Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 149: Cho Mặc Hàn một kinh hỉ

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Cô dẫn tôi tới làm gì?” Tôi hỏi.

Quỷ cháy kia vốn nhìn chằm chằm bụng tôi, nghe vậy, cười: “Vốn dĩ chỉ là muốn lột da của cô, hiện tại…” Nàng thèm nhỏ dãi liếm môi, lại nhìn phía ta bụng: “Nếu phát hiện quỷ thai lợi hại như vậy, đương nhiên muốn ăn luôn! Ha ha ha…”

Bảo bảo bĩu môi: “Quỷ cháy xấu xí, cười rộ lên thật khó nhìn! Yếu như vậy, mới ăn không hết ta và mẹ đấy!”

“Tiểu quỷ thối!” Quỷ cháy tức giận mắng một tiếng, đứng dậy muốn xông về phía tôi.

Tôi rót một đạo linh lực vào trong Minh Vương Lệnh, uy áp Mặc Hàn che trời lấp đất ép về phía nữ quỷ, nháy mắt ấn nàng ở trên mặt đất không thể động đậy.

Bảo bảo lên tiếng cười: “Ngươi mới là tiểu quỷ thối! Cả nhà thối mùi cháy khét, đều là từ trên người của ngươi truyền lại! Ta rất thơm, mỗi ngày mẹ đều mang ta tắm! Ba ba còn sẽ chà lưng cho mẹ! Chúng ta đều là thơm ngào ngạt! Chi có ngươi thối!”

Loại chuyện chà lưng này… Không cần nói với quỷ bên ngoài…

Tôi xấu hổ ho khan hai tiếng: “Bảo bảo, làm chuyện chính, chuyện trong nhà, không cần nói với quỷ bên ngoài.” Đặc biệt là loại chuyện ba con chà lưng cho mẹ con này!

Người trưởng thành đều biết sẽ xảy ra chút chuyện không thể tả!

Tâm tình của bảo bảo không tồi đáp ứng tôi: “Vâng, mẹ, con không nói, quỷ bên ngoài không xứng biết chuyện của nhà chúng ta!”

Đúng, chính là như vậy!

Tôi đánh giá nhà ở này một vòng, phi thường gọn gàng, càng không có gia cụ gì, chỉ có nơi nữ quỷ đứng lúc trước, còn dư lại nửa thanh hương nến chưa ăn xong và một bộ quần áo lóe hoa văn màu xanh lục.

“Chuyển phát nhanh U Minh?” Tôi nhớ rõ hoa văn màu xanh lục kia là quần áo lao động chuyển phát nhanh U Minh.

Nhìn lại nữ quỷ kia lần nữa, ánh mắt oán độc kia và nụ cười dữ tợn vừa rồi làm tôi nhớ ra thân phận của nàng.

“Lam Huyên.” Tôi nói tên này ra, thấy nữ quỷ kia quả nhiên lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

“Cô… Sao cô sẽ biết tên của tôi?” Nữ quỷ không thể tin tưởng nhìn về phía tôi.

“Tôi biết rất nhiều.” Tôi nhìn nàng,: “Sao cô không dùng da chị dâu cô? Mà là khôi phục chân thân của mình?”

Nàng càng thêm chấn kinh, tôi đơn giản nói đồ vật chấp niệm ở nhà cũ Đồng gia kia cho tôi xem cho nàng, thấy kia mặt quỷ đều trắng.

“Cho nên, nói một chút đi, vì sao cô muốn lột da tôi?”

Tiểu Duy là quỷ mặt nạ, nhìn thấy da tốt là muốn lột, đây là thiên tính của nàng, Lăng Tuyền Ki còn lại là bởi vì Cơ Tử Đồng, cho nên muốn muốn da tôi.

Vì sao nữ quỷ này lại là một bộ dáng nhất định phải có được da của tôi?

Nàng không muốn nói, tôi đùa bỡn Minh Vương Lệnh trên tay, làm bộ một cái không cẩn thận không giữ được, vừa lúc rơi đến trước mặt nàng ta, để nàng thấy rõ chữ bên trên.

Lam Huyên càng thêm chấn kinh: “Cô… Sao cô lại có…”

Tôi nhặt Minh Vương Lệnh lên, phúc hậu và vô hại cười với nàng: “Đừng sợ, tôi không phải là minh vương.”

“Ba ba mới phải!” Bảo bảo đúng lúc bổ sung.

Nhìn bộ dáng Lam Huyên ăn mệt, tâm tình tôi tốt nói không nên lời.

Nàng còn bị uy áp của Mặc Hàn đè nặng, tôi tăng thêm hai ba phần, cả người nàng quỷ đều nằm trên mặt đất.

Đoán chừng nàng vốn cho rằng tôi chính là người sống có chút tu vi, ra vẻ sau khi lừa tôi tới âm phủ, nàng cho rằng một người là tôi sống khẳng định sẽ không chịu nổi âm khí âm phủ, pháp lực suy giảm lớn, nàng tác chiến sân nhà khẳng định là nàng thắng.

Không nghĩ tới tôi có chồng là minh vương.

