Anh Ấy Rất Điên

Chương 12: Trường Hận Ca*

*(Tên chương do editor đặt)

Giọng chàng trai khàn khàn, những học sinh khác trong lớp và Đầu Hói không nghe thấy rõ.

Nhưng nhìn tư thế của Thương Ngạn, không có vẻ là lời hay ý đẹp gì.

Lông mày Đầu Hói xoắn tít lại:

“Thương Ngạn, anh đừng có khi dễ con gái người ta.”

Thương Ngạn nghe vậy, đứng thẳng dậy, lười nhác cười: “Sao em làm vậy được chứ, thầy.”

Đám nam sinh phía sau trong lớp cười rộ lên ——

“Đúng thế, Ngạn ca rất thương hoa tiếc ngọc (thương tiếc nữ giới)!”

“Cậu ấy bắt nạt con gái hồi nào chứ?”

“Bạn học mới, cậu đừng sợ.”

“……”

Những lời trêu ghẹo đó càng ngày càng trầm trọng, Thương Ngạn nghiêng người, đảo mắt qua cả lớp đằng sau.

Mọi người nháy mắt im bặt.

Biểu cảm Đầu Hói khó coi nhíu mày.

“Thương Ngạn, anh ngồi phía ——”

“Thầy.”

Thương Ngạn rời khỏi bàn, một tay xách ghế dựa mới qua đây, đặt xuống vị trí bên cạnh cô gái.

Anh khẽ liếm hàm trên, cười như không cười.

Con ngươi đen nhánh.

“Em ngồi đây được rồi.”

“……”

Đầu hói kinh ngạc nhìn anh.

Trong lớp ngoại trừ đám Lệ Triết, mấy học sinh không biết chuyện đều sửng sốt.

Qua vài giây, Đầu Hói mới hồi thần.

“Được rồi, yên lặng học đi.”

……

Cách giờ tan học năm phút, Đầu Hói đã giảng xong hết nội dung của tiết này.

Ông quay đầu nhìn đồng hồ treo trước lớp, khi quay xuống, biểu tình rất có thâm ý.

“Còn chưa hết giờ, tôi thu ‘bài tập’ một chút.”

Đám học sinh sửng sốt, khó hiểu ngẩng đầu nhìn Lâm Chính.

——

Bài tập của lớp được thống nhất thu lại trước khi đến giờ học, còn có thứ gì để giáo viên thu trước khi tan học đâu.

Chẳng qua nhìn thấy mắt Lâm Chính nhìn về bàn đầu tiên, bọn học sinh bừng tỉnh đại ngộ.

Ngay sau đó cả đám bất đắc dĩ cúi đầu thật mau.

Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe thấy Lâm Chính lên tiếng.

“Thương Ngạn, tuần trước anh vừa đến trễ vừa trốn học, tôi phạt anh học thuộc hết bài《 Trường hận ca 》, anh đã học chưa?”

Các bạn học trong lớp cạn lời.

《 Trường hận ca 》 có tất cả 840 chữ, 120 câu, tương đương với tác phẩm lớn.

Bọn họ không nhàn rỗi đến mức đi học cái đó, càng không nói gì đến Thương Ngạn.

——

Trong toàn khối có ai không biết, thành tích các môn của Thương Ngạn cực kì ưu tú, đặc biệt là lý hóa, bài kiểm tra khó đến đâu anh cũng đạt điểm tối đa.

Các môn khác cũng là người cầm cờ dẫn đầu.

Chỉ có môn văn……

So với thành tích các môn khác, chỉ có thể dùng từ thảm thiết để hình dung.

Không ngoài dự liệu của mọi người, Thương Ngạn đứng lên, giọng điệu chây lười ủ rũ chưa tỉnh ngủ.

Giọng còn hơi khàn:

“Chưa học.”

Đầu lông mày của Đầu Hói xoăn tít vào nhau, “Sao chưa học?”

Thương Ngạn có chút không kiên nhẫn, “Không học nổi.”

Đầu Hói cười ——

“Không học nổi? Không phải chứ? Thứ hai tuần trước anh còn làm trò trước mặt toàn trường, đọc hết từ đầu tới đuôi của bảng tuần hoàn hóa học! 《 Trường hận ca 》 so với cái đó còn khó thuộc hơn!?”

Lời vừa dứt, cá lớp im như thóc.

Trong tầm mắt Thương Ngạn, đỉnh nón vốn luôn an tĩnh cả tiết học đột nhiên giật giật.

Đầu ngón tay trắng nõn lộ ra từ cổ tay áo, rối rắm siết chặt cây bút trong tay.

…… Giống như động vật nhỏ lông mềm thử vươn chóp mũi be bé ngửi ngửi cửa hang.

Dư quang Thương Ngạn thoáng nhìn qua, môi mỏng không khỏi cong nhẹ lên.

Làm Đầu Hói vẫn luôn nhìn anh chằm chằm tức điên lên——

“Anh còn cười?!…… Thành tích các môn khác tốt như vậy, chỉ có môn văn, mỗi lần cứ như đang mộng du—— tôi cho anh biết, thành tích môn văn của anh phải tốt lên mới có thể tranh vị trí Trạng Nguyên khoa học tự nhiên, nó mà không tốt lên thì anh không có được gì đâu!”

