Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 123: Có con với Mặc Hàn

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Gần tiểu khu có tiệm thuốc 24 giờ, tôi dẫn Tiểu Bạch ra cửa, tìm một nơi không có ai để nó bay qua từ không trung dẫn tôi đi tiệm thuốc gần nhất, lúc cầm que thử thai trở về, nhìn thấy mẹ tôi mới đi đến cửa tiểu khu, nhẹ nhàng thở ra.

Về đến nhà, tôi đưa que thử thai cho Quân Chi: “Bây giờ em đi thử cho chị!”

“Sao em có thể thử ra!” Mặt của Quân Chi nhìn rất ngu ngốc.

“Chị đương nhiên biết em thử không ra!” Tôi cầm que thử thai và đẩy mạnh Quân Chi vào nhà vệ sinh: “Mặc kệ chị có hay không, hiện tại đều không thể để ba mẹ biết!”

Quân Chi sững sờ, dần phản ứng lại, gật đầu: “Em hiểu rồi.”

Lúc mẹ tôi trở về, tôi và Quân Chi đã chuẩn bị tốt chứng cứ giả.

Nhưng mà tôi vẫn cầm que thử thai mới vào nhà vệ sinh thử một lần.

Năm phút đồng hồ sau, nhìn hai vạch bên trên, tôi khóc không ra nước mắt.

Lãnh Mặc Hàn! Anh là kẻ lừa đảo! Đã nói với tu vi của anh, khả năng có con gần như bằng không!

Ôm bụng, nơi đó lại là lạnh lẽo xưa nay chưa từng có.

Tôi không tự giác nhớ tới chị họ và Hoa Duyệt, một người ăn chính mình, một người muốn ăn người khác…

Dạ dày lại lập tức cảm giác một trận ghê tởm, tôi ôm bồn rửa tay phun ra một hồi lâu, mới chậm rãi dừng lại.

Mẹ tôi đã ở bên ngoài gõ cửa: “Đồng Đồng, sao rồi? Không có việc gì, ba mẹ đều rất tiến bộ, con bảo Tiểu Lãnh đến đây một chuyến, sau khi nói rõ ràng, trực tiếp chuẩn bị hôn sự cho các con! Đứa nhỏ Tiểu Lãnh này, mẹ nhìn không tồi.”

“Mẹ!” Tôi chặn ngang bà: “Con không có việc gì, con lập tức đi ra.”

Rửa mặt, làm vài cái hít sâu tôi mới bình phục tâm tình, sau khi thu que thử thai thật lại, mang theo cái giả của Quân Chi kia đi ra ngoài.

“Mẹ, người suy nghĩ nhiều rồi, con không có.” Tôi trả que thử thai lại cho mẹ tôi.

Mẹ tôi nghi ngờ: “Thật sự không phải có tin vui sao…” Bà vừa lẩm bẩm vừa nhìn que thử thai kia, lại có chút thất vọng.

“Đồng Đồng không có việc gì, con còn trẻ, có con cũng còn sớm.” Vừa thất vọng, bà còn không quên an ủi tôi một phen.

Mẹ, người không nên suy nghĩ trước hôn sự của con và Mặc Hàn còn chưa có ảnh sao…

Thật vất vả lừa gạt mẹ tôi, Quân Chi thì không dễ nói chuyện như vậy.

“Chị, thực sự có?” Giờ phút này, phòng khách trừ Tiểu Bạch luôn đi theo tôi ra, cũng chỉ có tôi và Quân Chi.

“Không có.” Tôi nói dối, vứt que thử thai đi.

“Vậy một que thử thai khác đâu?” Quân Chi lại hỏi.

“Chị không thử.” Tiếp tục nói dối.

“Không thử cũng là mới, chị lấy cái mới kia ra!”

Tôi nhìn Quân Chi, không biết nên nói như thế nào, trầm ngâm nửa ngày, vẫn là nói: “Có lẽ thử nhầm rồi… Trước kia cũng không phải chưa từng có tin tức như vậy…”

“Vậy ngày mai chị đi bệnh viện kiểm tra lại!” Hắn nhíu mày nói.

Tôi không lên tiếng.

Tiểu Bạch cọ lòng bàn tay của tôi, kéo tôi đang suy nghĩ thất thần về hiện thực.

Quân Chi trầm khuôn mặt nói: “Đứa nhỏ này tuyệt đối không thể giữ lại!”

Lòng tôi chợt sững sờ.

Tiểu Bạch có thể nghe hiểu tiếng người, nghe thấy Quân Chi nói, lập tức hóa ra ba cái đầu, làm ra tư thế công kích nhe răng nhếch miệng với hắn, tôi vội cản lại: “Tiểu Bạch!”

Bị tôi quát bảo ngừng lại, Tiểu Bạch thấp giọng ô ô hai tiếng, biến trở về một cái đầu một lần nữa, cọ cọ tôi.

Tôi bỗng nhiên nghĩ thông suốt mấy ngày này vì sao nó vẫn luôn cọ tôi.

