Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 183: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Hấp thu quỷ khí, đôi mắt vô tri của bảo bảo mới khôi phục thần trí lại lần nữa. Lúc này là nguyên thần của nó trực tiếp hấp thu quỷ khí, thương tổn hơn quỷ thể hấp thu quỷ khí trước kia nhiều.

Tôi lo lắng cho nó, muốn những quỷ khí đó cách xa bảo bảo, không màng tất cả tiến lên dùng hồn lực dư lại không nhiều muốn kéo những quỷ khí đó ra.

Nhưng mà, quỷ khí lại theo hồn lực của tôi xâm lấn vào bên trong hồn phách của tôi.

Ngay lập tức, từ trong chỗ sâu hồn phách vọt tới hàn ý chưa bao giờ cảm nhận, làm tôi thấy rùng mình.

Bảo bảo khôi phục ý thức lại xem tôi, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể nhanh chóng dẫn tôi ra khỏi thức hải.

Hồn phách trở lại bên trong thân thể của mình, Mặc Hàn còn đang ác đấu với Quân Chi.

Bảo bảo còn đang ở trong lòng tôi, vô cùng lo lắng nhìn tôi: “Mẹ? Mẹ làm sao vậy? Ba ba!”

Mặc Hàn nghe được, lo lắng quay đầu lại nhìn thoáng qua tôi, chỉ là một phân thần này, đã bị Quân Chi đánh trúng một chưởng, đánh lùi về sau vài mét.

Tôi muốn nói tôi không có việc gì, nhưng lại không mở miệng nổi, cánh tay trở nên cứng đờ, vô lực lại ôm bảo bảo.

Nó ngã xuống mặt đất, thân thể của tôi cũng ngã xuống, may mà đỡ được nó.

“Mộ Nhi!” Mặc Hàn không hề để ý đến Quân Chi, lập tức bay trở về đến bên người tôi: “Nàng sao vậy?”

“Mẹ hấp thu quỷ khí…” Bảo bảo lo lắng nói.

Thật lạnh…

Gần như hồn phách đều phải bị đông cứng.

Mặc Hàn ôm tôi, chuyển pháp lực của mình cho tôi.

Quân Chi bị Thiên Đạo Hồng Hoang khống chế muốn tấn công, hắn cũng không hạ phân thân, bảo bảo nhìn không nổi, nhảy dựng lên một chân đá vào trên mặt Quân Chi, đá bay Quân Chi thật xa.

“Hừ! Tên vô lại giả mạo cậu!” Nó tức giận nói, giơ nắm tay lên xông lên.

Tôi lo lắng muốn nó trở về, nhưng nó lại không dừng lại.

Mặc Hàn quay đầu lại nhìn, thấy thế cũng yên tâm một chút, sau khi cho Mặc Uyên ánh mắt, tiếp tục chữa cho tôi, xua tan quỷ khí u minh trong hồn phách của tôi.

Mặc Uyên hiểu ý, rút kiếm tiến lên đi theo phía sau bảo bảo bảo vệ nó.

Lúc này Mặc Hàn mới yên lòng, ôm tôi, lại phân ra một đạo ý thức tới kiểm tra thương thế của tôi.

Càng kiểm tra, mày hắn càng khóa chặt.

Đồng thời, tôi cũng cảm nhận được hồn phách của mình dần loãng, như là sương mù sáng sớm, sau khi bị mặt trời chiếu dần phiêu tán.

Tôi không dám hỏi Mặc Hàn có phải rất nghiêm trọng hay không, lại nghe thấy hắn ôn nhu nói với tôi: “Sẽ không có việc gì, đừng sợ.”

Hắn trở tay ném ra một đạo trận pháp, ôm tôi tiến vào mắt trận, khởi động trận pháp.

Trùng hợp Mặc Uyên quay đầu lại nhìn chúng tôi ở nơi này một cái, thấy thế, sắc mặt đại biến: “Ca! Ngươi làm gì!”

Mặc Hàn đang làm gì?

“Bảo vệ tốt cho Bạch Diễm!” Mặc Hàn lạnh lùng nói, ngăn cản Mặc Uyên muốn trở lại.

Bảo bảo quay đầu lại nhìn chúng tôi một cái, Quân Chi tìm được khe hở muốn công kích qua, may mắn bị Mặc Uyên chặn lại.

“Nhị thúc, ba ba đang làm cái gì?” Bảo bảo khó hiểu hỏi.

Mặc Uyên hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Dời đi thương thế… Ca! Mộ Tử Đồng đó là thương thế trên hồn phách! Ngươi dời đi như thế nào!”

“Ngươi câm miệng, bảo vệ Bạch Diễm!” Mặc Hàn trịnh trọng phân phó một tiếng.

Bảo bảo muốn trở về, Quân Chi tấn công đến, hắn lại cuốn lấy.

Thương thế dời đi đâu?

Thấy sắc mặt khó coi kia của Mặc Uyên, tôi không dám tiếp tục suy nghĩ, dùng hết toàn lực nói: “Mặc Hàn, em không có việc gì… Đừng dời đi…”

“Đừng nói chuyện, rất nhanh sẽ không lạnh.” Mặc Hàn cúi đầu hôn tôi một chút, gia tốc vận hành trận pháp kia.

Đau xót và hàn ý trên hồn phách dần giảm bớt, trên khuôn mặt không có huyết sắc của Mặc Hàn càng thêm tái nhợt.

“Mặc Hàn…” Lòng tôi càng thêm bất an nhảy, toàn bộ đau xót rút đi. Một tia lạnh lẽo thoải mái từ chỗ Mặc Hàn nắm cánh tay của tôi truyền đến, rất nhanh hồn phách suy yếu của tôi được củng cố một lần nữa.

Đó là tinh nguyên của Mặc Hàn…

Cơ thể của Mặc Hàn hơi lắc lư, tay không ôm tôi của hắn kia nắm chặt thành quyền, hắn thật sự chuyển dời toàn bộ thương thế trên người tôi đến trên người hắn!

Dưới đau đớn kịch liệt, mặt hắn lại không đổi sắc.

“Mặc Hàn! Mau dừng trận pháp này lại!” Tôi kinh hoảng nói.

Mặc Hàn khẽ mỉm cười, sủng nịch đáp ứng: “Được.”

Trận pháp biến mất, thương thế của tôi được khôi phục, cơ thể của Mặc Hàn lại vô lực ngã xuống trên người tôi.

Trận pháp đã hoàn thành, cho nên dừng hay không dừng đều không sao cả! Cho nên hắn mới theo ý của tôi dừng lại!

“Mau nghịch chuyển trận pháp này! Anh đừng xảy ra chuyện! Em không quan trọng! Chỉ có chút lạnh mà thôi! Không có việc gì! Mặc Hàn… Mặc Hàn anh không được xảy ra chuyện…”

Lòng tôi khó chịu không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, muốn khôi phục một chút linh lực điên cuồng rót vào bên trong trận pháp, muốn dùng trận pháp chuyển dời vết thương nặng trên người Mặc Hàn đến trên người tôi, nhưng lại cái gì cũng đều không xảy ra.

Mặc Hàn nâng cánh tay lên kéo tay tôi đang thi pháp lại, nhẹ giọng nói: “Sao ta có thể để nàng khó chịu? Lạnh cũng không được.”

“Nhưng mà anh…”

“Ta vốn chính là một đạo quỷ khí u minh, những quỷ khí này có thể làm khó dễ được ta sao?” Hắn ra vẻ nhẹ nhàng hỏi lại.

Trực giác lại nói cho tôi sẽ xảy ra chuyện không thể vãn hồi.

“Bảo vệ tốt chính mình và bảo bảo…” Giọng nói của dần yếu xuống, tôi ở phía trên thi sơn ôm hắn, nhìn hắn mệt mỏi khép mi mắt lại.

Chỉ là trên khuôn mặt còn tràn đầy lo lắng.

Đây mới là hình ảnh trên Thủy Kính biểu hiện chân chính!

“Mặc Hàn! Mặc Hàn anh tỉnh lại!” Tôi nôn nóng gọi hắn, hắn lại thờ ơ: “Anh không cần xảy ra chuyện…”

Lần đầu tiên hắn không để ý tới tôi, lại là dưới tình huống như thế.

Lòng tôi như bị dao cứa.

Mặc Uyên và bảo bảo vài lần muốn trở về, đều bị Quân Chi cản lại.

Đồng thời, trên bầu trời huyết sắc, đối diện đỉnh đầu của tôi và Mặc Hàn, một đạo thiên lôi mạnh mẽ có lực muốn rơi xuống.

Trốn là tuyệt đối trốn không thoát, tôi hóa Vô Cực Ngọc Giản thành trường kiếm, cắn chặt răng, thiêu đốt hồn lực, toàn lực chém một kiếm về phía thiên lôi kia.

Phượng hoàng Lôi Hỏa màu ngân bạch từ trên mũi kiếm bay ra, không ngừng biến lớn, thét dài đón đạo thiên lôi phóng đi kia.

