*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Bạch Diễm đã sớm ngồi xổm chờ ở bên cạnh, nướng thịt thỏ xong, Tề Thiên bẻ cho hắn chân thỏ.
“Dùng quỷ khí bao tay nhận tiếp.” Mặc Hàn thấy nhi tử duỗi tay ra muốn nhận, nhắc nhở một câu.
Bạch Diễm gật đầu làm theo, chân thỏ nóng bỏng ở trong tay hắn kia, một chút cũng chưa tổn thương hắn.
Hắn vui vẻ cắn một miếng, nhai hai cái, ý cười xán lạn trên mặt bỗng nhiên cứng lại.
“Phi!” Hắn phun toàn bộ thịt thỏ trong miệng ra, lập tức nhăn khuôn mặt nhỏ lại: “Thỏ đáng yêu như vậy, sao ngươi lại có thể thiêu khó ăn như vậy!”
“Ta làm sao có thể khó ăn!” Tề Thiên không tin, chính mình bẻ một chân thỏ khác, cắn một miếng, ăn ngon: “Không phải ăn khá ngon sao!”
“Không thể ăn!” Bạch Diễm ghét bỏ phản bác, thất vọng nhìn chân thỏ trên tay mình.
Tiểu bạch thu nhỏ ngồi ở phía sau hắn, cái đuôi lắc không ngừng, Bạch Diễm duỗi tay ném chân thỏ cho nó: “Tiểu Bạch, ngươi ăn đi!”
Tiểu Bạch tiếp nhận, ăn hai miếng, há miệng ra, chân thỏ nướng sáng bóng rơi xuống đất. Nó không những không đi nhặt, còn ghét bỏ vòng tới bên Bạch Diễm ngồi xuống.
Nếu ngay cả Tiểu Bạch đều cảm thấy khó ăn, vậy thật sự khẳng định là khó có thể nuốt xuống.
Nhìn bộ dáng Tề Thiên ăn vui rạo rực kia, tôi không nhịn được tò mò hắn là chưa từng ăn qua thứ ngon, hay là khẩu vị độc đáo.
Tôi lau tay cho Bạch Diễm, Tề Thiên không hài lòng nói: “Hai người các ngươi, có người đã dạy các ngươi, phải tôn trọng thành quả lao động của người khác hay không?”
“Nhưng rất khó ăn! Ngươi xem, ngay cả chó của nhà chúng ta đều không ăn! Làm còn kém xa với mẹ ta!” Bạch Diễm nói, đoán chừng lần đầu tiên hắn thấy Tề Thiên ăn đã nhớ thương, chân tướng lại như vậy, tâm lý chênh lệch quá lớn.
Tề Thiên cắt một tiếng: “Người sống có thể có cái gì ăn ngon? Mỗi lần tế trời đều là chút dạng này, ta đều không nhận tế phẩm.”
Trước kia bà nội từng chủ trì nghi thức tế trời ở trong thôn, tôi nhớ rõ tế phẩm chính là tam sinh (ba loại gia súc dùng để cúng tế), hình như là ngựa, bò, dê.
Thì ra đều là cho hắn ăn…
Đang nghĩ tới việc này, Tề Thiên lại lải nhải: “Người sống cũng không biết đam mê cái gì, tế phẩm mỗi lần tế thiên hoặc là sống, hoặc là nửa chín. Đồng Đồng, cái gọi là muối ngươi vừa mới cho ta kia, thật không tệ, trách không được mấy trăm năm trước buôn bán muối lậu có thể kiếm nhiều như vậy, ăn thật ngon!”
Tôi có thể cơ bản xác định hắn là bởi vì chưa ăn qua đồ ngon, mới yêu sâu sắc với thịt thỏ nướng kia.
Tề Thiên đáng thương …
Tôi lấy một bọc đồ ăn vặt mề vịt đóng gói hút chân không lớn từ mặc ngọc ra, Bạch Diễm vui mừng tiếp nhận, cho tiểu bạch một cái.
Một người một chó vui sướng ăn, Tề Thiên ngửi mùi cũng đã đi tới.
