Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 185: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lăng Trọng cầm đầu nghe vậy chợt chấn động.

Ông ta nhìn Mặc Uyên, dù thế nào cũng không thể tưởng được trong miệng một tiểu hài tử có thể nói ra lời như vậy.

Đương nhiên, càng nhiều lại là ông ta khiếp sợ uy áp Mặc Uyên phát ra hơn.

Ông ta đã ở gần U Minh Cảnh đợi vài ngày, uy áp như vậy mà nói như có như không từ bên trong phát ra, làm ông ta quen thuộc không thể quen thuộc hơn.

Nhìn hài tử trước mắt chỉ mới đến đầu gối mình, dù Lăng Trọng không muốn tin tưởng, cũng không thể không hỏi thêm một câu: “Xin hỏi chính là Minh Vương đại nhân?”

Mặc Uyên gật đầu: “Là bổn tọa, chuyện gì?” Hắn không chút để ý hỏi.

Lăng Trọng và tâm phúc bên người nhìn nhau vài lần, hơi hành lễ với Mặc Uyên, có lệ một chút.

”Thuộc hạ Lăng Trọng và chúng bộ Lăng gia, cung nghênh Minh Vương!

Mặc Uyên liếc ông ta một cái không nói gì, Lăng Trọng ngẩng đầu lên, trùng hợp Mặc Hàn cũng xuất hiện ở trong tầm mắt ông ta.

Nhìn tiểu hài tử mặc trang phục giống Mặc Uyên này, khí thế lại sắc bén hơn đứa bé trước, Lăng Trọng lại chấn kinh lần nữa: “Đây…”

Ông ta còn chưa phản ứng lại, Mặc Uyên đã lên trước chào hỏi Mặc Hàn: “Ca, con quỷ này nói ông ta tới cung nghênh chúng ta.”

Mặc Hàn lạnh nhạt nhìn Lăng Trọng, chỉ là ánh mắt kia khiến cho Lăng Trọng không tự giác lui về phía sau một bước.

“Minh…… Minh Vương đại nhân?” Ông ta kinh ngạc nhìn Mặc Hàn.

Mặc Hàn hơi gật đầu: “Là bổn tọa.” Hai huynh đệ nói ra lời đều giống nhau như đúc.

Lăng Trọng không tin tưởng lại nhìn về phía Mặc Uyên lần nữa, ông ta vốn cho rằng Minh Vương mới xuất thế sẽ khó giải quyết tương đối lớn, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới, Minh Vương còn ở vào thời còn nhỏ, một lần còn ra tới hai người.

Mặc Hàn đứng ở trước mặt rất nhiều lão quỷ, tuy bởi vì vấn đề thân cao không thể không ngước nhìn bọn họ, nhưng ai cũng không dám nhìn thẳng hắn.

Mặc Uyên đối lập với an tĩnh rõ ràng hắn hình thành.

Hắn tò mò đi ở giữa nhóm lão quỷ này, trong chốc lát sờ cốt mã người kéo xe kia, trong chốc lát giật nhẹ váy nữ quỷ xếp hàng bên trong, cái gì cũng đều là vẻ mặt tò mò.

Lăng Trọng nhìn một màn này, khóe miệng không tự giác cong lên một nụ cười, trịnh trọng nói với Mặc Hàn: “Thuộc hạ biết được Minh Vương xuất thế, đặc biệt tới đón tiếp hai vị đại nhân!”

Mặc Hàn nhìn ông ta nhìn như cung kính cúi đầu, luôn có chút không thoải mái.

Mặc Uyên lại không dè dặt ông ta, nghe vậy, lại điệp ảnh tới bên cạnh Lăng Trọng: “Ngươi tới đón chúng ta đi Minh Cung sao?”

Nếu không sao tôi nói người này là em trai ngốc chứ!

Sở dĩ hắn và Mặc Hàn sinh ra, chính là vì suy yếu thực lực của những lão quỷ thế gia Lăng Trọng này. Thế gia diệt bọn họ còn không kịp, sao còn sẽ êm đẹp bày ra đại trận tới đón tiếp bọn họ!

Thấy Mặc Uyên như vậy, ý cười đáy mắt càng sâu.

Biểu hiện ông ta bày ra một vẻ mặt cung khiêm, chắp tay nói với Mặc Uyên: “Đúng vậy, thuộc hạ tới đón tiếp hai vị đại nhân, chỉ là, Minh Cung mới dâng lên từ bên trong Minh Hà, hai vị đại nhân không bằng trước di giá đến Lăng gia ta, cũng để cho lão thần khoản đãi hai vị đại nhân thật tốt.

Vẻ mặt Mặc Uyên không sao cả, nhìn về phía Mặc Hàn: “Ca, ngươi cảm thấy sao?”

Mặc Hàn theo thứ tự nhìn các lão quỷ nơi này, mỗi một người tâm tư đều không đơn thuần. Hắn và Mặc Uyên mới xuất thế, trực tiếp vào ở Minh Cung ngăn cách với thế nhân, chi bằng thừa dịp cơ hội này hiểu biết Minh giới nhiều hơn thì tốt hơn.

Mặc Hàn gật đầu đồng ý.

Mặc Uyên hùng dũng oai vệ ra lệnh với Lăng Trọng: “Dẫn đường!”

Lăng Trọng tâm lại không tình nguyện, cũng cười tủm tỉm đồng ý.

Ông ta dẫn Mặc Hàn và Mặc Uyên đi đến nhuyễn kiệu đã sớm chuẩn bị tốt, các lão quỷ đến với ông ta đều rối rít bị uy áp minh vương của Mặc Hàn và Mặc Uyên làm kinh sợ, khiếp đảm lui sang một bên.

Nhưng mà, lại chỉ có nhuyễn kiệu trên đỉnh đầu.

Lăng Trọng vạn phần khó xử cáo tội với hai Minh Vương chưa lớn: “Xin Minh Vương đại nhân thứ tội! Lão thần không nghĩ tới u minh nhân từ, lại một lần ban cho chúng ta hai vị Minh Vương đại nhân! Cho nên chỉ chuẩn bị một nhuyễn kiệu… Thật là… Thật là đáng chết!”

Ông ta nói xong nhìn về phía Mặc Uyên, hiển nhiên, lão quỷ chỉ công với tâm kế này, đã nhìn ra Mặc Uyên dễ khống chế hơn Mặc Hàn nhiều.

Cũng nhìn ra manh mối, Mặc Uyên vì Mặc Hàn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Mặc Uyên ngây ngốc không hiểu ý tứ Lăng Trọng hy vọng hắn và Mặc Hàn tranh quyền. Chỉ là dựa theo tò mò của mình vào nhuyễn kiệu trước Mặc Hàn một bước.

Nhuyễn kiệu này là chuẩn bị cho người lớn, cơ thể nho nhỏ của hắn đi vào ngồi xuống, còn để lại một không gian thật lớn.

“Ca, rất thoải mái!” Mặc Uyên cười nói: “Ngươi cũng mau vào đi!”

Lăng Trọng vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Mặc Hàn, thấy vẻ mặt của hắn vẫn như thường, không khỏi càng thêm kiêng kị.

Thấy Mặc Hàn thật lâu không đi vào, Mặc Uyên ngồi ở bên trong bảy rẽ tám ngã nhàm chán nhô đầu ra, kéo Mặc Hàn vào.

“Ca, những con quỷ đó còn rất có tâm sao!” Hắn cảm khái nói như ông cụ non.

Mặc Hàn nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không nói gì.

Đang muốn khởi kiệu, bỗng nhiên lại có thêm thật nhiều lão quỷ tu vi cao thâm xuất hiện.

Bọn họ vây quanh Lăng Trọng cực kỳ quen thuộc thành vòng tròn, ngăn cản đường đi của Lăng Trọng.

“Lăng gia chủ, muốn đi?” Quỷ cầm đầu đối phương châm chọc cười hỏi.

Ánh mắt Lăng Trọng không tự giác nhìn nhuyễn kiệu, xuyên qua khe hở vải mỏng, ông ta nhìn thấy hai vị tiểu Minh Vương ngồi ở bên trong.

