Ăn Vạ Chị Đại

Chương 5

 

Edit: Táo Mèo

 

Lục Tịnh An hơi nhíu mày, "Cái gì mà thế nào?"

 

"Thì là...có ấn tượng gì" Những câu chữ mang theo ý bát quái, xuyên qua màn hình dồn dập ập tới. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.

 

Ấn tượng? Lục Tịnh An cẩn thận suy nghĩ, về chất giọng rõ ràng dễ hiểu lúc cậu đọc sách, về đôi mắt đào hoa trong trẻo xinh đẹp, tất cả đồng thời tái hiện lại trong đầu cô.

 

Đương nhiên, bộ dạng lúc cậu cau mày nhìn cô, lại càng thêm khắc sâu.

 

Lục Tịnh An mím môi, cậu ta chẳng liên quan gì tới cô, đương nhiên cô không cần phải để ý làm gì!

 

"Chị An?" Mạc Xảo Xảo giục.

 

"Không biết."

 

Gõ xong hai chữ này, Lục Tịnh An không buồn để ý tới cô nàng nữa, cô bật giao diện trò chơi lên, rồi tiếp tục chơi tiếp.

 

Cùng lúc đó, bên nhà họ Phỉ ở cách vách.

 

Phỉ Minh Sâm vừa tắm xong, cậu vừa lau mái tóc ẩm ướt vừa về phòng.

 

Trong phòng cậu chỉ bật mỗi ngọn đèn bàn, không biết từ lúc nào đã có sẵn một cốc sữa nóng đặt trên bàn sách.

 

Phỉ Minh Sâm tiện tay khoác khăn mặt lên cổ, cầm lấy chiếc cốc thủy tinh rồi nhấp một ngụm, đôi mắt vô thức nhìn về phía cửa sổ.

 

Phòng của cậu đối diện với tầng hai của nhà hàng xóm, bình thường lúc nào cũng kéo rèm kín mít, nhưng hôm nay lại hơi hé mở. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.

 

Đúng lúc này, một cô gái tóc ngắn đột nhiên xoay người đứng dậy, xuất hiện trước cửa sổ.

 

Cậu chăm chú nhìn rồi mới phát hiện, hóa ra là Lục Tịnh An.

 

Cô mặc một bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, bớt đi vẻ mạnh mẽ, nhiều thêm vài phần ôn hòa mềm mại, hình ảnh lúc này và hình ảnh thiếu nữ bất lương đánh lộn hút thuốc ban chiều đúng là tưởng chừng như hai người khác nhau.

 

Phỉ Minh Sâm có chút thẫn thờ, cô gái đối diện vừa uể oải duỗi thắt lưng ngáp một cái, sau đó dịch chiếc ghế tới trước cửa tủ quần áo.

 

Cô đứng trên ghế, lục tìm trong cái hộp để trên nóc tủ.

 

Lục Tịnh An vốn đã cao, bộ váy ngủ rộng thùng thình chỉ dài tới bắp đùi, tư thế giơ tay lên cao này khiến vạt váy theo đó nhích dần lên từng tí một, lộ ra phần da đùi trắng ngần trên đôi chân mảnh khảnh.

 

Phỉ Minh Sâm suýt nữa thì sặc sữa.

 

Có vẻ như Lục Tịnh An không hề hay biết gì, cô vẫn chuyên tâm tìm đồ.

 

Phỉ Minh Sâm thầm mặc niệm, không được nhìn, không được nhìn, kết quả cậu chàng lại nhìn thêm tận mấy lần, nhìn tới nỗi da mặt nóng bừng, phải đi ra kéo rèm lại.

 

Hai ngày tiếp theo đó, sự xuất hiện của cậu bạn cùng bàn cũng chẳng khiến cuộc sống của Lục Tịnh An có thay đổi gì lớn.

 

Khi ở trường, cô vẫn ngủ, vẫn cúp cua trốn học như thường, về cơ bản, cô không hề giao tiếp gì với cậu bạn cùng bàn kiêm hàng xóm mới.

 

Cuộc sống thoải mái quá đâm ra lại thành tẻ nhạt, Điền Minh - giáo viên chủ nhiệm lớp, dường như càng ngày càng thích tìm cô tâm tình nói chuyện phiếm và lảm nhảm. Lục Tịnh An đúng kiểu nghe theo nguyên tắc vào tai trái ra tai phải, tiếp tục những chuỗi ngày cẩu thả của cô.

 

Thấm thoắt đã tới cuộc thi vào thứ bảy.

 

Sáng sớm, dưới sự giám sát của mẹ, Lục Tịnh An ngồi yên ổn trong xe riêng của nhà, miễn cưỡng tới trường học. Vừa xuống xe cô đã trông thấy có một cô gái đứng ở cổng trường, kích động vẫy tay với mình.

 

"Chị An, chị An!" Mạc Xảo Xảo xuyên qua đám người, hoạt bát chạy tới bên cạnh cô.

 

"Chị tới thật rồi?"

 

Lục Tịnh An liếc mắt, "Còn không phải là chuyện tốt mày làm chắc?"

 

"Hi hi" Mạc Xảo Xảo lè lưỡi cười, nhét một tờ giấy nhỏ vào trong tay Lục Tịnh An, "Đây là thông tin địa điểm thi, chị An đừng đi nhầm phòng nhé!"

 

"Nhiều chuyện!" Lục Tịnh An lườm cô nàng, nhưng vẫn nhét tờ giấy trong tay vào túi.

