Anh Ấy Thích Tin Tức Tố Vị Bạch Nguyệt Quang

Chương 4: Chương 4

Nguyễn Ưu về đến nhà, tưởng rằng sự việc đã đến hồi kết thúc, nhưng chỉ qua mấy ngày, cậu thực sự nhận được một vali hành lý từ trợ lý của Lục Quan Triều đưa tới.

" Đây là quần áo của ngài Lục, đợi chút nữa còn có những thứ khác được chuyển tới.

Mong phu nhân nhận lấy rồi sắp xếp lại."

Trợ lý của Lục Quan Triều là một beta có khuôn mặt lạnh lùng.

Lúc nói chuyện, mí mắt rũ xuống, nhìn qua giống như đang kính cẩn, thực ra là thờ ơ.

Nguyễn Ưu không biết Lục Quan Triều đang nháo cái gì đây, cậu ngơ ngác đỡ vali của Lục Quan Triều.

Mà trợ lý beta cũng không có cho Nguyễn Ưu thời gian phản ứng, hắn chỉ nói: " Ngài Lục dự định dọn về ở, xin cậu đem đồ vật của ngài Lục thu xếp chỉnh lý ổn thỏa.

"

Khi Nguyễn Ưu tiếp nhận vali của Lục Quan Triều thì cảm xúc của cậu có hơi rối loạn, vừa có chút vui mừng vừa có chút nghi hoặc.

Mà dù như thế nào thì đây cũng là nhà của Lục Quan Triều, là của nhà họ Lục, không tới phiên cậu biểu đạt tâm tình.

Chỉ là Lục Quan Triều đã trở lại, Nguyễn Ưu biết mình không có lý do gì mà vẫn mặt dày chiếm lấy phòng ngủ chính.

Sau khi cùng người hầu trong nhà đem quần áo của Lục Quan Triều thu thập chỉnh lý, Nguyễn Ưu trở lại phòng ngủ trước và chuyển tất cả đồ đạc của mình sang phòng cho khách.

Lục Quan Triều về đến nhà nhìn thấy phòng ngủ chính rộng rãi và sạch sẽ mà Nguyễn Ưu đã để lại cho anh.

Tất cả đồ đạc bên trong phòng ngủ đều cố gắng trang hoàng, khôi phục lại dáng vẻ như trước khi Nguyễn Ưu vào ở.

Thoạt nhìn Nguyễn Ưu khá tự mình biết mình, hiểu được chừng mực và lễ nghi.

Chỉ là Lục Quan Triều ở trong phòng ngủ đi lại một vòng, luôn cảm thấy trong lòng bực dọc.

Lục Quan Triều muốn cùng Nguyễn Ưu nước giếng không phạm nước sông (1).

Nhưng mà Nguyễn Ưu phân chia quá rõ ràng với anh ngược lại khiến trong lòng của Lục Quan Triều cảm thấy không thoải mái.

Tin tức tố đã làm thay đổi các đặc điểm tâm lý và sinh lý của con người, alpha có bản năng chi phối dục vọng của omega, vậy nên khi nhìn thấy omega không thuần phục mình sẽ khó tránh khỏi khó chịu trong lòng.

Lục Quan Triều đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ chính, dùng kiến thức sinh học cấp hai xoa dịu lửa giận trong lòng.

Anh âm thầm tự nói với mình, bây giờ khó chịu chỉ là vì cường thế alpha lại gặp phải omega không ngoan ngoãn phục tùng (2) như thế.

Nghĩ đi nghĩ lại, Nguyễn Ưu đối với mình hình như đã đủ thuận theo, mình sống ở bên ngoài, Nguyễn Ưu không khóc không nháo.

Mình trở về nhà, Nguyễn Ưu yên lặng thu dọn sạch sẽ, vậy tại sao mình vẫn thấy không hài lòng như vậy?.

Nghĩ tới đây, tâm tình của Lục Quan Triều trở nên xấu đi.

Bữa tối là do người hầu Lục gia chuẩn bị.

Lục Quan Triều trở lại rồi, người hầu lên lầu gõ cửa và mời Lục Quan Triều xuống lầu dùng bữa.

Đi ngang qua phòng khách nơi Nguyễn Ưu ở, người hầu cũng không có ý dừng lại, Lục Quan Triều thấy lạ liền liếc mắt nhìn.

Ngồi trước bàn ăn trống trơn mới phát hiện người hầu trong nhà thật sự không đi gọi Nguyễn Ưu xuống lầu ăn cơm.

Lục Quan Triều đặt đôi đũa trong tay sang một bên, sự không thoải mái kiềm nén ở trong lòng đã lâu cuối cùng cũng có nơi để phát tiết, anh trầm giọng kêu: " Lại đây."

Người hầu trong nhà vội vàng đứng bên cạnh Lục Quan Triều.