Vẻ mặt của Mặc Hàn lạnh nhạt nhìn phía trước, như sẽ không xúc động vì bất kì chuyện gì. Mà Mặc Uyên, lại đang dựa vào bên cửa sổ, đánh giá thế giới bên ngoài.

Ông ta âm thầm cười, khó xử chắp tay nói với tiểu quỷ trong nhuyễn kiệu: “Minh Vương đại nhân, quỷ Ngu gia tới.”

“Ngu gia là ai?” Mặc Uyên tò mò hỏi.

“Ngu gia cũng là một đại thế gia Minh giới, thực lực của bọn họ ngang ngược, ở Minh giới muốn làm gì thì làm, thậm chí còn phát ngôn bừa bãi…” Ông ta nói, giọng nói sợ hãi cúi xuống.

Dẫn tới Mặc Uyên càng thêm tò mò: “Còn phát ngôn bừa bãi cái gì?”

“Lão thần không dám nói.” Lăng Trọng này hiển nhiên là làm kỹ nữ tạp còn muốn lập đền thờ.

Mặc Uyên thúc giục nói: “Mau nói!”

Lúc này tính tình của hắn còn có chút suốt ruột, còn mang theo một tia tùy hứng của tiểu hài tử. Một tia không vui, khi nói chuyện đã mang theo vài phần uy áp Minh Vương, khiến Lăng Trọng và chư quỷ ở đây đều khiếp sợ.

“Đại nhân tha mạng… Tha mạng! Đều là Ngu An Hoa nói!”

“Ông ta nói cái gì?” Rốt cuộc Mặc Hàn cũng mở miệng.

Lăng Trọng biết cừu hận kéo đến không sai biệt lắm, đúng sự thật nói: “Nghe nói Minh Vương giáng thế, chúng ta miễn bàn cao hứng cỡ nào! Cuối cùng là có quỷ làm chủ cho chúng ta! Nhưng… Nhưng, ai biết Ngu An Hoa ông ta lại nói, Minh Vương muốn dựa vào thực lực! Mà ông ta là người mạnh nhất Minh giới, ông ta mới hẳn là Minh Vương…”

Hắn học ra dáng ra hình, cuối cùng như là bởi vì sợ hãi mà hạ thấp giọng.

Mặc Hàn giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cảm xúc không có gì dao động.

Mặc Uyên lại không nhịn được, lập tức nhảy lên trên đệm mềm ngồi dưới người, chất vấn nói với Lăng Trọng: “Ông ta nói ông ta mới là Minh Vương? Ngu An Hoa là con quỷ nào? Để hắn lăn lại đây!” Uy áp che trời lấp đất tỏa ra.

“Vâng!” Lăng Trọng vui mừng lên tiếng, phân phó tâm phúc bên người: “Đi Ngu gia kia truyền lời, Minh Vương tuyên Ngu An Hoa yết kiến!”

Tâm phúc lĩnh mệnh đi, không trong chốc lát, một quỷ trung niên hơn bốn mươi tuổi thoạt nhìn không khác Lăng Trọng lắm, mặc khôi giáp đi theo tới.

Hiển nhiên ông ta vừa mới lĩnh hội qua uy áp của Mặc Uyên, hiện tại sắc mặt không được tốt.

“Đại nhân, vị này chính là gia chủ Ngu gia.” Lăng Trọng giải thích với nhuyễn kiệu nói.

Mặc Uyên nhảy ra, Ngu An Hoa còn chưa gặp qua hắn, thấy là một tiểu hài tử, cảm thấy Minh Vương chân chính khẳng định còn ở bên trong nhuyễn kiệu, khinh miệt nhìn Mặc Uyên, không những không nói với hắn lời gì, còn đi đến gần Lăng Trọng.

“Lão Lăng, thật không phúc hậu, một con quỷ lén lút gạt mọi người chúng ta tới nghênh đón Minh Vương đại nhân! Hiện tại còn không mau dẫn ta gặp Minh Vương đại nhân!”

Lăng Trọng chơi xấu, không nói với ông ta thân phận của Mặc Uyên, quỷ quyệt cười.

