Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 133: Cô gái đoạt linh lực với bảo bảo

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trong nháy mắt hai chữ mẹ đã ùa vào chỗ sâu nhất trong lòng tôi, tôi ôm chặt tiểu bao tử, thấy nó vẫn kéo góc áo của tôi. Lúc này tôi mới phát hiện, trên người còn có một dẫn lực kỳ quái, muốn hút tôi đến một địa phương khác.

Tôi quay đầu lại nhìn theo nơi đó, tiểu bao tử lập tức ôm chặt tôi hơn nữa: “Không cần đi! Mẹ không cần đi!”

Giọng nó của mang theo ba phần sợ hãi, tôi vội quay đầu lại: “Mẹ không đi, yên tâm, đừng vội!” Chỉ là, trái tim còn có chút hoài nghi.

Nơi đó, chẳng lẽ là nơi vừa rồi tôi nhìn thấy hình ảnh Mặc Hàn và cô gái kia?

“Nơi đó là nơi nào?” Tôi hỏi bảo bảo.

     

Bảo bảo sợ hãi nhìn nơi đó một cái, thấp giọng nói: “Nơi người xấu… Người xấu thật xấu thật xấu! Hung dữ! Đoạt đồ vật! Mẹ không cần đi!”

“Mẹ không đi.” Tôi an ủi hắn, bế hắn lên: “Vừa rồi là con dẫn mẹ từ nơi đó đến đây sao?”

Tiểu bao tử gật đầu, tôi vui mừng cười: “Thật dũng cảm!”

Được khích lệ, ánh mắt tiểu bao tử lập tức trở nên sáng long lanh: “Mẹ…”

Bảo bảo gọi tôi một tiếng, tôi cúi đầu nhìn về phía hắn: “Mẹ ở đây, làm sao vậy?”

“Mẹ, con muốn ăn linh lực… Linh lực không đủ… Thật đói thật đói…” Bảo bảo nói lên cái này có chút chột dạ, đoán chừng là còn nhớ chuyện lần trước bị Mặc Hàn dạy dỗ.

Chỉ là chút linh lực mà thôi, bảo bảo muốn, cho nó là được.

“Được, mẹ đi nói với ba ba, để hắn sửa trận pháp một chút, để con ăn nhiều linh lực chút.” Tôi cười đáp ứng, thấy bảo bảo vui rạo rực hôn tôi một cái.

“Mẹ thật tốt!”

Bảo bảo con cũng thật tốt, lần lượt cứu mẹ ra từ trong thế giới của cô gái kia.

Cảnh tượng trước mắt dần mơ hồ, loáng thoáng nghe thấy tiếng bảo bảo nói buồn ngủ quá, tôi cũng mất đi tri giác.

Lúc tỉnh lại lần nữa là ở tẩm cung, Mặc Hàn canh giữ ở một bên, tự độ chút pháp lực và quỷ khí cho bụng nhỏ của tôi.

Thấy tôi tỉnh lại, hắn vội hỏi: “Có còn không thoải mái hay không?”

Tôi kiểm tra cơ thể của mình một chút, trừ đầu có chút choáng váng ra, cái khác đều rất tốt: “Không có việc gì, chỉ là có chút choáng váng.”

Mặc Hàn thay tôi kiểm tra, nói: “Hẳn là hôn mê lâu mới đau đầu, một lát sẽ tốt thôi.”

“Bảo bảo làm sao vậy? Nhìn thấy anh tự độ pháp lực cho nó.” Tôi có chút lo lắng.

Nhắc tới việc này, Mặc Hàn cũng hơi nhíu mày lại: “Nó đang sử dụng pháp lực, hao tổn có chút nhiều, ta đang bổ sung cho nó.”

Chẳng lẽ là vì cứu tôi mới hao phí?

“vậy có sao không?” Tôi vội hỏi.

Mặc Hàn lắc đầu: “Không sao, chỉ là nó sẽ có chút mệt, ta bổ sung cho nó là có thể tốt hơn.”