Hắn nhìn chằm chằm đồ ăn vặt trong lòng Bạch Diễm, đôi mắt đều sáng lên, nhưng lại không muốn mất mặt mở miệng muốn ăn với Bạch Diễm, chỉ có thể nói bóng nói gió: “Tiểu Bạch Diễm, đây là cái gì vậy?”
“Là mề vịt, ăn rất ngon!” Bạch Diễm ăn xong một cái lại xé rách cái thứ hai.
Tề Thiên nuốt nước miếng, lại hỏi: “Hương vị gì?”
Bạch Diễm tự hỏi, cố gắng hình dung: “Mặn mặn, thịt thịt, giòn giòn…”
Tề Thiên lại nuốt nước miếng, thấy Bạch Diễm ăn xong cái thứ nhất lại ném một cái cho Tiểu Bạch, cười gượng nói: “Tiểu Bạch Diễm, ngươi đối xử với chó nhà các ngươi thật tốt…”
“Đó là đương nhiên rồi, tiểu bạch cũng tốt với ta!” Bạch Diễm cười nói.
“Ta đối với ngươi tốt không?” Tề Thiên lập tức hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Bạch Diễm nhíu lại: “Không tốt!”
“Nơi nào không tốt! Ta vì cứu ngươi, đều không tiếc đại chiến bảy ngày bảy đêm với phụ thân ngươi! Không tiếc bị Minh giới đuổi giết! Không tiếc đối nghịch với lão nhân Hồng Hoang kia!”
“Chính là không tốt! Ngươi làm ba mẹ lo lắng, không tốt!” Bạch Diễm quật cường nói.
Tề Thiên khóc không ra nước mắt, nhìn về phía tôi và Mặc Hàn, chúng tôi làm bộ đều xem không hiểu.
Mặc Hàn còn không quên bổ đao: “Mộ Nhi, còn đồ ăn vặt cho hài tử không?”
“Có, nhiều lắm!” Tôi cười nói.
Tề Thiên lại lập tức nhảy tới bên người chúng tôi: “Lãnh Mặc Hàn, chúng ta làm bằng hữu nhiều năm như vậy, thật vất vả mới hóa hình, Tương Tiên Hà Thái Cấp có phải hay không? Ngươi xuất thế sớm hơn ta nhiều vạn năm như vậy, sẽ làm hết lễ nghĩa của chủ nhà phải không?”
“Bổn tọa muốn nuôi hài tử, không rảnh làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.” Mặc Hàn gian trá nói.
Tôi không nhịn nổi, không phúc hậu bật cười, nhìn bộ dáng đáng thương kia của Tề Thiên, vẫn không đành lòng, cho hắn bao que cay.
Tề Thiên lập tức tiếp nhận ăn, trên mặt yêu nghiệt kia đều là vẻ hạnh phúc.
Quả thật mất mặt.
“Nói mà, nhiều năm như vậy, tôi cũng gặp qua có người cống đồ ăn vặt làm cống phẩm, hơn nữa đều là đồ ăn vặt không tồi, anh sao còn như vậy… Như vậy…” Ta cũng không biết nên tìm từ gì thích hợp để hình dung bộ dáng ác quỷ hiện tại này của Tề Thiên.
“Ta không nhận tế phẩm đã lâu, đều là không thể ăn! Lại nói tiếp… Như năm gần đây là có người từng đưa cho ta cống phẩm như vậy, ta cho rằng cũng không thể ăn…” Tề Thiên lộ ra một vẻ mặt vô cùng đau lòng và hối hận.
Tôi và Mặc Hàn cạn lời nhìn nhau một cái.
Bạch Diễm ăn uống no đủ, chúng tôi tiếp tục đi đến thành trấn gần nhất, Tề Thiên cũng vẫn luôn đi theo chúng tôi.
Sau khi Lam Thiên Hữu chết, hắn liên hệ với thế gian này nhiều nhất là Mặc Hàn.
Huống chi, hắn còn muốn hợp tác xử lý Hồng Hoang với chúng tôi.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, hắn coi trọng đồ ăn vặt trên người tôi, đi hai bước, sẽ hỏi một tiếng như vậy: “Đồng Đồng, ta thấy Bạch Diễm đói bụng.”
