Sau khi “khách” ra về, phòng khách im lặng đến mức nghe thấy tiếng kim rơi.
Sắc mặt vợ chồng Thương Thịnh Huy và Lạc Hiểu Quân nặng nề ngồi giữa sô pha; Thương Ngạn đang chịu phán quyết thì ngồi bên trái, còn Thương Nhàn vô tội nhưng lại như cá trong chậu nghiêm chỉnh ngồi đối diện anh, ánh mắt lạnh thấu xương, thỉnh thoảng còn tặng cho em trai ngồi đối diện cái nhìn xem thường.
Người bị trừng lại không có chút tự giác.
Lúc này, Giang Như Thi đã dẫn Tô Mạc Mạc rời đi, đương nhiên anh cũng không cần duy trì hình tượng trầm ổn, đúng lúc cũng đã căng thẳng cả đêm, vết thương sau lưng đau đến mất cảm giác, Thương Ngạn đang buồn bã ỉu xìu tựa vào sô pha, bộ dáng như có thể ngủ ngay tại chỗ như trước.
Thương Thịnh Huy xuất thân từ quân đội, nhìn không vừa mắt nhất chính là bộ dạng lười biếng này của con trai mình.
Liên tưởng đến vài phút trước, bên trong căn phòng đó, Thương Ngạn vừa nghe thấy tiếng động của bọn họ, động tác đầu tiên là bảo vệ cô gái trong lòng cực kì chặt chẽ ……
Sắc mặt Thương Thịnh Huy trầm xuống.
“Rốt cuộc con và cô cháu gái kia của Tô gia có quan hệ gì?”
Thương Ngạn chớp mắt, biếng nhác nói,
“…… Bạn học.”
“Mày đang lừa ba mẹ đấy à!”
Thương Thịnh Huy vừa nghe là biết anh trả lời cho có lệ, càng thêm tức giận.
Thương Ngạn cười xùy một tiếng.
“Thì ra ngài không hài lòng với đáp án này của tôi?”
Anh nâng mí mắt, hướng người về phía trước, khuỷu tay chống đầu gối. Gương mặt anh tuấn lộ ra nụ cười nhạt nhẽo.
“Vậy cũng không còn cách gì nữa, trường của chúng tôi không cho yêu sớm, có lời đồn gì đó thì tôi cũng không sao, nhưng em ấy thì không được —— vậy nên chúng tôi là bạn học.”
Thương Thịnh Huy dựng thẳng chân mày: “Quan hệ bạn học gì thế, có thể như bọn mày vừa nãy —— vừa như thế?”
“Vừa nãy?”
Đồng tử đen nhánh của nam sinh lóe lên ánh sáng nhạt.
Thương Ngạn rũ mắt, dù có cắn phần trong môi cũng không ngăn được nụ cười.
“Vừa nãy…… Là tôi bắt nạt nhóc con đấy.” Anh tạm dừng, “Ngài đừng hiểu lầm.”
Cuối cùng Thương Nhàn cũng không nhìn nổi bộ dạng xuân tâm nhộn nhạo chẳng giống người tí nào của em trai mình, cô chủ động nhận lấy trách nhiệm.
“Ba, chuyện này cứ giao cho con, con sẽ giáo dục nó thật tốt……”
“Con giáo dục? Nếu hôm nay dì Giang của con không dẫn cô bé đó đến nhà thì ba mẹ sẽ bị con và em trai con liên thủ lừa dối chẳng hay biết gì.”
Thương Thịnh Huy đang nổi nóng, khi nổi giận lên là ông rất có tính công kích.
“Huống chi, con có thể giáo dục nó gì, hả? Giáo dục nó làm sao để vừa tốt nghiệp đại học liền yêu đương với thằng nhóc chưa thành niên nhỏ hơn mình năm tuổi à??”
Thương Nhàn: “………………”
Tốt hơn hết là cô không nên đưa đầu tới họng súng.
