Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 141: Lam Thiên Hữu bị bại lộ

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Nhưng bảo bảo của nhà chúng tôi nói bên trong mới nguy hiểm, tôi tin tưởng bảo bảo!

“Ở bên trong cũng không tìm thấy phương pháp rời khỏi nơi này, chúng ta đi ra ngoài tìm đường ra đi.” Tôi nói.

Lam Thiên Hữu vẫn đứng ở tại chỗ không động đậy, làm như thật phân tích với tôi: “Tử Đồng, tôi hoài nghi chúng ta vào một không gian khác, không bằng ở chỗ này nhìn còn hơn đi ra bên ngoài tìm đường, ngôi nhà này, tôi lại cảm thấy rất kỳ quái.”

Ngôi nhà này cũng cho tôi cảm giác rất kỳ quái, như có một loại cảm giác dụ tôi đi vào. Không biết có phải tôi hoa mắt hay không, tôi vừa mới nhìn thấy có thứ gì đó hiện lên trên mặt đất.

“Mẹ…” Bảo bảo lại khẽ gọi tôi một tiếng: “Không cần đi vào…”

“Mẹ không đi vào.” Tôi nhẹ giọng trấn an nói, ngẩng đầu lại thấy ánh mắt sâu thẳm của Lam Thiên Hữu đang nhìn chằm chằm bụng tôi.

Bảo bảo như có chút sợ hãi cuộn tròn một chút, tôi duỗi tay bảo vệ bụng, nghe thấy giọng nói hòa hoãn của Lam Thiên Hữu hỏi tôi: “Tử Đồng, đó là quỷ thai sao?”

Giọng nói của hắn tràn đầy lo lắng, nhưng lại làm tôi theo bản năng đề phòng.

Tôi gật đầu: “Chồng tôi là quỷ, con tự nhiên là quỷ thai.”

“Không nghĩ tới hắn lại có thể có con…” Lam Thiên Hữu như rất thấp giọng thì thào một tiếng, tôi nghe được không phải rất rõ ràng, cũng không nghe ra hắn là mang theo giọng nói như thế nào.

Chỉ là rất nhanh lại nghe được hắn nói: “Tử Đồng, quỷ thai rất nguy hiểm, tôi nghe Cảnh Nhuận nói, Thanh Hư Quan tiếp xúc qua tất cả quỷ thai, không có con nào mà không phải là hút sạch sẽ cơ thể mẹ. Quỷ thai này, em phải xử lý nhanh một chút!”

Tôi nhíu mày lại: “Lam tổng, cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng bảo bảo của nhà chúng tôi sẽ không hại tôi.”

“Đây không phải là lúc em phát huy tình thương của mẹ, lòng dạ đàn bà, chỉ biết hại chính em!” Hắn thoáng có chút kích động, không gian xung quanh cũng như hiện lên một tia dao động.

Nếu không gian dao động lớn, không gian này sẽ rách, tôi như thấy được hy vọng rời khỏi nơi này, nhưng lại không tìm thấy nguyên do không gian vừa mới dao động.

Ngay ở lúc này, sau lưng cuốn lên một đạo âm phong, đột nhiên không kịp phòng ngừa đã cuốn tôi vào trong nhà.

Tôi lập tức muốn chạy ra ngoài, lại phát hiện mình không thể động đậy.

Dưới chân nhấp nhoáng một đạo trận pháp, bất ngờ đó là cái tôi vừa mới nhìn thấy trong lúc vô tình. Đây là hai trận pháp quấn vào nhau, tôi đứng ở trong một trận pháp màu đỏ, Lam Thiên Hữu đứng ở bên trong một trong trận pháp đen.

“Mẹ, đi mau! Mau rời khỏi nơi này!” Bảo bảo nôn nóng kêu gọi, tôi dùng hết toàn lực muốn di chuyển, lại một chút biện pháp cũng đều không có.

