*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Ý niệm không muốn Mặc Hàn xảy ra chuyện nối tiếp vang lên ở trong đầu tôi, lực lượng kia càng tới gần, lòng tôi càng kháng cự.
Đột nhiên, một ánh sáng đỏ nhu hòa phát ra từ chỗ ngầm sâu Hàn Uyên, xua tan lực lượng thần bí tấn công về phía chúng tôi kia.
Trong lồng ngực tôi có thứ gì đó đang run rẩy, phối hợp chặt chẽ với ánh sáng đỏ kia.
Ánh sáng đỏ như một mảnh vải đỏ quấn ở trên tay tôi, cảm nhận được tơ lụa, một đường trèo về phía trước, chui vào giữa mày tôi.
Tôi bỗng nhiên thấy Mặc Hàn.
Hắn đứng ở phía trên bờ Hàn Uyên, nhìn Hàn Uyên dưới chân sâu không thấy đáy như suy nghĩ gì đó.
“Ca, làm sao vậy?” Mặc Uyên không có hình dáng, nhảy nhót từ ngoài Hàn Uyên đi vào, đứng ở bên người Mặc Hàn.
“Không có việc gì.” Mặc Hàn lạnh nhạt nói.
Mặc Uyên cười khẽ: “Không có việc gì ngươi trở về Hàn Uyên làm gì? Lúc ngươi không nghĩ ra chuyện gì, mới có thể trở về. Nói đi, chuyện gì? Ta giúp ngươi phân tích.”
Mặc Hàn nghĩ chút, nói đúng sự thật: “Việc minh hậu, thật sự có quan trọng như vậy?”
Mặc Uyên cười nhạo: “Còn tưởng rằng ngươi nghĩ cái gì chứ! Hai chúng ta đều ở đây, minh hậu có cái gì quan trọng? Nhiều nhất, cũng chỉ có thể giúp chúng ta làm tay chân gì đó.”
“Ta cũng cho rằng như vậy, chỉ là, một khi đã như vậy, vì sao Lăng Trọng vẫn coi trọng vị trí minh hậu như vậy?” Mặc Hàn lại hỏi.
Nhắc tới Lăng Trọng, vẻ mặt Mặc Uyên khó chịu: “Lão gia hỏa kia lòng tham vô đáy! Minh hậu với chúng ta mà nói là không quan trọng gì, nhưng với những con quỷ đó mà nói, người nào không phải xua như xua vịt? Ngươi thú ai, lập ai làm hậu, vậy đại biểu cho ngươi ủng hộ người đó.”
“Ta không muốn ủng họ bất kì một nhà nào bọn họ.” Mặc Hàn biểu lộ tâm ý của mình.
“Ta cũng không muốn!” Vẻ mặt Mặc Uyên ghét bỏ.
Huynh đệ hai người trầm mặc một lát, Mặc Hàn như suy nghĩ gì đó mở miệng: “Nghe nói nhân gian có tình, ngườ có tình sẽ thành người nhà, tình, là thứ gì?”
Ánh mắt hắn rất nghi hoặc.
Mặc Uyên nở nụ cười trào phúng vài phần: “Cái này ta lại nghe một người sống nói qua, nói cái gì mà khiến lứa đôi nguyện thề tử sinh… Ca, ngươi ngẫm lại những tử hồn ở thẩm phán tư khóc lóc đập đất không muốn đầu thai đó, có ai không phải khốn khổ vì tình?”
Mặc Hàn rũ mắt, tinh tế suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt dần rõ ràng, lạnh nhạt nói: “Chỉ là thứ vô căn cứ.”
Mặc Uyên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cái này Mặc Hàn lại có chút không hiểu: “Ngươi cũng cảm thấy như vậy?”
“Đúng vậy, làm sao? Ta giống loại quỷ có tình này sao?” Mặc Uyên cảm thấy buồn cười.
Nhớ tới ngày tháng Mặc Uyên trêu hoa ghẹo nguyệt kia, Mặc Hàn hỏi: “Ngươi không phải lưu tình nơi chốn sao?”
“Gặp dịp thì chơi, tìm chút việc vui mà thôi, ca, ngươi muốn tìm nữ quỷ hay không? Dù sao còn chưa thành hôn, Lăng Tuyền Ki cũng không dám quản chuyện của ngươi.” Mặc Uyên cười xấu xa.
Mặc Hàn lườm hắn một cái: “Không cần.”
Lăng Tuyền Ki cũng được, nữ quỷ khác cũng thế, với Mặc Hàn mà nói, cũng không có ý vị gì đặc biệt.
