Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 212: Lãnh Mặc Hàn Có Thể Chết Ở Bên Trong

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không được!” Lời lẽ của tôi nghiêm khắc từ chối.

Lão long này, chính mình muốn chết còn một hai phải kéo theo Mặc Hàn của nhà chúng tôi!

Nằm mơ!

“Ngươi không muốn đi ra ngoài?” Tổ Long có chút ngoài ý muốn tôi từ chối kiên quyết như vậy.

“Tôi sẽ đi ra ngoài, một nhà chúng tôi đều sẽ bình an đi ra ngoài!” Nhưng tuyệt đối không phải là dùng tính mạng của Mặc Hàn làm đại giới! Muốn hại Mặc Hàn lão long cút đi!

“Không có ta trợ giúp các ngươi không ra được.” Lão long dị thường khẳng định nói.

Tôi không muốn để ý đến hắn, kéo Mặc Hàn xoay người muốn đi, người một nhà đi được vài bước, lão long ở bên cạnh không ngừng gọi: “Nữ nhi của Ngạo Tình? này? Tiểu Ngạo Tình ~ ngươi đừng đi! Ngươi đi rồi, ngay cả chim nói chuyện với ta cũng không có…”

“Ta không phải là chim!” Tôi phản bác một câu, một tay ôm Bạch Diễm, một tay kéo Mặc Hàn, bước chân nhanh hơn đi ra ngoài.

“Tiểu Ngạo Tình! Tiểu Ngạo Tình, ngươi trở về! Ngươi còn không biết giết ta như thế nào đâu!”

“Ta không muốn biết!”

“Nhưng ngươi cần phải giết ta!”

“Ta không muốn giết ngươi càng không muốn giết Mặc Hàn!” Trong lúc bực bội, tôi bỗng nhiên ý thức được mình nói gì đó, hoảng sợ xoay người, nhìn đôi mắt lạnh lùng của Mặc Hàn, trong lúc nhất thời khẩn trương không biết nên làm cái gì bây giờ.

Tôi nói ra như thế nào đây!

Sao tôi có thể bực bội mà buột miệng thốt ra!

“Mặc Hàn…” Tôi nắm chặt hắn tay: “Em…”

“Hắn muốn nàng giết ta?” Đã nhìn ra tôi khẩn trương, Mặc Hàn khẽ vuốt mu bàn tay của tôi, ôn nhu nói.

“Vâng…” Tôi lên tiếng, lại vội giải thích nói: “Em sẽ không!”

“Ta biết.” Đôi mắt Mặc Hàn nhìn tôi vẫn luôn ôn nhu, hắn vỗ nhẹ hai tay của tôi, xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía nguyên thần Tổ Long trên tường kia: “Vì sao phải là Mộ Nhi giết ta?”

“Tiểu ngạo tình có phải ngươi ngốc hay không! Sao ngươi lại nói ra! Pháp lực của ngươi yếu như vậy, ngay cả con quỷ kia đều đánh không lại, đương nhiên là ám sát! Sao còn nói ra!” Tổ Long quở trách tôi.

Tôi lườm hắn.

“Hư long!” Bạch Diễm lẩm bẩm một câu, vận dụng linh lực, không biết đang làm cái gì.

“Vì sao phải là Mộ Nhi giết ta?” Mặc Hàn lại hỏi một lần.

Bên tai tôi truyền đến tiếng rồng nhàn nhạt, nghe được Tổ Long hiểu: “Tiểu Ngạo Tình, lời ta nói với ngươi, ngươi không cần lại nói cho con quỷ kia!”

Ha ha!

Tôi không để ý tới hắn, lão long kia mình không chịu nổi cô đơn, nói toàn bộ: “Đại địa Cửu Châu, trừ Ngạo Tình và Kỳ Lân thối kia, không ai có thể đánh bại ta, không đúng, bọn họ cũng không thể!”

“Nói trọng điểm!” Tôi thúc giục.

“A…” Lão long còn có chút ủy khuất: “Ta muốn ngươi giết ta, là muốn ngươi giết chết thân thể biến thành quái vật của ta.”

Hệ số nguy hiểm quá cao, tôi từ chối.

“Tiểu Ngạo Tình, ta sẽ truyền hết pháp lực ta còn thừa cho ngươi, ngươi và quỷ này đi giết chết thân thể của ta, sau đó, thừa dịp con quỷ này không chú ý, giết hắn.”

“Mặc Hàn chúng ta đi!” Tôi kéo Mặc Hàn lại rời đi lần nữa, Tổ Long vội gọi tôi lại: “Tiểu Ngạo Tình! Ngươi đừng đi! Ta là vì tốt cho ngươi! Ngươi không giết hắn, hắn sẽ giết ngươi!”