Nơi hai trận pháp giao nhau, màu đỏ và màu đen đã quấn lên, tôi cảm giác có thứ gì đó đang ở trong cơ thể tôi trôi nhanh đi, thông qua trận pháp dưới chân, chảy về phía Lam Thiên Hữu.

“Lam tổng! Mau rời khỏi nơi đó!” Tôi nhìn về phía hắn, lại phát hiện hắn dị thường trấn định, tôi lập tức có chút hoảng hốt: “Anh làm sao vậy…”

Hắn cười sang sảng với tôi: “Tử Đồng, yên tâm, tôi sẽ không hại em.”

Nụ cười anh tuấn kia của hắn tôi nhìn mà kinh hãi: “Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào!”

“Tử Đồng, buổi tối các em không nên tới nơi này.” Hắn nói.

“Vì sao?” Chẳng lẽ buổi tối nơi này cất giấu bí mật của hắn?

Lam Thiên Hữu nói rồi nhìn thoáng ra ngoài, giọng nói rất là tiếc nuối: “Tôi cố ý thả ba con cương thi ở thôn Dương, chính là vì đánh mất nghi ngờ của các em với sát khí nơi này. Cương thi mấy người các em đã diệt trừ ban ngày, vì sao buổi tối còn lại đây?”

Tôi ngạc nhiên: “Anh có thể khống chế cương thi?”

Lam Thiên Hữu gật đầu: “Tử Đồng, em muốn học, tôi cũng có thể dạy em.”

Cảm ơn cả nhà anh! Bổn phu nhân không có thiện cảm với loại đồ vật dữ tợn này!

Tôi lại nghĩ tới Hóa Cương Trận lúc trước nghe được, hỏi: “Rốt cuộc thôn Nguyễn đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại sẽ biến thành thôn Âm Dương?”

“Tất cả thôn dân nơi này đều biến thành hành thi, chẳng phân biệt hai thôn Âm Dương, nhiều hành thi như vậy, sao mới có thể không bị phát hiện?” Lam Thiên Hữu hỏi lại tôi.

Lòng tôi lại như là một cục đá rơi xuống nước, trầm xuống: “Là anh làm? Anh chế các thôn dân thành hành thi?”

Lam Thiên Hữu nhìn tôi, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ là khẽ mỉm cười: “Người nơi này, em sẽ không thích.”

“Vì sao?”

“Đồ đệ của Tam Giáo Cửu Lưu vốn không nên tồn tại ở trên thế giới này.” Lam Thiên Hữu bình tĩnh nói, thậm chí, còn mang theo một tia bễ nghễ.

Hắn lấy dũng khí từ đâu nói ra lời lẽ chính đáng này như vậy?

Minh vương đại nhân của nhà chúng tôi chưởng quản quyền sinh tử nhân gian còn không nói loại lời nói này đâu!

Đồng thời, tôi cũng hiểu ra, vì sao lòng tôi luôn cảm thấy ở bên người Lam Thiên Hữu không thoải mái.

Trên người hắn có cái loại cảm giác sinh ra đã có sẵn về sự ưu việt này, tuy là hắn che dấu rất tốt, với ai cũng thoạt nhìn nho nhã lễ độ. Nhưng trong mỗi một hành động của hắn đều mang theo xa cách.

Đây không giống như là lão quỷ Mặc Hàn và Mặc Uyên, bởi vì thân làm minh vương, cho nên có thực lực và thân phận như vậy, nhìn ai cũng đều cảm thấy như là con kiến, cho nên khinh thường với một người cũng không che dấu. Muốn thu thập ai, cũng đều là sảng khoái cho lý do, một chiêu thu thập.

Lam Thiên Hữu là với ai cũng đều nở nụ cười hiền lành, nhưng hắn lại có thể cười rồi đâm dao nhỏ vào trái tim đối phương, còn một bộ dáng hắn đây là từ bi đang thay trời hành đạo.