Nghe nói, trong nhà nuôi chó có thể bằng vào mùi hương của chủ nhân phân biệt ra tình huống thân thể của chủ nhân, còn có thể ngửi ra có phải chủ nhân mang thai hay không.

Biểu hiện mấy ngày này của Tiểu Bạch, rõ ràng chính là nhận thấy được tôi mang thai, lúc này mới muốn bảo vệ tôi… Và đứa nhỏ…

Tôi vuốt đầu của nó, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Đã nói với Mặc Hàn không muốn có con, lại không ngờ…

Quân Chi liếc Tiểu Bạch một cái, nói với tôi: “Chị, chị còn nhớ rõ ở nhà chị họ, tiểu quỷ kia nói cái gì không? Tiểu quỷ nói, dùng chị tới ôn dưỡng nó, chờ nó xuất thế, lại dùng chị đi sống lại mẹ của nó.”

Tôi đương nhiên nhớ rõ, cũng đúng lúc ấy là bởi vì bị tiểu quỷ kia ở trong bụng tra tấn sống không bằng chết, nên tôi mới quyết định không muốn có con.

Trầm tư thật lâu, Quân Chi mới lại mở miệng lần nữa: “Chị, hiện tại về đứa nhỏ này, cũng có hai ý tưởng.”

Tôi khó hiểu.

QUÂN CHI thở dài: “Tính loại khả năng thứ nhất, đứa nhỏ này là chị với con quỷ kia, nên chị mới mang thai, loại thứ hai…”

Hắn dừng một chút, trong mắt hiện lên lửa giận: “Như chị họ, đứa nhỏ không phải là của chị, lại muốn chị là Linh Thể Thuần Âm tới nuôi…”

“Chuyện này không có khả năng!” Tôi chợt chặn ngang hắn.

Nhìn ra được trạng thái của tôi không phải rất tốt, Quân Chi cũng không cường điệu chuyện này.

“Chị, linh lực chị không dùng ra, em đoán đều bị tiểu quỷ kia ăn luôn rồi, quỷ thai… Sinh ra có năng lực cắn nuốt.” Ánh mắt Quân Chi dừng ở trên bụng tôi, rất sắc bén.

Tôi nhận thấy được nơi đó như lại co rút một chút, duỗi tay che kín bụng của tôi, ngăn cách tầm mắt của Quân Chi, cảm giác bụng nhỏ căng chặt lúc này mới tốt một ít.

Đứa nhỏ kia đang sợ Quân Chi sao?

Tôi khẽ xoa nhẹ nhàng, lành lạnh trên bụng không giống nhiệt độ cơ thể người sống chút nào.

Quân Chi thở dài, cường điệu nói: “Tóm lại, chuyện này nhất định phải thừa dịp hắn không ở đây mà xử lý. Nếu không, chỉ sợ chị sẽ phải thân bất do kỷ.”

“Có ý gì?”

“Tu vi càng cao, con nối dõi càng khó khăn, tu vi của hắn cao như vậy, thật vất vả mới có một đứa con, là tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ! Đến lúc đó…” Ánh mắt Quân Chi nhìn về phía tôi mang theo không đành lòng: “Hắn chỉ biết hy sinh chị.”

“Sẽ không…”

“Chị!”

“Quân Chi, thôi.” Tôi chặn ngang Quân Chi: “Hôm nay như vậy trước đi, chị đi nghỉ ngơi, em cũng đi ngủ sớm một chút đi.”

Ở trước khi Quân Chi trả lời, tôi gần như là trốn trở về phòng ngủ.

Tiểu Bạch vẫn luôn nằm trước cửa phòng ngủ của tôi, trong phòng, Tiểu Tiểu đang ngủ say. Tôi ngã vào trên giường, tay không nhịn được xoa bụng nhỏ bằng phẳng.

“Con ở bên trong sao?” Không biết làm sao, nhớ tới quỷ thai của chị họ và Hoa Duyệt kia, tôi lại có chút chờ mong đứa nhỏ này sẽ nói chuyện với tôi.

Nhưng mà, trong phòng lại rất yên tĩnh.

“Bảo bảo?” Tôi lại thử hỏi một tiếng.

Trong bụng vẫn không có nửa điểm phản ứng, nhưng Tiểu Tiểu nghe thấy giọng nói của tôi từ trong ổ mèo dò đầu ra: “Ma ma…”

Đúng rồi, Tiểu Bạch có thể nhận thấy được tôi mang thai, nhưng nó sẽ không nói. nói không chừng Tiểu Tiểu có thể nói cho tôi chuyện cụ thể!

“Tiểu Tiểu!” Tôi lập tức tiến lên bế Tiểu Tiểu, lay tỉnh gà nhỏ: “Đợi chút hãy ngủ, hỏi em chuyện này!”

“Buồn ngủ chết…” Gà nhỏ bất mãn ngáp.

Tôi cũng mặc kệ nàng, hỏi: “Em có thể nhìn ra chị mang thai không?”

Mắt của gà con sáng ngời, nháy mắt không còn buồn ngủ: “Ta có đệ đệ sao!”