Rốt cuộc, nàng bị uy áp ép không chịu nổi, mở miệng xin tha: “Cầu minh hậu đại nhân… Buông tha cho tôi…”

“Không! Ngươi còn muốn ăn ta và mẹ đấy!” Bảo bảo quật cường nói.

Lam Huyên không có biện pháp, lại xin bảo bảo: “Xin tiểu công tử giơ cao đánh khẽ… Tôi cũng là nhất thời hồ đồ…”

“Rõ ràng là kỹ không bằng người.” Tôi lạnh lùng trào phúng một tiếng: “Cô cho là lúc cô mặc áo da người kia của chị dâu vào, sao không nghĩ tới nàng? Còn có da người của chín tân nương kia bị cô dung làm quần áo, một đám bị giết cũng là nhất thời hồ đồ?”

Lam Huyên không dám lên tiếng.

Bảo bảo líu lưỡi: “Thật tàn nhẫn… Còn tàn nhẫn hơn nhị thẩm…”

Đúng! Còn tàn nhẫn hơn Lăng Tuyền Ki!

Cơ thể của Lam Huyên run nhè nhẹ, tôi nhìn nàng, lại có chút tò mò: “Lúc cô còn sống, những tà thuật đó là ai dạy cô?”

Dựa theo chấp niệm hồi ức kia nói cho tôi, ngay lúc đó Lam gia Lục Thành là một đại gia tộc có làm ăn đứng đắn, cũng là danh môn vọng tộc địa phương.

Lam Huyên làm đại tiểu thư ruột thịt của Lam gia, không có khả năng sẽ có loại tà thuật lột da người này.

Lam Huyên tự hỏi một chút, nói: “Nếu tôi nói, minh hậu đại nhân và tiểu công tử có thể buông tha cho tôi không?”

“Ngươi không tư cách nói điều kiện.”

Tôi còn chưa kịp trả lời câu hỏi của nàng, giọng của Mặc Hàn đã vang lên.

Tôi xoay người lại, thấy hắn xách theo sữa bò từ ngoài cửa đi tới.

“Ba ba!” Bảo bảo vui vẻ chào hỏi hắn.

Mặc Hàn gật đầu, tôi cười với hắn, thấy hắn đưa cho tôi cái thùng sữa bò tôi chưa kịp đi lấy cho tôi: “Ta tới xử lý, nàng uống chút đi.”

Hắn cắm ống hút xong cho tôi, tôi uống một ngụm, đơn giản thu Minh Vương Lệnh lại.

Lam Huyên cảm giác được uy áp trên người giảm bớt, đang muốn bò dậy, Mặc Hàn lại thả ra một đạo uy áp, lại ấn nàng nằm sấp ở trên mặt đất lần nữa.

Mặc Hàn giúp tôi lau đi sữa bò bên môi, hỏi: “Sao lại tới âm phủ?”

Tôi ý bảo hắn nhìn Lam Huyên, tôi nói chuyện vừa trải qua, nhân tiện làm rõ quan hệ của Lam Huyên với chấp niệm ở Đồng gia kia.

Lúc này Mặc Hàn mới thoáng có hứng thú, hỏi Lam Huyên: “Ai dạy ngươi pháp thuật?”

Lam Huyên nghe thấy bảo bảo gọi ba ba, tự nhiên cũng biết thân phận của Mặc Hàn là minh vương. Nàng chưa thấy qua minh vương, nhưng nghe nói qua minh vương cường hãn.

Với tôi nàng còn dám cò kè mặc cả, với Mặc Hàn, chỉ có ngoan ngoãn chiêu phân.

“Là…… Là tôi từ thư phòng của anh trai tôi, học trộm theo sách pháp thuật…” Nàng nói trong mắt bốc cháy lên một tia hy vọng nhìn về phía Mặc Hàn: “minh vương đại nhân, tôi ở âm phủ tìm nhiều năm như vậy cũng chưa gặp qua anh trai tôi, cầu xin anh giúp tôi tìm hắn!”

Vẻ mặt của Mặc Hàn lạnh nhạt, tôi lại như là phát hiện một bí mật lớn kinh thiên: “Sao anh trai cô lại có sách pháp thuật?”

“Tôi không biết… Tôi cũng chưa từng thấy hắn dùng pháp thuật…” Vẻ mặt Lam Huyên mờ mịt, ngược lại không giống như là nói dối.

Tôi và Mặc Hàn nhìn nhau một cái, đều cảm thấy kỳ quái.

Tôi lại mất tự nhiên nhớ tới Lam Thiên Hữu và bảng hiệu Lam phủ trong trí nhớ, hỏi: “Anh trai cô trông như thế nào?”

Mặc Hàn thu uy áp, lúc này nữ quỷ mới có thể vươn tay ra, ở lòng bàn tay ngưng tụ thành một hình ảnh, hiện ra một nửa người trên.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc rồi lại xa lạ kia, khóe miệng tôi co rút, nói với Mặc Hàn: “Anh cảm thấy là Lam Thiên Hữu có mấy thành cơ hội?”

Lam Huyên hiện ra mặt không phải là Lam Thiên Hữu, nhưng rất giống hắn.

“Chính là súc sinh kia.” Mặc Hàn tức giận nói.

