle nhặt lên chiếc áo, trên đó như còn vấn vương hơi ấm, trong đôi mắt đen sâu thẳm đần hiện lên 1 vẻ si mê bất ngộ.

Cả hai đều không biết lần chạm trán ngắn ngủi này lại là nguyên do nảy sinh bao chuyện. Rất lâu sau đó, khi Tiêu Nhiên được hỏi nếu có thể quay ngược thời gian để sửa đổi, liệu y có loại bỏ lần gặp gỡ này hay không? Y chỉ mỉm cười dịu dàng, trong đôi mắt màu nâu nhạt cũng xuất hiện ý cười:

"Nếu có thể lựa chọn, ta tình nguyện lựa chọn lặp lại lần nữa. Câu chuyện của hai chúng ta, có vui, có ấm áp, có đau. Đau đớn nhiều mà trở ngại cũng nhiều, nhưng ta không có nối tiếc. Tom đã cho ta lý do để tồn tại trên thế giới này, cho ta mục đích cũng như ước mơ. Cho ta cảm giác, mình thuộc về ai đó..."

Ngày tựu trường của Hogwarts, trong niềm hân hoan xum vầy của học sinh các khối và chút rụt rè bỡ ngỡ của học sinh năm nhất, mở đầu cho một câu chuyện đầu buồn vui và có thể có cả nước mắt. Đầu tiên, có lẽ là chút ngọt ngào bỡ ngỡ thủa ban đầu, sau đó là hạnh phúc, kế tiếp là đau đến tận tâm.

Người đau, ta cũng đau, nhưng mà như vậy, ngươi thuộc về ta là được rồi.

Phần kết của câu chuyện thì mời mọi người đón xem đi, ta chỉ bật mí phần đầu thôi!

Buổi lễ khai giảng đã kết thúc từ lâu. Tom Riddle đã không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện đó, trí óc cậu giờ chỉ tràn ngập hình ảnh người kia. Ngay cả mùi hương giống như đang đọng lại, mùi hương duy nhất chỉ thuộc về người kia.

Không đúng!

Tom mạnh mẽ lắc đầu muốn thoát ra khỏi dòng suy nghĩ nhưng đôi mắt màu đen sâu lạnh lùng khi nào đã nhuốm 1 tầng mơ mộng. Nhận ra sự bất thường của cậu, Lucuis Malfoy. khi ấy mới là học sinh năm ba, mơ màng vuốt ve mái tóc bạch kim của mình mỉm cười:

"Riddle học trưởng, có chuyện gì sao?"

"Không có gì!"

Tom Riddle nhẹ nhàng rũ mắt, có lẽ cậu bị ám rồi nên mới thấy thân ảnh người kia. Hiệu trưởng khi đó, Phineas Black, nghiêm nghị đứng dậy, đợi khi tòan trường đã im ắng mới cất tiếng nói:

"Một năm học mới lai đến, Hogwarts cũng đã được ngàn năm tuổi. Thứ nhât, ta cùng chào mừng các học trò năm thứ nhất, mong các trò nhanh chóng thích nghi. Thứ 2, vì một số lí do, khu rừng gần trường sẽ bị cấm lưu tới. Cuối cùng, với sự giới thiiệu của giáo sư Dumbledore, năm học này, chúng ta cùng chào đón 1 vị giáo sư mới dạy môn phòng chống nghệ thuật hắc ám, trợ giảng của giáo sư Dumbledore, William Black!"

"Xin chào, ta là William Black, sau này sẽ cùng giáo sư Dumbledore phụ trách môn phòng chống nghệ thuật hắc ám, mong các trò chiếu cố!"

Giọng nói người kia như dòng suối băng đầu xuân, mát lạnh nhưng khiến cho người ta tham luyến. Đám nữ sinh năm thứ hai không thèm nể nang gì ai bắt đầu hét ầm lên. Tom Riddle nâng đầu, đôi mắt màu đen sâu bất chợt được thắp sáng.

Dáng người đó...khuôn mặt đó...quả thực là người kia!

Tom Riddle không biết, trong phút chốc cậu nhìn người kia, trong ánh mắt vẫn mang sự lạnh lùng tàn nhẫn lại không tự chủ xuất hiện sự say mê.

Cậu không biết, không có nghĩa người khác sẽ không nhận ra, Lucuis Malfoy hết nhìn học trưởng nhà mình đến nhìn người kia, cuối cùng thhu lại tầm mắt vẽ lên 1 nụ cười giảo hoạt đúng chuẩn quý tộc.

Sau khi vất vả dẹp bỏ tiếng la hét của đám học trò, Dumbledore hóm hỉnh nháy mắt với Tiêu Nhiên:

"Chà chà, William, ngươi quả thực rất được hoan nghênh đó!"

Tiêu Nhiên nhếch mi nhìn lão mỉm cười không nói. Nữ sinh của Harvard đông còn muons hơn gấp 5 lần so với ở đây, y có thể an toàn lông tóc không thương cuỗm hơn 10 cái bằng MBA ra khỏi đó, chẳng lẽ lại còn sợ nữ sinh của Hogwarts hay sao?

"Thì tại trong trường độc mấy lão vừa già vừa xấu lại còn khô khan, nay xuất hiện 1 chàng trai vừa đẹp lại cong tài giỏi, không thể trách mấy cô nữ sinh mơ mộng hão huyền về chàng hoàng tử trong mơ được!'-Bà Pomfrey vui vẻ ghé từ đằng sau giáo sưu McGonacall trêu trọc, sau đó bà nghiêm túc nói-"Nhưng ta phải nói trước đó, Black giáo sư. Bệnh xá của ta bình thường đã đông lắm rồi, ta không muốn nó biến thành quảng trường Albert đâu!"