Thương Thịnh Huy cũng tự nhắc nhở mình, anh nhíu mày nhìn Thương Ngạn.
“Cô bé đó, cô bé mà dì Giang của con dẫn đến, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Thương Ngạn hừ cười, liếm hàm trên.
“Mười sáu.”
Biểu tình và ngữ khí của anh đều tràn đầy cảm xúc tiếc nuối ——
“Cũng chưa thành niên.”
1 Thương Thịnh Huy: “………………”
Thương Thịnh Huy: “Hai chị em chúng mày! Cùng nhau! Đến tĩnh phòng quỳ cho tao! Quỳ ở đó!”
Xém chút Thương Thịnh Huy đã ngất đi vì tức.
Chưa từng thấy Thương Thịnh Huy nổi trận lôi đình như thế, Thương Ngạn và Thương Nhàn liếc nhau, trầm mặc đi lên lầu.
Chờ tiếng bước chân của hai chị em biến mất ở cầu thang, Thương Thịnh Huy bực mình trừng mắt về hướng hai người rời đi rồi mới ngồi xuống lại sô pha.
Lạc Hiểu Quân ngồi cạnh vẫn im lặng nãy giờ đưa một ly trà lạnh qua cho ông.
“Cả ngôi nhà sắp sửa bị cơn giận của anh đốt rồi đó.”
Cơn giận của Thương Thịnh Huy vẫn còn sót lại, nhưng cho dù có tấn công ai đi nữa thì chắc chắn ông không dám động vào Lạc Hiểu Quân.
Ông vừa uống trà lạnh vừa lẩm bẩm, “Không phải là anh bị hai đứa con bất tài này chọc giận sao……”
Lạc Hiểu Quân nhàn nhạt nói.
“Giận? Sao em lại thấy anh thở phào vậy?”
Thương Thịnh Huy cứng họng, xém sặc trà lạnh.
Lạc Hiểu Quân: “Hôm qua đã đánh Thương Ngạn thành như thế, cuối cùng nó cũng không chịu nói vì sao lại làm vậy —— không phải tối hôm qua anh vì chuyện này nên đã lo lắng cả đêm không ngủ à?”
“Là…… Là do gần đây anh mất ngủ.” Thương Thịnh Huy ngượng ngùng nói.
Lạc Hiểu Quân liếc ông một cái, cũng không vạch trần.
“Bây giờ đã nghe Nhàn Nhàn kể lại, anh cũng biết rồi, thấy thế nào?”
Thương Thịnh Huy trầm mặc hai giây, uống hết trà lạnh trong ly rồi đặt xuống.
“Cái tính này của Thương Ngạn, là do từ nhỏ đã chiều hư nó, để nó không biết sợ trời sợ đất, không ai có thể trị được nó. Anh rất lo sau này nó sẽ thiệt thòi lớn……”
“Em hỏi anh chuyện này không phải để anh suy nghĩ về tương lại, đừng đánh trống lảng.” Lạc Hiểu Quân nhàn nhạt nói.
Thương Thịnh Huy xấu hổ cười, “Chuyện này…… Chuyện này nói như thế nào…… Đúng là quá xúc động, nhưng đây là đặc điểm của nam giới, nếu nó có thể nhẫn nhịn không làm gì hết thì anh sợ rằng nó tuổi nhỏ mà tâm tư quá nặng.”
Thương Thịnh Huy chựng lại.
“Hơn nữa, nếu nó nói ra nguyên nhân đó từ trước thì anh đã không giáo huấn nó tàn nhẫn như thế.”
“……”
Lạc Hiểu Quân mặt không cảm xúc nhìn ông.
Thương Thịnh Huy chột dạ, “Em nhìn chằm chằm anh như vậy làm gì?”
Lạc Hiểu Quân thu mắt, ngữ khí nhàn nhạt.