Lam Huyên nghe thấy, như là thấy được một tia hy vọng, vội hỏi nói: “Các người biết anh trai tôi ở đâu sao? Có thể dẫn tôi đi tìm hắn hay không? Tôi sẽ cảm kích của các người!”

tôi nhớ rõ, thứ này mặc da của chị dâu nàng, gả cho anh trai nàng… Nói cách khác, thứ này là vợ của Lam Thiên Hữu!

Tôi lập tức không được tốt!

“Lúc cô chết, Lam Thiên Hữu còn sống không?” Tôi hỏi, thấy nữ quỷ lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.

“Tôi không biết…”

tôi cảm thấy xem tư liệu, nữ quỷ là bị thiêu chết trong trận lửa lớn ở Lam gia Lục Thành kia, lúc ấy, còn chết thật nhiều người khác.

Hồn phách của anh trai nàng ở trên tư liệu âm phủ, đã bị mang về.

Nhưng nếu là Lam Thiên Hữu, hắn rất có khả năng dựa vào ưu thế Thiên Đạo, giấu trời qua biển, cho nên cũng không hiếm lạ.

Nhưng tôi lại có chút tò mò, lấy tu vi của Lam Thiên Hữu, không có khả năng không nhìn ra Lam Huyên mặc da người khác.

“Lam Thiên Hữu nhìn ra cô giả mạo không?” Tôi hỏi.

Lam Huyên muốn nói không, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, nàng lại không xác định: “Hẳn là không có đi… Nhưng… Hắn luôn là cười với tôi… Trước kia hắn cũng không cười với tôi như vậy… Sau khi kết hôn… Cũng không chung phòng… Ngay cả động phòng cũng chưa…”

Nhìn không ra Lam Thiên Hữu lại là Liễu Hạ Huệ.

“Mẹ, cái gì là động phòng?” Bảo bảo ngây thơ hỏi tôi.

Tôi có chút xấu hổ, đã quên nó còn tỉnh: “Chờ con lớn lên sẽ hiểu.”

Bảo bảo gật đầu, lại hỏi Lam Huyên: “Ngươi đều có da người khác có thể mặc, vì sao còn muốn lột da mẹ ta?”

Mặc Hàn còn không biết việc này, vừa nghe, không vui nhíu chặt mày lại, một đạo uy áp mãnh liệt trực tiếp đánh thật mạnh Lam Huyên xuống mặt đất.

“Ngay cả phu nhân ta cũng dám đánh chủ ý, lá gan không nhỏ.” Hắn lạnh lùng nói, bên người Lam Huyên lại bốc cháy lên Lam Diễm lần nữa.

Bảo bảo ở trong bụng tôi hưng phấn kêu cố lên với Mặc Hàn, tôi vội ngăn cản hắn: “Đừng đốt nàng, em còn có chuyện muốn hỏi.”

Lúc này Lam Diễm đốt vào trên người nữ quỷ mới rút xuống, tôi hỏi Lam Huyên: “Cô muốn da tôi làm gì?”

“Cô… Cô và người trong tranh của hắn quá giống… Cho nên tôi mới muốn da của cô… Có da của cô, anh trai nhất định sẽ yêu tôi… Hắn chính là bởi vì đôi mắt của cô gái kia giống người trên tranh mới lấy cô gái kia… Tôi mặc da của cô gái kia, nhưng… Anh trai vẫn không thích…”

Tôi không có hứng thú với loại không loạn luân này, Lam Thiên Hữu vẽ, đoán chừng là Cơ Tử Đồng, bị Lam Huyên thấy, vẫn luôn nhớ đến bây giờ.

Xem ý tứ của Mặc Hàn là muốn trực tiếp thiêu chết, tôi lại cảm thấy giữ lại nàng còn có tác dụng, muốn Mặc Hàn cái chai chứa quỷ, nhốt nàng vào, để Mặc Hàn tự tay hạ phong ấn, chỉ có tôi và hắn có thể mở ra.

“Giữ nàng ta lại làm gì?” Mặc Hàn có chút bất mãn, theo hắn, tất cả ý tưởng không tốt với tôi đều nên giải quyết hoàn toàn.

Tôi cười: “Em muốn dẫn nàng đi gặp Lam Thiên Hữu!”

Tên kia dùng cương thi làm tôi sợ, tôi phải dùng Lam Huyên ghê tởm trở về!

Mặc Hàn luôn sủng tôi, cũng không quản nhiều cái gì, bế tôi lên, mang tôi về nhân gian.

Lúc về đến nhà, Mặc Uyên tới, đang đấu địa chủ với Quân Chi và Tiểu Tiểu.

Hắn là tới thăm bảo bảo, vẫn mang cho bảo bảo chút món đồ chơi quỷ huyết tinh, Tiểu Tiểu cảm thấy âm khí quá nặng, hắt xì một cái không cẩn thận thiêu hết.

Vì trấn an Mặc Uyên trái tim nhỏ bị tổn thương kia, tôi gọi cơm hộp, cả nhà cùng nhau ăn bữa ăn khuya.

Lúc đưa qua cho Mặc Uyên, tôi còn đưa tờ giấy nhỏ.

Mặc Uyên ăn có gì đó không đúng, nhìn tôi một cái, tránh đi Mặc Hàn, nhìn thoáng qua tờ giấy, truyền âm hỏi tôi: “Muốn ta dẫn dắt rời khỏi ca ta làm gì?”