Trong thôn như vậy, cư trú đều là một ít cư dân tình huống kinh tế giống nhau thậm chí hơi chênh lệch. Tình huống trị an bên này cũng không phải rất tốt, nghe nói lúc đã từng ác liệt nhất, một tháng truyền ra án cướp bóc và hai án cưỡng gian nổi lên bốn phía.

Nếu không phải đều biết Mặc Hàn đi theo bên người tôi, Quân Chi và Lam Cảnh Nhuận đều sẽ không để tôi và Ninh Ninh lại đây.

Những ác đồ đó chết chưa hết tội, nhưng nơi này cũng ở không ít người thường, ít nhất bọn họ là vô tội!

“Là anh biến bọn họ thành hành thi?” Tôi trầm giọng lại hỏi một lần.

Lam Thiên Hữu gật đầu.

“Anh sẽ Hóa Cương Trận người sống?” Tôi kinh ngạc.

Lam Thiên Hữu lại gật đầu lần nữa: “Tôi xác thật làm, nhưng người nơi này vô dụng với người sống hóa cương. Hành thi không thể so với cương thi, không có gì khó.”

Hắn nói là một vẻ phong tình đạm nhiên, như chỉ là bình thản làm một mâm trứng gà xào cà chua.

Tôi lại cảm thấy hắn bình tĩnh như vậy càng thêm đáng sợ.

“Dẫn tôi tiến vào, anh muốn làm gì?” Tôi hỏi, giọng nói lại mang theo một tia run rẩy không dễ phát hiện.

Có thể làm ra tất cả, hiện tại còn có thể thản nhiên mỉm cười nói tất cả với tôi, Lam Thiên Hữu thật sự là đáng sợ.

“Tôi tưởng giúp em lấy ra hồn phách trong cơ thể kia của em.” Hắn cười càng thêm trong sang: “Như vậy, em sẽ không cần vì hồn phách kia phiền nhiễu.”

Nói dễ nghe, nhưng vì sao tôi lại không tin hắn!

Tuy tôi xác thật có thể cảm nhận đã có một cổ lực lượng muốn hút thứ gì đó ra khỏi cơ thể tôi, trận pháp lúc trước Mặc Hàn cố tình thiết hạ dùng để áp chế hồn phách kia hình đã bị phá hư.

Nhưng, tôi lo lắng hơn chính là đồ vật hấp thu trận pháp dưới chân!

Thứ kia rút đi không phải là linh lực của tôi, cũng không phải là quỷ khí Mặc Hàn để lại cho tôi, ngược lại như là… Tính mạng của tôi?

“Tử Đồng, theo tôi đi, quỷ thai trong bụng em, tôi sẽ nghĩ cách giúp em diệt trừ.” Lam Thiên Hữu nói.

“Nằm mơ! Anh nhanh lên dừng trận pháp này lại!”

Mặc Hàn sửa lại sinh tử cho tôi, tôi là trường sinh bất lão, bị hút đi chút thọ mệnh không sao cả. Nhưng bảo bảo còn nhỏ, trời mới biết trận pháp như vậy sẽ có ảnh hưởng gì với nó.

“Tôi thật sự là vì tốt cho em.” Lam Thiên Hữu tận tình khuyên bảo.

Hắn niệm quyết, không biết ném cái gì tới trận pháp dưới chân, thoáng chốc, trận pháp màu đỏ bên tôi vụt ra ba ngọn lửa cao, trên bụng cũng truyền đến quặn đau khó lòng giải thích.

“Mẹ… Đau quá… Thật là khó chịu…” Bảo bảo đã đau khóc, nghe được tôi càng thêm đau lòng.

Dùng hết toàn lực, tôi thật vất vả thuyên chuyển tất cả linh lực của mình, rót toàn bộ vào nơi bảo bảo.

Nghe thấy tiếng khóc của nó dần thấp xuống, tôi thoáng nhẹ nhàng thở ra.