Hắn không muốn quá thân cận với Lăng Tuyền Ki, cũng không muốn thân cận quá với nữ quỷ là nàng. Hắn không muốn cưới Lăng Tuyền Ki, cũng không muốn cưới nữ quỷ là nàng.
Chỉ là, nhìn Mặc Uyên đang đánh giá quạt xếp mới của mình, Mặc Hàn nhớ tới chuyện hồ đồ đáp ứng Lăng Trọng năm đó, vẫn có chút bất đắc dĩ.
Cưới thì cưới đi, Mặc Uyên không có việc gì thì tốt rồi.
Dù sao, hắn cũng sẽ không yêu ai.
Lòng hắn trước nay đều giống như giếng cổ không gợn song, nếu không phải năm đó Mặc Uyên bị tính lại kế thiếu chút nữa bị ăn luôn, Mặc Hàn thậm chí cũng không biết mình cũng sẽ có lúc tức giận.
Nhưng mà, tức giận qua đi, cũng lại không có cảm tình dư thừa.
Tử hồn Minh giới hoặc buồn hoặc vui, với hắn, đều là râu ria.
Hắn chỉ cần làm tốt Minh Vương chỉ trích là đủ rồi.
Mặc Uyên khẽ lay động quạt xếp của hắn, trong tay áo bỗng nhiên rơi xuống một khăn lụa, hắn thuận tay vớt lên.
“Đây là ai đưa ta?” Mặc Uyên nhìn khăn lụa kia như suy tư gì đó, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được là ai. Đơn giản trực tiếp cất vào trong túi không thèm nghĩ.
Mặc Hàn không rõ, Mặc Uyên cũng không thấy thích khăn lụa phấn nộn nộn kia nhiều, vì sao còn muốn giữ lại.
“Ca, ngươi nói, về sau chúng ta sẽ có quỷ yêu thích sao?” Mặc Uyên bỗng nhiên có chút phiền muộn hỏi.
“Ngươi thích ai?” Mặc Hàn hỏi.
Mặc Uyên có chút buồn rầu: “Hai ngày trước ta đi, nhìn trúng nữ quỷ mới chết không bao lâu, nhưng nàng lại chướng mắt ta!”
Nói xong lời cuối cùng, Mặc Uyên như ăn hỏa dược.
Mặc Hàn ngược lại vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có nữ quỷ sẽ từ chối Mặc Uyên, hỏi thêm một câu: “Vì sao?”
“Nàng nói nàng phải đợi vị hôn phu của nàng, ca, ta muốn đi hủy cầu Nại Hà! Không biết người sống hỗn trướng nào truyền ra lời đồn, nói cái gì mà gặp mặt trên cầu Nại Hà, kiếp sau còn có thể tái tục tiền duyên! Nữ quỷ kia tâm tâm niệm niệm chờ ở trên cầu!” Mặc Uyên kêu hận một tiếng.
Tuy Mặc Uyên hoa tâm chút, nhưng đạo đức cơ bản sẽ không quên, loại chuyện cường đoạt dân nữ và đoạt thê tử người ta này, hắn nhiều nhất chỉ phát hai câu bực tức như vậy mà thôi.
Hơn nữa, loại đào hoa thối nát này, từ trước đến nay hắn nhắc tới quần sẽ quên. Hiện tại có thể nhớ kỹ ba ngày, đã rất khó lường.
Mặc Hàn biết đức hạnh của đệ đệ mình, không nói cái gì.
Nếu hủy Cầu Nại Hà đi, vong hồn bờ bên kia sẽ không tới, minh vương còn phải đi giải quyết tốt hậu quả, Mặc Uyên giống lười này, mới không ngốc như vậy.
Trầm mặc nửa ngày, Mặc Uyên vẫn có chút không cam lòng mở miệng hỏi: “Ca, có phải chúng ta sẽ không có quỷ thích hay không?”
Mặc Hàn vốn định nói đúng vậy, nhưng nhìn Mặc Uyên cái dạng này, an ủi hắn một câu: “Đại khái đi.”
Bởi vì anh thích em là người sống, không phải quỷ.
Tôi nói ở trong lòng.
“Ta vẫn là muốn thử xem cảm giác có một người thích là cái gì… Đại khái, sẽ không nhàm chán như vậy đi…” Mặc Uyên nói, nhìn không ra hắn cũng có lúc tiểu nam sinh như vậy.
Mặc Hàn không nói cái gì, hắn cảm thấy, có lẽ Mặc Uyên sẽ có, hắn lại sẽ không.