Tôi nhẹ nhàng thở ra, Mặc Hàn ôm tôi vào trong lòng, hỏi: “Thính Lam nói trước khi nàng ngất xỉu là đang nói chuyện với ai đó, phải không?”

Tôi nhớ tới hình ảnh với bảo bảo bên trong hôn mê cô gái kia cho tôi xem.

Trong lòng giãy giụa một phen, tôi nhìn vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu của Mặc Hàn, vẫn không có dũng khí nói cho hắn chuyện mình nghe được giọng nói của cô gái kia.

Tôi đang sợ hãi, sợ phân lượng của cô gái kia ở trong lòng Mặc Hàn đều nặng hơn tôi và con.

“Mặc Hàn, em mơ thấy bảo bảo, bảo bảo nói linh lực không đủ, rất đói. Anh sửa pháp trận một chút, chia một ít linh lực cho bảo bảo nhiều chút.” Tôi nói.

Mặc Hàn khẽ mày nhíu, duỗi tay thăm ở trên bụng nhỏ của tôi.

Lạnh lẽo nhè nhẹ thổi qua bụng nhỏ của tôi, hắn nói: “Trận pháp sẽ dựa theo hài tử trưởng thành cho lượng linh lực khác nhau, hiện tại trận pháp không sao, hài tử không nên sẽ đói.”

“Có lẽ bảo bảo thiên phú dị bẩm, cho nên cần nhiều linh lực.” Tôi nói.

Mặc Hàn nhìn bụng nhỏ của tôi như suy nghĩ gì đó: “Thiên phú dị bẩm là ở bên trong tu luyện, không có khả năng sẽ có khác biệt trên hấp thu linh lực.”

Tôi cũng không phải rất hiểu những thứ này, nhưng con nói đói, tôi không thể để con đói: “Anh sửa trận pháp một chút đi, con đều đã nói là đói bụng, cũng không thể để bảo bảo chịu đói được.”

“Không thể chiều nó.” Mặc Hàn có chút bất đắc dĩ.

“Chỉ chiều nó lần này, hơn nữa em đã gặp qua bảo bảo, bảo bảo sẽ không nói dối, anh sửa một chút đi!”

Bị tôi dây dưa, Mặc Hàn vẫn sửa lại trận pháp, chia nhiều một phần linh lực trong cơ thể tôi chảy về phía bảo bảo.

“Chỉ một lần này.” Mặc Hàn xụ mặt nhìn tôi, lại nhìn về phía đứa bé.

Tôi cười đáp ứng.

Có lẽ là đã nhận ra tôi không muốn nhắc đến chuyện trước khi ngất xỉu, vì không cho tôi khó xử, Mặc Hàn cũng không hỏi lại.

Chỉ là tôi bởi vì linh lực bị phân đi hơn phân nửa, thân thể lại không tự chủ được có chút mệt.

Mặc Hàn cách mỗi ba ngày cho tôi ăn một mảnh cánh Hắc Liên Hoa, cũng kịp thời bổ sung linh lực xói mòn trong cơ thể tôi. Đồng thời, tôi cũng cảm giác được bảo bảo đã được bổ sung linh lực, cũng trở nên càng thêm hoạt bát.

Căn cứ theo phỏng đoán của Mặc Hàn, bảo bảo hẳn là đã có thể nói, chỉ là đến nay cũng chưa nghe thấy nó mở miệng nói chuyện qua, tôi vẫn có chút lo lắng.

Mặc Hàn hoài nghi là bởi vì linh lực bảo bảo hấp thu không đủ, nhưng hắn lại tra xét năng lực xói mòn trong cơ thể tôi, với bảo bảo mà nói, hẳn là còn có thể nhiều ra không ít, bảo bảo không có khả năng không hấp thu đủ linh lực.

Tôi bỗng nhiên có một ý tưởng lớn mật.