Mặc Uyên bị làm lơ rất tức giận, uy áp lập tức càng nặng: “Lão quỷ, ngươi mù sao! Bổn tọa ở trước mặt ngươi nhìn không thấy sao!”

Lúc này Ngu An Hoa mới nhận ra, uy áp khiến ông ta sợ hãi kia, không phải phát ra từ bên trong nhuyễn kiệu, mà là uy áp của tiểu quỷ trước mắt này.

“Ngươi… Ngươi…”

“Ngu An Hoa to gan, lại dám gọi thẳng chữ ‘ ngươi ’ với Minh Vương đại nhân! Nhìn thấy Minh Vương đại nhân, còn không hành lễ!” Lăng Trọng cáo mượn oai hùm.

Lúc này Ngu An Hoa mới hiểu được, lời nói vừa rồi của lão kia hiển nhiên là vì ở trước mặt Minh Vương đánh Lăng Trọng vào hàng ngũ tiểu nhân, lại không nghĩ rằng bị Lăng Trọng tương kế tựu kế tính kế.

Cắn một ngụm, kêu hận với Lăng Trọng, Ngu An Hoa hành lễ với Mặc Uyên: “Lão thần Ngu An Hoa, gặp qua Minh Vương đại nhân!”

“Hừ!” Mặc Uyên hừ lạnh một tiếng, không có tâm cơ gì trực tiếp hỏi: “Nghe nói ngươi muốn làm Minh Vương?”

Cho dù trong lòng thật sự là nghĩ như vậy, lúc này Ngu An Hoa làm sao dám nói ra, thân ở trong U Minh Cảnh, phía sau chính là Hàn Uyên, hơi vô ý chính là tan thành mây khói.

“Lão thần không dám!” Ông ta sợ hãi nói.

Lúc này Mặc Hàn cũng từ nhuyễn kiệu đi ra, Ngu An Hoa càng thêm sợ hãi, thực lực của Mặc Uyên khiến cho ông ta cảm thấy hoảng hốt, hiện tại lại có thêm một người nữa.

“Lăng Trọng nói, ngươi muốn làm Minh Vương.” Mặc Hàn khẽ nói một câu, ném nồi từ trên lưng Mặc Uyên lên trên người Lăng Trọng.

Trong lúc nhất thời, tôi nhìn thấy Ngu An Hoa hận Lăng Trọng càng sâu.

Ông ta vội vàng giải thích tẩy trắng cho chính mình, còn thuận tay vu hãm Lăng Trọng một phen, cuối cùng nói với Mặc Hàn và Mặc Uyên: “Lão thần nghe nói Minh Vương xuất thế, chuẩn bị hương nến tế phẩm tốt nhất ở dinh thự riêng, vẫn xin hai vị Minh Vương đại nhân nể mặt…”

“Không cần!” Mặc Uyên tức giận nói, hiển nhiên hắn đã rất không thích Ngu gia: “Chúng ta không ăn nhang đèn tế phẩm!”

“Vậy không biết đại nhân thích cái gì?” Ngu An Hoa lấy lòng hỏi.

Mặc Uyên nghĩ chút, ngáp một cái, lẩm bẩm: “Buồn ngủ quá…” Hắn xoa đôi mắt: “Có phải ngươi tên là Lăng Trọng hay không? Ngươi không phải nói đi nhà ngươi sao? Sao còn không đi!”

Hắn xoay người bò lên trên đệm mềm nhuyễn kiệu, nằm sấp xuống đi ngủ.

Mặc Hàn nhìn đỉnh núi cách đó không xa, liên miên không dứt đội quân thế gia mới xuất hiện, đều nhìn hết một cái, xoay người đi vào nhuyễn kiệu, ngồi xuống bên người Mặc Uyên.

Uy áp nhàn nhạt của hai tiểu quỷ như có như không quanh quẩn ở trên người mỗi một con quỷ khi đi ngang qua, nơi đi qua, thần hồn nát thần tính.

Quỷ bình thường là không cần giấc ngủ, Mặc Uyên thích ngủ lại hiếm thấy.

Phủ đệ Lăng gia đông đảo, Lăng Trọng vốn định tách nơi an bài Mặc Hàn và Mặc Uyên ra, tiện ly gián bọn họ, lại không ngờ Mặc Uyên ôm gối đầu trực tiếp ngủ tới trên giường ca hắn.

