“…… Sao nó lại ở đây?!”
Thấy rõ cô gái đứng bên cạnh Thương Ngạn, cả người Thư Vi đều khó chịu.
Bầu không khí càng thêm im ắng ngay lập tức.
Thương Ngạn đang định kéo cô gái ngồi xuống, nghe vậy liền dừng bước, anh nhướng mày giương mắt, nhìn xuống dưới.
“Không chào đón?”
Thư Vi cắn môi.
——
Thương Ngạn là người cô ta đã hao tâm tổn trí mời tới, đương nhiên cô ta hoan nghênh, nhưng Tô Mạc Mạc……
Không chờ Thư Vi mở miệng, thành viên của tổ máy tính bị giọng nói của cô ta hù không nhẹ cũng hồi thần.
Ngô Hoằng Bác vẫn cười hi hi ha ha, nhưng trong mắt lại không vui ——
“Thư học tỷ, lần trước là chị nói mời cả tổ của chúng tôi đến, Tiểu Tô là người mới của tổ chúng tôi…… Học tỷ cho một tí mặt mũi, đừng làm Tiểu Tô không xuống đài được.”
Thư Vi siết chặt làn váy mỏng manh trên người, dùng sức đến mức đầu ngón tay không còn chút máu.
Nếu cô ta không cho Tô Mạc Mạc tham gia, nói vậy những thành viên tổ máy tính khác, đặc biệt là Thương Ngạn…… Cũng sẽ cùng nhau rời đi.
Vài giây sau, Thư Vi nhếch môi đỏ, cô ta chớp mắt, biểu cảm lạnh lẽo tan bớt.
“Tôi chỉ là quá bất ngờ……”
Thư Vi đi vào trong.
“Mạc Mạc là học trò của Thương Ngạn, tôi biết mà, vậy cũng coi như là học trò của tôi, sao tôi có thể không chào đón em ấy được chứ.”
Nói đoạn, Thư Vi đi đến trước mặt Tô Mạc Mạc.
Đáy mắt Thư Vi mang ý cười lập lòe, cô ta vươn tay, định nắm lấy bàn tay rũ bên người của cô.
Còn vài xăng ti mét là đụng, Tô Mạc Mạc đột nhiên bị người khác kéo ra sau lưng che lại.
Cô ta bắt phải không khí, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu ——
Dưới ánh đèn loang lổ không ngừng thay đổi, ý cười trên gương mặt anh tuấn của nam sinh gần như không có.
Anh cười khẽ, đôi mắt thanh lãnh.
“Học trò tôi nuôi, sao lại thành của cậu rồi?”
“……”
Gương mặt tuấn mỹ trắng trẻo lộ ra đôi phần lười nhác khó thuần.
Nói xong, Thương Ngạn nhếch khóe miệng, cười như không cười xoay nửa người, buông mắt, nhìn Tô Mạc Mạc bị anh kéo ra sau người mình.
“Nhóc con.”
Ngữ điệu của anh không đứng đắn, khàn giọng cười gọi một câu,
“Anh là gì của em?”
Tô Mạc Mạc khó hiểu ngửa đầu nhìn anh.
Ánh đèn rọi qua nửa khuôn mặt, con ngươi đen như mực vọng xuống, lông mi dài hơi cong lên trên sống mũi cao thẳng tạo ra một cái bóng nhàn nhạt.
Trong lòng cô gái loạn lên.
“Là sư phụ……”
Đây là lần đầu cô lên tiếng từ khi tiến vào, giọng nói dịu dàng xen lẫn chút giọng mũi.
Biểu cảm nghiêm túc nghi ngờ.
Đầu lưỡi Thương Ngạn quét qua hàm trên, giây lát sau mới hoàn hồn, rũ mắt.
Anh hừ cười một tiếng.
“Sẽ để người khác làm sư phụ của em sao?”
“……”
Vấn đề này trước giờ chưa từng xuất hiên.
Tô Mạc Mạc do dự, không biết nên đáp lời như thế nào.
Yên lặng một lát, cô gái cúi đầu.
“…… Sẽ không.”
Âm điệu vẫn rất nhẹ, nhưng càng thêm kiên định.
“——”
Sắc mặt Thư Vi thay đổi lớn.
Trong một góc vốn yên tĩnh cũng có vài tiếng bàn tán truyền đến.
Thương Ngạn giật mình hơn hai giây, bất ngờ bật cười.