“Mặc Hàn, anh nói, có thể có người đang đoạt linh lực của em với bảo bảo hay không?”

Mặc Hàn lập tức nhíu mày lại, một đạo quỷ khí tinh thuần từ trên người hắn nổ tung, đóng lại tất cả cửa sổ tẩm cung, còn thiết hạ một đạo kết giới.

Tôi không hiểu, lại thấy hắn duỗi tay kéo đai lưng trên người tôi xuống.

Tôi tới Minh giới chỉ do ngoài ý muốn, cho nên cũng không mang quần áo tắm rửa. Mấy ngày này ở Minh Cung, tôi mặc đều là cổ trang Mặc Hàn chuẩn bị cho tôi.

Hắn tháo đai lưng thông thường đều là khúc nhạc dạo lăn giường, nhưng hiện tại hiển nhiên còn không phải lúc này, tôi không khỏi kỳ quái: “Mặc Hàn làm sao vậy?”

“Ta kiểm tra linh lực trong cơ thể nàng chảy về đâu một chút.” Hắn nói.

Quần áo bị hắn kéo xuống toàn bộ, tôi trần trụi đứng ở trước mặt hắn, thấy ánh mắt Mặc Hàn lưu luyến ở địa phương không nên xem, vội duỗi tay che kín mắt hắn.

“Làm chính sự!”

“Ta đều nhìn qua.” Mặc Hàn nghiêm trang nói.

“Nhìn qua cũng không được nhìn! Chính sự quan trọng hơn!” Sắc quỷ này!

“Được.” Giọng nói của Hắn có chút ách, đoán chừng đang cố gắng khắc chế dục vọng của mình.

Hắn bắt lấy tay của tôi, đặt ở bên môi hôn một cái, tiến đến bên tai tôi nhẹ giọng nói: “Xong chính sự lại làm nàng.”

tôi thẹn thùng trừng mắt nhìn hắn một cái: “Chuyện bảo bảo quan trọng hơn!”

Hắn hôn tôi một cái, lấy ra một bình nhỏ: “Uống xong cái này, có thể cho linh lực ở trong cơ thể nàng sáng lên.” Hắn đưa bình nhỏ tới bên môi tôi, bón tôi uống xong.

Không trong chốc lát, tôi đã nhìn thấy kinh mạch quanh người tôi đều phát ra ánh sáng màu xám.

Trong đó, ánh sáng chỗ bảo bảo trong bụng nhỏ là rõ ràng nhất.

Linh lực quanh người từ trong cơ thể chậm rãi chảy ra khỏi bụng nhỏ, cuối cùng chậm rãi biến mất ở nơi đó, bộ dáng tất cả đều rất bình thường.

Nhưng mà, tôi lại ở trong màu xám chỗ bụng nhỏ, thấy được một chấm đen nhỏ không dễ phát hiện.

“Mặc Hàn!” Tôi vội gọi hắn, phát hiện hắn cũng chú ý tới điểm này.

Bế tôi lên đặt ở trên giường, tôi vội hỏi hắn: “Là thật sự có người đang đoạt linh lực với bảo bảo sao?”

Hắn gật đầu, tức giận nhìn về phía chỗ chấm đen nhỏ kia: “Lại dám đánh chủ ý lên hài tử của ta!”

Tay hắn đặt ở trên bụng nhỏ của tôi, một tia lạnh lẽo theo bàn tay hắn lan vào trong cơ thể của tôi, nhanh chóng tấn công về phía chấm đen nhỏ kia.

Tôi nhận thấy được trong cơ thể như có thứ gì đó đang nhanh chóng bỏ chạy, còn không kịp đi tinh tế xem xét, đã cảm giác được chỗ bụng nhỏ truyền đến một trận quặn đau kịch liệt.

Mặc Hàn sợ tôi bị thương lập tức dừng tay, chấm đen kia cũng đã biến mất, như thế nào cũng không tìm thấy.