Thấy nàng cái gì cũng không biết, tôi có chút thất vọng: “Em không nhìn ra sao?”

Tiểu Tiểu bay quanh tôi hai vòng, vẫn là vẻ mặt thất vọng: “Sao bụng của ma ma không lớn…”

“Hơi thở thì sao? Em có thể nhận thấy được trên người chị có hơi thở của tiểu bảo bảo sao?” Tôi lại hỏi, dù sao Tiểu Bạch là dựa vào hơi thở phán đoán ra tôi mang thai.

Tiểu Tiểu dùng sức ngửi ngửi ở không trung, buồn rầu lắc đầu: “Không thể…”

Tôi thở dài, ấn gà con vẫn hỏi tôi khi nào đệ đệ sinh ra, đệ đệ bao lớn rồi, đệ đệ là nam hay là nữ trở về trong ổ mèo: “Ngủ đi.”

Tôi sắp bị ngu muội rồi, Tiểu Tiểu một con chim chơi không vui, lông chim run run cũng bay trở về trong ổ mèo đi ngủ, không trong chốc lát đã tiến vào ngủ say.

Tôi lại một chút buồn ngủ cũng đều không có.

Quỷ thai…

Tôi sẽ biến thành như chị họ và Hoa Duyệt sao…

Vì sao Mặc Hàn không ở đây…

“Bảo bảo, con sẽ không như những quỷ thai đó, có phải hay không…” Buồn ngủ đến khó hiểu, tôi không ngăn cản được, trong mơ màng, lầm bầm nói một câu như vậy, như nhận thấy được bụng hơi nhảy lên một chút.

Trước mắt không biết làm sao, đột nhiên xuất hiện thật nhiều hàng rào sắt, tôi lui về sau một bước mới phát hiện, mình lại bị nhốt ở một trong lồng sắt lớn.

Lồng sắt rất lớn, đại khái khoảng cách có hai cái phòng, bên trong đặt một cái giường mềm mại và cái bàn ăn cơm.

Đây là nơi nào?

Tôi kỳ quái, lúc cúi đầu, lại thoáng nhìn bụng mình phồng cao lên, không khỏi cả kinh.

Không phải hôm qua tôi mới phát hiện mang thai sao!

Sao trong chớp mắt bụng đã trở nên lớn như vậy?

Trong lòng tôi kỳ quái, muốn đi ra  khỏi lồng sắt này, lại phát hiện lồng sắt đã bị khóa cứng.

Đang lúc tôi sốt ruột, trong bóng đêm cách đó không xa đi tới một bóng người, lại là Hồng Quỷ.

Tôi lập tức cầu cứu với hắn, lại phát hiện mình căn bản là không phát ra âm thanh. Đồng thời tôi cũng phát hiện, tôi căn bản là không thể dựa vào ý thức của mình khống chế thân thể này.

Tôi chỉ có thể bàng quan.

Hồng Quỷ bê một cái khay gỗ trầm hương đi tới, bên trên đặt chén đũa, đoán chừng là đưa cơm cho tôi.

Từ từ, nói cách khác, tôi là bị hắn nhốt lại?

Tôi ngạc nhiên.

Hồng Quỷ đã đi tới trước mặt tôi, hắn đưa khay từ phía dưới khoảng không tiến dần lên, đặt ở trên mặt đất, tức giận ra lệnh với tôi nói: “Ăn cơm!”

Tuy hắn không thích tôi, nhưng không đến trình độ chán ghét tôi nhiều như vậy chứ?

Sao thái độ đột nhiên trở mặt nhanh như vậy?

Tôi tò mò đánh giá hắn, cơ thể này của tôi cũng đã cúi đầu đi xem cơm canh đưa vào kia.

Lúc ánh mắt rơi xuống, tôi không thể khống chế cơ thể này, chỉ có thể nhìn theo xuống.

Không nhìn không sao, vừa nhìn thiếu chút nữa bị hù chết!

Thức ăn Hồng Quỷ đưa vào, không phải là đồ ăn của người sống, cũng không phải là hương nến của người chết. Mà là thịt người! Thịt người máu đầm đìa!

Bị cắt đứt ngón tay, tròng mắt bị đào sống ra, lục phủ ngũ tạng bị xé thành một mảnh, cánh tay người sống còn như củ sen đặt ngang ở một bên.

Tôi không nhịn được, nắm song sắt nôn ra ở một bên.

Nhưng mà, đoán chừng là đói lâu rồi, cái gì cũng đều không nôn ra cái gì.

Hồng Quỷ thấy thế cười nhạo một tiếng: “Cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, nôn cái gì? Sao lúc ăn không thấy ngươi nôn?”

Tôi ăn qua những thịt người này??!!!!

Tôi nháy mắt cảm thấy lông tơ cả người mình đều dựng thẳng lên!

Không đúng!

Tôi không ăn qua!

Tôi cũng không có khả năng đi ăn!

Đây nhất định có vấn đề!

“Mặc Hàn đâu! Tôi muốn gặp Mặc Hàn!” Không biết có phải tôi chủ quan ảnh hưởng ý thức hay không, tôi đồng thời hét lên lời này với một cái khác có thể khống chế cơ thể của tôi kia.

Hồng Quỷ xoay người rời đi, tôi cho rằng là hắn không để ý tới tôi mà đi. Không trong chốc lát, lại thấy Hồng Quỷ dẫn Mặc Hàn đi tới.

“Mặc Hàn! Mặc Hàn! Em ở chỗ này! Mau cứu em ra ngoài!”

Tôi muốn hét lên, lại phát hiện mình vẫn không thể lên tiếng.

Mặc Hàn đi đến cạnh lồng sắt, tôi đi lên đón, còn chưa mở miệng, đã nghe thấy Mặc Hàn nhìn thịt người cách đó không xa, mặt không biểu tình mở miệng: “Không thích ăn?”

Tôi gật đầu: “Em không muốn ăn thịt người…”

Đột nhiên, cằm bị Mặc Hàn mạnh mẽ nắm lấy, đau đớn chưa bao giờ có từ nơi đó lan ra.

Mặc Hàn nắm cằm tôi kéo tôi đến cạnh lồng sắt, trên mặt truyền đến hàn ý lạnh băng đến xương của song sắt, hắn lại hoàn toàn không để ý.

“Ngươi hãy nghe cho kỹ, mấy thứ này, ngươi không ăn cũng phải ăn!” Giọng nói của Mặc Hàn âm u, mười phần uy hiếp.

Tim tôi hung hăng bị đau đớn.

Sao Mặc Hàn lại nói chuyện với tôi như vậy!

Nhất định có vấn đề!

Chỉ là tôi không biết vấn đề ở chỗ nào!

“Hài tử của ta chỉ ăn những thứ này!” Mặc Hàn nói xong ném tôi vào trong lồng sắt, lại không nhìn thêm một cái, đã xoay người rời đi.

Tôi hoảng sợ, không biết làm sao.

Những thịt người đó, không phải cho tôi ăn, là cho đứa nhỏ trong bụng tôi ăn.

Bởi vì tôi không ăn, cho nên Mặc Hàn đã nhốt tôi ở nơi này.

Những ký ức không thuộc về tôi đó đột nhiên dũng mãnh xông vào trong đầu tôi, trong lòng tôi lại không tin, hai người tranh đấu gần như muốn xé rách tôi.

Đang ở lúc này, tôi đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc của con gái.

“Hắn sẽ không từ bỏ hài tử.” Nàng nói.

Cô ta là ai?

“Đó là hài tử của ta và hắn, hắn sẽ không từ bỏ.” Người nọ lại nói.

Đầu tôi ong một chút, không biết làm sao, chợt nhớ lại giọng nói là của ai.

Là cô gái kia!

Là ký ức của cô gái kia mà khoảng thời gian trước tôi sẽ luôn không cẩn thận một cái là thấy quá khứ của nàng và Mặc Hàn!

Kỹ nữ!

“Mặc Hàn làm tất cả, đều là vì ta và hài tử.” Cô gái kia lải nhải nói: “Chỉ cần hài tử bình an một ngày, ta sớm muộn gì cũng có thể sống lại.”

“Linh Thể Thuần Âm, thật là lễ vật trời cho… Ngẫm lại, dùng linh lực của ngươi ôn dưỡng hài tử của ta à Mặc Hàn, lại dùng mạng của ngươi sống lại ta. Mộ Tử Đồng, ngươi cũng coi như chết có ý nghĩa. Ha ha…”

Cô mẹ nó cút ngay cho tôi!

Trong lòng tôi rống giận, cô gái kia như có thể nghe được, lại nói: “Sẽ không rời khỏi ngươi, Mặc Hàn lao lực trăm cay ngàn đắng mới tìm được ngươi một Linh Thể Thuần Âm như vậy, sao có thể để ta rời đi. Trừ phi…”

Cô ta cố ý dừng một chút, giọng nói mang theo mười phần dụ hoặc và kiệt lực che dấu ác độc: “Ngươi lấy hài tử ra.”

Tôi lại cảm thấy lời nói của cô ta có chút quái dị, như có một cái bẫy chờ tôi nhảy vào.

Thấy tôi chậm chạp không phản ứng, cô gái kia lại nói chuyện: “Mộ Tử Đồng, ngươi yên tâm, chờ ta sống lại, Mặc Hàn sẽ không bao giờ nhìn ngươi. Thế thân, chung quy chỉ là thế than, hài tử của ta và Mặc Hàn ở trong bụng ngươi, còn xin ngươi chăm sóc thật tốt.”

Lời cô ta nói tôi nghe được rất không thoải mái, rất muốn để cô ta câm miệng cút ngay, nhưng trên người lại không có sức lực dư thừa chửi lại.

“Dù sao, ngươi cũng chỉ là một công cụ để chứa đồ mà thôi, đều không có giá trị lợi dụng, cũng tuyệt đối sẽ không giữ lại…”

“Không cho phép bắt nạt mẹ của tôi!”