 

"Chị có mang bút và thẻ học sinh theo chưa?"

 

"Rồi."

 

Lục Tịnh An khẽ đáp, cắm đầu đi vào trường.

 

Tới ngã ba, Mạc Xảo Xảo cười vẫy tay chào cô, rồi đi về phía phòng thi của mình.

 

Lục Tịnh An đứng tại chỗ nhìn theo hướng Mạc Xảo Xảo rời đi, rồi cô móc tờ giấy trong túi nhìn thoáng qua. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.

 

Nét chữ trên tờ giấy khá đẹp lại còn mang theo vài phần hoạt bát, ngoài thông tin địa điểm thi, Mạc Xảo Xảo còn ghi thêm một câu:

 

Chị An Fighting (*^_^*)

 

Lục Tịnh An nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười kia một giây, ý định lên sân thượng hoàn toàn bay biến.

 

Cô liếc mắt, rồi nhét tờ giấy vào trong túi, đi tới phòng thi.

 

Giám thị coi thi vẫn chưa tới, học sinh còn đang đứng ở bên ngoài chờ, có nam sinh nữ sinh nhận ra Lục Tịnh An, tất cả tụm năm tụm ba ở góc phòng xì xào bàn tán.

 

Lục Tịnh An coi như không nghe thấy, cô ngáp một cái, rảnh rỗi tựa vào lan can.

 

Cô buồn chán đứng đó, chợt cô hơi ngẩn người khi trông thấy một bóng dáng, sau đó tự dưng trong lòng nảy sinh cảm giác bực dọc khó tả.

 

Rõ ràng cô chỉ mới dọn nhà được vài ngày, đáng ra cậu ta không thể nào để lại ấn tượng gì với cô, nhưng hai hôm nay liên tục đụng mặt, ở trong lớp thì bỏ đi, vậy mà không hiểu sao ngay cả ở chỗ khác vẫn có thể trông thấy cái tên này.

 

Phỉ Minh Sâm đứng ở đầu kia của hành lang, cậu cũng đã trông thấy cô.

 

Thật ra khó mà không chú ý tới, hành lang đầy ắp người, chỉ có vị trí xung quanh cô là trống vắng.

 

Dường như mọi người đều tự giác né tránh Lục Tịnh An, giữa khung cảnh không ăn khớp này, cô vẫn bình chân như vại.

 

Cậu biết, cậu và Lục Tịnh An cùng phòng thi, nhưng chỉ là cậu không ngờ cô sẽ tới.

 

Khi nhìn vào đôi mắt cô, cậu lại nhớ về hình ảnh nhìn thấy được qua khung cửa sổ hôm ấy, lỗ tai cậu ửng đỏ, mất tự nhiên quay sang giả bộ nói chuyện với bạn học đứng cạnh.

 

Lục Tịnh An bĩu môi, cô cùng cúi đầu, không quan tâm tới cậu nữa.

 

Một lát sau, cuối cùng giám thị coi thi cũng khoan thai đi tới, học sinh bắt đầu xếp hàng kiểm tra, lục tục tiến vào phòng thi.

 

Phòng thi và chỗ ngồi đều được chia ngẫu nhiên, nhưng không ngờ Lục Tịnh An và Phỉ Minh Sâm lại cùng phòng, số thứ tự liền kề nhau, hơn nữa lại còn ngồi luôn cạnh nhau.

 

Nhìn thoáng qua thì hai người chỉ cách nhau đúng một cái bàn, Lục Tịnh An chống cằm, ngoảnh mặt làm ngơ quay về phía cửa sổ.

 

Phỉ Minh Sâm cầm bút, chú ý tới bóng dạng của cô.

 

Khi giám thị phát bài thi, cậu nhắm mắt, dẹp bỏ mọi tạp niệm trong đầu, tập trung trả lời đề thi.

 

Cuối cùng cũng chịu đựng hết một tiết thi, Lục Tịnh An đang định đứng dậy thì nghe thấy bên ngoài có người gọi tên mình.

 

"Chị An chị An!" Khỏi cần nhìn cũng biết ai là người gọi.

 

Lục Tịnh An đi thắng tới, Mạc Xảo Xảo đang ghé sát mép cửa, đôi mắt tỏa sáng quan sát khắp phòng thi, cô bèn nghiêng đầu nhìn theo.

 

Sau khi thi xong, học sinh lập tức giải tán, chỉ còn vài tốp năm tốp ba người quen vây lại, thảo luận nội dung bài thi vừa rồi. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.

 

"Nhìn gì đấy?" Lục Tịnh An ngoảnh lại, vươn tay búng lên trán cô nàng.

 

Mạc Xảo Xảo chu mỏ bưng trán, một khắc sau đôi mắt cô nàng lại bừng sáng, lôi kéo tay Lục Tịnh An hỏi, "Chị An, chị ngồi cạnh Phỉ Minh Sâm hả?"

 

Lục Tịnh An nhíu mày, khó hiểu, "Thì sao?"

 

"Không sao, không sao!"

 

Mạc Xảo Xảo vội vã lắc đầu, sau đó kéo Lục Tịnh An rời khỏi phòng thi.

 

Vừa đi Mạc Xảo Xảo vừa thầm cảm khái, xem ra chị An và Phỉ Minh Sâm đúng là có duyên, ngẫu nhiên phân chia phòng thi mà cũng ngồi cùng nhau được! Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.

 

Còn ở trong phòng học, lúc này Phỉ Minh Sâm đang bị vài người vây quanh.