Tôi rất nhanh khôi phục lại, nói với Mặc Hàn lo lắng: “Em không có việc gì, anh mau đi xem chấm đen nhỏ kia một chút là tình huống như thế nào đi.”

Mặc Hàn lại đánh vào một cổ linh lực dò xét lần nữa, nhưng cái gì cũng đều không tìm được.

“Chạy thoát.” Giọng nói của mang theo một tia ảo não, đoán chừng là trước nay không cảm thấy thất bại như vậy

“Vậy bảo bảo thì sao? Linh lực còn sẽ bị cướp đi sao?” Tôi lại hỏi.

“Ta lại thêm một trận pháp bảo vệ linh lực cho nó.” Mặc Hàn nói.

Tôi gật đầu, Mặc Hàn vẽ một trận pháp, đánh vào chỗ sâu trong bụng nhỏ của tôi.

Tôi lại vẫn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi.

Trực giác nói cho tôi, hẳn là cô gái kia thừa dịp đứa bé muốn hấp thu linh lực của tôi, nàng ta cũng hấp thu.

Cho nên bảo bảo sẽ nói nàng đoạt đồ vật.

Mặc Hàn biết là cô ta sao?

Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, trên mặt hắn vẫn chứa vẻ phẫn nộ, tôi giãy giụa một phen, vẫn quyết định tin hắn.

“Mặc Hàn, có thể là bắt được tàn hồn bám vào trên người em đang đoạt pháp lực với bảo bảo hay không?” Tôi hỏi.

Mặc Hàn gật đầu: “Ừ.” Tay hắn nắm chặt thành quyền, thoạt nhìn rất tức giận.

Tôi khó hiểu: “Nhưng vì sao nàng muốn đợi cho đến hiện tại mới bắt đầu đoạt?

Lúc trước còn không có bảo bảo, không phải nàng có thể độc chiếm sao?”

“Đại khái là bởi vì phương pháp nàng ta bám vào người không thể trực tiếp đoạt linh lực với nàng.” Mặc Hàn nói.

Tôi không phải rất hiểu, Mặc Hàn tiếp tục giải thích nói: “Nàng ta hẳn là bám vào trên người của nàng bằng một loại phương thức rất đặc thù, cho nên ta và Mặc Uyên ai cũng đều không nhìn ra. Phương thức bám vào người như vậy có lợi có hại, chỗ tốt ở chỗ không dễ bị người phát hiện, chỗ hại thì ngược với vì không bị người phát hiện, nàng ta sẽ không thể có động tác lớn.”

Dừng một chút, Mặc Hàn xoa bụng nhỏ của tôi: “Mà hài tử ngẫu nhiên xuất hiện, cho nàng cơ hội. Hài tử còn chưa sinh ra, lại ở trong cơ thể nàng tu luyện, nàng ta có thể thông qua lúc hài tử hấp thu linh lực của nàng, thu lấy linh lực của nàng.”

Ngay cả đứa bé cũng đều không tha!

Kỹ nữ không biết xấu hổ!

“Mặc Hàn, có biện pháp bắt nàng ta ra không?” Tưởng tượng đến đứa bé có thể ở ngay cạnh cô gái kia, tôi đã vội vàng muốn thoát khỏi cô ta.

Mặc Hàn bất đắc dĩ lại không đành lòng nhìn tôi lắc đầu: “Vốn ta trở lại Minh giới, trừ xử lý chuyện quỷ binh, còn muốn tra xét chuyện hồn phách kia với nhau, nhưng lại không tra ra kết quả.”

“Vậy bảo bảo…”

Mặc Hàn trấn an nói: “Ta đã thiết hạ trận pháp phòng hộ ở chỗ bảo bảo, sẽ không có việc gì, đừng lo lắng.”

Hiện tại cũng chỉ có thể như thế.

Nhưng đến tột cùng là phương thức gì bám vào người, có thể làm Mặc Hàn và Mặc Uyên thân là minh vương cũng không nhìn ra?