“Bây giờ anh đã biết cái tính cuồng loạn của con trai anh là học được từ ai chưa.”
Thương Thịnh Huy: “……”
Lạc Hiểu Quân: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”
“?”
Lạc Hiểu Quân: “Trước kia ba em ghét bỏ anh, trước mặt ông ấy, anh y hệt Thương Ngạn ở trước mặt Giang Như Thi đêm nay, cung kính trầm ổn, nhưng kết quả là, bản tính chưa từng thay đổi.”
Thương Thịnh Huy: “…………”
Lạc Hiểu Quân tự nói xong, cũng không nhịn được cười khẽ.
“Em biết, Nhàn Nhàn cũng biết. Trong ba đứa trẻ này, anh nhìn không vừa mắt nhất là Thương Ngạn, nhưng cũng thương nó nhất.”
Trong lòng Thương Thịnh Huy nhảy dựng, ho nhẹ, “Đó là do nó nhỏ tuổi nhất……”
Lạc Hiểu Quân hừ một tiếng, “Không phải vì nó giống anh nhất à?”
Thương Thịnh Huy: “………………”
Lời này không thể phản bác được.
Vợ chồng hai người trầm mặc một lát, Lạc Hiểu Quân thu lại nụ cười, nhíu mày.
“Mặc dù có quan hệ giữa Thương Kiêu và Tô Hà, nhưng chuyện của Tô gia, chúng ta vẫn không nên xen vào.”
“Ừ.” Thương Thịnh Huy cũng nhíu mày, “Nhiều năm như thế cũng chưa nghe tiếng gió gì về cháu gái này của Tô gia, nguyên nhân của việc này hơn phân nửa là do bà cụ đó của Tô gia.”
Lạc Hiểu Quân: “Nhưng Thương Ngạn đối với Tô Mạc Mạc……”
“Nhìn sơ thì tính cách cô bé này rất ngoan ngoãn nghe lời, còn vấn để của Tô gia, anh cũng thấy không có gì.” Thương Thịnh Huy do dự, “Nhưng căn bệnh đó của cô bé……”
Lạc Hiểu Quân cũng im lặng.
Sau một lúc lâu, hai bậc cha mẹ trong phòng khách không hẹn mà cùng than một tiếng.
Lạc Hiểu Quân lắc đầu, ý cười bất đắc dĩ.
“Tính cách đó của Thương Ngạn, nhận định là không có gì kéo lại nổi —— ngoan cố giống anh đó. Cứ để mặc nó thôi.”
1 ……
Cùng lúc đó, tĩnh phòng ở lầu ba.
Tĩnh phòng là căn phòng chuyên dụng của ba người con nhà họ Thương.
Từ nhỏ đến lớn, nếu ba người họ phạm vào sai lầm lớn nào đó —— thí dụ như hành vi gần đây của Thương Ngạn —— cơ bản là dùng gia pháp giải quyết, nhưng phần lớn đều là mấy chuyện nhỏ nhặt, căn tĩnh phòng này cũng rất vắng vẻ.
Tĩnh phòng không bật đèn, chỉ có một chút ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ trên mái nhà.
Vị trí quỳ phạt, ba cái đệm mềm nằm song song nhau.
Dù sao cũng là ký ức nhiều năm, chị em hai người cũng là khách đến thường xuyên nhất, đẩy cửa tiến vào, hai người không thèm để ý đến sự tối tăm bên trong, cực kì thành thạo tự tìm đệm mềm của mình rồi quỳ xuống.
Quỳ như vậy khoảng hai mươi phút.
Thương Nhàn đứng lên, “Chị đi nhận lỗi trước, em chờ lát nữa đi.”
“Ừ.”
“……” Khi đi đến cạnh cửa, cô không khỏi dừng lại và nghiêng đầu, “Một năm quản chế.”
“?”
Thương Nhàn: “Nếu lấy được thư hòa giải, đây là hình phạt nhỏ nhất có thể lấy được cho em.”