“Ngươi nói bừa!” Bạch Diễm đột nhiên cả giận nói.

Tôi sửng sốt, thấy Bạch Diễm nói về phía bích hoạ kia: “Nói hươu nói vượn! Ba ba mới sẽ không tổn thương mẹ đâu! Không cần châm ngòi ly gián! Hư long!”

Tổ Long chấn kinh một phen mới ý thức được Bạch Diễm là đang nói với hắn: “A, tiểu oa tử này có thể nghe được ta nói chuyện?” Hắn hơi trầm ngâm: “Cũng đúng, dù sao cũng là hài tử của Tiểu Ngạo Tình, cũng có truyền thừa huyết mạch tộc Bàn Phượng, nghe được cũng bình thường.”

“Hừ! Ta là có thể nghe được! Hừ! Hư long!” Bạch Diễm nổi giận đùng đùng: “Ba ba, chúng ta đánh hắn được không!”

Được!

Tôi đáp ứng ở trong lòng, lại vẫn nói với Bạch Diễm: “Bảo bối, chúng ta phải kính già yêu trẻ, không đánh lão long.”

Bạch Diễm không vui chu miệng.

Ngẩng đầu lên, tôi ngẫu nhiên đụng phải ánh mắt của Mặc Hàn, trong mắt hắn chỉ có tôi với Bạch Diễm.

“Mặc Hàn…”

“Hả?” Hắn duỗi tay giúp tôi sửa lại tóc mái trên trán, thấy tôi không biết nói cái gì, lại hiểu ý nói: “Có ta.”

Hắn xoay người, hỏi Tổ Long: “Vì sao nói ta sẽ tổn thương Mộ Nhi?”

“Thích.” Tổ Long ghét bỏ một tiếng: “Tiểu Ngạo Tình, hóa thân ngoài thân của con quỷ kia là Kỳ lân đi?”

“Vậy thì thế nào! Ta cũng có Kỳ Lân!” Bạch Diễm bất mãn nói.

“Kỳ Lân thối kia, cũng là Kỳ Lân.” Tổ Long nói.

Tôi không khỏi nhớ tới ảo cảnh đầu tiên khi nhìn thấy ở cổ chiến trường, trong ảo cảnh, hình ảnh tàn hồn của Bàn Phượng kia cho tôi xem.

Thủy Kỳ Lân kia, có khuôn mặt và hơi thở giống Mặc Hàn như đúc…

“Năm đó, lúc Kỳ Lân thối tính kế tộc Bàn Phượng, chính là tính kế với thê tử của hắn, cuối cùng, lúc ma hóa giết chết thê tử của hắn. Tiểu Ngạo Tình, thê tử hắn cũng là Bàn Phượng. Cầm sắt hài hòa, cũng không chịu nổi dã tâm và ma khí chán ghét kia của Kỳ Lân thối!”

Tin tức có chút lớn, Bạch Diễm bắt đầu nghe không hiểu, chỉ có thể nhìn về phía tôi.

“Bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta, chuyện của mấy vạn năm trước ự, cũng đừng mạnh mẽ nhấc lên chúng ta!” Tôi tức giận nói.

“Tiểu Ngạo Tình, dù thế nào chính ngươi cũng không hiểu đâu! Sau khi Kỳ Lân thối còn sống ma hóa, thân thể còn sống ma hóa giống ta! Hóa thân ngoài thân của con quỷ này giống Kỳ Lân thối kia như đúc, hắn sẽ bị Kỳ Lân thối ma hóa kia ảnh hưởng!”

“A.” Mặt lạnh nhạt.

Lúc cúi đầu, bỗng nhiên nhìn thấy Mặc Hàn nắm lấy tay Bạch Diễm, hai cha con đang ở trao đổi quỷ khí.

“Bổn tọa tuyệt đối không tổn thương Mộ Nhi!” Hắn bỗng nhiên nói.

Tôi sửng sốt, Bạch Diễm khẽ kéo ống tay áo của tôi: “Mẹ, ba ba thông qua quỷ khí của con cũng có thể nghe được hư long nói chuyện!”

Thì ra là như thế…

Mặc Hàn một tay nắm tay nhỏ Bạch Diễm, một tay nắm chặt tay của tôi, khuôn mặt hơi trầm xuống: “Hóa thân ngoài thân của bổn tọa xác thật là Hắc Kỳ Lân, nhưng không quan hệ với Thủy Kỳ Lân. Hắn ma hóa hay không, không liên quan đến một nhà chúng ta. Chuyến này của chúng ta chỉ vì tìm kiếm Nặc Tung Linh Ngọc, nếu tiền bối biết, hy vọng báo cho. Làm điều kiện trao đổi, chúng ta cũng nguyện ý làm việc vì tiền bối.”