Minh Cung có một chỗ Tàng Thư Lâu, tôi ở Minh giới nhàn hạ không ít đều dựa vào bên trong tàng thư giết thời gian.

Tôi vốn chỉ xem một ít chuyện hài, hiện tại, tôi muốn đi lên tầng Tàng Thư Lâu tra một chút có ghi lại phương thức bám vào người tương quan hay không.

Quản lý Tàng Thư Lâu chính là một con quỷ thư sinh đeo kính viễn thị, mặc áo khoác ngoài dài, ngày thường tôi ở lầu một tìm chút sách hài để xem, sách pháp thuật tương quan, sách trận pháp đều ở trên lầu, hơn nữa pháp thuật lợi hại hơn là đến số tầng càng cao.

Mỗi một tầng Tàng Thư Lâu đều có trận pháp, càng lên đi cao, uy áp trận pháp cũng càng cao.

Ấn ký giữa mày tôi chậm rãi nở rộ, chống cự lại uy áp Tàng Thư Lâu, nên không có cảm thụ gì. Lúc Thính Lam ở tầng thứ ba đã bị uy áp ép không thể động đậy, tôi bảo nàng xuống dưới lầu chờ tôi.

Tầng thứ năm có ghi lại pháp thuật bám vào người, theo quỷ thư sinh dưới lầu nói, Mặc Uyên đã sớm tới tìm, Mặc Hàn trở về Minh giới cũng trở về tìm trước tiên, cũng chưa tìm được manh mối gì.

Duy chỉ có thể là manh mối, là Mặc Hàn tìm được một quyển sách ghi lại pháp thuật cao cấp bám vào người, nhưng bên trong bị xé mất vài trang.

Mặc Hàn không nhớ rõ nội dung bên trong, Mặc Uyên cũng vậy, thậm chí đều không nhớ rõ có phải quyển sách này chính là hắn xé hay không.

Tôi lại vẫn là không muốn từ bỏ.

Khoảng cách giữa kệ sách không lớn, ánh sáng cũng rất tối, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tầm mắt của tôi. Từ trên kệ sách thứ nhất tìm được sách gốc ghi lại công việc bám vào người, vẫn luôn tìm được một quyển cuối cùng, đều không có cái manh mối gì.

Phương thức bám vào người không phải rất nhiều, thư tịch tương quan cũng không phải rất nhiều. Hai ngày tôi không ngủ không nghỉ nhanh chóng xem tất cả sách cổ nơi này có quan hệ với bám vào người, đều không thu hoạch được gì.

Không khỏi có chút nhụt chí.

“Bảo bảo, con nói đây là có chuyện gì?” Tôi vuốt bụng nói chuyện với tiểu sinh mệnh bên trong, nhưng bảo bảo vẫn không thể nói chuyện.

Nhét sách trong tay trở lại trên kệ sách, lại không ngờ sách quá nhiều, lúc tôi đi qua, một xấp sách từ trong lòng tôi rơi xuống.

Tôi vội vàng muốn đi lên nhặt, trên chân lại bởi vì không muốn dẫm đến những cuốc sách đó mà bị vướng một cái, cơ thể mất đi cân bằng ngã về phía trước, ngã ở trên kệ sách.

Ngay sau đó, tiếng không hài hòa liên tiếp vang lên, tôi che lỗ tai lại chỉ muốn làm kẻ điếc.

—— Tôi đẩy hết kệ sách Tàng Thư Lâu rồi!

Tựa như quân bài domino, kệ sách thứ nhất đổ đụng phải cái thứ hai, cái thứ hai lại đụng phải cái thứ ba…

Lấy loại này tiếp tục đổ, tôi đã làm rơi non nửa sách ở tầng này không sai biệt lắm.

Tôi nói không phải tôi làm, ai cũng đều không tin!

Hơn nữa, lúc kệ sách cuối cùng ngã xuống dựa vào tường, còn đánh vỡ một góc tường…

Nhất định không phải là lỗi của tôi! Là chất lượng của những kệ sách này và tường quá kém!