Mặc Hàn cũng không cần ngủ, chẳng qua thường xuyên đả tọa muốn tu luyện.

Thông thường lúc Mặc Uyên ôm gối đầu ngủ, hắn sẽ ngồi ở bên cạnh điều tức.

Cũng không biết là sau khi vào ở Lăng gia bao nhiêu ngày, một ngày buổi tối, Mặc Uyên mới vừa rời giường, đã nhìn thấy một tiểu quỷ khác lén lút trốn tránh ở cửa sân của bọn họ.

Mấy ngày này, bọn họ đã gặp qua không ít đầu lĩnh thế gia Minh giới.

Những gia chủ đó, thấy Minh Vương xuất thế chỉ là hai hài tử, một đứa trầm tư ít lời, một đứa ngốc đầu ngốc não, đều nổi lên lòng khinh miệt.

Đặc biệt là Lăng Trọng, cảm thấy hai hài tử không có tâm cơ gì, ngay cả đạo lý đối nhân xử thế cơ bản là gì cũng đều không hiểu, cũng chỉ là pháp lực hơi mạnh một chút mà thôi.

Ngay cả pháp lực cường đại này, ông ta cũng nổi lên lòng mơ ước.

Quỷ khác với cũng tò mò Minh Vương, lại không một ai dám trắng trợn táo bạo tới tiểu viện Minh Vương rình coi như vậy.

Mặc Uyên tò mò đi qua, đã nhìn thấy một tiểu nữ hài cao hơn hắn một chút trốn ở một bên dò đầu vào bên trong.

Mặc Uyên chợt xấu xa, dùng một đạo quỷ khí cuốn tiểu nữ hài ra, làm nàng như chó gặm bùn.

“Ngươi thật to gan.” Tiểu nữ hài lập tức từ trên mặt đất nhảy dựng lên, chỉ vào Mặc Uyên muốn mắng, lại bởi vì nhận ra thân phận của Mặc Uyên, lại ép nuốt toàn bộ lời trong miệng xuống.

“Minh Vương đại nhân…”

Mặc Uyên rất vừa lòng với tính tình biết sai có thể sửa này của nàng, không phát tác tiểu tính tình của mình, hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ta tên là Lăng Tuyền Ki.” Lăng Tuyền Ki tuổi nhỏ lớn lên cũng rất đáng yêu, nàng vừa nói, còn vừa thăm dò vào bên trong.

Hiển nhiên, mục đích của nàng là Mặc Hàn, không phải Mặc Uyên.

“Ngươi tới làm gì?” Mặc Uyên lại hỏi.

“Phụ thân ta để cho ta tới.” Lăng Tuyền Ki đúng sự thật nói: “Ông nói để ta thân cận với hai vị Minh Vương, có thể chơi với nhau! Đúng rồi, ngươi và ta chơi chung được không?”

Cảm giác Lăng Trọng nhanh bị nữ nhi của ông ta bán…

Mặc Uyên ghét bỏ nhìn Lăng Tuyền Ki: “Không cần! Bổn tọa không chơi với tiểu hài tử!”

“Ngươi cũng là tiểu hài tử.” Lăng Tuyền Ki nói.

“Bổn tọa là Minh Vương!” Mặc Uyên cường thế tuyên bố.

“Minh Vương chính là tiểu hài tử!” Lăng Tuyền Ki thầm nói.

“Không phải!”

“Phải!”

……

Vì sao tôi phải xem hai tiểu hài tử cãi nhau?

Đang phun tào, cửa phía sau Mặc Uyên bị mở ra, tôi nhìn thấy Mặc Hàn từ bên trong đi ra, đang muốn qua đi, ý thức lại bị cái gì đó từ nơi này kéo ra ngoài.

Một cái hoảng hốt, sau khi tôi đã chạy đến Mặc Hàn trưởng thành đang nhìn tôi.

“Mộ Nhi?” Hắn gọi tôi một tiếng, làm tôi ý thức được tôi đây là về tới bên trong hiện thực.