Tổ Long đầu tiên là kinh ngạc Mặc Hàn thiên tư thông minh một chút, nhanh như vậy đã nghĩ đến biện pháp nghe được hắn nói chuyện.

Suy tư trong chốc lát, lão long vô sỉ nói: “Vậy nếu ta muốn ngươi giết thân thể của ta, rồi tự sát thì sao?”

“Không được!” Tôi đoạt trả lời trước Mặc Hàn: “Nếu ngươi là lấy kiện này thì thôi! Tự mình một con rồng ở chỗ này chậm rãi mốc meo đi!”

Tôi lại kéo Mặc Hàn đi ra ngoài lần nữa, rời khỏi không gian kia, Tổ Long sau lưng kêu nửa ngày không gọi được chúng tôi lại, chỉ có thể lui bước: “Thôi thôi thôi! Ta nói cho các ngươi còn không được sao!”

Tôi lập tức dừng bước chân.

“Các ngươi trở về ta sẽ nói cho các ngươi.” Lão long còn ngạo kiều một hồi.

Tôi lại đi trở về đó lần nữa, thúc giục một phen, lão long mới không tình nguyện nói: “Tin tức cụ thể của Nặc Tung Linh Ngọc, ta cũng không phải rất rõ ràng…”

Thấy tôi xoay người muốn đi, hắn lại vội nói: “Nhưng các ngươi có thể đi Huyền Quy nhìn xem!”

“Huyền Quy ở nơi nào?” Tôi vội hỏi.

“Ở chỗ này.” Bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói của người đàn ông khác, tôi theo tiếng nhìn lại, lại nhìn đến một bóng dáng của con rắn thật lớn từ trên vách động dò người ra.

“Mặc Hàn ——” Tôi khiếp sợ, Mặc Hàn lập tức tiến lên bảo vệ tôi ở sau người.

Tổ Long ghét bỏ một tiếng: “Tiểu Ngạo Tình, sao ngươi sợ rắn?”

Không được sao!

“Huyền Xà, ngươi đã đến rồi, tìm Tiểu Ngạo Tình để bọn họ tiến vào, có chuyện gì sao?” Tổ Long hỏi.

Con rắn kia là Huyền Xà?

tôi cố nén sợ hãi với rắn từ phía sau Mặc Hàn nhô đầu ra, con rắn kia quả nhiên là con chúng tôi gặp ở bên ngoài, cũng là con nuốt chúng tôi vào trong bụng kia…

“Con rắn nhỏ, ta tới tìm ngươi chơi!” Bạch Diễm lại rất vui vẻ, hắn muốn đi qua, bị tôi kéo lại.

“Thê tử ta sợ rắn, xin tiền bối biến thành hình người.” Mặc Hàn nói.

“Huyền Xà, thỏa mãn một chút đi, Tiểu Ngạo Tình sợ rồi.” Tổ Long nói.

Tôi sợ tôi kiêu ngạo!

Bóng dáng trở nên mờ mịt, dần dần hóa thành một bóng người màu đen, là một người đàn ông bề ngoài thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi.

Người đàn ông lớn lên thiên về âm nhu, đôi mắt thon dài, đôi mắt màu vàng kim còn mang theo vài phần đặc tính của rắn.

“Lời ta muốn nói, Tổ Long đều đã nói qua, có nghe hay không là do các ngươi. Về phần Nặc Tung Linh Ngọc, các ngươi đi giết thân thể ma hóa của Tổ Long, tự nhiên sẽ biết được.”

Tôi với Mặc Hàn nhìn nhau một cái, hai người đều ở tự hỏi tính tin cậy theo như lời của Huyền Xà.

Bạch Diễm vẫn luôn tò mò nhìn chằm chằm Huyền Xà: “Con rắn nhỏ, vì sao ngươi lớn rồi?”

Ánh mắt Huyền Xà dừng ở trên người Bạch Diễm, để lộ ra vài phần khen ngợi: “Đứa nhỏ này thiên phú dị bẩm, có thể nghe được ta truyền triệu, cũng là có duyên với Nặc Tung Linh Ngọc. Thiên Đạo đuổi giết hắn, cũng không phải không có lý.”

“Giết người còn có lý?” Tôi bất mãn nói.

“Hoàng Ngạo Tình chính mình thiếu nợ, đương nhiên phải do chính nàng trả nợ.” Huyền Xà nói.

“Hoàng Ngạo Tình đã chết, người chết hết nợ!” Tưởng tượng đến Hồng Hoang tính nợ nần lên trên đầu Bạch Diễm, tôi đã