“Cho hắn một kinh hỉ.” Tôi dùng khẩu hình trả lời.

Mặc Uyên tựa tin phi tin, tôi chỉ nhẫn trên tay tôi, dùng khẩu hình nói: “Mua nhẫn cho Mặc Hàn!”

Mặc Uyên nhìn ngón tay trống rỗng của Mặc Hàn, lại chỉ que nướng trước mặt mình, quang minh chính đại bảo hối lộ.

Tôi bất đắc dĩ, chỉ có thể chia của mình cho hắn.

Mặc Hàn khó hiểu: “Không ăn?”

Tôi cười: “Không đói bụng.”

“Mẹ, con muốn ăn…” Bảo bảo bĩu môi.

Sao lúc này nó lạ tỉnh!

“Bảo bảo ngoan, buổi tối ăn cái gì dễ dàng tích bệnh.” Tôi dạy dỗ.

Bảo bảo khó hiểu: “Nhưng con là quỷ thai, sẽ không tích bệnh…”

“Mẹ sẽ……”

Bảo bảo ủy khuất xoay người, quay lưng đi không nhìn đồ ăn khuya trên bàn, bĩu môi đáp ứng: “Tốt thôi…”

Bảo bối ngoan, ngày mai mẹ mua nhẫn cho ba ba xong, sẽ mang con đi ra ngoài ăn bữa tiệc lớn!

Sáng sớm hôm sau, Mặc Uyên đúng hẹn giữ Mặc Hàn, tôi lái xe đi cửa hàng vàng bạc.

Lúc mua thêm đồ trang sức, ba mẹ tôi và Mặc Hàn mua cho tôi không ít, nhưng nhẫn cưới của Mặc Hàn vẫn đều chưa mua.

Tôi vốn dĩ muốn học Mặc Hàn làm, chính mình luyện chế cho hắn một cái, cho dù thuộc tính thấp chút, nhưng tốt xấu gì cũng là tôi tự mình luyện ra, cũng là tâm ý của tôi.

Nhưng đang hỏi Mặc Hàn nên luyện khí như thế nào, Mặc Hàn phụ trách nói một câu thông, tôi chỉ nghe thấy cần bản mạng hỏa. Nhưng mà tôi cũng không có bản mạng hỏa, nói cách khác tôi căn bản là không có khả năng có thể luyện khí.

Lui mà cầu tiếp theo, chỉ có thể ra mua cho Mặc Hàn một cái.

Đi dạo vài cửa hàng bạc, tôi thật vất vả mới tìm được một nhẫn cưới nam sĩ thích, vui vẻ cà thẻ của mình.

Nhân viên hướng dẫn mua sắm cười tủm tỉm giúp tôi gói đồ đưa cho tôi, nói với tôi: “Tiểu thư, cô thật may mắn, trở thành vị khách hàng một nghìn từ khi cửa hàng chúng tôi mở cho tới nay, chúng tôi có lễ vật đưa tặng.”

Vận khí thật tốt!

“Lễ vật gì?” Tôi hỏi.

Nhân viên hướng dẫn mua sắm chỉ trên lầu: “Đồ vật ở trên lầu, cần giám đốc chúng tôi chứng minh mới có thể cho cô, tôi dẫn ngài đi lên.”

Cô ta dẫn tôi vào phòng tiếp khách đầu tiên trên lầu, tôi đợi một hồi lâu, cũng không chờ được có người đến, không nhịn được có chút tò mò, muốn đi xuống lầu hỏi nhân viên hướng dẫn mua sắm một chút.

Nhưng mà, cửa lại bị khóa trái.

Tôi nháy mắt cảm giác không được tốt, trở lại ven tường, thử cửa sổ nơi đó, cũng đều không bị khóa cứng. Hơn nữa, còn không phải khóa bình thường, là dùng một loại pháp trận đặc thù có thể phong tỏa hơi thở khóa trụ!

Tôi bỏ nhẫn cưới mua cho Mặc Hàn vào mặc ngọc, hóa ra trường kiếm, vận đủ linh lực chém lên cấm chế trên cửa. Hai cái chạm vào nhau, cấm chế phát ra một đạo ánh sáng, lại không có bị đánh vỡ, ngược lại là tôi bị đẩy lui vài bước.

Xác nhận bảo bảo không có việc gì, còn ở bụng tôi chuyên chú tu luyện, tôi lại vận đủ linh lực lần nữa, muốn lại mạnh mẽ đột phá một lần, lại phát hiện dưới chân xuất hiện một trận pháp quen mắt, tôi vội vàng nhảy sang một bên.

Trận pháp phát ra ánh sáng, bóng dáng một con phượng hoàng hiện lên, Lam Thiên Hữu xuất hiện ở trên mắt trận.

Đây là Truyền Tống Trận của hắn!

“Sao anh lại ở chỗ này!” Tôi nháy mắt khẩn trương.

Hắn hơi mỉm cười, thu trận pháp lại, đi về phía tôi, Tôi lập tức đề phòng nhắm ngay trường kiếm vào hắn.

“Tôi không có ác ý.” Hắn bất đắc dĩ dừng lại.