Bạch Diễm vẻ mặt mê mang: “Ta không đói bụng…”
Ha hả, trời ngu ngốc.
Nhớ tới Lam Thiên Hữu, tôi lại nghĩ tới hắn vì cứu tôi mà chết, có chút khổ sở.
“Nhiều năm như vậy, sao anh lại luôn che chở cho Lam tổng?” Tôi hỏi Tề Thiên.
Nhắc tới hắn, Tề Thiên cũng có chút cảm khái: “Bởi vì tiểu tử kia ngốc.” Hắn không thể nề hà cười khẽ một tiếng: “Chưa thấy qua loại tiểu tử ngốc này, biết rõ là bị lợi dụng, còn cam tâm tình nguyện giúp nữ nhân kia làm chuyện, đáng tiếc thiên tư rất tốt kia của hắn!”
Nếu không có Cơ Tử Đồng, hiện tại chỉ sợ Lam Thiên Hữu đã sớm đắc đạo…
Tôi thở dài.
Vào thành tìm tửu lầu ăn uống no, Tề Thiên tỏ vẻ, hắn muốn ăn hết mỹ thực nhân gian, về sau ai cống phẩm ăn ngon cho hắn, hắn sẽ che chở cho người đó!
Tôi không hiểu thế giới tham ăn.
Rốt cuộc Tinh Bác Hiểu truyền đến tin tức cho chúng tôi ở ba ngày sau, quả nhiên Quân Chi trở về nhà, hắn đã khôi phục ý thức, viết cho tôi phong thư.
Đầu tiên là vì hắn mất khống chế xin lỗi chúng tôi, lại hỏi tình huống của Bạch Diễm, cuối cùng hắn nói tình huống của ba mẹ, mà hắn suy nghĩ như Mặc Hàn, cảm thấy chúng tôi vẫn tiếp tục ở Linh giới thì tốt hơn, Minh giới tạm thời đều không thể quay về.
Dù sao, Minh giới là một ranh giới cách nhân gian gần nhất.
Mấy ngày nay ở Linh giới, trừ mang theo Bạch Diễm và Tề Thiên đến các thành trấn ăn ra, chính là xem phong cảnh các nơi.
Làm lơ Hồng Hoang, thật sự như là người một nhà ra ngoài du lịch.
Chẳng qua một ngày, đột nhiên gặp hai bên nhân mã chém giết, không, phải nói là một đám người, đuổi giết một người.
Bạch Diễm ôm một con sư tử nhỏ không biết nhặt được nơi nào, tò mò đứng ở trước mặt những người đó, thấy bọn họ đuổi giết và diệt nguyên thần của người nọ, ôm tiểu sư tử chạy về bên cạnh tôi.
“Mẹ, hồn phi phách tán, bọn họ thật tàn nhẫn!” Bạch Diễm của nhà chúng tôi thiện tâm, điểm này giống tôi.
Một người mặc đạo phục trăng rằm văn đuổi theo giết thi thể của người nọ, tìm thứ gì đó.
Tề Thiên thấy, cười nhạo một tiếng: “Viên Nguyệt Luân, nguyên lai là giết người đoạt bảo.”
Đây là nguyên nhân chủ yếu tỷ suất Linh giới phạm tội cao không ít.
“Đệ đệ, Viên Nguyệt Luân là cái gì?” Bạch Diễm hỏi Tề Thiên.
Mấy ngày nay, Tề Thiên đã bị Bạch Diễm gọi đệ đệ đến chết lặng, trực tiếp đáp vấn đề phía sau của hắn: “Vũ khí cực phẩm, hơn chuôi kiếm này của phụ thân ngươi một chút.”
Vậy thật sự là cực phẩm.
Chúng tôi ai cũng không tính ra mặt vì người nọ vừa mới chết đi, thật sự cũng không phải là chúng tôi máu lạnh.
Đầu tiên, chúng tôi và người nọ xưa nay không quen biết, Viên Nguyệt Luân của hắn nói không chừng cũng phi pháp có được. Tiếp theo, pháp tắc nơi này chính là như vậy, chúng tôi cũng không cần Viên Nguyệt Luân kia, không cần trêu chọc thêm cái gì.
