Angel Wings (Đôi Cánh Thiên Thần)

Chương 7: Chương 10 Nội Trợ Của Băng Băng.

Tối hôm đó, Băng Băng vừa về đến nhà đã gọi dì Tâm trong một tình trạng hết sức khẩn cấp. Làm cho Dì Tâm khác hẳn với vẻ thần bí hàng ngày, hột hoảng chạy lại:

-Cô chủ sao vậy?

-Dì giúp con, dì phải giúp con. Con không thể để anh Duy thắng…

Vì quá kích động Băng Băng hét lên mà quên mất là dì Tâm đang không biết chuyện gì đã sảy ra và vẫn còn đang ngơ ngác đứng đó. Băng Băng kéo thẳng dì vào trong bếp, và bắt đầu bày tỏ mục đích:

-Dì Tâm mau dậy con nấu ăn. Hôm nay dù có thức cả đêm con cũng phải học

Nhất thời, dì Tâm nhìn Băng Băng bằng con mắt không thể tròn hơn. Ai không biết chứ còn tính của cô chủ dì còn thừa. Một người dù có chết cũng không chịu bước vào không gian bếp nửa bước mà lại đòi học nấu ăn. Dì Tâm vôi mở điện thoại xem cái gì đó…

-Dì Tâm làm gì vậy? Con nói dì phải mau dạy con nấu ăn mà!

Băng Băng nhìn cảnh dì Tâm đang chăm chú nhìn vào điện thoại thắc mắc.

Dì Tâm rời mắt ra khỏi điện thoại và nhìn Băng Băng bằng ánh mắt cực kì khó hiểu, xem xét lại một lần dì nói:

-Cô chủ! Ngày mai không có bão, cũng không có hiện tượng kì lạ nào xảy ra…

Băng Băng lại nhìn dì bằng ánh mắt khó hiểu.

-Sao cô chủ lại đòi học nấu ăn?

-Dì Tâm đừng chọc con. Mau dạy con không con đổi ý đó.

Giọng của Băng Băng làm như dì Tâm đang ép băng Băng học không bằng. Mà rõ ràng cô nàng đang một mực đòi học rành rành như vậy

Vậy là tối hôm đó thật sự Băng Băng đã thức tới 2:00 am để học một công việc mà cô nàng ghét nhất đó là làm bếp…

Với Băng Băng thức khuya như vậy là không hề gì còn dì Tâm thì khổ sở vừa dạy Băng Băng vừa gục lên gục xuống. Trông dì thảm quá Băng Băng đành rộng lòng:

-Dì về ngủ đi. Con sẽ tự mình thử làm những thứ mà dì vừa dạy. Sáng mai mọi người sẽ được kiểm chứng sản phẩm của con là được.

Chỉ chờ có vậy. Dì Tâm lập tức cất bước trở về căn phong thực sự rất ‘yêu’ của mình lúc này. Và trong bếp chỉ còn lại một mình Băng Băng…

Sáng sớm hôm sau.

-Trời ơi! Cô chủ…!!!

Dì Tâm vừa vào bếp đã không kìm được hét lên.

Thảo Nghi vừa thức dậy, nghe tiếng hét vội chạy xuống. Chị nhìn cái bếp xong, cùng cảm xúc kinh hoàng giống dì Tâm…Hôm qua, chị đã biết cô em gái Băng Băng của mình đòi “làm bếp” nhưng làm cái bếp ra nông nỗi này thì…

Dì Tâm đương định đi vào phòng của Băng Băng, chị vội kéo dì lại vì chị biết nếu không ngăn dì thì thế nào Băng Băng cũng được nghe nhạc hay khuyến mại vào buổi sáng sớm.

-Dì Tâm! Cũng đâu có gì đâu. Lần đầu con bé Băng Băng làm bếp lên bày bừa chút xíu thôi mà.

-Bày bừa chút xíu?

Dì Tâm nhắc lại với giọng nhẹ rồi lập tức thay đổi.

-Cô chủ thử nhìn xem.

Dì chỉ vào bếp và bắt đầu dẫn chứng.

-Xoong chảo thì vứt lung tung, gia vị mở lắp tùm lum lại còn vương khắp sàn... Trông cái sàn còn thảm hơn, cái gì cũng bị ném xuống, cô chủ Băng Băng không biết vứt mấy thứ đó vào thùng rác sao?

Rồi dì Tâm thẳng bước đi lên tầng. Thảo Nghi đang muốn giúp đỡ em gái Băng Băng thoát nạn thì lại vô tình làm dì Tâm bực hơn, chị lắc đầu mang vẻ hối lỗi thương cho mục đích khó khăn của Băng Băng.

Trong lúc đó, Băng Băng đang đứng ở hành lang nghe ngóng tình hình thì vội chạy ngay vào trong phòng khóa trái cửa lại để ngăn dì Tâm đang đầy khí thế đi lên.

-Cô chủ!!!

Dì Tâm gõ mạnh cửa và gọi to.

Băng Băng cuống cuồng nhảy nhanh lên giường và chùm chăn kín đầu giả giọng ngái ngủ.

-Dì Tâm đừng gọi con. Con không đi học đâu, con xin phép rồi, con buồn ngủ lắm và con…

-Cô chủ không đi học cũng phải dậy!!!

Dì Tâm vẫn còn làm ầm lên..

-Dì ồn ào quá! Con ngủ đây…

-“Càng ngày mình càng thông minh. He he”

Nằm trong chăn Băng Băng lại thầm tự sướng vì sự thông minh của mình nhưng vẫn cố gắng giữ im lặng để dì Tâm không phát hiện ra cô nàng vẫn tròn mắt mở to.

Gọi mãi nhưng đáp lại vẫn chỉ là im lặng, dì Tâm đành mang cơn giận đi xuống dọn bữa sáng cho cô chủ Thảo Nghi. Nhìn thức ăn mà Băng Băng nấu và để trong tủ giữ nhiệt, dì Tâm càng bực hơn:

-Để làm được mấy món này mà cô chủ Băng Băng đã khiến tôi dọn dẹp hơn 3 tiếng đồng hồ đây.

Dì Tâm thở dài.

Thảo Nghi nhìn dì Tâm, muốn cười nhưng sợ dì giận nên cố gắng kìm nén bằng cách bỏ bừa thức ăn vào miệng, đột nhiên chị thốt lên:

-Đây có thực là do Băng băng làm không? Sao con bé có thể làm như thế?

Dì Tâm hơi không tin, gắp thử một miếng thì tròn mắt:

-Tài năng mới phát hiện…Cô chủ làm quá ổn.

Dì Tâm hét lên và quên luôn cơn giận vừa rồi.

Thảo Nghi khẽ cười, cầm điện thoại đi khoe chiến công của em gái với ai đó. Cuộc điện thoại hết sức thần bí chỉ vang rõ câu: -Cứ cẩn thận. Băng Băng của mình không vừa đâu…