“……” Cặp mắt Thương Ngạn lóe lóe, đáy mắt tối đen.
“Chị biết em không muốn dùng thư hòa giải đó, nhưng bệnh của Mạc Mạc, nếu quyết định làm phẫu thuật thì nhất định phải chuẩn bị trước khi thành niên.”
Cả người Thương Ngạn cứng đờ.
Anh đột ngộ nhìn về Thương Nhàn, “—— chị biết được gì?”
“Chị đã tìm người tra lại tư liệu năm đó về ca bệnh của em ấy.” Thương Nhàn trầm mặc vài giây, “Em muốn khi em ấy đưa ra quyết định, em cũng không thể ở cạnh em ấy à?”
“……”
Nam sinh quỳ trên mặt đất nắm chặt tay thành quyền. Một lát sau, anh chậm rãi xoay người lại.
Nam sinh trầm mặc cắn răng, xương gò má hơi run rẩy.
“Tự em ngẫm lại.”
Thương Nhàn đi ra ngoài.
*
Thương Ngạn về trường trễ hơn những người khác ở tổ máy tính, đến giữa tháng 12, anh mới về Tam Trung.
Ba người trong tổ không nhắc một chữ nào về chuyện này, nhưng trường học đã được thông báo, vết nhơ trong hồ sơ cũng không thể tránh được, không biết vì sao đã lọt ra tiếng giố trong trường —— Trước khi Thương Ngạn quay về, trong trường đã sớm truyền chuyện đánh nhau trong thi đấu ra khắp nơi.
Thương Ngạn đến trường vào thứ sáu.
Trước đó không lâu Văn Tố Tố đột nhiên chuyển lớp, chủ nhiệm lớp Lý Sư Kiệt lại vì chuyện của Thương Ngạn làm sứt đầu mẻ trán, không thể ứng phó, lớp học tạm thời để lớp phó quản lý.
Giờ tự học sáng sớm, trong lớp cực kì ồn ào, lớp phó gào đến khàn giọng cũng không thể ổn định được bọn họ.
——
Mãi đến khi cửa trước phòng học được đẩy ra.
Một bóng người xa cách mấy ngày uể oải đi vào.
Vai rộng, eo thon, chân dài, khuôn mặt anh tuấn, buồn bã ỉu xìu.
Toàn lớp bỗng dưng cả kinh, lúc này, đám người vừa gây ầm ĩ chẳng khác gì gà con bị bóp cổ, im lặng trong nháy mắt.
Cả phòng học đều an tĩnh lại.
Vô số cặp mắt to nhỏ đồng loạt nhìn chăm chú vào người đang đi ở cửa lớp.
Hôm qua Thương Ngạn vừa lấy giấy từ thẩm phán, tối hôm qua bị Thương Thịnh Huy ân cần dạy bảo trách cứ nửa buổi tối, rạng sáng mới vội vàng bay về. Về đến sân bay lại phải làm một đống thủ tục, gần như không chớp mắt, hiện tại đúng là thời điểm buồn ngủ nhất.
Mặc dù là vậy, nhưng lực chú ý hướng đến vẫn làm anh dừng chân.
“……”
Anh lười biếng ngước mắt, cặp mắt đen kịt không có tiêu điểm quét quanh nửa lớp học.
Môi mỏng hé ra, giọng nói nam sinh khàn khàn lạnh lẽo.
“Bài đọc buổi sáng nằm trên mặt tôi?”
“!”
Cả lớp hoàn hồn, nhất trí cúi đầu xuống.
Không bao lâu sau, tiếng đọc bài lanh lảnh tràn ngập từng tấc không khí trong lớp.
Lớp phó ngượng ngùng ngó qua Thương Ngạn, trong lòng nghĩ rằng lớp trưởng tạm thời như cậu ta hẳn nên thoái vị thôi. Tiếc là lời này vòng qua mấy lần trong đầu nhưng không có can đảm nói ra, đành phải gượng cười cứng đờ gật đầu với Thương Ngạn xem như chào hỏi rồi mới đi xuống.