Tôi cười lạnh: “Không có ác ý? Tôi thiếu chút nữa chết vài lần ở trên tay anh, anh còn không có ác ý? Lừa quỷ à!”

Lam Thiên Hữu thở dài thật sâu: “Nếu em không chạy ra, cương thi cũng sẽ không công kích em.”

“Tôi không có hứng thú với nơi tất cả đều là cương thi kia!” Tôi bất mãn nói.

“Vậy chờ chúng ta trở về, em không thích, tôi sẽ dời toàn bộ cương thi đi.” Lam Thiên Hữu một vẻ mặt thương lượng cái gì cũng tốt.

“Đại ca anh buông tha cho tôi được không…” Tôi quả thậy không thể giao lưu bình thường với hắn.

Lam Thiên Hữu lại đi lên phía trước một bước, tôi để trường kiếm ở trên cổ hắn: “anh đừng tới đây!”

Tôi không phải là đối thủ của hắn thật chán ghét!

Lam Thiên Hữu nhìn mũi kiếm kia, hơi ngừng một chút: “Em muốn tổn thương tôi?”

Anh lại không phải là Mặc Hàn, sao tôi không dám!

Thấy ánh mắt tôi kiên quyết, hắn lại cười: “Nếu em như vậy có thể theo tôi, vậy em đâm đi, dù sao, chỉ là một thân thể mà thôi.”

Vẻ mặt kia chân thành tha thiết, nếu không phải lần lượt từ chỗ hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, tôi còn kém chút đã tin thật.

“Lãnh Mặc Hàn không ở đây, Tử Đồng, tôi hy vọng chính em đi theo tôi, mà không cần tôi động thủ.” Lam Thiên Hữu đề nghị.

Hắn động thủ tôi khẳng định không ăn được quả ngọt!

Nhưng không phản kháng bị hắn mang đi, cũng giống nhau!

Nhưng, tôi lại nhớ tới một con quỷ khác.

“Vậy cái kia… Đã lâu không gặp! Lam tổng, chỗ tôi có con quỷ rất nhớ anh!” Tôi lấy tốc độ cực nhanh thả Lam Huyên từ trong cái chai chứa quỷ ra, thấy Lam Thiên Hữu nhìn lam huyên ngã trên mặt đất, hơi sửng sốt.

“Hai người đã lâu không gặp, từ từ nói chuyện, tôi không quấy rầy nữa!” Tôi muốn trốn vào mặc ngọc, lại không ngờ phản ứng gì cũng đều không có.

Lam Thiên Hữu thấy tôi cầm mặc ngọc trước cổ, giải thích nói: “Tôi hạ trận pháp đặc thù ở phòng này rồi, có thể chặn em liên hệ với không gian kia.”

Khốn kiếp!

Ngay từ đầu Lam Huyên cũng không nhận ra Lam Thiên Hữu, nhưng lại nghe thấy giọng nói của hắn, sửng sốt, không xác định lại kích động gọi: “Anh…… Anh?”

Lam Thiên Hữu nhìn nàng, như là không có ấn tượng gì với quỷ cháy đen này.

Lam Huyên nhận ra hắn càng thêm kích động, lại cảm thấy hiện tại mình kia không thể gặp hắn, cứng rắn lấy da chị dâu nàng mặc vào.

Lúc này ánh mắt Lam Thiên Hữu mới có một tia dao động: “Thỉ ra là cô…”

“Anh!” Lam Huyên kích động nhào lên, lại bị Lam Thiên Hữu một chưởng xuyên tim.

Nàng ngạc nhiên, tôi cũng vậy.

Ai cũng đều không nghĩ đến, động tác của Lam Thiên Hữu sẽ tấn mãnh như vậy.

“Anh…” Lam Huyên không thể tin tưởng ngẩng đầu lên nhìn về phía Lam Thiên Hữu.

Lam Thiên Hữu lấy nơi nội đan của nàng, tương đương với trái tim người sống, bởi vậy nàng không phản kháng được.

“Năm đó tôi đồng ý cưới tiểu thư Đồng gia, không đơn giản là bởi vì tướng mạo nàng có ba phần giống Tử Đồng, còn bởi vì tính tình nàng dịu dàng, thích hợp làm gia mẫu Lam gia. Cô lại tự cho là thông minh ăn hồn phách của nàng, muốn thay thế được nàng.” Lam Thiên Hữu nhắc tới chuyện này, như không cao hứng.

“Anh vẫn luôn biết là em giả mạo?” Lam Huyên kinh ngạc hỏi.

Lam Thiên Hữu gật đầu: “Cô học trộm chính là pháp thuật của tôi, sao tôi có thể không biết. Nếu cô không tiết lộ pháp thuật đưa tới truy tra không cần thiết, tôi cũng không cần từ bỏ Lam gia ngay lúc đó.”

“Trận lửa Lam gia điên đảo Lục Thành kia, sẽ không phải là anh phóng chứ…” Tôi kinh ngạc.

Lam Thiên Hữu chuyển qua cười với tôi, gật đầu cười: “Là tôi.”

Súc sinh! Lại thiêu chết nhiều người như vậy!

