Ấn Ký Quỷ Hậu

Chương 34

Vào phòng, cô chạy lên giường nằm, hít một hơi thật sâu hưởng thụ. Nhưng không được bao lâu thì lại cảm thấy nặng nặng như ai đó đè lên.

"Hạo à! Khuya rồi, để em ngủ đi!" Cô muốn tên thái tử đang nằm đè lên người cô đi xuống. Làm thế này sao cô ngủ được? Tên này muốn làm cô ngộp chết hay sao? Nhưng tiếng nói của cô dường như không có tác dụng, hắn vẫn nằm trên cô, vùi đầu vào hõm cổ cô, cắn nhẹ.

"Em có nhớ hôm qua đã nói gì không?"

"Ơ... " Cô cố nhớ lại, tối qua rõ ràng hắn có đến và hai người suýt làm trong nhà người ta. Cô đỏ mặt, ấp úng: "Em.... Em không nhớ gì hết!"

"Không nhớ? Vậy để anh giúp em nhớ!"

Tay của hắn đã luồn vào áo cô từ lúc nào. Hắn bóp eo cô rồi chuyển lên trên. Cô vì động tác của hắn rùng mình. Tay hắn yên vị đặt ở đôi gò bồng đào mà xoa nắn, trêu đùa hạt đậu nhỏ,thi thoảng ngắt nhẹ.

"Ư... Đừng!" Cô chặn bàn tay đang làm loạn ở trước ngực mình, quay đầu nỉ non.

"Làm nhanh rồi ngủ!" Dứt lời, tay còn lại của hắn mò xuống quần của cô, nắn bóp nơi đầy đặn, luồn xuống trêu đùa khu rừng bí mật. Ngồi dậy, hắn nhanh chóng thoát ly những gì vướng víu trên cơ thể hai người. Hai tay hắn nâng mông cô lên và thúc mạnh. Bị dị vật xâm chiếm đột ngột, hoa huyệt co bóp chặt. Cô run rẩy, hét lên. Còn tên nào đó bắt đầu động thân.

"Chậm... Chậm lại đi mà... " Cô nỉ non, mới dạo đầu mà hắn đã mãnh liệt vậy, cô chịu không nổi. Hắn thấy vậy, liền cúi xuống, hôn lên vai cô, đôi tay thon dài vòng ra phía trước, nắm bóp đôi gò bồng đào, vân vê nụ hoa nhỏ, giọng nói khàn khàn khẽ nói bên tai cô:

"Không phải em buồn ngủ sao? Làm nhanh rồi ngủ!"

"Ưʍ... Đừng... Chậm lại... "

Cô muốn hắn di chuyển chậm , hắn lại tăng tốc. Ba mươi phút sau, hắn phóng thích mầm mống vào sâu trong hoa tâm. Hắn lật người cô lại và chìm vào giấc ngủ. Cô đã kiệt sức vì đợt kíƈɦ ŧìиɦ vừa rồi, hàng mi đã che đi đôi mắt ngọc, đôi môi hồng hơi hé. Hắn nhìn cô thật kĩ, tay hắn viền theo gương mặt xinh đẹp mà lưu luyến. Khi chắc chắn người con gái trong lòng đã say giấc, hắn nhẹ nhàng buồn cô ra và ra khỏi giường, bước vào phòng tắm. Những giọt nước lăn trên người hắn như những điều mà hắn lo lắng, những nỗi niềm mà hắn không dám nói với cô.

Hắn bước ra khỏi phòng tắm, trên người là bộ đồ đen. Bộ đồ giúp hắn ẩn mình trong đêm. Đến bên chiếc giường của hai người, ngắm nhìn người con gái hắn yêu. Bàn tay lạnh đặt trên gò má cô, đáy mắt tràn ngập vẻ lo lắng cũng như những tâm sự. Hắn đã trốn khỏi nơi dưỡng thương khi vì nhớ cô, cố gắng đến chỗ cô nhanh nhất có thể khi bản thân vẫn chưa hồi phục. Nhưng khi gặp cô rồi, hắn lại không nỡ xa cô. Hắn hôn lên trán cô, lên mũi, lên môi cô.

"Linh! Tôi phải đi rồi! Tôi sẽ về với em trong thời gian sớm nhất!"

Phút chốc, hắn đã biến mất. Căn phòng lớn giờ đây chỉ còn mỗi cô.

___________________

"Các ngươi! Đi lấy thuốc cho thái tử!"

Tiếng nói của La Dịch vang lên trong căn phòng lớn, ánh trăng soi xuống nam nhân đang nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt. Người hầu mang thuốc ra, La Dịch vội đến bên giường, đỡ Vương Hạo dậy. Chất lỏng từ trong cốc từ từ biến mất, đôi môi mỏng của hắn vẫn dính một chút, liền dùng tay quệt đi. La Dịch lắc đầu, than thở: "Thái tử điện hạ! Người có cần phải vì người con gái đó mà ra nông nỗi này không?"

"Đó là người ta yêu!" Vương Hạo cất tiếng, giọng của hắn rất yếu, trăng soi xuống gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn đẹp trai của hắn. La Dịch lắc đầu, tên thái tử này điên chẳng khác thằng cha nó là mấy.

"Nhưng chỉ vì một người phụ nữ có cần hi sinh đến vậy? Người đã vượt qua cả cảnh giới để đến đó, rồi lại về đây với bộ dạng tàn tạ. Có đáng không?" La Dịch nhìn tên cứng đầu đang ngồi trên giường. Hắn lơ đi câu hỏi của anh, gương mặt hờ hững của hắn quả thực đẹp trai, suýt nữa là anh đổ rồi. "Tên yêu nghiệt! Bị thương mà vẫn hút hồn!" La Dịch cảm thán.

"Ngươi có thể ra ngoài! Ta cần nghỉ ngơi!" Vương Hạo nằm xuống, chiếc chăn màu đen phủ qua người hắn.

"Hừ! Được! Ta ra!" La Dịch bị đuổi, liền bật dậy mà ra ngoài.

A Hỏa đứng ngoài, nghe thấy toàn bộ câu chuyện. Vốn dĩ định đến thăm Vương Hạo, ai ngờ lại nghe được chuyện này. Trong mắt ả hiện lên tia lửa, bàn tay siết thành quyền.

"Phiên Linh! Chính ngươi đã hại thái tử của ta. Ta sẽ không tha cho ngươi!"

__________Hết chap 34________

Và thế là lửa xuất phát từ đây :V