Âm Thầm Tìm Cách Đảo Khách Thành Chủ

Chương 11

Trong phòng bệnh viện.

Tôn Thiếu Kiều đang nằm ngủ yên tĩnh, kết quả kiểm tra chỉ bị thương bên ngoài và não chấn động nhẹ.

Lý Thời Khánh ngồi một bên nhìn người trên giường bệnh, mặc dù biết cậu như thế là vì mình nhưng trong lòng vẫn không nhịn được tức giận.

Lý Thời Khánh cố gắng không nhìn cậu, cúi đầu, cầm dao gọt trái cây.

Tôn Thiếu Kiều vừa tỉnh lại thấy cảnh tượng này, cậu cảm thấy mình tựa như quả táo đang bị Lý Thời Khánh gọt.

"Tỉnh rồi à." Giọng Lý Thời Khánh lạnh như băng, đưa ly nước cho Tôn Thiếu Kiều.

Uống chút nước thấm giọng xong, Tôn Thiếu Kiều cảm thấy đã khỏe hơn nhiều, "Tôi, tôi khỏe rồi."

"Muốn ăn trái cây không?"

"Không ăn đâu." Tôn Thiếu Kiều nhìn quả táo đó, sợ hãi lắc đầu.

"Được, bước xuống giường, tới chỗ đó quỳ xuống." Lý Thời Khánh chỉ vào bức tường.

Đây là lần đầu tiên Lý Thời Khánh kêu cậu quỳ, Tôn Thiếu Kiều theo bản năng muốn phản đối, "Sao phải quỳ, tôi không..."

Lý Thời Khánh ngẩng đầu lên.

Lúc này Tôn Thiếu Kiều mới thấy lửa giận trong mắt Lý Thời Khánh, nuốt lời bên khóe môi xuống, từ từ ngồi dậy, bước tới tường quỳ xuống.

Xong rồi, vợ giận rồi.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, đồng hồ kêu tíc tắc

Tôn Thiếu Kiều muốn giải thích nhưng không biết nói thế nào, cũng không thể nói mình trả thù cho hắn được.

Ngay khi Tôn Thiếu Kiều còn đang do dự, Lý Thời Khánh đi tới, trực tiếp đá vào bức tường sát bên cậu.

Tường bị tróc sơn một mảng.

Tôn Thiếu Kiều run rẩy nuốt nước miếng, cậu cảm thấy cú đá này vốn là giành cho cậu.

Vợ thật đáng sợ.

"Sao cậu bốc đồng quá vậy? Cậu không nghĩ tới hậu quả sao? Xúc động như vậy làm cái gì?" Lý Thời Khánh càng lúc càng cất cao giọng.

Còn đầu Tôn Thiếu Kiều càng lúc càng cúi xuống, đây là lần đầu tiên Tôn Thiếu Kiều thấy Lý Thời Khánh hung dữ như vậy.

Lý Thời Khánh đá đá chân cậu, "Ngẩng đầu lên, quý đàng hoàng."

Lý Thời Khánh hít sâu hai lần mới giữ được bình tĩnh, giọng nói dịu xuống một chút, "Nói đi, sao lại đánh nhau? Sao chỉ có một mình cậu?"

Rốt cục cũng có cơ hội giải thích, Tôn Thiếu Kiều hấp tấp nói: "Tụi nó bắt nạt cậu, tôi đi trả thù."

"Ai nói với cậu là tụi nó bắt nạt tôi?"

"Tôi... tự... đoán." Bây giờ Tôn Thiếu Kiều mới bình tĩnh lại, đúng là mình chưa điều tra rõ ràng.

Lý Thời Khánh nâng tay lên, vốn định tát cậu nhưng nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Tôn Thiếu Kiều, hắn không xuống tay nữa, siết tay thành nắm đấm, bỏ tay xuống.

Lý Thời Khánh không biết phải nói gì, cũng không biết phải làm sao, Lý Thời Khánh cảm thấy hiện tại không phải là lúc nói chuyện với cậu nên bèn đi ra ngoài một mình.

Chỉ còn lại Tôn Thiếu Kiều đang đối mặt với tường, lặng lẽ quỳ.

Trong phòng bệnh càng im ắng trong lòng Tôn Thiếu Kiều càng hoảng loạn, đầu cũng càng lúc càng đâu.

Vợ không thích mình nữa sao? Sẽ giống như trước nữa phải không? Không nói chuyện với cậu? Không cười với cậu? Cũng không để ý cậu...

Tôn Thiếu Kiều càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng loạn, nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống, đều do mình, mình quá ngu, nếu mình thông minh một chút, không bốc đồng thì đã tốt rồi, vợ vốn thích bánh bao của mình rồi mà.

Không biết qua bao lâu, toàn thân đang quỳ của Tôn Thiếu Kiều lắc lư lảo đảo, nhưng cậu không dám đứng lên, vợ đang tức giận, nếu lúc quay lại không thấy mình về, chắc chắn sẽ tức hơn, vợ còn quay lại không ta? Sẽ quay lại chứ?