Thương Ngạn trở về chỗ ngồi.
Cô gái ngồi bên trong đang oán hận nhìn anh, vành mắt còn hơi phiếm hồng.
Huyệt thái dương giật giật hai cái cảnh báo.
Thương Ngạn bất đắc dĩ, khoanh tay véo nhẹ chóp mũi cô.
“Em mà dám khóc là anh dám cùng khóc với em đấy…… Em tin không?”
“……”
Tô Mạc Mạc nghẹn lời, cảm xúc khó chịu bị chọc cười.
Thương Ngạn nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống.
Anh kéo khóa ba lô ra, lấy bình giữ ấm màu xám trong đó ra.
Ngón tay thon dài cầm bình, đặt lên trước mặt cô gái, thấp giọng cười như không cười.
“Hai phần ba bình.”
Tô Mạc Mạc vừa xoay người, vốn định hỏi về tình trạng của anh, lại sững sờ vì cái bình đằng trước.
【 Sau khi quay về, mỗi ngày chỉ đổ đầy hai phần ba bình giữ ấm cho em. 】
Tô Mạc Mạc chớp mắt.
Thương Nhàn đã gọi cho cô. Nên cô biết anh đã phải chịu khổ vì mấy ngày phán quyết hình sự này; cô biết tối qua anh đã một đêm không ngủ; cô biết 6 giờ sáng nay anh vừa xuống máy bay ở thành phố C; cô biết đã xảy ra nhiều chuyện như thế, áp lực của anh to lớn hơn ai hết, mệt mỏi hơn ai hết……
Cô chỉ không biết, người này đã quý trọng cô, quý trọng đến mức nào mới có thể sau khi hy sinh nhiều như thế mà vẫn quan tâm đến một chuyện nhỏ nhặt như này.
Hốc mắt Tô Mạc Mạc hiện lên ánh nước trong nháy mắt.
Cô nín thở, duỗi tay ôm bình, quay người đi.
“…… Anh có ăn sáng không?”
Giọng cô vang lên giữa những tiếng đọc sách râm ran khó chịu.
“Không.”
Bên tai bị tiếng đọc bài che lấp, Thương Ngạn vẫn chưa phát hiện cảm xúc trong đó, ý thức của anh không tỉnh táo, cất ba lô xong liền nằm lên bàn.
“Anh ngủ một lát…… Nhớ uống hết, ngoan.”
Lời nói dần dần nhỏ lại, xen lẫn sự mỏi mệt và buồn ngủ, cuối cùng tắt hẳn.
Tô Mạc Mạc nghiêng đầu.
Tầm mắt cô hơi mờ vì nước, nam sinh đang nhắm mắt, vẫn là đường xong góc cạnh đẹp đẽ, lông mi dài che đi quần thâm nhàn nhạt, thoạt nhìn rất mệt mỏi.
Làm trái tim cô đau đớn.
Cô quay mặt đi.
Cô đè nén cảm giác ẩm ướt trong mắt, vươn đầu ngón tay động vào bình sữa ở góc tường.
“Thương Ngạn……”
Cô giảm thấp âm lượng, trong tiếng đọc bài vang vọng, ngay cả chính cô cũng không nghe rõ.
“…… Anh thật sự bệnh không nhẹ.”
*
Đêm đó, sau giờ tan học.
Thương Ngạn và Tô Mạc Mạc vẫn văn phòng Tổ Huấn Luyện ở tòa lầu khoa học kỹ thuật.
Vừa đẩy cửa ra, Tô Mạc Mạc liền cảm nhận được bầu không khí nặng nề khác thường.
Cô rùng mình trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hoàng Kỳ Thịnh với sắc mặt khó coi và biểu cảm đen tối của Loan Văn Trạch cùng Ngô Hoằng Bác.