“Lam Thiên Hữu! Mau dừng trận pháp này lại! Mặc Hàn sẽ giết anh!” Tôi lại nhìn về phía Lam Thiên Hữu lần nữa, trong ánh mắt hắn mang theo chờ mong tôi nhìn không hiểu, như còn đang xuyên qua tôi nhìn một người khác.

Linh lực cho hết bảo bảo, tôi không có linh lực hộ thể mình, những ngọn lửa đó rất nhanh bắt đầu cắn nuốt tôi. Ký ức đau đớn một lần bị liệt hỏa đốt cháy hồn phách hãy còn mới mẻ, sợ hãi lan tràn ở đáy lòng tôi, nhưng nghĩ đến bảo bảo, tôi lại cắn chặt răng nhịn xuống.

“Rất nhanh thì tốt rồi.” Lam Thiên Hữu nói.

Dừng một chút, hắn lại cố tình bổ sung một câu: “Hắn không giết được tôi, Tử Đồng, lúc cầu hôn em là tôi thật tình. Hiện tại cũng vậy, theo tôi đi, tôi dẫn em đi một nơi hắn cũng không thể nề hà.”

“Nằm mơ!”

Giọng nói của Mặc Hàn chợt vang lên, một đạo quỷ khí sắc bén xen lẫn kiếm thế của hắn chém về phía hai trận pháp đang giao nhau, hai trận pháp đồng thời mất đi hiệu lực, Lam Thiên Hữu bỗng nhiên đột nhiên phun ra một ngụm máu.

Tôi vô lực ngã trên mặt đất, phát hiện trên người có không ít chỗ đều bị ngọn lửa bỏng.

Mặc Hàn không quản Lam Thiên Hữu, lại ôm lấy tôi trước, đau lòng làm thuật chữa trị cho tôi.

“Bảo bảo…” Tôi thấp giọng nỉ non: “Ngọn lửa là vì đối phó nó, anh mau nhìn xem bảo bảo…”

Mặc Hàn nghe vậy mày càng nhíu chặt, đưa ra một bàn tay che kín bụng tôi, dò xét một phen trấn an nói: “Nó không có việc gì, nàng đã kịp thời bảo vệ nó.”

“Đây là có chuyện gì? Anh…” Lam Cảnh Nhuận kinh ngạc nhìn chúng tôi, thấy Lam Thiên Hữu ngã vào một bên không ngừng hộc máu, đang muốn đi qua xem xét tình huống của hắn, trên người Mặc Hàn bộc phát ra một trận quỷ khí bỗng nhiên đánh hắn và Lam Thiên Hữu vào trên tường.

Hai người đều phun ra máu, Quân Chi ngạc nhiên nhìn tất cả, phát hiện tôi bị thương, cũng sốt ruột: “Chị, sao chị lại bị thương? Nghiêm trọng không?”

“Đúng vậy, Tử Đồng, cậu không sao chứ? Còn có bảo bảo?” Ninh Ninh cũng sốt ruột hỏi.

“…”

Lúc này mới phát hiện mọi người đều tới.

Thuật chữa trị đã thi triển không sai biệt lắm, tôi trấn an nói: “Mình và bảo bảo đều không có việc gì.”

quân chi lại nhìn Mặc Hàn, đi nâng Lam Cảnh Nhuận dậy: “Sư huynh, anh thế nào?”

“Đại khái bị thương chút …” Lam Cảnh Nhuận lau đi vết máu khóe miệng, lại nhìn về phía Mặc Hàn, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Trả hết nguyên do ám toán tôi.”

Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng không để ý đến hắn, Lam Cảnh Nhuận hẳn là bị chút nội thương, tôi biết Mặc Hàn công kích hắn là bởi vì hắn muốn đi nâng Lam Thiên Hữu dậy.

Lời còn chưa dứt, mặt đất chấn động kịch liệt, mắt thấy nhà ở phải sụp đổ, Mặc Hàn lập tức ôm tôi ra chạy ra khỏi nhà.