Cô gái kia còn chưa nói xong, đột nhiên vang lên một giọng nói non nớt, linh lực dao động lớn và quỷ khí xông về phía tôi, cô gái kia phát ra một tiếng kêu rên bị thương.

Cảnh tượng trước mắt lại thay đổi lần nữa, một mảnh đen tối, nhưng không khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi.

Cách đó không xa như có một trùm sáng nhỏ, tôi tò mò đi qua, thấy một đứa bé phấn điêu ngọc trác đang nháy một đôi mắt to xinh đẹp nhìn tôi.

Đứa nhỏ này lớn lên đáng yêu, nhìn thấy tôi rất là vui mừng, không khỏi đi đến bên người hắn ngồi xổm xuống, muốn thân cận với hắn.

“Sao một mình cháu ở chỗ này?” Tôi hỏi.

Hắn chu miệng nhỏ, có vẻ đặc biệt oan ức, lại không nói chuyện.

Tôi duỗi tay sờ đầu nhỏ của hắn: “Sao vậy? Không vui sao?”

Hắn giãy giụa một phen, gật đầu thật thấp.

“Vì sao không vui?” Tôi hỏi.

“Mẹ không cần con…” Hắn thấp giọng nói, mang theo khóc nức nở be bé, chợt khóc lớn ôm lấy tôi: “Vì sao mẹ không cần con… Con là con của mẹ và ba… Không phải là của người xấu kia…”

Nghe được tiếng khóc của hắn lòng tôi vỡ nát, vội an ủi: “Ngoan, không khóc không khóc, sao mẹ lại không cần con chứ…”

Nghe vậy, tiếng khóc của hắn dần nhỏ lại, nhìn tôi không ngừng nghẹn ngào: “Thật sao…”

“Thật.” Tôi gật đầu, kéo hắn vào trong lòng.

Đây…… Là con của tôi sao?

Trong đầu hiện lên một ý niệm như vậy, hắc ám dần mơ hồ, tôi nặng nề ngủ sâu.

Lúc tỉnh lại lần nữa, là bị mẹ tôi đánh thức.

“Đồng Đồng, mẹ đi làm, Quân Chi còn ngủ, giữa trưa con nhớ rõ nấu cơm cho nó.” Bà dặn dò tôi một tiếng, đóng cửa đi ra ngoài.

Tôi ngáp một cái, trở mình định ngủ nướng, trong lúc vô tình ngón tay xẹt qua bụng nhỏ, phút chốc nhớ tới hình ảnh tối hôm qua nhìn thấy.

Những cái đó, đều là mơ sao…

Tôi ôm bụng, nhớ tới đứa bé thấy trong mơ kia, khóe miệng cong lên một ý cười.

Đứa bé kia thật sự rất đáng yêu…

“Tối hôm qua là con sao?” Tôi nhẹ giọng hỏi, lại không được cái gì đáp lại.

Có lẽ, nó còn nhỏ đi.

Dậy rửa mặt ăn cơm sáng, Quân Chi cũng dậy, vừa gặm bánh quẩy, hắn vừa hỏi tôi: “Chị định khi nào đi bệnh viện? Mặc kệ thế nào, đều đi kiểm tra mấy tháng trước đi.”

Cũng có đạo lý này.

Nhưng hắn uống sữa đậu nành xong, lại nói: “Cảm giác một mình chị đi kiểm tra thật đáng thương… Cơ thể này của em không được ra khỏi cửa, bằng không, tìm sư huynh em đi với chị? Tốt xấu gì cũng là quỷ thai, hắn cũng coi như người trong nghề.”

Trừ Mặc Hàn ra, tôi tạm thời còn không muốn để bất kì kẻ nào biết chuyện này.

“Không cần, em cũng không chuẩn nói chuyện này với hắn!” Tôi nhấn mạnh nói.

Quân Chi bĩu môi, không nói chuyện.

Tôi nhớ tới lần trước ở núi Trường Bạch gặp được Lam Thiên Hữu, lại dặn dò thêm một câu: “Quân Chi, chuyện của chị, trong lòng em nắm chắc là được, sư huynh em và Lam tổng bên kia, có thể không nói thì không được nói, đặc biệt là Lam tổng…”

“Anh Thiên Hữu làm sao vậy?” Quân Chi khó hiểu.

“Chị không muốn nhấc lên quan hệ với hắn.” Tôi thở dài nói.

Quân Chi thở dài một tiếng: “Cũng đúng, chuyện này lại xác thật không thể nói cho hắn. Vạn nhất hắn để ý chuyện con cái, về sau không theo đuổi chị nữa làm sao bây giờ…”

Tôi cảm thấy, giữa trưa vẫn là để miệng thằng nhóc này thiếu đói một buổi đi.

Thay quần áo, tôi vốn định một mình đi ra ngoài, nhưng Tiểu Bạch không rời khỏi tôi, chỉ có thể để hắn thu nhỏ, bỏ vào ba lô mang ra ngoài.