Tôi quyết định trở về nói cho Mặc Hàn như vậy!

Đang lúc tôi chuẩn bị xám xịt chạy trốn, bỗng nhiên thoáng nhìn góc tường như có thứ gì đang bay.

Trong bụng có một cổ xúc động kỳ quái, như là ám chỉ tôi đi qua.

Nhìn thư tịch đầy đất, tôi che bụng, cố gắng chọn nơi ít sách để đặt chân, thật vất vả mới đi tới chỗ ven tường kia.

Vách tường phá thành cái động, nhưng nhìn từ cửa động vào bên trong, so với địa phương khác, một mảng tường này như đặc biệt yếu ớt, như bị người đặc biệt mài mỏng qua.

Tôi có chút tò mò nhón chân nhìn vào bên trong, càng xem càng cảm thấy đây như là một cửa động đặc biệt bị người đào ra, đáy cửa động như còn cất giấu thứ gì đó.

Tôi biến Vô Cực Ngọc Giản thành một cái nhíp, gắp đồ vật bên trong ra, là tờ giấy xếp chồng lên nhau.

Tôi không tự giác nhớ tới vài tờ giấy Mặc Hàn tìm được vốn bị người xé rách kia, cầm vài tờ trang sách này, trái tim đột nhiên kinh hoàng.

Có thể đây là vài tờ trên quyển sách bị xé rách kia hay không?

Tôi gấp không chờ nổi muốn mở trang sách ra, lại phát hiện bên trên lại còn có cấm chế.

Cả tòa Tàng Thư Lâu đều có cấm chế, là Mặc Hàn thiết hạ, nhưng cấm chế trên tờ giấy này lại là một cổ hơi thở khác.

Không giống như là hơi thở của âm linh. ngược lại càng như là… Người sống?

Chẳng lẽ là cô gái kia?

Tôi làm vài cái hít sâu ép chính mình bình tĩnh lại, từ mặc ngọc lấy ra cây trâm Mặc Hàn đưa tôi.

Cây trâm này có thể thiết hạ kết giới, cũng có thể phá kết giới.

Vì che dấu hơi thở, cấm chế này không phải rất mạnh, nếu tôi không mang thai, tất cả linh lực cũng có thể bài trừ, càng không cần phải nói là Mặc Hàn tự tay luyện chế cây trâm.

Tôi đặt trang sách xếp tốt ở trên mặt đất, nắm chặt cây trâm dùng sức chọc lên trên mặt. Vang lên một tiếng rách, cấm chế bên trên theo tiếng mà giải, cây trâm lại ở trong tay tôi run rẩy rất lâu, như phải ngắn mất một nửa.

Tôi cầm lấy cây trâm tinh tế nhìn, đỉnh cây trâm có một đóa mạn châu sa hoa lóa mắt như hồng bảo thạch, giờ phút này trên cánh hoa cũng đã có vết nứt nhỏ.

Tôi đột nhiên có phỏng đoán không tốt.

Đạo cấm chế kia nhìn yếu ớt, trên thực tế che dấu bẫy rập.

Nếu cây trâm của tôi vô dụng mà dùng linh lực của mình đi phá cấm chế, chỉ sợ giờ phút này đã bị cấm chế kia gây trọng thương.

Cái này làm cho tôi càng thêm hoài nghi với vài tờ nội dung này, lập tức mở trang sách hợp nhau ra.

Trên trang giấy, câu đầu tiên đập vào trong tầm mắt, chính là mấy chữ dạng “Thuật đặc biệt bám vào người”.

Tôi lo sợ bất an nhìn nội dung bên trên, xem xong, cả người đều ngồi liệt ở tại chỗ.

Bên trên nói, nếu muốn bám vào người mà không bị người pháp lực cao cường hoặc quỷ nhìn ra, vậy lấy một người pháp lực cao hơn bám vào pháp lực của người làm môi giới.