Hai ánh sánh lóa mắt từ không trung chạm vào nhau, chạm vào nhau phát ra linh lực song, hủy diệt thi sơn dưới chân tôi.

Thiên phạt lôi biến mất, Lôi Hỏa phượng hoàng của tôi cũng tiêu tán ở không trung. Tôi cảm giác lực lượng cả người đều bị rút hết, trong lồng như bị một con dao hung hăng đâm vào.

Chỉ cảm thấy cổ họng khó chịu một trận, phun ra một búng máu, miệng chỉ để lại vị máu rỉ sắt.

Vốn Quân Chi ở vào thượng phong, nhìn thấy tình huống nơi này của tôi, đã khôi phục thanh tỉnh một cái chớp mắt.

“Chị!” Cơ thể của hắn cứng lại, bị bảo bảo nhân cơ hội một chân đá bay ngã trên mặt đất.

“Mẹ ——” Bảo bảo thấy tôi cũng xảy ra chuyện, càng thêm khó chịu, lập tức bay về phía tôi.

Quân Chi lại bị Thiên Đạo khống chế lần nữa, muốn đuổi theo, bị Mặc Uyên ngăn cản.

Khổng Tuyên thấy Mặc Uyên một mình nghênh chiến có chút khó khăn, an trí tốt cho Đại Bàng cũng xông lên.

Bảo bảo lại bị một đạo sấm sét rơi xuống chặn đường.

Không trung như bị đảo phá, từng đạo thiên lôi huyết sắc không ngừng từ mây đen rơi xuống, người nhìn thấy lại ghê người.

Bảo bảo linh hoạt né tránh những lôi đó, không có bị thương đến, lại cũng không thể chạy đến chỗ tôi.

Thi sơn dưới chân thiếu uy áp của Mặc Hàn áp chế, ngo ngoe rục rịch.

Thi thể không biết đã sớm chết bso nhiêu năm, dính huyết khí của tôi, lại giãy giụa từ đống người chết bò lên, bò về phía tôi.

Tôi đã chết mấy lần, biết nơi này không thể ở lại, bế cơ thể của Mặc Hàn lên muốn rời đi.

Bởi vì là bị quỷ khí u minh gây thương tích, cho nên cơ thể của Mặc Hàn không những không trong suốt như lúc trước, ngược lại càng ngưng thật.

Nhưng hắn là quỷ, trừ phi cố ý, nếu không sẽ không trọng lượng, tôi ôm hắn, trừ mỏi trên thân thể mình bởi vì sinh nở và trên tay mà sinh ra ra, không có cảm thấy mệt mỏi gì.

Dưới chân không ngừng có tay khô khốc của người chết đột nhiên không kịp phòng ngừa từ khe hở thi thể nhô ra, nắm lấy chân tôi, làm tôi vài lần đều thiếu chút nữa ngã xuống.

Tôi cố nén sợ hãi trong lòng, thủ kể chém đứt hết những con quỷ đó, ở dưới máu mang Mặc Hàn đi bước một rời khỏi thi sơn kia.

Ngay ở lúc chúng tôi rời khỏi nơi đó giây tiếp theo, một đạo thiên phạt lôi vô cùng uy lực rơi xuống, nháy mắt đã đánh toàn bộ thi trên núi thi thể dập nát.

Tôi biết, đạo lôi kia vốn là phải rơi xuống tôi và Mặc Hàn.

Thiên phạt lôi dư uy không giảm, bắn tôi và Mặc Hàn ra thật xa, tôi che chở cho hắn, không cho hắn ngã xuống mặt đất, chính mình lại ngã thật xuống mặt đất, lại phun ra một búng máu.

Không thể lại hộc máu, Mặc Hàn sẽ đau lòng.

tôi ở trong lòng nói như vậy cho chính mình, lại không biết bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.

Đưa mắt nhìn lại, Động Thiên Phúc Địa vốn xanh um tươi tốt, linh lực dư thừa, giờ phút này vô sinh cơ. Trên thổ địa trước mắt đầy vết thương, khắp nơi đều là cây cối đốt trọi.

Ngay cả trên cỏ ngoài rừng rậm, cũng bị lan đến.

Không ít thi thể vũ tộc rơi trên mặt đất, một mảnh đen nhánh, đã nhận không ra là chim gì.

May mắn duy nhất còn tồn tại, chỉ sợ cũng chỉ có cây ngô đồng.