Anh thậm chí đã quên mất mục đích ban đầu khi hỏi câu này, cũng hoàn toàn không nhớ đến Thư Vi đằng sau.
“Không uổng công thương yêu em.”
Trong giọng nói mang theo sung sướng rõ ràng, Thương Ngạn cúi người, chậm rãi áp xuống, dừng ngay bên tai cô gái.
——
“Đã nhận định chỉ có một sư phụ thì không được đổi ý, nếu không……”
“……”
Tô Mạc Mạc tò mò giương mắt nhìn anh.
Nếu không thì sao?
Thương Ngạn dừng nói.
Cô gái hơi nghiêng người nhìn anh, tròng mắt ướt át trong trẻo, lông mi cong vút chớp chớp, gần trong gang tấc, tựa như đang cào vào tâm can của anh.
Vô cùng ngứa ngáy.
“……”
“Tướng quân” đùa giỡn không thành bị phản bệ lại, Thương Ngạn nâng mắt, hoàn hồn lại trong chớp mắt, gần như chật vật dời tầm mắt.
Anh ngồi dậy, ho nhẹ né đi.
Ánh đèn tối xuống giúp anh giấu đi vẻ mất tự nhiên trên mặt.
“Nếu không sẽ đánh gãy chân.”
Tô Mạc Mạc: “……”
Ồ.
Thật dữ.
Bầu không khí giữa đám học sinh vốn đang sinh động trở nên xấu hổ, có người mở lời vui đùa vài câu, lúc này mới hài hòa được phần nào.
Khu vực sô pha và bàn vuông đa phần là người của khối 12.
Thành viên của Tổ Huấn Luyện ngoại trừ Ngô Hoằng Bác đều là mấy trạch nam*, cả đám gặp phải trường hợp này đều im như thóc.
*(Trạch nam: Dùng để chỉ những nam thanh niên cả ngày chỉ ở nhà) Vì vậy khi chọn chỗ ngồi, lấy Ngô Hoằng Bác làm đầu, cả nhóm không do dự đi về hướng dãy ghế cao cạnh quầy bar chưa có ai ngồi.
Quầy bar này dựa sát vào tường, cách hàng ghế ở giữa sân khấu hình đường cung rất gần.
Sau khi đám Ngô Hoằng Bác ngồi xuống thì chỉ còn lại hai cái ghế cao cách sân khấu gần nhất.
Thương Ngạn nâng bước dẫm lên bàn đạp vòng tròn của một trong hai cái ghế còn lại, đột nhiên nhớ ra một thứ, anh xoay người nhìn lại.
Cô gái nhỏ nhắn đứng gần đó không biết đã dừng chân từ khi nào.
Cặp mắt cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cái ghế cao khác, vẫn không nhúc nhích.
——
Có lẽ là đang nghi ngờ, trên đời này vì sao lại có loại ghế cao đến tận ngực cô như này?
“……”
Thương Ngạn bật cười.
Anh thu chân, một tay cắm vào túi quần, dựa vào quầy bar xem diễn.
“Nhóc con.”
Thấy cô gái nhìn qua, anh nâng cằm, ý bảo ghế cao bên kia ——
“Em ngồi trước đi.”
Tô Mạc Mạc: “……”
“Nếu không lên được là phải nghe lời, thừa nhận mình 1 mét 5 đi.” Thương Ngạn cười trêu cô.
Tô Mạc Mạc: “…………”
Tô Mạc Mạc do dự nhìn về phía ghế cao đó.
Kiểu ghế bên cạnh quầy bar luôn rất cao, chẳng qua đây là lần đầu tiên Tô Mạc Mạc đến nơi như thế, vì vậy cô khá bất ngờ.
Bây giờ bình tĩnh quan sát, gần bên dưới ghế ngồi, rõ ràng có vị trí để mượn lực dẫm lên.
Chắc hẳn…… Có thể lên được đúng chứ.
Tô Mạc Mạc không chắc chắn nghĩ, nhìn khắp nơi.
Đối diện phía bên kia của sân khấu cũng có một quầy bar và hàng ghế cao.
Khi Tô Mạc Mạc nhìn qua, đúng lúc có một nữ sinh dẫm lên bàn đạp bằng đá cẩm thạch dưới quầy bar, vịn vào mặt bàn, nhón chân, nhẹ nhàng ngồi lên ghế.
Hình như rất đơn giản……
Tô Mạc Mạc thoáng an tâm, quay lại.