Một chốc chúng tôi rời khỏi nhà kia, toàn bộ ngôi nhà đều sụp xuống.

Lam Cảnh Nhuận vốn dĩ muốn đi cứu Lam Thiên Hữu, bị Quân Chi nhìn ra chuyện không thích hợp sống chết lôi ra. Ngôi nhà sập xuống, nổi lên một tảng lớn tro bụi.

Lam Cảnh Nhuận muốn trở về cứu Lam Thiên Hữu, lại phát hiện bụi mù tan đi, Lam Thiên Hữu đã đứng ở trên nóc nhà sập xuống kia.

Tôi đã khỏe hơn, Mặc Hàn độ chút pháp lực cho bảo bảo, buông tôi ra, tay đánh một chiêu tới phế tích, trường kiếm của hắn bay vào trong tay hắn.

Lam Thiên Hữu nhìn hắn, cười khẽ một tiếng: “Thật đúng là người định không bằng trời định.”

“Người tổn thương thê nhi của ta, giết không tha!” Mặc Hàn nâng kiếm tấn công về phía Lam Thiên Hữu, Lam Thiên Hữu không biết khi nào cũng lấy ra một thanh trường kiếm, đánh nhau với Mặc Hàn.

Lam Cảnh Nhuận ngạc nhiên: “Anh trai tôi… Sao lại có pháp lực cao thâm như vậy… Hắn không có khả năng là đối thủ của minh vương, sao có thể ở dưới tay hắn qua nhiều chiêu như vậy…”

Tuy Lam Thiên Hữu tiếp được mấy chiêu của Mặc Hàn, nhưng rốt cuộc còn không phải là đối thủ của Mặc Hàn, trên người đã bị Mặc Hàn đánh mình đầy thương tích.

Nhưng hắn lại như không cảm nhận được đau đớn, đột nhiên gọi tên đầy đủ của Mặc Hàn lên: “Lãnh Mặc Hàn.”

Mặc Hàn nhíu mày, hiển nhiên rất chán ghét hắn.

Lam Thiên Hữu khẽ mỉm cười: “Anh không phát hiện ra Tử Đồng không thích hợp sao?”

Động tác vung kiếm của Mặc Hàn ngừng một chút, lập tức quay đầu nhìn về phía ta. Chỉ liếc mắt một cái, liền sắc mặt đại biến, đầu cũng không hồi chiếu Lam Thiên Hữu chém ra một đạo kiếm thế, bay trở về tới rồi ta bên người.

“Cách xa nàng chút!” Mặc Hàn nổi giận gầm lên một tiếng, một đạo uy áp đánh về phía tôi, tôi không có việc gì. Lại cảm giác trên vai như có một đống đồ vật tỏa ra tứ phía.

“Làm sao vậy?” Tôi cảm thấy tôi rất bình thường, nhưng bả vai có chút nặng.

Mặc Hàn nhìn tôi không nói gì, chỉ là điên cuồng rót pháp lực của hắn vào cho tôi, tôi lại nhìn về phía sau Mặc Hàn, sắc mặt của Quân Chi và Ninh Ninh cũng khó coi.

“Mình làm sao vậy?” Tôi lại hỏi.

“Trên người mới có rất nhiều quỷ… ngay cả mình đều trở nên giống người chết…” Tiểu Tiểu ngây thơ nói như vậy.

Tôi vẫn là khó hiểu, Ninh Ninh lấy ra gương trang điểm nàng tùy thân mang theo, nói với tôi: “Tử Đồng, cậu nhìn đừng sợ…”

Trên thế giới này đồ vật ghê tởm lại đáng sợ tôi đã thấy rất nhiều, còn có vài phần tin tưởng với năng lực thừa nhận tâm lý của mình, nên gật đầu: “Mình không sợ, cậu cho mình soi gương một chút.”