Nghe nói, đó cây ngô đồng là năm đó tộc Bàn Phượng đã sống ở đó. Khi cách nhiều năm như vậy, cây ngô đồng vẫn có linh lực không thể khinh thường, có thể che chở vũ tộc nơi đây.

Động Thiên Phúc Địa may mắn còn tồn tại dưới vũ tộc, đều ở nơi đó tị nạn.

Thiên lôi rơi xuống từng đạo, chúng tôi đều ốc còn không mang nổi mình ốc. Cây ngô đồng mắt thấy cũng muốn khó giữ được, Khổng Tuyên vô cùng đau đớn.

Đột nhiên, thiên lôi kia rơi xuống cây ngô đồng, lại bị một đạo thiên lôi khác ngăn cản.

Tôi ngẩn người, thiên lôi ngăn cản kia như là tân Thiên Đạo…

Đang kinh ngạc, phía sau truyền đến linh khí dao động, tôi quay đầu lại, lại là Lam Thiên Hữu từ bên trong đi ra.

“Sao anh lại tới đây?” Tôi kinh ngạc.

Hắn nhìn thấy bộ dáng của tôi khẽ nhíu mày, lại nhìn Mặc Hàn ta trong lòng tôi, nói: “Đồng Đồng, tôi nói rồi lúc này Lãnh Mặc Hàn không bảo vệ được em, tôi tới bảo vệ em.”

Lúc này tôi xác thật cần người bảo hộ, cũng không làm ra vẻ từ chối Lam Thiên Hữu.

Thiên phạt lôi của Thiên Đạo Hồng Hoang lại rơi xuống cây ngô đồng lần nữa, tân Thiên Đạo lại dùng một thiên phạt lôi khác chặn.

Thấy tôi khó hiểu, Lam Thiên Hữu giải thích nói: “Nếu huỷ hoại cây ngô đồng, vũ tộc cũng bị hủy.”

Cho nên tân Thiên Đạo là muốn bảo vệ vũ tộc?

Khổng Tuyên nghe vậy cũng thoáng yên tâm chút, chuyên tâm đối phó thiên lôi với Mặc Uyên.

“Đồng Đồng, mau đi với tôi!” Lam Thiên Hữu trầm giọng nói.

Tôi lắc đầu: “Tôi sẽ không bỏ lại bọn họ.”

“Thiên Đạo Hồng Hoang là muốn giết sạch mọi người nơi này! Em chỉ có đi theo tôi, mới có đường sống! Cái khe thiên địa, là địa phương duy nhất Thiên Đạo Hồng Hoang không thể đặt chân!” Lam Thiên Hữu rất nôn nóng, hiển nhiên ở dưới thần uy cường đại như vậy, cho dù hắn có tân Thiên Đạo bảo hộ thêm vào, cũng không thể lâu đãi.

Tôi vẫn lắc đầu: “Chồng, con, em trai với hai huynh trưởng của tôi đều ở chỗ này. tôi sẽ không để bọn họ ở chỗ này chờ chết!”

“Em không cứu được bọn họ!”

“Vậy tôi tình nguyện chết chung với bọn họ.” Nhìn Mặc Hàn bên cạnh, nếu có thể cùng hắn sinh cùng tẩm chết cùng huyệt, cũng không uổng công tôi đi qua cả đời này.

Thiên lôi không ngừng rơi xuống, Lam Thiên Hữu hạ vài trận pháp màu vàng, hất thiên phạt lôi kia ra.

Cách đó không xa xuất hiện một hình bóng quen thuộc, là Cơ Tử Đồng.

Không biết nàng rời đi cây ngô đồng như thế nào, giờ phút này cũng có không ít quỷ khí đang truy đuổi nàng ta.

Nhìn thấy Lam Thiên Hữu, nàng như gặp được cứu tinh: “Khải Minh!”

Lam Thiên Hữu nghe vậy xoay người, nhíu mày, cơ thể của hắn khẽ nhúc nhích, hiển nhiên là muốn đi cứu Cơ Tử Đồng. Nhưng lại không yên tâm tôi nơi này.

Tốc độ của quỷ khí rất nhanh, Cơ Tử Đồng dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, lại vẫn chỉ có thể miễn cưỡng tự vệ.

Nàng liếc tôi đứng ở bên cạnh Lam Thiên Hữu, thấy Mặc Hàn hôn mê, cũng giật mình một chút. Ngay sau đó, quỷ khí kia lại phá tan pháp lực của nàng, xông về phía nàng ta.

“Khải Minh! Khải Minh… Sư phụ! Sư phụ cứu ta!” Nàng tê thanh kiệt lực kêu cứu.

Lam Thiên Hữu quay đầu lại nhìn tôi một cái, cơ thể bay nhanh về phía Cơ Tử Đồng, đánh tan một đạo quỷ khí sắp xuyên qua yết hầu của Cơ Tử Đồng cho nàng.

Tôi không quan tâm đến bọn họ, ôm Mặc Hàn muốn đi đón bảo bảo.

Dù sao bảo bảo cũng mới sinh ra, cho dù hấp thu quỷ khí u minh thực lực đại trướng, chiến đấu thời gian dài như vậy, hắn cũng có vẻ có chút lực bất tòng tâm.

Một khắc không cẩn thận, đã bị thiên lôi đánh vào cánh tay, ngay lập tức, cánh tay tuyết trắng của nó chính là một tảng lớn huyết nhục mơ hồ.

Nó là con của tôi và Mặc Hàn, đều kế thừa đặc điểm của người sống và quỷ. Bị thương, lưu lại tảng lớn máu, tôi hận những vết thương đó không thể là ở trên người mình.

Lần đầu tiên nó bị thương như vậy, tiểu tử lập tức nhíu mày lại, tôi thấy càng thêm đau lòng.

Thiên lôi đã chiếm thượng phong, tôi lo lắng cho bảo bảo, toàn lực chạy về phía hắn, tung người lên, cứu nó hắn từ tình huống bị thiên lôi vây khốn xuống.

“Mẹ…” Nó mới mở miệng, chợt mở to hai mắt nhìn về phía sau tôi.

Sau lưng truyền đến thần uy thật lớn làm tâm thần tôi run rẩy, không cần nghĩ cũng biết sau lưng khẳng định có một đạo lôi rơi xuống.

“Mang ba ba đi!” Tôi nhanh chóng để bảo bảo bế Mặc Hàn lên, mạnh mẽ hất hắn tới chỗ của Mặc Uyên.

Mặc Uyên xông lên tiếp được bọn họ, tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tôi trốn không thoát đạo lôi kia.

Đang nghĩ như vậy, sau lưng truyền đến tiếng lôi nổ tung, tôi lại lông tóc không tổn hao gì.

Tôi khó hiểu quay đầu lại, lại thấy Lam Thiên Hữu đứng ở phía sau tôi, thay tôi toàn lực chặn lại đạo lôi kia.

Thiên phạt lôi của Thiên Đạo Hồng Hoang cũng phân cấp bậc, lôi rơi xuống nhiều nhất, đại bộ phận chúng tôi đều có thể ngăn trở. Nhưng mà, cách mỗi một đoạn thời gian, kỹ năng phục hồi của hắn sẽ phóng một đại chiêu.

Hơi vô ý, thiên lôi dừng ở trên người kia chính là Thần Hồn Câu Diệt.

Lam Thiên Hữu chặn lại cho tôi, chính là một đạo thiên phạt lôi như vậy.

Uy lực thiên phạt lôi bị đánh tan, Lam Thiên Hữu cũng tới cực hạn rồi, chỉ thấy cơ thể của hắn ngã xuống, hồn phách vẫn còn đang duy trì tư thế vừa mới chắn lôi cho tôi.

Nửa hồn phách trong suốt của hắn quay đầu lại, thấy tôi bình yên vô sự, vui mừng cười: “Tôi đã nói rồi, sẽ bảo vệ em…”

Giọng nói của hắn mơ hồ lên: “Đồng Đồng… Tôi thật sự là yêu em…”

“Lam tổng…” Tôi khiếp sợ không biết nên nói cái gì.

Thì ra, hắn nói đều là sự thật, tôi vẫn cho rằng hắn là có ý đồ khác…

Hắn nhàn nhạt cười: “Em không có việc gì thì tốt rồi… Tôi cũng đã sống ba ngàn năm… Ba ngàn năm…… Ba ngàn năm chỉ có một mình tôi… Thật sự là tịch mịch như tuyết ba ngàn năm…”

Hắn tự giễu, ánh mắt liếc qua Cơ Tử Đồng được hắn vừa mới cố sức cứu cách đó không xa, mang theo không ít tiếc nuối. Đáy mắt chứa đầy cô tịch và cô đơn.

Hắn vươn tay tới, tôi muốn nắm lấy tay hắn ý đồ cứu hắn.

Đầu ngón tay mới khẽ chạm đến lòng bàn tay hắn, hồn phách của hắn đã phát ra “Tách” một tiếng, ngay sau đó như là một mặt gương, đầy khe nứt.