May mà Tam Đầu Khuyển này ngoan chút, cũng nghe lời, cũng không chạy loạn, để nó vào ba lô, nó đã ngoan ngoãn nằm ở bên trong.

Tôi đến bệnh viện làm kiểm tra, kết quả là đã mang thai một tháng.

Một tháng, hẳn chính là một lần trúng thưởng trước mấy ngày Mặc Hàn rời đi kia.

Nếu Mặc Hàn rời đi muộn mấy ngày, có lẽ là có thể phát hiện.

Tôi thu giấy kết quả kiểm tra lại, một mình đi ra khỏi bệnh viện, sau khi dựa theo chỉ dẫn ở trên giấy xét nghiệm mang thai của bệnh viện mua chút trái cây thích hợp cho thai phụ, rồi mới trở về nhà.

Lúc trở về, vừa mở cửa, ập vào trước mặt là một mùi tôm hùm đất xào cay, kích thích tôi trực tiếp chạy vào toilet nôn ra hôn thiên địa ám.

Lúc lại đi ra ngoài lần nữa, Quân Chi đã thu thập cơm hộp tôm hùm đất trên bàn sạch sẽ. Hương vị cũng biến mất rất nhiều, lúc này tôi mới dễ chịu chút.

Hắn nhìn qua đơn tôi kiểm tra, cạn lời nói: “Chị, chuyện này không giải quyết nhanh chóng, chỉ bằng bộ dáng chị nôn thành này, sớm muộn gì mẹ cũng có thể nhìn ra chị có.”

Kỳ thật bà đã nhìn ra rồi…

“Nếu lại nghiêm trọng hơn, chị sẽ dọn về biệt thự thành phố Trạch Vân ở vài ngày.” Tôi nói.

Mặt của Quân Chi tái mét: “Chị sẽ không muốn nói cho em, chị không định bỏ đứa nhỏ này chứ?”

Cảnh tượng đứa bé mơ thấy tối hôm qua kia hiện lên ở trong đầu tôi, tôi thật sự không bỏ được.

“Mặc Hàn và quỷ khác không giống nhau, con của hắn cũng nhất định không giống quỷ thai khác. Bằng không em xem, sao chị còn êm đẹp ngồi ở chỗ này?”

“Tốt cái gì mà tốt! Chị đã quên linh lực của chị đã bắt đầu bị cắn nuốt sao? Đầu tiên là linh lực, bước tiếp theo chính là cái khác!” Quân Chi xụ mặt nói.

Tôi vẫn không tin: “Nhưng ngày hôm qua chị bị tiểu quỷ đầu trâu chém bị thương, tiếng thét dài kia chính là vọng lại từ trên bụng chị, cũng là đứa nhỏ này đã cứu chúng ta, nó rất ngoan.”

“Chị, chị không cần bị ma quỷ ám ảnh được không!” Quân Chi tuyệt vọng gào lên: “Bị mê hoặc thì thôi, tốt xấu gì Lãnh Mặc Hàn muốn giá trị nhan sắc có giá trị nhan sắc, muốn thực lực có thực lực! Hiện tại trong bụng chị còn không biết là tình huống như thế nào! Chị tỉnh lại đi! Đừng lại đưa chính mình vào!”

Bụng co rút một chút, tôi an ủi tiểu sinh mệnh sợ hãi bên trong, hít sâu một hơi, cường điệu nói với Quân Chi: “Trong bụng chị chính là cháu ngoại trai của em! Tóm lại, mặc kệ có chuyện gì, chờ sau khi Mặc Hàn trở về rồi nói sau.”

“Hắn trở về sẽ không kịp!”

Tôi không để ý tới hắn, dẫn Tiểu Bạch đang nhe răng nhếch miệng vào phòng.

“Được rồi, Quân Chi cũng là lo lắng cho tao, mày không cần luôn bày ra tư thái công kích này.” Tôi sờ đầu của Tiểu Bạch: “Hắn nói như vậy, cũng là sợ tao xảy ra chuyện, mày ngàn vạn lần không thể công kích hắn.”

Tôi dạy dỗ tiểu bạch, chó nhỏ hung ác gật đầu một cái.

Buổi tối người một nhà chúng tôi ăn xong cơm chiều đang ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Tôi đi mở cửa, phát hiện là cô gái Tiêu Nhã Trúc dưới lầu nhỏ hơn tôi hai tuổi đã sinh con. Giờ phút này, nàng đang ôm đứa con hai tuổi khủng hoảng đứng ở cửa nhà tôi.

“Làm sao vậy?” Tôi hỏi.

“Tử Đồng… Có thể để em đi vào trước không?” Nàng vừa hỏi, còn vừa quay đầu lại nhìn, như là đang tránh né thứ gì đó khiến nàng rất sợ hãi.

Tuy trên người nàng có âm khí không nhẹ, nhưng nàng và đứa con đều là người sống.

Ỷ vào bên người có Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu đều ở đây, tôi yên tâm lớn mật để nàng vào nhà.

“Nhã Trúc tới hả, mau ngồi! Bảo bảo nhà các cháu lại lớn hơn rồi!” Mẹ tôi vừa thấy tiểu bảo bảo nhà bọn họ, cả người đều vui sướng.

Thật ra tôi muốn nói cho bà, thật ra con cũng có, nhưng rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Nhã Trúc ôm đứa bé ngồi xuống, tuy Quân Chi còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng âm khí hắn cũng nhìn ra được, trao đổi một ánh mắt với tôi, trong lòng đều đoán được hơn phân nửa.

Tiêu Nhã Trúc khẳng định là bị quỷ ám.

“Nhã trúc, uống nước đi.” Mẹ tôi cầm cốc nước đến, Tiêu Nhã Trúc nhận cốc nước, ừng ực uống, một hơi uống hết cả một cốc nước.

Mẹ tôi nhìn có chút lo lắng: “Nhã Trúc, uống chậm chút, dì lại đi rót cho cháu.”

Ba tôi lại nhìn ra manh mối: “Nhã Trúc, có phải xảy ra chuyện gì? hay không Đừng vội, ba mẹ cháu không ở bên cạnh, cháu nói với chú dì cũng được.”

Tiêu Nhã Trúc thật cẩn thận đánh giá vẻ mặt của chúng tôi, suy nghĩ một hồi lâu, mới mở miệng nói: “Cháu nói… Các người đừng đuổi cháu đi… Được không?”

Ba tôi tất nhiên là gật đầu: “Cháu yên tâm nói đi!”

“Cháu cảm thấy… Cháu…… Hình như cháu… Gặp phải… Thứ gì đó…” Nàng run sợ trong lòng nói, vừa nói, còn vừa đứng ngồi không yên, sợ có thứ gì đó đột nhiên chạy ra.

Ba mẹ tôi khó xử nhìn nhau một cái, bà nội không ở đây, bọn họ cũng không thể xử lý loại chuyện này.

“Sao em biết được em gặp quỷ?” Tôi trực tiếp hỏi ra.

Tiêu Nhã Trúc nghe thấy chữ quỷ trong lời nói của tôi, ôm con chặt lại một chút.

Quân Chi trấn an nói: “Chị yên tâm nói đi, bà nội em nói qua, nhà của chúng em có môn thần, quỷ bình thường không vào được.” Lãnh Mặc Hàn kia là ngoại lệ.

Tiêu Nhã Trúc nghe nói qua bà nội tôi, lúc này mới thoáng yên tâm chút, chậm rãi nói: “Kia… Hình như là chồng của em…”

Tôi sửng sốt, tôi nhớ rõ nàng mới kết hôn không bao lâu, sao chồng đã thành quỷ? Hay là nói, nàng giống tôi, tìm chồng là quỷ?

Mẹ tôi lại là người đầu tiên ngồi không yên: “Chồng cháu đã chết rồi sao?”

Tiêu Nhã Trúc gật đầu, đứt quãng nói quá khứ.

Thì ra, sau khi đứa nhỏ sinh ra một năm, nàng đã phát hiện chồng nàng thiếu một đống nợ cờ bạc. Hai người cãi nhau một trận, đồng thời, chủ nợ của chồng cũng đã tìm tới cửa.

Chồng nàng vì trốn nợ trốn ra ngoài, sau lại không bao lâu, đã bị phát hiện chết ở trong sông đào Lục Thành.

Nghe cảnh sát kiểm tra thi thể kết luận, hắn hẳn là trong lúc hoảng loạn chạy trốn không chọn đường, trượt chân ngã xuống sông đào. Mấy ngày lúc ấy, vài ngày mưa to, dòng nước sông đào chảy xiết, hắn vô lực giãy giụa, chết đuối ở bên trong.

“Vậy sao em biết con quỷ kia là chồng của em?” Tôi hỏi: “Em gặp qua bộ dáng của hắn sao?”

Tiêu Nhã Trúc lắc đầu, hai mắt cũng đã đẫm lệ: “Em biết là hắn! Hắn cho em cảm giác không sai được! Hơn nữa… Hơn nữa…”

Nàng khó chịu nhìn đứa nhỏ nằm ngủ ở trong lòng nàng: “Đứa nhỏ vẫn luôn gọi ba ba…”

Tâm tư trẻ nhỏ trong sáng, là có tỷ lệ nhất định có thể nhìn thấy âm linh.

Nhìn đứa bé mũm mĩm kia, tôi không tự giác được nhớ tới đứa bé tôi nhìn thấy ở trong mộng, lòng cũng phải bị ấm hóa.

“Trừ đứa nhỏ gọi là ba ba, còn có cái gì không?” Quân Chi lại hỏi.

“Còn có… Còn có tiếng đập cửa…” Tiêu Nhã Trúc nói.

Tôi lập tức hỏi: “Em mở cửa không?”