Thấy cô gái như gặp phải đại địch dịch lên hai bước về phía trước, Thương Ngạn nhướng mày, cười như không cười.
“Muốn thử thật sao?
”
“……”
Thương Ngạn: “Vậy nếu đã đánh cược thì phải chịu thua, không ngồi lên được thì đừng có khóc nhè.”
“……”
Tô Mạc Mạc tức giận muốn đá anh, cuối cùng chỉ nắm chặt đầu ngón tay, bực bội ngẩng mặt, giọng nói dịu dàng lộ ra tia hung dữ.
“Em có thể lên!”
—— thuộc về sự quật cường cuối cùng của chú lùn.
Thương Ngạn cười rộ lên, rút bàn tay cắm trong túi quần rồi duỗi ra, “Mời.”
Tô Mạc Mạc vừa chuẩn bị hành động, Ngô Hoằng Bác ngồi kế bên từ đầu đã nghe không nổi lớn gan mở miệng ——
“Ngạn ca, cậu đừng bắt nạt Tiểu Tô của chúng tôi như vậy chứ?”
“……”
Thương Ngạn vừa nhấc mắt, cười lạnh cả người.
“Tiểu Tô “của các cậu”?”
Ngô Hoằng Bác rụt cổ, “…… Nói lộn, nhà cậu, của nhà cậu không được sao?”
Thương Ngạn vừa lòng.
“Tôi bắt nạt em ấy thế nào?”
“Nếu đã đánh cược, sao có thể chỉ có một bên đưa ra hình phạt.” Ngô Hoằng Bác ra hiệu cho Tô Mạc Mạc, “Nếu Tiểu Tô thua thì phải thừa nhận mình 1 mét 5, vậy nếu cậu thua……”
Tô Mạc Mạc hiểu ý.
Cô chần chờ, xoay đầu nhìn Thương Ngạn.
“Nếu em lên được, vậy thầy…… Vậy sư phụ nói như thế nào?”
“……”
Thương Ngạn híp mắt.
Không biết có phải do tức giận hay không, lúc này gương mặt xưa nay trắng nõn của cô đang ửng hồng, cặp mắt nai đen nhánh ướt át, còn có điểm tức giận chưa tan hết, không chớp mắt trừng anh.
Bị nhìn chằm chằm như này vài giây, Thương Ngạn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Hầu kết trên cổ nam sinh lăn lăn.
Anh dời mắt, thuận tay cầm ly rượu không biết tên trên quầy bar, ngửa cổ uống hết.
Ly rượu trong tay xoay nửa vòng.
“Nếu anh thua……”
Thương Ngạn nhếch khóe miệng, nghiêng mắt, giọng nói bị rượu nhiễm vào trở nên khàn khàn.
Cười đến ra nước mắt xen lẫn với tia phóng túng tà khí ——
“Để em làm gì cũng được…… Nha?”
Âm cuối mang theo ý vị sâu xa.
Tô Mạc Mạc bị nụ cười này làm chấn động.
Đại não trống rỗng vài giây, ý thức của cô chậm rãi quay về, không biết vì lý do gì mà hai má nóng rực.
Nóng đến mức làm cô hoảng hốt trong lòng.
Nhịp tim nhanh hơn không ít.
Tô Mạc Mạc hoảng loạn dời mắt, không dám tiếp tục đối diện với chàng trai.
Cô hơi hé miệng, cẩn thận hít sâu, trong mắt tràn đầy khó hiểu ——
Trái tim của cô hôm nay, thật sự không bình thường……
Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch ngồi gần nhất nhìn toàn bộ quá trình, lúc này mới hồi thần.
“Mẹ nó, cha Ngạn,” Ngô Hoằng Bác rối loạn, “Cậu không thể đối xử với Tiểu Tô của nhóm như thế —— cậu cười thật sự quá phóng đãng…… Quá quyến rũ con gái, phạm quy!”
Ngay cả Loan Văn Trạch thành thật nhất cũng không thể nhìn tiếp, cùng cậu ta dùng ánh mắt lên án Thương Ngạn.
Thương Ngạn quay người, quơ quơ ly rượu, khàn giọng cười.
“Em ấy nghe không hiểu.”
Trong giọng nói dường như còn cất giấu một chút tiếc nuối.
Ngô Hoằng Bác: “…………”
Tên lưu manh già không có điểm giới hạn này.
Làm tai họa của nữ sinh cả trường còn chưa tính, ngay cả mặt trời nhỏ buổi sáng của tổ viên bọn họ cũng không tha.