Tôi sợ tăng thêm thương thế cho hắn, không dám lại duỗi tay.

Hắn thấy tay của tôi lùi về, hoảng loạn đuổi theo, một chốc bắt lấy tay của tôi kia, hồn phách của hắn hoàn toàn nổ tung.

Mảnh nhỏ lớn bé phiêu tán ở không trung, nghênh diện bay về phía tôi.

Lòng bàn tay tiếp được một mảnh nhỏ hồn phách, ký ức của Lam Thiên Hữu lại thoáng hiện ở trong đầu tôi lần nữa.

Là đã nhiều năm sau khi hắn thu Cơ Tử Đồng làm đồ đệ, mắt tím của Cơ Tử Đồng thức tỉnh.

Tuy hậu thiên mắt tím thức tỉnh tộc nhân cũng không phải không có, nhưng trong tộc trưởng lão đều hoài nghi là Lam Thiên Hữu vì tìm cho Cơ Tử Đồng đường ra, đang âm thầm làm tay chân gì đó.

Chính điện Đại Vu Điện, Cơ Tử Đồng ủy khuất khóc lóc kể lể tất cả với Lam Thiên Hữu: “Sư phụ, bọn họ khinh nhục đồ nhi như vậy… Dựa vào cái gì đều là mắt tím hiện ra, linh mạch thức tỉnh, những người khác đều được phụng làm khách quý, chỉ có ta… Chỉ có ta sẽ lọt vào hoài nghi như vậy!”

Vẻ mặt của Lam Thiên Hữu nhàn nhạt: “Bọn họ muốn hoài nghi thì hoài nghi, nhưng không được ghen ghét. Ngươi là đồ đệ của ta, trời sinh mắt tím, sợ nghị luận gì? Pháp thuật ta dạy cho ngươi đều học xong, dùng thực lực nói chuyện, hiểu không?”

Cơ Tử Đồng vẫn có chút không cam lòng, tu vi của nàng Lam Thiên Hữu xuất đầu cho nàng, nhưng Lam Thiên Hữu nói đến cái này, nàng cũng không thể nói cái gì nữa, chỉ có thể gật đầu vâng.

Có lẽ là đã từng làm công chúa lại hưởng thụ đãi ngộ của công chúa, chênh lệch như vậy làm nàng càng biết đạo lý rơi ở phía sau sẽ phải bị đánh hơn người bình thường, Cơ Tử Đồng học tập pháp thuật xác thật khắc khổ.

Lúc mười lăm tuổi, nàng ở trong tổng tuyển cử của tộc, đánh bại tất cả người tham thí, trở thành tộc nhân thực lực chỉ ở sau Lam Thiên Hữu trong tộc.

Cùng năm, hỏa phượng hóa thân ngoài thân của nàng thức tỉnh.

Lúc này tộc nhân mới tán thành nàng.

Nhưng mà, không bao lâu, trong tộc có lời đồn về huyết thống của hắc phượng của Lam Thiên Hữu không thuần phi.

Huống chi, hiện tại có mắt tím, một con hắc phượng hỉ nộ vô thường xác thật không thể một tiểu cô nương mới mười lăm tuổi có thể khống chế.

Tộc trưởng tổ địa và các trưởng lão nghĩ như thế.

Khi Lam Thiên Hữu nghe tâm phúc tra xét trở lại báo cáo tin tức như vậy, luôn cười cho qua chuyện, không để bụng.

Đều nói là nói chuyện bằng thực lực, hiện tại thực lực mạnh nhất nơi này chính là hắn, thực lực thứ hai là đệ tử thân truyền của hắn.

Tộc trưởng và các trưởng lão chính là lại muốn cầm quyền, cũng chỉ có thể ngẫm lại.

Chỉ là, ba ngày sau, tâm phúc nơm nớp lo sợ trở về báo cáo một tin tức, trên mặt Lam Thiên Hữu luôn lạnh nhạt rốt cuộc xuất hiện một tia dao động.

Tâm phúc báo cáo: Cơ Tử Đồng và các trưởng lão gặp gỡ, hơn nữa, không ngừng một lần. Mỗi lần đều còn mưu đồ bí mật thật lâu.

Cụ thể mưu đồ bí mật cái gì, tâm phúc không hỏi thăm được.

Nhưng trong lòng Lam Thiên Hữu đã đoán được.