Lục Quan Triều hỏi: " Trong nhà chỉ có một mình tôi là muốn ăn cơm, có phải không? ".

Người hầu vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thưa: " Thưa ngài, tất cả các bữa ăn của chúng tôi là như nhau, đều được dùng trong phòng ăn nhỏ ở phía sau nhà bếp.

Đây là quy củ từ thời lão tiên sinh định ra."

Lục Quan Triều giận quá mà cười, anh nói: " Nếu tôi nhớ không lầm, trong quy củ thời lão tiên sinh lập ra còn có không được miệt thị chủ nhân, đúng không? ".

Vừa hỏi như vậy, người hầu mới hiểu được Lục Quan Triều nói là có ý gì, bởi vậy khó tránh khỏi có chút luống cuống tay chân như vừa tỉnh giấc chiêm bao.

Lục Quan Triều vẫn luôn không thích Nguyễn Ưu, sau khi kết hôn thì dọn ra ngoài ở hẳn, ngay cả nhà cũng không về.

Gần đây mặc dù đã gửi quần áo về nhà và nói sẽ về nhà sống ở đó nhưng lại không dành sự chăm sóc đặc biệt nào cho Nguyễn Ưu.

Có thể thấy việc Lục Quan Triều chuyển về nhà không liên quan gì đến Nguyễn Ưu.

Vì đó là người mà chủ gia đình không lưu tâm đến, cho nên danh phận phu nhân này của Nguyễn Ưu đặt trong mắt người hầu nhà họ Lục chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.

Huống chi ở trong mắt người Lục gia, Lục Quan Triều bất đắc dĩ mới phải kết hôn với Nguyễn Ưu.

Nguyễn Ưu so với Lục Quan Triều đích thực là trèo cao không chỉ một bậc.

Việc phớt lờ cậu dù là vô tình hay cố ý đều là một loại làm nhục thầm lặng.

Hiện tại Lục Quan Triều lên tiếng, người hầu mới vội vã lên lầu mời Nguyễn Ưu.

Thời điểm cửa phòng Nguyễn Ưu bị gõ, cậu đang mang tai nghe gõ chữ.

Có một bản thảo tạm thời đến cửa, tiền nhuận bút rất cao.

Nguyễn Ưu dự định viết xong trong đêm, đầy đầu đều là tiến độ của bài viết.

Nhìn thấy người hầu đẩy cửa ra, kính cẩn mời cậu xuống dưới nhà dùng bữa vẫn chưa nhận ra bất kỳ sự khác biệt nào.

Bước xuống bậc thềm mới phát giác, người hầu Lục gia hôm nay có phần lễ phép và lịch sự.

Nguyễn Ưu đi tới phòng ăn mới nhìn thấy Lục Quan Triều ngồi ở trước bàn ăn, anh đang trầm mặt.

Thấy Nguyễn Ưu đến thì hất cằm ra hiệu Nguyễn Ưu ngồi bên cạnh mình.

Nguyễn Ưu liền vội vàng đi tới ngồi xuống, Lục Quan Triều thấy thế, có vẻ hài lòng " hừ " một tiếng, sau đó làm bộ nhíu mày.

Nguyễn Ưu không ngờ Lục Quan Triều nói muốn chuyển về thì lập tức chuyển về nhanh như vậy.

Cậu vừa nhìn thấy sắc mặt của anh thì đã biết mình lại làm vị Đại thiếu gia khó tính này sinh khí rồi.

Nguyễn Ưu mờ mịt không hiểu gì, cậu rũ mắt ngồi xuống bên cạnh anh, chờ Lục Quan Triều nói chuyện.

" Chồng trở về nhà, trong nhà lại vắng tanh.

Cậu chỉ ở yên trong nhà đợi, cũng không có ra ngoài đón tiếp lấy một lúc.

Nguyễn Ưu, nhà cậu dạy cậu như thế này sao?".

Lục Quan Triều hỏi.

Lục Quan Triều lấy tư thế alpha làm chủ gia đình.

Nguyễn Ưu không dám tranh cãi với anh, lại cảm thấy quả thật là mình sai, nghe vậy vội vàng vâng lời đáp: " Là lỗi của tôi, sau này nhất định sẽ không như vậy nữa."

Cậu nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình, nhưng không khiến cho Lục Quan Triều cảm thấy thoả mãn một chút nào.

Lục Quan Triều đầy bụng hỏa khí chỉ nói một câu lại bị thái độ của Nguyễn Ưu làm cho không biết nên nói tiếp như thế nào.

Nhịn một lúc lâu, Lục Quan Triều hung dữ quát: " Nguyễn Ưu, cậu đừng có giống như miệng nam mô bụng một bồ dao găm (3).

Tôi là chồng của cậu, là alpha của cậu, cậu phải nhớ kĩ điều này!".

Thời điểm Lục Quan Triều nói lời này cực kