Ấn Ký Quỷ Hậu

Chương 8

"Hộc! Hộc! Hộc! Mạch! Con quỷ kia có điểm yếu không?" - cô trốn sau cái cây to hỏi con quỷ của mình.

"Thưa chủ nhân! Cô ta có điểm yếu là con mắt. Người chỉ cần tấn công vào mắt của cô ta!" - cổ tay cô phát ra tiếng nói của Mạch ( con quỷ cô thu phục) - "Chủ nhân! Tại sao người lại phải đi vào sáng sớm chứ? Giờ này còn chưa thấy rõ mặt trời, lũ quỷ nguy hiểm vẫn đang lộng hành mà! Người đi sớm vậy không sợ chết sao?"

"Vì em trai ta, ta phải làm xong sớm."

Đúng, cô đã đi từ rất sớm. Chỉ mong rằng có thể cứu được Phiên Long - em trai cô càng sớm càng tốt. Cũng may mà sáng chưa có ăn gì nếu không thì bây giờ chạy có mà đau bụng chết.

"Roẹt!" - một vết cắt xuất hiện ở cánh tay trái của cô trong tích tắc. Con quỷ đó phát hiện ra cô rồi. Mặt nó đầy vết bỏng, dường như không thấy mũi và miệng đâu. Nhưng riêng con mắt hắn luôn tạo ra một thứ gì đó màu đỏ và rất sắc, có thể xuyên thủng mọi thứ. Toàn thân hắn là một bộ đồ rách rưới, có lẽ hắn bị bỏng toàn thân.

Má ơi! Mắt hắn ta lúc nào cũng tạo ra tia đỏ tấn công kiêm bảo vệ mắt mà. Làm sao có thể tấn công hắn đây? Cô nhảy sang bụi cây khác để trốn, trong thời gian ngắn chắc hắn cũng tìm ra cô, tốt hơn hết là nên tìm một điểm yếu khác của hắn. Vừa nghĩ cách cô vừa sát trùng vết thương, xé khoảng áo phông ở bụng ra quấn bừa quanh vết thương. Ý? Cái thân dưới "lủng lẳng" kìa? Hình như cái quần không che được thứ cần che rồi. Cô là đứa biếи ŧɦái nên luôn nhìn vào "cái đó" để tấn công. Hắn là quỷ, liệu hắn có xi nhê gì với chiều này không? Cô có nên đánh cược không? Nếu không thì cô cũng chết.

Cô hít thật sâu, cố luồn qua các bụi cây mà chạy tới phía sau hắn. Con quỷ lập tức quay người khi cảm nhận được cô ở rất gần. "Phập!" - con dao xuyên qua bẹn của con quỷ, nó hét lên đau đớn rồi ngã xuống. Tắt thở ngay lập tức, đó là kết quả của nó.

Đứng đó không lâu lại có con khác gầm lên. "CHỦ NHÂN! ĐỨNG YÊN!" - đúng lúc cô đang định nhấc chân lên chạy thì Mạch hô to, làm cô giật mình, suýt vấp phải cái gì đó. Nhìn xuống mới biết đó là một sợi dây cước. Ôi trời ơi! Hết quỷ dữ lại đến mấy cái bẫy dở hơi.

'Lên cây chắc không có bẫy đâu. Nhưng cái tay như này thì sao mà leo? Phiên Linh ơi nghiệp quật mày đấy!' - cô vừa chạy vừa nghĩ.

"GRÀO!" - tiếng con quỷ ngày càng tới gần, chắc con quỷ này rất to đây. Quả thật, sức cô bây giờ không còn chạy được nữa, cô sắp gục rồi. Con mắt đen có cánh luôn theo dõi cô từ trên cao đã phản chiếu hình ảnh của cô hiện giờ cho quỷ vương, thái tử cũng như các vị tướng khác xem thông qua một màn ảnh rất rộng.

Vừa thấy cô bị thương, Vương Hạo đã đứng lên rất nhanh, lòng thực muốn chạy tới chỗ của cô ngay lúc đó. Nhưng khả năng của cô cũng làm hắn bất ngờ. Một cô gái tưởng chừng sẽ chết ngay lúc vào rừng, ai ngờ cô có thể chống cự lại được đến bây giờ. Nhưng con quỷ đó là một con quỷ khổng lồ, có thể nghiền nát cô.

Chỗ cô bây giờ đang cực kỳ hoảng loạn, Mạch nói nó không có điểm yếu. Nhìn xung quanh cơ thể cũng không có chỗ hiểm nào. Cô chợt nhớ tới những cái bẫy trong rừng, có lẽ chúng sẽ có ích.

Cô cố lết thân thêm một đoạn, thấy ở trước mặt lại có một cái dây. Cô đi ngược hướng dây thì thấy có cái bẫy khá công phu. Nó như một cái đòn bẩy vậy, một đầu có những thứ kinh khủng có thể gϊếŧ được trăm con quỷ, đầu còn lại thì an toàn( Nó là bập bênh thì đúng hơn).

Chợt nghĩ ra ý tưởng, Phiên Linh lại định quay lại và dụ con quỷ đó đến đây. Ai ngờ, con quỷ đó lại sắp tới chỗ của cô rồi. Vậy cũng tốt thôi, đỡ mất công. Cô chạy đến phía con quỷ, cầm đá ném mạnh lên người nó. Nó tức giận và thân thể khổng lồ di chuyển về phía cô. Cô chạy nhanh tới phần bập bênh an toàn và nấp. Còn về con quỷ, nó vấp phải sợi dây cước và ngã nhào về bên đầu còn lại.

Chiếc bập bênh khổng lồ "bắn" cô "bay" ra khỏi khu rừng. Khi chuẩn bị tiếp đất thì cô mới nhớ ra là mình không có dù. Đúng là con đần mà! Nhưng cô lại không bị gãy xương hoặc là chết, mà là cô đã rơi vào vòng tay của Vương Hạo.

________________

"ÂY DA ĐAU! NHẸ CHÚT! Ưʍ..."

"Lúc em chạy có biết đau không mà bây giờ la to thế?"

"Lúc đó sợ nên mới quên đau thôi! Aaaaaaaaaaaaaaa!"

"Xong rồi đó!"

"ĐÃ BẢO NHẸ RỒI! ANH TRẢ THÙ TÔI HẢ?"

"Xin lỗi! Lần đầu mà!"

"Lần đầu anh băng cho người khác?"

"Ừm!"

Cô trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng rặn ra được từ: "Cảm ơn!"

"Em trai em... Bây giờ chắc cũng đoàn tụ với gia đình rồi!"

"Cảm ơn!"

"Ngoài cảm ơn ra, em không còn cách nào để đền ơn?"

"Tôi... Tôi sẽ ở cạnh anh, dùng tính mạng để trả ơn, chết cũng không rời!"

"Còn tình yêu?"

"Cái này... Chúng ta là người của hai thế giới khác nhau. Sẽ không có kết quả."

"Ta là thái tử, sau này sẽ là quỷ vương. Em không cần lo về việc này!"

"Tôi không thích anh!"

"Tôi sẽ làm em rung động!"

Hết chap 8

_______________________