Ngày hôm sau là đại tế trong tộc, mới tờ mờ sáng, Lam Thiên Hữu đã đi đến tế đàn. Hắn đứng ở phía trên tế đàn, nhớ tới năm đó lúc hắn phản bác chúng nghị thu Cơ Tử Đồng làm đồ đệ, cũng là ở chỗ này.

Cơ Tử Đồng làm đồ đệ của hắn, mỗi lần hiến tế đều sẽ đi theo hắn trợ thủ cho hắn. Lúc này, thấy Lam Thiên Hữu tới sớm như vậy, Cơ Tử Đồng còn ngoài ý muốn.

“Sư phụ, vì sao hôm nay sớm như vậy?” Nàng cười khanh khách hỏi, không thể không nói, lúc này nàng thật sự rất xinh đẹp.

Lam Thiên Hữu nhìn nàng một cái, lại nhìn về phía mặt trời phía đông đang dâng lên một mặt trời đỏ rực, nhớ lại mấy ngày nay.

Hắn không hơn Cơ Tử Đồng mấy tuổi, nhưng tự thu Cơ Tử Đồng làm đồ đệ, mọi chuyện che chở cho nàng, từ pháp thuật đến làm người, hắn đều dụng tâm dạy nàng tốt nhất.

Cuối cùng, vì sao vẫn là sẽ làm Cơ Tử Đồng cam tâm tình nguyện đứng ở phía tộc trưởng và các trưởng lão kia?

Hắn nhớ tới trước kia phụ thân thường nói một câu, lòng người dễ thay đổi.

Chính như thiên tử ngay từ đầu có thể nói gì nghe nấy với phụ thân, sau lại có thể mắt cũng không chớp cái nào đã tru sát cửu tộc phủ quốc sư.

Lòng người dễ thay đổi.

Lam Thiên Hữu cảm khái trong lòng một tiếng, hỏi Cơ Tử Đồng: “Muốn làm đại vu sao?”

Cơ Tử Đồng sửng sốt, vẻ mặt khẩn trương muốn quỳ xuống, bị Lam Thiên Hữu ném xuống một đạo pháp lực ngăn cản.

“Không cần sợ, hỏi ngươi, nói đúng sự thật là được.” Hắn nhàn nhạt nói.

Cơ Tử Đồng lời lẽ chính đáng: “Đồ nhi không muốn! Sư phụ mới là đại vu, chỉ có người pháp lực cường đại như sư phụ, mới xưng là đại vu…”

Lam Thiên Hữu giơ tay chặn ngang nàng.

Nhìn Cơ Tử Đồng, Lam Thiên Hữu bỗng nhiên nghĩ không ra nguyên nhân vì sao lúc trước mình kiên trì muốn nhận nàng làm đồ đệ.

Người trước mắt có khuôn mặt mỹ lệ, cũng có tâm tư quỷ quyệt.

Lam Thiên Hữu không ngừng suy nghĩ, vẫn luôn nhớ lại lúc lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cơ Tử Đồng mới dừng lại.

Lúc ấy, hơi thở của hắn thoi thóp nằm ở dưới tế đàn, Cơ Tử Đồng đội nón có rèm ôm một trái cây khô quắt ngồi xổm bên người hắn.

“Ca ca, ngươi ăn không?” Nàng nhút nhát sợ sệt hỏi.

Lúc ấy Lam Thiên Hữu đã không có sức lực trả lời nàng, mà Cơ Tử Đồng không bao lâu đã bị người khác trong tộc mang đi.

Trái cây khô quắt kia từ trong tay nàng lăn xuống như vậy, lại lăn ra tổ địa, bị một chân của quan binh canh giữ ở cửa đạp vỡ.

“A, trái cây keo kiệt như vậy cũng dám cho Lam đại công tử của chúng ta ăn?” Quan binh châm chọc.

Một quan binh khác biết chút tình hình thực tế, phụ họa theo nói: “Ngươi đừng nói như vậy, kia chính là công chúa đất phong Thụy quốc!” Trong giọng nói tràn đầy khinh thường.

Quan binh trước đó kinh ngạc một chút: “Công chúa đất phong Thụy quốc lại lấy trái cây đến chó đều coi thường như vậy cho hạ nhân?”

Biết tình hình thực tế kia cười ha ha vài tiếng: “Mỗi công chúa tự mình có thể sống sót đã không tồi rồi! Trái cây kia, chỉ sợ vẫn là nàng lấy từ chỗ thức ăn của mình! Ha ha ha…… Một công chúa không có mặt, cũng không biết Thụy Vương và Vương phi đất phong bên kia tạo cái nghiệt gì…”

Những từ này một chữ cũng không rơi truyền vào trong tai Lam Thiên Hữu, hắn nhớ tới trước kia phụ thân cũng nhắc tới Thụy Vương này.