Mặc Hàn nhấc chân muốn đi, những người đó lại ngự kiếm đi đến trước mặt chúng tôi trước một bước, chặn đường đi của chúng tôi “Các ngươi là người phương nào? Dám can đảm nhìn lén chúng Thịnh Nguyệt Môn ta hành sự!”
Hỏi chuyện là một nữ nhân, ánh mắt khinh miệt nhìn tôi, không ngừng quét qua lại ở trên mặt Mặc Hàn và Tề Thiên.
Vì để Bạch Diễm có thể bắt linh thú ven đường chơi, Mặc Hàn và Tề Thiên đều thu uy áp.
Người nọ cho rằng chúng tôi chỉ là tu sĩ tu vi bình thường, còn mang theo hài tử, mới dám nói năng lỗ mãng.
Tề Thiên vuốt cằm đánh giá người này, vẻ mặt ảo não: “Sao ta sẽ để loại ngu ngốc này đột phá cảnh giới phàm nhân, tiến vào Linh giới?”
Bỏ rơi nhiệm vụ thôi.
Sắc mặt của NGƯỜI nọ biến đổi, nhìn Tề Thiên chất vấn nói: “Sao ngươi biết ta là từ nhân gian tới!”
Mấy ngày nay, tôi nhận được một tin tức khác, đó chính là tu sĩ sống ở Linh giới, đều rất xem thường tu sĩ tới từ nhân gian.
Chẳng sợ tu vi của vị từ nhân gian tới kia cao hơn gốc chính, vẫn có vẻ kỳ thị.
Tôi thấy tu sĩ kia rất có xu thế muốn giết người diệt khẩu, ôm Bạch Diễm lui về sau một bước.
Người nọ chú ý tới chúng tôi, ngạc nhiên nói: “Linh Thể Thuần Âm! Còn có tiểu quỷ song tu linh quỷ!”
Mọi người đều kinh hãi một tiếng, tu vi của người nọ thấp hơn tôi rất nhiều, nàng lại có thể nhìn ra thân phận của tôi và bảo bảo.
Mặc Hàn đã muốn động thủ, Tề Thiên lại ngăn cản hắn, hắn nhìn chằm chằm người nọ, càng nhìn càng buồn bực: “Ta lại cho nàng nhiều khí vận như vậy…”
“Tránh ra!” Mặc Hàn lạnh lùng nói, hắn biết thân phận của tôi và bảo bảo quyết không thể tiết lộ ra ngoài.
“Ngươi gấp cái gì, ta không phải đã lâu chưa thấy được người này sao! Ta nhớ rõ nàng, tu luyện không đến một trăm năm đã tiến vào Linh giới, thiên phú với tiểu tử ngốc Lam Thiên Hữu kia có liều mạng, cũng là một linh thể, vốn dĩ ta muốn để lại cho hắn làm đối tượng song tu.” Tề Thiên còn đang ở trong hồi ức năm xưa.
“Ngươi rốt cuộc là người nào!” Người nọ bị Tề Thiên nhìn rất không thoải mái: “Bắt lấy bọn họ! Nam sống! Nữ trực tiếp giết!”
“Không! Nữ để cho ta!” Một nam tử khác cầm đầu ở giữa lớn tiếng nói, cặp mắt nhỏ kia tràn đầy ghê tởm tham lam.
Mặc Hàn giơ tay, trực tiếp giết người nọ.
“Thiếu môn chủ!” Mọi người kinh hô: “Bọn họ giết thiếu môn chủ!”
“Giết bọn họ, báo thù cho thiếu môn chủ!”
“Giết ——”
……
Tề Thiên che mắt, thất vọng không muốn xem tiếp.
Mặc Hàn giơ tay, Tiểu Bạch từ phía sau chúng tôi vụt ra, biến lớn trực tiếp quét ngang một đám người, lại cắn đứt cổ không ít người.
“Minh Vương giết người không chớp mắt.” Tề Thiên mèo khóc chuột.
“Ta không hy vọng thân phận của Mộ Nhi và Bạch Diễm có người khác biết.” Mặc Hàn lạnh lùng nói.