Thấy hai người tiến vào, Hoàng Kỳ Thịnh buông tiếng thở dài.
“Thương Ngạn, Tô Mạc Mạc, hai em vào đi, đóng cửa lại.”
“……”
Tô Mạc Mạc bất an nhìn Thương Ngạn.
Dường như Thương Ngạn cũng không bất ngờ, nghe vậy biểu cảm cũng không thay đổi, đóng cửa và nhìn cô trấn an.
“Không có việc gì. Đi thôi.”
Trong phòng yên tĩnh.
Đương nhiên Hoàng Kỳ Thịnh cũng nghe thấy Thương Ngạn nói, ông nhíu mày, có chút thất vọng nhìn nam sinh, “Thương Ngạn, em có biết hậu quả và hình phạt ở trường của chuyện lần này không?”
Thương Ngạn đang kéo ghế qua cho Tô Mạc Mạc, nghe vậy cũng không nhấc mắt, ngữ khí đạm bạc.
“Hủy bỏ tất cả tư cách tuyển thẳng, tổ máy tính cũng xóa tên em?”
Hoàng Kỳ Thịnh: “Vậy em thấy chuyện này cũng không có gì?”
Thương Ngạn giương mắt.
“Nếu thầy lo về những người khác, vậy dù có xóa tên em, sau này em cũng sẽ qua đây như bình thường —— coi như ngài tìm cố vấn miễn phí đi.”
Cho dù Hoàng Kỳ Thịnh có là người hiền lành nhất thì lúc này cũng phải nổi giận, “Vậy còn em! Em làm sao bây giờ? Tương lai của em tốt đẹp như thế —— bị hủy bỏ bởi một chuyện như thế, em cũng cam tâm!?”
Thương Ngạn duỗi tay, đè cô gái đang muốn đứng dậy lại.
Đồng thời, anh khom người, nửa chống vào lưng ghế đằng sau cô gái, tươi cười trên mặt không chút để ý, mang theo một sự khó thuần.
“Thầy Hoàng, tương lai của em chỉ nằm trong tay một mình em, không có chuyện gì có thể hủy hoại nó.”
Anh cười khẽ, giọng nói đè thấp, có lẽ cũng đang hứa hẹn với cô gái trên ghế.
——
“Tháng 7 năm sau, chờ đến lễ thành nhân mười tám tuổi của nhóc con nhà em, em sẽ mang danh hiệu Trạng Nguyên khoa học tự nhiên về cho em ấy.”
“……”
Tưởng tượng đến kết quả khiến toàn trường chú ý của kì thi giữa kì trước đây không lâu của Thương Ngạn, Hoàng Kỳ Thịnh cứng họng.
Ngay cả bên cạnh, ánh mắt của Loan Văn Trạch và Ngô Hoằng Bác cũng từ lo lắng và tiếc nuối chuyển sang sảng khoái khi diệt trừ kẻ địch.
Chỉ có Tô Mạc Mạc trầm mặc vài giây, thấp giọng.
“Trạng Nguyên Khoa học tự nhiên?”
“Ừ.” Thương Ngạn cười rũ mắt.
Tô Mạc Mạc: “Bằng kết quả thiếu một điểm mới đạt chuẩn môn văn của anh sao?”
Thương Ngạn: “……”
Tô Mạc Mạc chủ động đứng lên, xách ba lô, gương mặt diễm lệ không có cảm xúc.
“Thầy Hoàng, nếu không còn chuyện gì nữa, em mang Thương Ngạn đi phụ đạo môn văn đây ạ.”
Lần đầu tiên Hoàng Kỳ Thịnh thấy dáng vẻ này của cô, nhất thời đứng hình đằng đó, gật đầu theo bản năng: “À, được…… Các em đi phụ đạo đi.”
“Tạm biệt thầy.”