Ninh Ninh giơ gương lên, tôi quay đầu nhìn qua, gương bỗng nhiên nứt ra, khiến Ninh Ninh khiếp sợ.

“Đừng nhìn.” Mặc Hàn nói, vừa rồi chính là hắn làm vỡ gương, là lo lắng tôi nhìn phía sau sẽ sợ hãi đi.

Nhưng trước khi gương vỡ vụn, tôi vẫn nhìn thấy một cái.

Trong gương tôi là một khuôn mặt của người chết, hai mắt vô thần, hai lỗ mắt bên trên đen như gấu trúc, môi lại là đỏ như máu.

Cúi đầu thoáng nhìn tay của tôi, móng tay bên trên cũng dài ra một tấc dài, hiện tại bởi vì Mặc Hàn rót pháp lực vào mà bóc ra thành chiều dài bình thường.

Quan trọng nhất chính là, phía sau tôi có một đoàn tiểu quỷ bị uy áp của Mặc Hàn áp không thể động đậy.

Tôi cả kinh trong lòng: “Đây là có chuyện gì?”

“Tiểu nhân đê tiện kia hạ độc cho nàng!” Mặc Hàn cả giận nói.

Tôi lướt qua đầu vai hắn nhìn Lam Thiên Hữu, lại phát hiện hắn đã không ở nơi đó.

Quân Chi nói: “Hắn đi rồi, dùng một loại Truyền Tống Trận, trận pháp đồ em không thấy rõ, dùng xong trận pháp đã tự hủy.”

“Vì sao anh Thiên Hữu muốn hại Tử Đồng?” Ninh Ninh nghĩ trăm lần cũng không ra.

Quân Chi nhìn Lam Cảnh Nhuận, nói: “Chỉ sợ là giữ lại đủ thời gian cho mình chạy trốn…” Hắn nói xong lo lắng nhìn về phía tôi: “Anh rể, chị của em trọng chính là bị độc gì? Có bao nhiêu nghiêm trọng?”

Mặc Hàn đoán chừng là sợ tôi biết sẽ sợ hãi, không nói gì.

Tôi cũng muốn biết là độc gì: “Anh nói đi, em không sợ.”

Hắn nhìn tôi một cái, cầm tay tôi càng chặt chút, mới chậm rãi nói: “Phấn hóa cương.”

Chỉ là nghe tên, tôi có thể nghĩ đến đây là thứ gì.

Tưởng tượng đến tôi thiếu chút nữa có thể biến thành cương thi, tôi đã ghê tởm cả người.

“Chị của em sẽ… Có biện pháp giải độc sao?” Quân Chi càng thêm lo lắng.

“Ừ.” Mặc Hàn nhìn tôi, ý bảo tôi không phải sợ: “Thi độc xâm lấn ngũ tạng, người mới hóa cương, nàng trúng độc không sâu, ta giúp nàng hút thi độc ra là có thể khỏi hẳn.”

Mọi người ở đây đều nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng tôi nghĩ không rõ Lam Thiên Hữu hạ độc cho tôi khi nào.

Thấy lúc Mặc Hàn rót cho tôi pháp lực, vẫn luôn là từ cổ tay trái rót vào, mà thói quen ngày thường hắn đều nắm tay phải của tôi, hơn nữa nhìn làn da cổ tay trái xác thật có chút thâm, tôi đột nhiên hiểu rõ.

Lam Thiên Hữu là thừa dịp tôi muốn vào cửa hàng quan tài, lúc hắn cầm tay ngăn cản tôi đã hạ độc!

Vô sỉ!

Sắc mặt Lam Cảnh Nhuận là khó nhìn nhất, đoán chừng dù thế nào hắn cũng không nghĩ đến, Lam Thiên Hữu sẽ có năng lực lớn như vậy.

“Tử Đồng, có thể nói đã xảy ra chuyện gì không?” Lam Cảnh Nhuận hỏi tôi, hiển nhiên hắn rất khó tiếp nhận sự việc, vẫn muốn tin tưởng Lam Thiên Hữu thân làm anh trai.