“Anh kéo em về sao?” Tôi vội hỏi, thấy Mặc Hàn gật đầu, bất mãn nói: “Anh kéo em trở về làm gì! Em đang xem chuyện xảy ra khi anh còn nhỏ mà!”

Mặc Hàn hơi kinh ngạc: “Nàng thấy được ký ức của ta?”

Hình ảnh tôi vừa mới nhìn thấy, đều là ở góc độ người thứ ba nhìn thấy, còn có thể ở bên trong chính mình điều tiết thị giác, hẳn là không phải ký ức của ai: “Em cũng không rõ ràng lắm…”

Tôi miêu tả hình ảnh mình nhìn thấy cho Mặc Hàn, hắn nghe xong, thật là bất đắc dĩ: “Là Hàn Uyên cho nàng xem ký ức.”

Mẹ chồng cho tôi nhìn chuyện khi còn nhỏ của chồng làm gì?

Tôi khó hiểu, Mặc Hàn cũng không rõ: “Ta thấy nàng vừa mới ngủ quá sâu, còn tưởng rằng là thương thế hồn phách quá nặng. Chỉ là, hồn phách của nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục, vẫn là không thích hợp nhận ký ức xa xăm như vậy, nàng muốn biết cái gì, ta nói cho nàng.”

Tôi đều muốn biết toàn bộ chuyện khi còn nhỏ của Mặc Hàn!

Nhìn hắn, tôi nhớ tới bộ dáng ông cụ non xụ mặt khi hắn còn nhỏ, buồn cười, ôm lấy hắn: “Mặc Hàn, khi anh còn nhỏ thật sự thật đáng yêu! Đáng yêu giống bảo bảo vậy!”

“Mộ Nhi đáng yêu nhất.” Hắn ôm tôi, lại bắt đầu nói lời âu yếm tôi thích nghe.

“Chuyện khi còn nhỏ, anh đều còn nhớ rõ sao?” Tôi hỏi.

Mặc Hàn cẩn thận nhớ lại một chút, cẩn thận nói: “Phần lớn đều nhớ rõ, không có chuyện gì thú vị, nếu nàng muốn nghe, hôm nào ta nói cho nàng nghe.”

“Vâng!” Tôi gật đầu, không biết làm sao, nhớ tới đoạn ký ức đã mất kia của Mặc Hàn, có chút mất mát.

“Than thở cái gì?” Mặc Hàn quan tâm hỏi.

Tôi nghĩ chút, đúng sự thật hỏi: “Mặc Hàn… Ký ức châu sự, có biện pháp không?”

“Hiện tại tu vi của ta có đột phá không nhỏ, có lẽ có thể thử lại.” Hắn nói.

Tôi lấy Ký Ức Châu từ mặc ngọc ra, nhìn mặc ngọc đã đầy vết nứt, càng thêm đau lòng.

Mặc Hàn hôn tôi một cái, trấn an nói: “Có thể sửa lại, sau khi trở lại Minh Cung, ta sẽ luyện chế mặc ngọc lại một lần nữa.”

“Ừ.” Tôi đưa Ký Ức Châu cho Mặc Hàn, hắn mới tiếp được, ánh sáng xanh chợt chiếu sáng Hàn Uyên, chói đến tôi không mở mắt ra được.

Mặc Hàn nhanh thay tôi che khuất mắt, tôi cảm nhận được một cổ pháp lực nổ mạnh ở trong Ký Ức Châu, sau đó xông mạnh tới Mặc Hàn.

Tôi lập tức muốn né tránh Mặc Hàn, hắn lại ôm chặt lấy thân thể của tôi không cho tôi động, tùy ý đạo pháp lực kia đánh trúng giữa mày hắn.

Ánh sáng xanh dần biến mất, Mặc Hàn ôm tôi lại trước sau không thả lỏng.

Tôi mở mắt ra, thấy hắn đang nhắm chặt mắt, giữa mày hắn lóe ánh sáng xanh, hiển nhiên là pháp lực dũng mãnh vừa truyền vào giữa mày hắn kia còn chưa bị hắn hấp thu hoàn toàn.

Tôi không dám lộn xộn, vẫn duy