“Ca, ngươi thì sao? Có nghĩ tới hay không, về sau mình sẽ thích người thế nào?” Mặc Uyên hỏi: “Ngươi hẳn là sẽ không thích loại đại tiểu thư kiêu căng Lăng Tuyền Ki này. Vậy ngươi là thích loại người dịu dàng, hay là hoạt bát hiếu động? Ta đều rất thích…”
Quỷ hoa tâm!
Mặc Hàn của nhà chúng tôi chỉ thích tôi!
Haiz, đây hình như là chuyện thật nhiều thật nhiều năm trước, vì sao tôi có thể nhìn thấy?
Tôi kinh ngạc một chút, nhiều hơn còn lại là chờ mong Mặc Hàn trả lời.
Người yêu lý tưởng của Mặc Hàn sẽ là bộ dáng gì đây?
Tôi biết tôi còn là có chút tùy hứng, đặc biệt là Mặc Hàn còn vẫn luôn sủng tôi, phải sửa lại! Sửa theo Mặc Hàn thích!
Ai ngờ, Mặc Hàn lại nói: “Không thích gì.”
Mặc Uyên có chút thất vọng, Mặc Hàn giải thích nói: “Ta nhận lời Lăng Trọng lập Lăng Tuyền Ki làm hậu, sẽ không thích quỷ.”
Mặc Uyên áy náy: “Ca, thực xin lỗi…”
“Không có việc gì, chỉ là vị trí minh hậu mà thôi, ta cũng không cần.” Mặc Hàn trấn an nói.
Trầm mặc một lát, Mặc Uyên lại nói: “Vậy ngươi ngẫm lại đi, thích quỷ nên là như thế nào? Ta lưu tâm cho ngươi, vạn nhất có tâm ý với ngươi, cho dù là thành hôn, ngươi cũng có thể mang về Minh Cung làm sủng thiếp!”
Gia hỏa Mặc Uyên này sẽ dạy hư Mặc Hàn của nhà chúng tôi!
“Không cần.” Mặc Hàn tâm như nước lặng.
Mặc Uyên truy vấn vài lần, đều không có được trả lời, uể oải rời đi.
Tôi nhìn ra được, lúc này Mặc Hàn thật sự không ôm bất kì hy vọng gì với tương lai.
Bỗng nhiên chợt đau lòng cho hắn, quỷ khí nhàn nhạt ở Hàn Uyên di động ở bên chân Mặc Hàn, một mình hắn đứng sừng sững một hồi lâu, mới xoay người rời đi.
Khóe mắt hắn xẹt qua Hàn Uyên, trong lúc vô tình nhìn thấy một ánh sáng đỏ, dưới kinh ngạc, lập tức phân ra một tia quỷ khí đi xem xét.
Không trong chốc lát, một tia sáng màu đỏ đã bị hắn kéo lên từ bên trong.
Đó là một đồ vật hình dáng nước mắt, còn không to bằng ngón tay út của tôi, lại đỏ như máu.
Mặc Hàn lập tức nhíu mày lại.
Quả nhiên Hàn Uyên có đồ vật khác!
Quỷ khí Mặc Hàn muốn xâm nhập vào trong giọt nước mắt màu đỏ này, lại đều bị văng ra. Mặc Hàn lại muốn thử dùng quỷ khí hóa tan đồ vật kia.
Nước mắt đỏ đông cứng hòa tan ở trên tay hắn, nhiễm tay hắn đầy, thậm chí lòng bàn tay hắn đều bỏng rát.
Mặc Hàn nhanh chóng hất hết những vết máu đó từ trên tay mình, máu đỏ tươi vẩy một đường ngẫu nhiên ở không trung, một khuôn mặt người chợt lóe ở trong đó.
Tôi ngạc nhiên.
Đó chính là mặt của tôi ……
Mặc Hàn hiển nhiên cũng thấy gương mặt kia, cũng kinh ngạc một chút.
Giọt máu li ti lại ngưng tụ thành nước mắt lần nữa ở không trung, tự động bay trở về tới lòng bàn tay Mặc Hàn, lần này, lại không làm tay hắn bỏng rát.
Quanh người của tôi truyền đến cảm giác lạnh lẽo rất thoải mái, như được Mặc Hàn ôm vậy.
Mặc Hàn khó hiểu nhìn chăm chú nước mắt đỏ trong tay, cũng không có động tác tiếp theo.
Hiện tại tôi là lấy góc nhìn của người thứ ba quan sát tất cả ở đây, nhưng trong đầu lại dần truyền đến một hình ảnh khác.
Nơi