Tề Thiên bất đắc dĩ, nhìn những người còn lại đó đang xông về phía chúng tôi, hắn giơ tay phóng đổ toàn bộ.
Từng hồn phách màu trắng ngà từ trong thân thể những người ngã xuống đó bay ra, Mặc Hàn trực tiếp phất tay đánh tan.
Tề Thiên bĩu môi: “Thật tàn nhẫn.” Sau đó hủy thi diệt tích.
Lòng bàn tay tôi nóng lên, dường như thấy được một khuôn mặt, mặt một người nam nhân bị Tề Thiên phế bỏ tu vi ở phía sau nữ nhân kia.
“Nơi này còn có những người khác sao?” Tôi hỏi.
Mặc Hàn và Tề Thiên đồng thời lắc đầu: “Đã không có.”
Vậy sao tôi thấy mặt khác?
Nhưng nghĩ Thủy Kính có thể để tôi nhìn thấy sự vật ở ngoài ngàn dặm, tôi cũng không hoài nghi nhiều.
Mấy ngày kế tiếp, tôi đều cảm giác có người ở sau lưng rình coi chúng tôi.
Chỉ cần tôi cách Mặc Hàn hoặc hơi cách người khác có chút xa, cảm giác này sẽ xuất hiện. Mà tôi vừa đứng đến bên người bọn họ, cảm giác này lại biến mất.
Ngay cả Bạch Diễm đều không ngừng một lần lặng lẽ nói với tôi: “Mẹ, con cảm thấy hình như có người đang đi theo chúng ta.”
Nhưng sao Mặc Hàn và Tề Thiên cũng chưa phát hiện?
Tôi nói với Mặc Hàn, vài lần Mặc Hàn đều nhanh chóng đi tra xét, nhưng cái gì cũng chưa phát hiện ra.
Ngay cả Tề Thiên thoát khỏi cơ thể của Lam Thiên Hữu, hơi thở trở lại bầu trời Thiên Đạo dùng lực lượng Thiên Đạo xem xét, hắn đều không nhìn ra phía sau chúng tôi có người đi theo.
Nhưng, tôi và bảo bảo không có khả năng đồng thời cảm giác sai lầm.
“Có người có thể tránh thoát truy tra của các anh sao?” Tôi hỏi.
Mặc Hàn và Tề Thiên nhìn nhau một cái, tự hỏi một phen, nói: “Trừ phi, đối phương có Nặc Tung Linh Ngọc.”
“Đó là cái gì?” Tôi lại hỏi.
“Tương truyền đó là một giọt nước mắt của Bàn Cổ biến thành, có thể che giấu hơi thở của người nắm giữ, né tránh truy tung.”
“Ngay cả các anh truy tung cũng có thể né tránh?” Tôi vội hỏi.
Mặc Hàn gật đầu.
“Vậy có thể né tránh Hồng Hoang đuổi bắt sao?” Tôi thấy được hy vọng.
Mặc Hàn không lập tức trả lời, Tề Thiên không phải rất xác định nói: “Trên lý luận có thể.”
“Vậy đồ vật kia ở nơi nào? Chúng ta đi giúp Bạch Diễm tìm được nó!” Như vậy Bạch Diễm sẽ an toàn!
Tề Thiên bất đắc dĩ thở dài: “Đồng Đồng, không phải ca ca đả kích ngươi, linh ngọc kia vẫn luôn là truyền thuyết, ngay cả ta và Mặc Hàn cũng chưa gặp qua, cũng không biết là thật hay giả.”
Lại là như thế này……
“Vậy truyền thuyết truyền ra sớm nhất như vậy chính là ai?” Vì Bạch Diễm, tôi vẫn không muốn từ bỏ.
Mặc Hàn và Tề Thiên nhìn nhau, cũng không biết.
“Truyền thuyết thượng cổ, thật thật giả giả, ai cũng nói không rõ.” Mặc Hàn bất đắc dĩ nói.
“Chúng ta vẫn là cố gắng đi tìm xem, vạn nhất là thật sự thì sao!” Vì Bạch Diễm, chẳng sợ chỉ có một chút chút hy vọng, tôi đều sẽ không từ bỏ.