Tôi nói đại khái đã xảy ra vừa qua, Quân Chi lấy ra một bức ảnh chụp của hắncho tôi nhìn, là một một tờ giấy trên quyển sách, hỏi tôi: “Chị, là cái dạng trận pháp song sinh này sao?”

Tôi nhìn, cảm thấy có chút giống: “Đúng, đây là trận pháp gì?”

Sắc mặt của Quân Chi khó coi: “Chị đứng ở trận pháp kia là Trừu Hồn Trận, có thể rút hồn phách từ trong thân thể ra, Thiên… Hắn đứng chính là chủ trận, muốn khống chế hai trận pháp, rút đi sinh mệnh của người trong Trừu Hồn Trận, hấp thu cho hắn…”

“Đây là cấm thuật của Thanh Hư Quan… Sao anh trai tôi sẽ…” Lam Cảnh Nhuận ngạc nhiên.

Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng: “Hắn căn bản không phải là ca ca ngươi.”

“Cái gì? Hắn không phải là anh trai tôi, vậy anh trai tôi đâu?” Lam Cảnh Nhuận lập tức hỏi.

Mặc Hàn mặc kệ hắn, tôi lại hỏi một vấn đề khác: “Mặc Hàn, vừa rồi Lam Thiên Hữu là Lam Thiên Hữu chúng ta gặp gỡ trước kia sao?”

Nếu đúng vậy, vậy chứng minh Lam Thiên Hữu đã bị đánh tráo từ rất sớm trước kia.

Mặc Hàn gật đầu, Quân Chi kinh ngạc, hỏi: “Đây là có chuyện gì? Sao lại bị đánh tráo, chúng em đều không nhìn ra?”

Thấy tôi cũng muốn biết, Mặc Hàn giải thích nói: “Không phải đánh tráo, là thế than, Lam Thiên Hữu chân chính, chỉ sợ trước nay không tồn tại.”

Lam Cảnh Nhuận nóng nảy: “Anh trai tôi đã chết hay là làm sao?”

“Tất cả hồn phách đầu thai, trước khi đầu thai sẽ trải qua trì Minh giới rèn luyện tẩy rửa, tuổi hồn thể đều là theo như lúc đầu thai rồi tính lại một lần nữa. Ca ca ngươi chỉ hai ba mươi tuổi, mà hồn linh của súc sinh vừa rồi kia, ít nhất có từ ngàn năm rồi.” Mặc Hàn lại nói tiếp đều là nghiến răng nghiến lợi với Lam Thiên Hữu.

“Cái này làm sao thấy được?” Ninh Ninh có chút tò mò.

Quân Chi lại hiểu: “Pháp lực yếu, cường giả có thể trực tiếp nhìn ra, mà pháp lực cao hơn, hoặc là dùng thủ đoạn đặc thù che dấu hồn linh của mình, có thể từ trên pháp lực của đối phương nhìn ra.”

Hắn nói xong nhìn về phía Mặc Hàn: “Anh rể, có phải hàng giả kia dùng thủ đoạn đặc thù gì che dấu linh hồn của mình hay không?”

Mặc Hàn gật đầu: “Ừ.”

“Không nghĩ tới ngay cả anh cũng giấu diếm được…” Tôi líu lưỡi, cảm thấy bối cảnh của Lam Thiên Hữu giả này nhất định rất sâu, lại nghe thấy Mặc Hàn nói: “Có thể sử dụng loại thủ đoạn bỉ ổi giấu diếm được ta này, chỉ có một người.”

“Là ai?” Mọi người trăm miệng một lời hỏi.

Mặc Hàn nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái, không lên tiếng, giơ tay gọi ra một ngọn lửa xanh, ném ở phía trên tòa phế tích kia, lập tức lửa đã lan tràn ra từ nơi đó.

Hắn ôm lấy tôi xoay người rời đi.