Tô Mạc Mạc lễ phép khom người với ông.
Sau đó, cô banh mặt quay đầu, giơ tay lên, nắm chặt góc áo sau lưng của nam sinh rồi dắt người đi vào gian trong.
Không để thầy trò ba người bên ngoài kịp hoàn hồn.
Một tiếng “cạch” vang lên, cửa phòng trong đóng lại, tiếp theo là một tiếng “cốp” —— lần này là khóa lại.
Ba thầy trò trợn mắt há mồm.
Sau một lúc lâu, Hoàng Kỳ Thịnh hồi thần, lộn xộn hỏi Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch: “Hình thức ở chung của hai thầy trò chúng nó vẫn luôn như này à?”
“……”
Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch bất đắc dĩ liếc nhau.
Nhân lúc Hoàng Kỳ Thịnh không chú ý, Ngô Hoằng Bác nhỏ giọng nói thầm cùng Loan Văn Trạch.
“Hình thức ở chung quyết định địa vị trong gia đình, tôi thấy cha Ngạn đã làm mưa làm gió ở Tam trung lâu như thế, cuối cùng cũng bị Tiểu Tô ăn sạch.”
“……”
Lúc này, bên trong cánh cửa.
Tô Mạc Mạc kéo Thương Ngạn ngồi xuống ghế trước bàn, lấy hết toàn bộ vở ghi chép và tài liệu phụ đạo liên quan đến môn văn ra.
Vừa thấy là biết đã sớm có chuẩn bị —— một chồng thật dày khiến người nhìn quáng mặt được đặt xuống trước Thương Ngạn.
Tô Mạc Mạc giải thích với anh, “Đây là vở chép bài lớp mười em mượn từ học bá Liêu, ghi chú trong sách, các bài văn hay……”
Còn chưa nói được một nửa, điện thoại đặt trong ba lô của cô rung lên.
Tô Mạc Mạc dừng nói, hơi nhíu mày.
Cô lấy điện thoại ra, thấy người gọi chỉ hiển thị một chữ: “Z”.
“……”
Tô Mạc Mạc nhớ đến gì đó, sắc mặt hơi trắng.
“Điện thoại của ai vậy, sao không nhận?”
Thương Ngạn nhìn tên người gọi thần bí đó, híp mắt lại.
Tô Mạc Mạc do dự, đang định đứng dậy.
Phản ứng này động chạm đến thần kinh mẫn cảm của “dục vọng chiếm hữu” của Thương Ngạn, anh duỗi tay ngăn người lại, bao vây cô giữa ghế xoay, bàn học và người mình, tạo thành một hình tam giác ——
“Anh cũng muốn nghe.”
Tô Mạc Mạc trầm mặc vài giây, đành chậm chạp bắt máy.
“Mạc Mạc?”
Đối diện vang lên một giọng nữ quen thuộc.
Thương Ngạn khựng lại.
——
Không phải ai khác, đúng là mẹ của Tô Mạc Mạc, Giang Như Thi.
“……”
Anh không tự nhiên ho nhẹ một tiếng, lui lại.
Tô Mạc Mạc cúi mắt, giọng nói bình tĩnh, “…… Là con.”
Giang Như Thi: “Mẹ thấy bây giờ con đã tan học nên mới gọi qua —— có làm phiền con không?”
“Không có.”
“Ừ, vậy thì tốt.” Giang Như Thi trầm mặc hai giây, cẩn thận hỏi: “Chuyện giải phẫu lần trước mẹ nói với con, con đã suy nghĩ thế nào rồi?”
“…………”
Tô Mạc Mạc theo bản năng cầm chặt điện thoại, đồng thời bất an giương mắt nhìn qua đối diện.
Thương Ngạn ngồi trước bàn, nửa rũ mi mắt, gương mặt lạnh lẽo, cặp mắt đen như mực đang nhìn quyển vở trước mặt, thoạt nhìn không cảm xúc không có dao động ……
Tô Mạc Mạc thoáng yên tâm.