Nàng lắc đầu: “Một mình em mang theo đứa nhỏ ở nhà không dám tùy tiện mở cửa, sợ lại là chủ nợ của hắn tìm tới cửa… Em đều không nghe theo… Nhưng… Nhưng… Buổi tối mấy ngày nay, trừ có tiếng đập cửa ra, còn có tiếng bảo em mở cửa… Chính là giọng nói của hắn! Em sẽ không nghe lầm!”

Nàng nói cả người đều không ngừng phát run.

“Hắn là muốn kéo em và đứa nhỏ đi bồi hắn…”

Quân Chi ý vị sâu xa nhìn về phía tôi, tôi làm như không phát hiện, hỏi Tiêu Nhã Trúc: “Sao em biết là hắn muốn kéo các em đi bồi hắn? Có lẽ, hắn chỉ là không yên tâm các em.”

Tiêu Nhã Trúc khóc rống: “Em biết… Hắn nói… Em có một lần bị quỷ áp giường, chính tai nghe được hắn nói, âm phủ cô đơn, muốn em và con bồi hắn đi…”

“Hắn nói khi nào?” Quân Chi nghiêm túc.

Ánh mắt Tiêu Nhã Trúc trống rỗng suy nghĩ, nói: “Hình như là buổi tối hai ngày trước… Em thật sự là quá sợ hãi, nên treo bùa bình an mà bà Mộ trước kia cho em ở trên cửa… Nhưng, hai ngày này, vẫn luôn đều có tiếng đập cửa… Trên đệm trước cửa, cũng vẫn luôn ướt…”

Bà Mộ chính là nói bà nội của tôi.

Bà nội của Tiêu Nhã Trúc và bà nội của tôi quen biết nhau, khi Tiêu Nhã Trúc còn nhỏ, bà nội nàng đã nhờ bà nội tôi cầu cho nàng một cái bùa bình an.

Nhiều năm như vậy, nàng có thể giữ, cũng thật đúng là khó có được.

Quân Chi nghe xong, đại khái chải vuốt rõ ràng: “Mỗi nhà mỗi hộ đều có môn thần, vốn dĩ âm linh bình thường không được chủ nhân cho phép, là không thể vào nhà. Nhưng bởi vì đó là âm linh của chồng chị, hắn vốn cũng là chủ nhân trong nhà, cho nên quy củ này đã trở thành phế thải.”

“Hắn thật sự là chồng của chị sao?” Tiêu Nhã Trúc ngạc nhiên nói.

Quân Chi gật đầu.

Quả nhiên, mình thấy được là một chuyện, chờ người khác nói ra, lại là một chuyện khác.

“Nếu bọ chị không đoán sai, ngay từ đầu hắn có thể tự do ra vào, sau đó lại không thể không gõ cửa để em mở cửa, chính là bởi vì bùa bình an kia.” Tôi nói tới đây, dừng một chút, cảm thấy kỳ quái.

“Sao em biết phải treo bùa bình an ở cửa?” Tôi hỏi.

“Khi còn nhỏ em nghe bà Mộ nói.” Tiêu Nhã Trúc nói.

Tôi và Quân Chi khó hiểu, Tiêu Nhã Trúc giải thích nói: “Ông nội của em đi cũng không an tâm, vẫn luôn trở về, bà Mộ đã giao cho bà nội em biện pháp này. Sau đó, ông nội của em đã đi rồi, cuối cùng không trở về nữa.”

Mệt nàng còn nhớ rõ.

Tôi thở dài một tiếng trong lòng, Tiêu Nhã Trúc nhìn về phía mẹ tôi: “Dì… Có thể để con ở nhà dì một đêm không? Sau hừng đông, cháu sẽ đi tìm ba mẹ cháu…”

Mẹ tôi tự nhiên là đồng ý, còn để ba tôi gọi điện thoại cho bà nội tôi, hỏi một chút có biện pháp gì không, bị tôi ngăn lại.

“Ba, không cần kinh động bà nội, con biết người hiểu những thứ này, ở ngay Lục Thành.”

“Vậy con mau gọi điện thoại để hắn đến đây!” Ba tôi nói.

Tôi gật đầu, lấy điện thoại ra, Quân Chi lặng lẽ thò qua hỏi tôi: “Tìm sư huynh em sao?”

“Mấy ngày nay Thanh Hư Quan đều ở đây xử lý quỷ binh, hắn vội đến sứt đầu mẻ trán, không làm phiền hắn.”

“Vậy tìm ai?” Quân Chi khó hiểu; “Không phải là hai chúng ta tự mình lên chứ? Em nói cho chị, hiện tại linh lực của em chưa khôi phục đến ba phần, chị thảm hại hơn, một chút linh lực cũng đều không thể sử dụng ra! Tới cửa chính là tìm chết!”

Hắn lại nhìn Tiểu Tiểu và Tiểu Bạch: “Về phần hai đứa bên kia, một con chỉ biết ăn, một con chỉ biết xé, loại chuyện này không được…”

Khi nói chuyện, tôi đã tìm dãy số tôi muốn tìm ở trong danh bạ, rất nhanh điện thoại đã thông: “Đi lên một chuyến.”