Tôi cảm thấy… Hắn có thể không nhớ rõ người nọ là ai…

Những người khác thấy hắn không muốn nói, biết hỏi cũng vô dụng cũng đều không hỏi lại nhiều, đều đi theo chúng tôi rời đi, để tránh bị quỷ hỏa âm lãnh đến xương kia ngộ thương.

Ở dưới dẫn dắt của Mặc Hàn, chúng tôi rất nhanh đã đi tới cửa thôn Âm.

Đứng ở cửa thôn, quay đầu lại nhìn tòa nhà hành thi bị Lam Diễm cắn nuốt kia, Ninh Ninh cảm khái nói: “Tử Đồng, mình nhớ rõ có một lần ở thôn Cây Hòe, trong thôn nơi đó cũng là ánh lửa tận trời như vậy.”

“Kia cũng là Mặc Hàn làm.” Tôi đúng sự thật nói.

Ninh Ninh thiệt tình bội phục một tiếng: “Minh vương đại nhân uy vũ khí phách!”

Thôn Âm dần biến mất, chúng tôi tìm được xe của Lam Cảnh Nhuận dừng ở cửa thôn.

Sợ Lam Cảnh Nhuận mới biết được chuyện của Lam Thiên Hữu, cảm xúc không ổn định, lúc trở về là Ninh Ninh lái xe. Sau khi Mặc Hàn giao mặc ngọc trên cổ tôi cho Quân Chi, mang theo tôi trực tiếp vào mặc ngọc, mỹ kỳ danh rằng chữa thương.

Thoải mái dễ chịu ngâm mình ở Hàn Đàm mặc ngọc, tôi hỏi Mặc Hàn: “Linh hồn làm giả có thể giấu diếm được người của anh, anh không phải là không nhớ rõ chứ?”

Mặc Hàn như là quẫn bách một chút, gật đầu: “Ừ”

Quả nhiên…

Lần trước Mặc Uyên nói Mặc Hàn quên ký ức đều là có quan hệ với cô gái kia, tôi luôn suy tư mãi, hỏi: “Là cô gái kia sao?”

Mặc Hàn lắc đầu: “Không phải, ta nhớ rõ là một nam nhân.”

Vậy tôi yên tâm rồi.

“Đúng rồi, Lam Thiên Hữu là bắt đầu giả mạo khi nào? Anh nói với Cảnh Nhuận học trưởng, anh trai hắn trước nay không tồn tại, lại là có ý gì?” Tôi hỏi.

“Nếu ta đoán không sai, ca ca của tiểu đạo sĩ kia vừa sinh ra đã bị súc sinh kia thay thế.” Mặc Hàn đã không muốn nhắc đến tên của Lam Thiên Hữu.

“Hắn mưu toan lâu như vậy làm gì? Làm gì phải cố tình thay thế được người khác?” Tôi không rõ.

“Không lấy người khác, hắn không thể gạt được âm phủ, như hai âm sai lần trước kia ăn cắp dương thọ của người sống, chỉ có dùng phương thức của người sống sống sót, bọn họ mới có thể tránh được âm phủ truy tra.”

“Nếu không giấu diếm được âm phủ, hắn sẽ bị bắt trở về đầu thai sao?” Tôi hỏi.

Mặc Hàn nghiêm túc nhìn tôi: “Mộ Nhi, hắn dám tổn thương nàng và hài tử, một khi bắt được, ta muốn bầm thây vạn đoạn hắn!”

Lần đầu tiên nghe thấy Mặc Hàn nói lời tàn nhẫn như vậy, tôi lại không cầm lòng được cổ vũ: “Em ủng hộ anh!”

Mẹ nó, tối hôm qua Lam Thiên Hữu thiếu chút nữa giết bảo bảo của nhà chúng tôi, còn không biết hắn còn có âm mưu gì khác, trực giác nói cho tôi, hắn tuyệt đối không thể giữ lại!