Ngô Hoằng Bác to gan xoay đầu, đè thấp giọng xúi giục Tô Mạc Mạc: “Tiểu Tô, tàn nhẫn luôn với cậu ấy đi, không phải cậu ấy nói để mặc cậu xử lý sao, kêu cậu ấy nếu thua thì phải cởi áo sơ mi ở trần quay về!”
“……”
Thương Ngạn nghe thấy, ngón tay thưởng thức ly rượu tạm dừng.
Anh nghiêng người, lướt qua Ngô Hoằng Bác nhìn về cô gái.
Cô nghe Ngô Hoằng Bác nói xong, ngơ ngác nhìn Thương Ngạn.
Đối mắt với nhau.
Vài giây sau.
Thương Ngạn bật cười, hình như có chút kinh ngạc.
“…… Muốn nhìn sư phụ ở trần thật sao?”
Tô Mạc Mạc hoàn hồn, còn chưa kịp lắc đầu phủ nhận, nam sinh bên cạnh quầy bar nghiêng người về phía cô bỏ ly rượu trong tay xuống.
Anh xoay người, tựa vào cạnh bàn, khuỷu tay phải chống mặt bàn, tay trái đặt lên ghế cao.
Sau đó người nọ rũ mắt nhìn cô, ý cười lười biếng tản mạn ——
“Rất có thể, nhóc con. Muốn nhìn sư phụ cởi áo sơ mi? Dã tâm của em không nhỏ.”
“…………”
Tô Mạc Mạc bị tiếng thì thầm nhỏ nhẹ làm đỏ mặt. Sau khi gian nan một lúc lâu, cô mới ấp úng nói: “Em —— em không có……”
Thấy cô gái đỏ mặt xinh đẹp ướt át, ánh mắt lên án bên này càng thêm nồng đậm, rốt cuộc Thương Ngạn cũng cười thu mắt lại.
Không chọc cô nữa.
“Vậy thì. Em thua thì em 1 mét 5, anh thua thì anh 1 mét 5, công bằng chứ?”
“……”
Từ khi bắt đầu, trong lòng Tô Mạc Mạc đã hốt hoảng khó hiểu, lúc này mới gật đầu.
Cô hít một hơi, bước lên, vịn vào mặt bàn và cái ghế, học theo động tác từ nữ sinh ban nãy, một chân dẫm lên bàn đạp cẩm thạch dưới quầy bar, sau đó nhẹ nhàng nhón một chân ——
……
……
Tô Mạc Mạc ngây dại ——
Không, không thể đi lên.
Cô có thể cảm giác rõ ràng, lúc này cái ghế đang ở ngay phía sau eo cô.
Mấy xăng-ti-mét……
Gần nhau trong gang tấc mà cứ như khoảng cách giữa trời và biển.
Cô quay đầu, uể oải tuyệt vọng nhìn thoáng qua ——
Đã xác nhận được, cho dù nhón chân cũng không ngồi lên được.
Ngô Hoằng Bác quan sát nghẹn nửa ngày, lúc này không nhịn được nữa, “phụt” một tiếng lăn ra cười.
Loan Văn Trạch cũng không nhịn được, quay mặt đi.
Cô gái vướng ở độ cao giữa chừng, quả thật đang bối rối muốn khóc.
Tròng mắt đen nhánh ảm đạm, vô cùng ấm ức.
Ngô Hoằng Bác vừa che bụng cười, vừa xoay đầu cầu tình.
“Ha ha…… Ngạn ca, cậu…… Ha ha ha…… Cậu đừng làm khó Tiểu……”
Cô gái càng cúi thấp đầu.
Nhưng lời cậu ta còn chưa dứt, eo cô đột nhiên cứng đờ.
Tô Mạc Mạc còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã lơ lửng trên không.
Giây tiếp theo, cô được cánh tay mạnh mẽ bên hông ôm lên ghế cao.
Tô Mạc Mạc ngây ngốc.
Không khí bên tai bị giọng nói rè rè lười nhác xen lẫn ý cười làm chấn động ——
“Bây giờ em thắng. Anh 1 mét 5, anh nhận thua.”
“……”
Tô Mạc Mạc ngây người thật lâu mới hậu tri hậu giác đỏ mặt.
Trên sô pha cách đó không xa.
Thư Vi nhìn chằm chằm cảnh này, nắm chặt cái ly trong tay, sắc mặt hung tợn.
Hết chương 21
#xanh