Về phần những lời nói đó, lúc ấy hắn không để ý, hiện tại cũng nghĩ không ra.

Nếu là từ trước, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép người khác khinh nhục một tiểu nữ hài như vậy. Nhưng hiện tại, hắn tự thân khó bảo toàn, ngay cả sức lực nói chuyện cũng đều không có, cái gì cũng không làm được.

Lam Thiên Hữu từ trong suy nghĩ của mình trở về, nhớ tới nguyên nhân lúc trước hắn thu Cơ Tử Đồng làm đồ đệ.

Có lẽ là cảm thấy nàng và mình đồng bệnh tương liên, có lẽ là cảm nhớ nàng lúc trước đưa ra trái cây kia, có lẽ hai người đều có.

Thu nàng làm đồ đệ, dạy nàng pháp thuật, khiến nàng không bị người khinh nhục, mấy năm nay, hắn đều làm được.

Về phần những đồ đệ nên có hiếu thuận với sư phụ đó, Lam Thiên Hữu một chút cũng chưa yêu cầu Cơ Tử Đồng.

Hắn không xem Cơ Tử Đồng làm đồ đệ, hắn chỉ thiệt tình sắp sửa giúp Cơ Tử Đồng, coi nàng là người than, như là hai người cô độc, sưởi ấm ở ngày đông giá rét, có vẻ không cô đơn như vậy mà thôi.

Chỉ là, lòng người dễ thay mà thôi.

Giờ phút này đứng ở phía trên tế đàn, rốt cuộc Lam Thiên Hữu nhớ tới năm đó phụ thân nắm tam đồng tiền bói toán kia, nói là cái gì.

Phụ thân nói, nàng sinh ra không khuôn mặt, khắc phụ khắc mẫu, lại có tạo hóa lớn.

Có thể trở thành đại vu, cũng là tạo hóa lớn đi.

Lam Thiên Hữu nghĩ như thế.

Hắn nhìn về phía Cơ Tử Đồng rũ mắt không biết suy nghĩ cái gì, nói: “Hiến tế hôm nay, sẽ do ngươi tới chủ trì đi.”

“Sư phụ!” Cơ Tử Đồng kinh hô, muốn chối từ, bị Lam Thiên Hữu chặn ngang.

“Không từ cần chối, ngươi học nhiều năm như vậy, sớm nên học xong.” Lam Thiên Hữu nói, thấy tộc trưởng đi tới.

Dưới tế đàn đã đứng đầy tộc nhân, như lúc năm đó hắn tuyên bố thu Cơ Tử Đồng làm đồ đệ.

Tộc trưởng dối trá đi lên trước: “Đại vu, ngài mới là đại vu, việc hiến tế, còn phải làm phiền ngài mới đúng.”

“Ta không phải.” Lam Thiên Hữu nói.

Sắc mặt đầy nếp nhăn của tộc trưởng đại biến, Lam Thiên Hữu lười nhìn ông ta, nói với tộc nhân đứng ở phía dưới: “Từ nay về sau, ta không còn là đại vu cơ thị, lại không liên quan với cơ thị.”

“Sư phụ…”

Giọng nói của Cơ Tử Đồng vang lên ở sau lưng, Lam Thiên Hữu nhàn nhạt nói: “Ta cũng không phải là sư phụ của ngươi.”

Cơ Tử Đồng kinh hô.

Lam Thiên Hữu phất tay áo đi xuống tế đàn, đi ra ngoài tổ địa.

Hắn đứng lặng ở trên mái hiên hắc phượng thét dài một tiếng, giương cánh đi theo phía sau hắn rời khỏi tổ địa.

Trừ cái này ra, hắn không mang đi bất cứ thứ gì.

Những ngày rời khỏi Cơ thị phiêu bạc bên ngoài, quả thật phong vũ phiêu diêu, nhưng là thắng ở tùy tâm sở dục.

Hắn đã tích cốc, cho nên cũng không còn nhiều thứ gì đó phiền não làm phiền như vậy.

Duy nhất làm hắn không thoải mái, chính là tổ địa bên kia không ngừng phái sát thủ tới.

Từ xưa chỉ có Cơ thị bọn họ không cần người, không có người không cần Cơ thị.

Lam Thiên Hữu ở trong tộc có uy tín cực cao, trước mặt mọi người phủi tay chạy lấy người, tự nhiên là làm đám người tộc nhân