Mặc Hàn gật đầu: “Ta đã phái quỷ đi tìm, chỉ là sợ nàng thất vọng, mới vẫn luôn đều không nói với nàng.”
Tôi suy nghĩ đến, hắn quả nhiên cũng đều suy nghĩ tới rồi.
Buổi tối, Bạch Diễm gối Hắc Kỳ Lân của hắn đi ngủ, tôi để Linh Lung và tiểu bạch bảo vệ hắn, Tề Thiên cũng lười biếng nằm ở bên người hắn.
Nếu không có những chuyện hỏng trước kia, gia hỏa Tề Thiên này vẫn là không tồi.
Tôi và Mặc Hàn ngồi ở phía trên mặt cỏ trống trải, tôi dựa đầu vào vai hắn, nhìn trời đầy sao, thật hy vọng không có những chuyện lo lắng đó.
“Mặc Hàn, chờ giải quyết chuyện của Hồng Hoang, ba mẹ em cũng luân hồi, chúng ta sẽ mang theo Bạch Diễm, như vậy đi khắp mỗi một tiểu thế giới với nhau, được không?”
“Được, nàng muốn đi đâu, ta đều bồi nàng.” Mặc Hàn ôm lấy tôi, từ mặc ngọc lấy ra một cái thảm lông tơ, khoác ở trên người tôi.
Tu vi của tôi cũng đã đủ để tôi chống đỡ giá lạnh hoặc nóng bức của mùa hè, Mặc Hàn lại vẫn săn sóc tỉ mỉ như vậy.
“Nặc Tung Linh Ngọc sẽ ở đâu đây?” Tôi buồn rầu nỉ non.
Mặc Hàn nói: “Lúc trước ta để Mặc Uyên đi núi Bất Chu một chuyến, nhưng mà bọn họ đều nói năng thận trọng, ai cũng đều không muốn nhiều lời.”
Thiên Đạo Hồng Hoang ở trên đỉnh đầu của bọn họ, bọn họ không muốn nhiều lời cũng là sợ gây hoạ lên người.
Bo bo giữ mình…
Tôi thở thật dài: “Vẫn là không rõ vì sao Hồng Hoang muốn giết em và bảo bảo như vậy… thù bao lớn, mấy chục vạn năm còn hận như vậy…”
Mặc Hàn cũng nghĩ không rõ: “Ta hỏi qua Khổng Tuyên, hắn cũng hoàn toàn không biết gì cả.”
Bất tri bất giác ôm Mặc Hàn, tôi nặng nề ngủ thiếp đi, hắn ở đây, tôi ngủ đặc biệt yên giấc.
Đêm khuya mơ màng, lòng bàn tay tôi truyền đến cảm giác ấm áp. Không biết sao lại thế này, tôi phát hiện tôi bỗng nhiên xuất hiện ở một nơi kỳ quái.
Tôi đứng ở trước một đại môn uy vũ hùng tráng, trên cửa đều có khắc một văn tự trăng rằm. Tôi duỗi tay muốn đẩy cửa đi vào, cơ thể lại xuyên tường mà vào.
Bên trong rất an tĩnh, không khí rất nặng nề, tôi tò mò đi vào bên trong, cũng không biết đi bao xa, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đứng ở phía trên đại điện, chửi ầm lên với mọi người đứng ở dưới.
“Phế vật vô dụng! Một đám phế vật! Ngay cả một người đều không bảo vệ tốt!” Bà ta mắng xong lại khóc: “Con của ta! Hài tử số khổ của ta! Đều là nương có lỗi với con! Nương phái một đám phế vật bảo vệ cho con như vậy!”
“Phụ thân không lương tâm của con kia, vừa nghe nói có thể thuần âm gì đó, ngay cả thù đều không báo cho con, đã dẫn người đi tìm tiểu tiện nhân kia! Tiểu tiện nhân! Không biết xấu hổ! Giết nhi tử ta! Còn muốn cướp trượng phu của ta!”
……
Cũng không biết là đang mắng ai, bà ta càng mắng càng khó nghe, tôi cũng đã không có tâm tình nhàn rỗi nghe tiếp. Những người dưới bậc thang đó hiển nhiên cũng đều có chút không