Như vậy, cho dù là pháp lực của người nọ làm môi giới, đều không nhìn ra.

Nếu cô gái trên người tôi kia dùng chính là loại phương pháp này, vậy giải thích duy nhất cho Mặc Hàn đều nhìn không ra. Nhưng nàng ta là dùng pháp lực của Mặc Hàn làm môi giới.

Nhưng bên trên sách nói, môi giới nhất định phải tự nguyện lấy pháp lực ra mới có loại hiệu quả này!

Mặc Hàn là tự nguyện lấy pháp lực ra sao?

Tôi không tự giác nhớ tới kết tinh pháp lực của Mặc Hàn trong sơn động Thanh Hư Quan kia.

Lúc ấy, Mặc Uyên nói, kết tinh kia là một cô gái cho đạo sĩ cương thi.

Cho nên, Mặc Hàn là tự nguyện đưa pháp lực của mình cho cô gái kia?

Trong nháy mắt lòng tôi đau đớn.

Trên sách vẫn còn cho phương thức xác minh người môi giới và người sử dụng, là buộc một bộ phận thân thể của người môi giới và một bộ phận thân thể của người bị bám vào người vào, có thể là tóc, máu, pháp lực bất cứ thứ gì.

Dùng dương hỏa đốt cháy hai dạng đồ vật khác biệt này, nếu xuất hiện pháp lực cuồng bạo và loại nổ mạnh nhỏ, đã nói lên đối phương thật sự là người cung cấp pháp lực môi giới.

Tôi muốn thử một lần hay không?

Suy nghĩ thật lâu, tôi đều không thể quyết định, tôi muốn tin tưởng Mặc Hàn, nhưng trong thiên hạ, có ai có pháp lực hơn minh vương cao?

Hơn nữa, tôi nhớ rõ Mặc Hàn nói với tôi rồi, trừ chủ nhân Minh Cung ra, ai cũng đều không thể mang sách trong Tàng Thư Lâu ra ngoài.

Vài tờ giấy bị giấu ở chỗ này, khẳng định là bởi vì có người không muốn nội dung bị những người đó phát hiện, rồi lại bởi vì không mang ra được, chỉ có thể giấu đồ vật ở vách tường.

Toàn bộ Minh Cung có thể tới Tàng Thư Lâu, trừ ba chủ nhân Minh Cung chúng tôi ra, hiện tại cũng chỉ có Lăng Tuyền Ki.

Nhưng lần đầu tiên quỷ thư sinh thấy tôi, đã ngộ nhận tôi là Lăng Tuyền Ki, vẻ mặt còn khiếp sợ nhìn tôi: “Tuyền Ki đại nhân? Sao ngài đến đây! Đây vẫn là lần đầu tiên ngài tới Tàng Thư Lâu!”

Việc này nói lên Lăng Tuyền Ki cũng không phải thích đọc sách, chưa từng tới nơi này!

Nhưng nếu là cô gái kia thì sao?

Nếu nàng đã tới Minh Cung, theo cách nói của Mặc Uyên, cô gái kia ở trong lòng Mặc Hàn có vị trí không bình thường, lấy tính tình sủng một người nhất định sẽ sủng lên trời của Mặc Hàn, cô gái kia muốn tới Tàng Thư Lâu, hắn tuyệt đối sẽ không ngăn cản.

Cho nên, thứ này rất có khả năng là cô gái kia giấu đi!

Huống chi, hơi thở người sống của cấm chế trên trang giấy, càng là chứng minh điểm này rồi!

Vừa nhớ tới Mặc Hàn có thể cũng từng sủng một cô gái khác lên trời, tôi đã bực bội hận không thể hất cái bàn ra.

Nhưng nghĩ lại hiện tại người Mặc Hàn sủng là tôi, tôi lại ép mình bình tĩnh lần nữa.

Thật cẩn thận thu tờ giấy kia vào tận cùng bên trong nhà kho mặc ngọc, tôi đi xuống lầu, nói tình huống sách đổ trên kệ với quỷ thư sinh.