Đầu ngón tay cô siết chặt chậm rãi thả lỏng, đến khi Giang Như Thi bên kia hỏi lại, cô mới hàm hồ trả lời: “Con còn đang nghĩ……”
“Mạc Mạc.”
Ngữ khí Giang Như Thi có chút nôn nóng, nhưng bị bà kiềm chế, rất nhanh đã bình phục.
Bà thấp giọng khuyên bảo, “Mẹ biết rất khó để quyết định chuyện này, nhưng thời kì tốt nhất để giải phẫu có hạn, qua khoảng thời gian này, xác suất giải phẫu thành công sẽ giảm, tính nguy hiểm cũng sẽ tăng lên.”
Giang Như Thi thả chậm tốc độ, “Hơn nữa, mẹ đã đặt cho con hoàn cảnh và điều kiện tốt nhất để an dưỡng chuẩn bị, chuyên gia nước ngoài rất khó hẹn, nếu con đã quyết định xong, vậy mẹ sẽ sắp xếp trước ở nước ngoài, bảo đảm không làm trễ thời kì tốt nhất để giải phẫu.”
“Con biết rồi.” Tô Mạc Mạc thấp giọng.
Giang Như Thi khẽ thở dài một hơi.
“Bất kể quyết định của con là gì, ít nhất mẹ hi vọng con sẽ không vì sự chần chờ và do dự của mình bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, được không?”
“……”
Cô gái chậm rãi buông mắt, qua một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng đáp.
“Tối mai, con sẽ nói quyết định cho người.”
Nói xong, Tô Mạc Mạc không muốn nhiều lời, cô nói nhỏ hai chữ “tạm biệt” rồi cúp máy.
Cô đặt điện thoại xuống mặt bàn.
“Chuyện gì vậy?”
Bên cạnh cô, Thương Ngạn dời mắt từ quyển vở, ngẩng đầu lên, ra vẻ tùy ý hỏi.
“…… Không có gì.” Tô Mạc Mạc thấp giọng, cũng rũ mắt.
Sau một lúc yên lặng, cô bỏ điện thoại ra, khôi phục lại dáng vẻ như trước. Tô Mạc Mạc duỗi cầm lấy sách giáo khoa ngữ văn.
“Trước hết, em sẽ giảng lại cho anh thể thở và các từ quan trọng mà thầy đã giảng hôm nay lại một lần.”
Cặp mắt Thương Ngạn lóe lên.
Con ngươi đen nhánh ảm đạm hẳn đi.
Cuối cùng, anh vẫn không nói gì, cũng cúi mắt nhìn quyển sách giáo khoa.
“Được.”
……
Cả một đêm tự học kết thúc, Thương Ngạn và Tô Mạc Mạc cùng rời khỏi trường.
Ngồi trên xe riêng màu đen, tài xế đã quen với việc chạy đến khu biệt thự của Văn gia trước.
Thương Ngạn đưa Tô Mạc Mạc xuống xe.
Đến ngoài cửa biệt thự, cô lấy bình giữ ấm không trong ba lô ra, đưa cho Thương Ngạn.
“…… Đã uống xong rồi.”
Giọng cô rầu rĩ.
Thương Ngạn duỗi tay nhận lấy, khóe miệng khẽ cong.
“Ngoan.”
Nhưng cái bình lại dừng lại giữa tay hai người.
Cảm nhận được lực cản ở đó, Thương Ngạn hơi giật mình, ngước mắt nhìn Tô Mạc Mạc.
——
Cô cúi đầu
Ánh đèn đường mềm mại dừng trên ngọn tóc và làn da trắng như sứ của cô.
Anh nghe cô thấp giọng mở miệng.
“Thương Ngạn.”
“…… Nếu em không còn nữa, vậy anh có đem sữa cho người khác nữa không?”