Đầu Hói nổi giận, sắc mặt đỏ bừng, dọa cả lớp không ai dám phát ra tiếng gì.

Mà Thương Ngạn, mục tiêu của trận hỏa lực này thoạt nhìn bình tĩnh hơn nhiều, chỉ nhíu mày đứng đó.

Mặt trời gần giữa trưa rọi vào từ ngoài cửa sổ, làm bật lên ngũ quan thâm thúy.

Đầu Hói hít một hơi dài, than thở một tiếng, cuối cùng mới áp cơn giận xuống.

Ông lạnh mặt nhìn Thương Ngạn, còn thuận đường nhìn đám người Lệ Triết phía sau.

“Hoặc là tự anh đọc, hoặc là tìm mấy người mỗi ngày quậy phá cùng anh đọc cho—— ngày hôm nay mà các anh không đọc xong, sau này cứ đến tiết ngữ văn của tôi, anh cứ xuống dưới lớp đứng nghe đi!”

“……”

Phòng học tĩnh mịch, lặng im vài giây.

Mấy nam sinh ngồi sau xung quanh Lệ Triết đã không nén giận nổi nữa, có người đã thấp giọng lầu bầu.

Mắt thấy mâu thuẫn càng ngày càng gay gắt, Thương Ngạn đứng đầu tàu rũ mi che đi con ngươi sáng lạnh.

Anh cười nhạt.

Thương Ngạn không nói một chữ, xoay người đi về hướng sau lớp.

Ngay lúc này, Tô Mạc Mạc ngồi bên cạnh bất an rối rắm mấy chục giây đã hạ quyết tâm, duỗi tay kéo góc áo sơ mi của Thương Ngạn.

“……”

Thương Ngạn bị túm lại dừng bước.

Anh nghiêng người nhìn qua.

Nhìn thấy cô gái từ khi vào lớp đến giờ chưa nói chữ nào có chút do dự bất an đứng lên.

Cô thả ngón tay đang nắm lấy vạt áo của Thương Ngạn, giọng rất nhỏ.

“Thầy, em đọc thay cậu ấy…… Được chứ?”

Lâm Chính sửng sốt, nhíu mày theo bản năng.

“Em muốn đọc 《 Trường hận ca 》thay cậu ta? Cả bài?”

“…… Dạ.”

Vì thế, ba phút còn lại của tiết học, cộng thêm hai phút dạy quá giờ, cả lớp từ há hốc mồm đến chết lặng, nghe cô gái đứng ở bàn đầu tiên, đọc hết cả bài《 Trường hận ca 》 không sai không sót một chữ.

Chờ đến khi câu cuối cùng “Giận này dằng dặc chẳng giờ nào nguôi*” kết thúc, cả lớp hoàn toàn im bặt.

*(Nguồn bản dịch: Wikipedia)

Ngay cả Lâm Chính cũng phải ngẩn ra vài giây mới lấy lại tinh thần, thưởng thức đánh giá cô gái.

“Đọc không sai một chữ, không thể tưởng tượng được.”

——

Nếu nói học sinh khác có thể vì nghe thấy yêu cầu tuần trước của mình với Thương Ngạn nên mới về nhà ôn tập lại, nhưng đây là cô gái mới chuyển vào lớp, hiển nhiên đều là xuất phát từ kiến thức tích lũy của mình.

Có thể đọc hết cả bài《 Trường hận ca 》một cách thuần thục lưu loát như thế, lúc này Đầu Hói cảm giác đã tìm được học trò đắc ý trong tương lai của mình rồi.

Vì vậy kế hoạch lúc trước đã bị việc này xóa đi, Lâm Chính nhìn nam sinh đang đứng.

“Thương Ngạn, có bàn ngồi cùng bàn mới ưu tú như vậy, từ giờ em phải học tập bạn ấy, biết chưa?”

“……”

Rũ mắt nhìn cô gái nhỏ xinh này, giây lát sau, cặp mắt khẽ nhúc nhích, Thương Ngạn cúi đầu, cứng họng cười ra tiếng.

“Nhất định.”

“……”

Tô Mạc Mạc hoảng hốt vì ngữ khí phóng đãng này, bất an lùi về chỗ ngồi.

Lâm Chính vừa hô “Tan học”, tạp âm trong lớp học bắt đầu vang lên.

Giữa tiếng động lớn ầm ĩ, Tô Mạc Mạc nghe thấy nam sinh bên cạnh cười cười cúi người.

“Sao trước kia lại không biết, giọng ngâm thơ của em lại dễ nghe đến vậy?”

Tô Mạc Mạc: “……”

Thương Ngạn lại cười.

“Nhóc con, em đọc lại lần nữa để sư phụ nghe đi.”

Tác giả có lời muốn nói: Tô miêu miêu:…… (Tức giận khóc)

Đúng là · sư phụ cầm thú

Hết chương 12

___

Chương này khá ngắn nên tuần này sẽ có một chương bonus nhá, thời gian có thể là hôm nay, ngày mai, ngày mốt... Nói chung là khi nào tui rảnh.ヾ( "ー´)シφ__

Khen tui đi nào mọi người.

<( ̄︶ ̄)>

#xanh