Nhìn ra được hắn là vẻ mặt khiếp sợ và không nỡ nhìn thẳng, nhưng ngại thân phận với tôi, hắn cũng không có biện pháp, chỉ có thể nhận lời hắn sẽ sửa sang lại tốt.

Chuyện này vắt ngang ở trong lòng tôi, trở lại tẩm cung, tôi đều có chút rầu rĩ không vui.

Mặc Hàn truy vấn một chút, tôi vài lần muốn nói thật, lời nói đến bên miệng lại không có dũng khí nói ra.

Tôi biết, một khi đụng tới chuyện của cô gái kia, tôi sẽ chột dạ không thể hiểu được, chỉ sợ Mặc Hàn sẽ đứng ở phía cô ta.

Tôi không phải không tin Mặc Hàn, chỉ là quá sợ mất đi Mặc Hàn.

Mặc Hàn cho rằng tôi là không tìm được thuật manh mối bám vào người cho nên mất mát, trấn an nói: “Đừng quá sốt ruột, hồn phách của nàng và bảo bảo ta đều có thể bảo vệ, tàn hồn kia Luôn có biện pháp diệt trừ.”

Tôi có chút bực bội trốn vào trong ổ chăn, Mặc Hàn ôm tôi muốn nói cái gì đó, thấy tôi như vậy, không nói nữa, chỉ thay tôi dịch chăn: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

Một đêm này, tôi trằn trọc thật lâu mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Mặc Hàn một tay ôm lấy tôi, bện tóc của hai người chúng tôi.

Thấy tôi tỉnh lại, hắn cúi đầu hôn tôi một chút, đưa búi tóc trong tay kia tới trước mắt tôi.

hai búi tóc đen quấn quanh ở bên nhau, tạo thành một cái kết.

Mặc Hàn nói: “Nghe nói người sống có cách nói kết tóc phu thê, là như thế này sao?”

Như là vậy…

Tôi gật đầu.

“Để ý ta cắt tóc này của nàng không?” Mặc Hàn hỏi: “Như vậy, hai búi tóc của chúng ta có thể bảo tồn ở bên nhau, kết tóc phu thê.”

Hắn lại nói bốn chữ này một lần, khóe miệng như còn mang theo thích ý và thỏa mãn nho nhỏ.

“Cắt đi.” Tôi cũng rất thích cách nói này.

Một đạo quỷ khí hiện lên, Mặc Hàn cắt xuống hai búi tóc của chúng tôi quấn ở bên nhau kia xuống.

Hắn là quỷ, tóc rời người sẽ phải tự nhiên tiêu vong, hắn rót vào một đạo quỷ khí có thể khiến tóc bảo tồn trường kỳ, lấy một hộp ngọc, trịnh trọng thả tóc của hắn và tôi vào.

Sau đó, hắn giao hộp ngọc cho tôi.

Tôi thuận thế thu vào mặc ngọc, trái tim lại bỗng nhiên nhảy qua một ý niệm.

Hiện tại tôi lấy được tóc của Mặc Hàn, có phải có thể xác minh người môi giới kia bám vào hay không?

Mặc Hàn thấy tôi trầm tư, có chút khó hiểu: “Làm sao vậy? Bởi vì vấn đề tóc sao?” Hắn nói duỗi tay xoa chỗ sợi tóc bị cắt bỏ kia của tôi, lúc tay dời đi, tóc đã khôi phục chiều dài.

“Tóc dài đẹp hơn, Mộ Nhi đúng là xinh đẹp.” Hắn còn không quên khen tôi một câu.

Tôi ngượng ngùng giận một câu: “Tóc bị cắt sẽ khó coi sao?”

“Đẹp, Mộ Nhi của ta cho dù là khi nào cũng đều đẹp.” Hắn sủng nịch ôm tôi, tôi nghĩ, tôi hẳn là vẫn hạnh phúc hơn cô gái kia.