Lam Huyên bi thống đan xen nhìn về phía tôi, ánh mắt càng thêm oán hận: “Đều là bởi vì nàng phải không? Em có thể học… Em có thể học… Anh… Em…”

Nàng còn chưa nói xong, Lam Thiên Hữu rót vào một đạo pháp lực, nội đan của Lam Huyên đã bị hắn bóp nát.

Tôi cứ như vậy nhìn Lam Huyên vẫn duy trì khuôn mặt dữ tợn, chết ở trên tay anh trai nàng yêu nhất.

“Nàng là em gái của anh…” Lam Huyên là tội ác tày trời, nhưng cũng không nên chết ở trên tay Lam Thiên Hữu.

Lam Thiên Hữu không để bụng: “Em gái một đời mà thôi.” Ánh mắt hắn mơ hồ một chút, mang lên ba phần mơ hồ: “Tôi không có người thân.”

“Học trưởng thì sao? Hắn vẫn luôn coi anh trở thành anh trai thân nhất!” Nhìn thấy kết quả của Lam Huyên, tôi cũng đau lòng cho Lam Cảnh Nhuận.

Lam Thiên Hữu nghe vậy, cười nhạt: “Cảnh Nhuận xác thật không tồi.” Hắn nói nhìn về phía tôi: “Em lo lắng cho hắn? Em không phải không thích hắn sao?”

“Đầu tiên, tôi và học trưởng là bạn bè, lo lắng hắn là bình thường, cũng không phải nhất định phải thích hắn mới lo lắng cho hắn. Tiếp theo, học trưởng với anh mà nói, cũng chính là em trai một đời này đi, giống như Lam Huyên, mới ròi anh giết lam Huyên, tôi có thể không lo lắng cho học trưởng sao!”

Lam Thiên Hữu lộ ra ba phần hâm mộ: “Thật tốt, em còn sẽ lo lắng cho hắn.”

Ở trước khi anh bị bại lộ, tôi cũng lo lắng cho anh…

Nhớ tới năm đó mình như tên ngốc, ở khách sạn tầng mười bốn muốn bảo vệ Lam Thiên Hữu, tôi đã ở trong lòng mắng mình ngu một lần.

Hắn duỗi tay muốn tới bắt tôi, lại bị tôi vung kiếm ngăn lần nữa.

Lam Thiên Hữu nhíu mày, thấy nhẫn kim cương trên tay của tôi, hỏi: “Các em muốn kết hôn?”

“Anh muốn thiệp mời không?” Tôi hỏi.

Hắn nhìn nhẫn kia không nói gì, tôi nhân cơ hội lấy ra Minh Vương Lệnh. Lam Thiên Hữu muốn tới cướp, tôi vung kiếm ngăn cản hắn, lập tức rót linh lực vào, đã phát tin tức cho Mặc Hàn.

Minh Vương Lệnh hóa thành một làn khói phá tan cấm chế trong phòng, Lam Thiên Hữu muốn mạnh mẽ mang tôi đi, bị tôi chống cự mạnh mẽ.

Pháp lực Mặc Hàn che trời lấp đất vọt tới, cho dù hắn còn chưa tới, pháp lực và uy áp đã đến trước một bước.

Lam Thiên Hữu biết đã không có thời gian mang tôi đi, không biết đánh trận pháp gì vào đỉnh đầu tôi.

Tôi chỉ cảm thấy rất không thoải mái, như trong cơ thể có thứ gì đó muốn cười nhạo mà ra. Muốn tinh tế xem xét, lại nhìn thấy Lam Thiên Hữu đánh vào một đạo trận pháp vào giữa mày tôi.

“Tôi sẽ không từ bỏ em, Tử Đồng.”

Đầu rất đau, thấy môi hắn muốn rơi xuống, tôi dùng hết toàn bộ khai hỏa đẩy hắn vào trận pháp vận chuyển phía sau kia một lần nữa.

“Tử Đồng, quá mấy ngày sẽ biết, người đáy lòng Lãnh Mặc Hàn yêu, đến tột cùng là ai, đi theo hắn, em sẽ không hạnh phúc!”

Cảm ơn cả nhà anh!

Cuối cùng tôi vẫn không chống đỡ nổi, ngã xuống trên sô pha phía sau, nhìn bóng dáng Lam Thiên Hữu rốt cuộc chậm rãi biến mất ở trong Truyền Tống Trận, tôi vô lực nhắm mắt lại.

Rốt cuộc hắn đã làm cái gì với tôi?

……

“Tiểu thư? Tiểu thư? Xin tỉnh!”

Tôi bị nhân viên hướng dẫn mua sắm đánh thức, sờ đầu choáng váng của mình, phát hiện mình còn ở phòng tiếp khách.

Sao tôi lại ngủ?

“Tiểu thư, đây là lễ vật cửa hàng bạc chúng tôi đưa cho cô, cảm ơn hân hạnh chiếu cố.” Nhân viên hướng dẫn mua sắm đưa qua một hộp quà nhỏ.

Không phải nói muốn tìm giám đốc gì đó sao, sao lại trực tiếp cho tôi?

Tôi tiếp nhận, đã nhận thấy được Mặc Hàn lại đây.

“Không có việc gì chứ?” Mặc Hàn xuyên qua cửa sổ đi đến bên người tôi, nắm chặt tay của tôi.

Tôi lắc đầu, sao Mặc Hàn lại tới? Con hàng Mặc Uyên này làm việc chính là không đáng tin cậy!

Mặc Hàn nhẹ nhàng thở ra: “Gọi ta tới như vậy, còn tưởng rằng nàng đã xảy ra chuyện, không có việc gì thì tốt.”

Tôi gại Mặc Hàn đến đây?

Tôi mờ mịt.

Không phải tôi ngủ một giấc sao, chẳng lẽ mộng du gọi Mặc Hàn tới?

Đang muốn hỏi Mặc Hàn, thấy hắn đánh giá nhà ở này, tôi hỏi: “Làm sao vậy?”

“Nơi này có trận pháp.” Mặc Hàn nói.

Nhân viên hướng dẫn mua sắm nghe vậy cười: “Vị tiên sinh này ánh mắt thật tốt, cửa hàng bạc chúng tôi đặc biệt tìm đại sư Thanh Hư Quan tới xem qua phong thuỷ! Nơi này nghe nói là có một loại cách cục gì đó có thể tụ tài, có thể khóa trụ tiền tài quyền thế ở bên trong, không chảy ra ngoài!”

Mặc Hàn chưa nói cái gì, dù sao người Thanh Hư Quan cũng sẽ không nói sai.

Cầm hộp quà, chúng tôi đi ra ngoài.

Đi ra khỏi cửa hàng bạc, bảo bảo tỉnh lại, thoải mái duỗi cái eo lười: “Mẹ, con đói bụng.”

Tôi cũng có chút đói, hỏi bảo bảo: “Muốn ăn cái gì?”

Bảo bảo dùng sức ngửi ngửi, chỉ vào KFC phía trước nói: “Mẹ, nơi đó thơm nhất, con muốn ăn cái kia!”

Thực phẩm chiên dầu…

Nhưng thân thể của tôi trải qua tu luyện, không giống người thường; bảo bảo là quỷ thai, cũng là đứa bé không tầm thường, ăn chút thực phẩm chiên dầu cũng không có việc gì.

“Vậy chúng ta ăn cái kia đi!” Tôi dắt Mặc Hàn vào cửa hàng thức ăn nhanh.

Vừa xếp hàng, tôi vừa thương lượng với Mặc Hàn ăn những gì.

Hắn thông thường là không ăn thịt nhân gian, nhưng tôi hỏi cái gì, hắn đều sẽ rất kiên nhẫn thương lượng với tôi.

Nhìn thực đơn trên màn hình, Mặc Hàn nói: “Chọn combo gia đình đi.”

“Vì sao?” Tôi cảm giác một mình tôi ăn nhiều như vậy sẽ ăn không hết.

“Cả nhà chúng ta ra ngoài, ăn combo gia đình vừa lúc.” Mặc Hàn ôm lấy tôi nói.

Bộ dáng như rất có đạo lý…

Vậy combo gia đình!

Tôi để Mặc Hàn đi tìm chỗ ngồi, lúc cầm đồ đi tìm hắn, đã nhìn thấy vài người vốn ngồi ở một bên ăn đã chạy trối chết.

Hắn đi lên nhận đồ trên tay tôi, tôi hỏi: “Bọn họ làm sao vậy?”

Mặc Hàn ý bảo tôi nhìn về phía góc tường, nơi đó có một con tiểu quỷ, vẻ mặt vô tội nói: “Không có chỗ ngồi, ta để cho bọn họ thấy tiểu quỷ kia, nên có chỗ.”

Minh vương đại nhân ngươi thật là xấu!

Rất khó có được, lần này Mặc Hàn cũng ăn một chút combo gia đình, đại khái cũng là chọn dấu hiệu hai chữ “Gia đình” đi.

Ăn xong, tìm một công viên thành phố đi tản bộ, đi mệt lại ngồi ở trên ghế dài công viên nghỉ ngơi với Mặc Hàn.

Tôi dựa vào trong lòng hắn, chơi bàn tay to của hắn, nhớ tới không biết sao nhẫn lại bị tôi bỏ vào mặc ngọc thế này, xoay người che kín đôi mắt Mặc Hàn.

“Làm sao vậy?” Mặc Hàn hỏi.

“Nhắm mắt lại không chuẩn nhìn lén!” Tôi xoay người hắn sang một nơi khác, bảo đảm hắn sẽ không nhìn thấy tôi lấy nhẫn ra.

Mặc Hàn sủng nịch đáp ứng không nhìn, tôi nắm nhẫn trong tay, nói cho Mặc Hàn có thể mở mắt.

Hắn mở mắt, tôi đứng dậy đứng ở trước mặt hắn, nhìn vẻ mặt chờ mong của hắn, cười thần bí, quỳ một gối đi xuống.

“Lãnh Mặc Hàn, anh nguyện ý cưới em không?” Tôi hỏi, thấy Mặc Hàn kinh ngạc vốn muốn đỡ tôi lên, đều quên lập tức đồng ý rồi.

“Mặc Hàn?” Tôi khẽ gọi hắn một tiếng.

Lúc này hắn mới phục hồi tinh thần lại, trong mắt lóe tia sủng nịch: “Cuộc đời này chỉ cưới một người là nàng.”

Hắn vươn tay muốn nâng tôi dậy, tôi nhân cơ hội đeo nhẫn trong tay vào tay hắn trước mới đứng lên, lại bị Mặc Hàn thuận thế ôm vào trong lòng.

“Đồ ngốc, sao nàng lại cầu hôn?” Hắn khẽ hôn tôi: “Lần trước không phải ta đã cầu qua sao?”

Tôi ôm lấy hắn: “Muốn cho anh chút kinh hỉ… Lại cảm thấy đưa nhẫn rất bình thường, hơn nữa cầu hôn cũng không tồi!”

“Đồ ngốc.” Mặc Hàn lại hôn tôi một chút, ngắm nhìn nhẫn trên tay.

Tôi có chút ngượng ngùng: “Em sẽ không luyện khí, không có bản mạng hỏa, ngay cả học cũng không được… Cái nhẫn này, chỉ là mua… Anh không được ghét bỏ……”

Dù sao đồ tốt của minh vương đại nhân chất thành núi…

“Nàng có thể nghĩ đến đã là kinh hỉ rồi, nhẫn rất đẹp, ta sẽ bảo vệ cẩn thận.” Bộ dáng Mặc Hàn rất vui vẻ.

Vậy là tốt rồi!

“Tối hôm qua, nàng và Mặc Uyên mưu đồ bí mật chính là cái này?” Mặc Hàn lại hỏi.

Tôi kinh ngạc: “Anh biết?”

“Mặc Uyên truyền âm cho nàng, ta phát hiện, tuy không biết các nàng đang nói cái gì, nhưng nàng vui vẻ là được.”

Cũng đúng, nếu Mặc Hàn khăng khăng đi theo tôi, Mặc Uyên đoán chừng cũng không ngăn được.

“Đúng rồi, còn có lễ vật đâu! Hôm nay em thật may mắn là khách hang thứ một nghìn của cửa hàng kia, nên tặng thêm lễ vật.” Cũng không biết sao đang đợi lễ vật lại ngủ mất.

Tôi mở lễ vật ra, là một đôi khuyên tai san hô đỏ, có được free, cũng không tồi.

Mặc Hàn cầm trong tay nhìn, thấy trên lỗ một tai tôi đeo quỷ tỉ, một tai chỉ là trống rỗng, nên đeo lên cho tôi.

“Đẹp không?” Tôi dùng màn hình nhìn ngắm, cảm thấy cũng không tệ lắm, lại hỏi Mặc Hàn.

“Người nàng đẹp, mang cái gì cũng đẹp.”

Nói bừa hơn lời nói thật!

Trong lúc vô tình khóe mắt liếc quá một bên, nhìn thấy hai người lại đang nhìn chúng tôi, lại là Hàn Đông và Lục Linh Vũ.

Hai bọn họ đoán chừng cũng là vừa lúc đi ngang qua, nhìn thấy tôi và Mặc Hàn tình chàng ý thiếp nên dừng lại nhìn.

Tôi ngẩng đầu lên, Lục Linh Vũ đại khái là nhìn lén bị phát hiện, có chút chột dạ, liếc mắt nhìn tôi một cái, còn dấm chua thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Đồi phong bại tục!”

Dựa theo nhĩ lực của người bình thường, bốn chữ này người khác khẳng định là không nghe thấy. Nhưng tôi và Mặc Hàn đều không phải người thường, đều nghe thấy được.

“Cô còn có mặt để xấu hổ!” Tôi cười nhạo phản kích trở về.

Thật là, tôi và Mặc Hàn lại không làm gì, chỉ là ngồi gần một chút, thuận tay hắn đeo cho tôi cái khuyên tai mà thôi, sao lại đồi phong bại tục!

Hai người bọn họ vì tỏ vẻ mình thật sự chỉ là đi ngang qua, làm bộ muốn đi ngang qua từ trước mặt chúng tôi, một chữ không rơi toàn bộ nghe lọt được.

Mặt Lục Linh Vũ xoạt một chút khó coi: “Cô nói cái gì?”

“Cô còn bị điếc sao?” Tôi hỏi lại.

“Cô mới điếc!” Lục Linh Vũ giận dữ, lại như là nghĩ tới cái gì, cười: “Dúng rồi! Cô vẫn là người mù mà! Cũng không biết… A ——”

Nàng còn chưa nói xong, đột nhiên đã che kín đôi mắt, đau đớn không thôi ngồi xổm trên mặt đất.

Là Mặc Hàn làm, hắn biết tôi không thích người khác nhắc tới chuyện này, cho nên cũng không thích nghe thấy người khác nói tôi là người mù.

Khuôn mặt hắn lạnh lùng nhìn Hàn Đông đi nâng Lục Linh Vũ dậy, lạnh lùng nói: “Nhà anh đã có một người mù, có phải còn muốn có người thứ hai hay không?”

Sắc mặt Hàn Đông thay đổi, nhìn về phía Mặc Hàn, lại bị khí thế trên người Mặc Hàn làm cho người ta sợ hãi dọa lui, ngược lại nhìn về phía tôi: “Các cô đã làm cái gì?”

“Tôi cái gì cũng không làm.” Đều là Mặc Hàn làm!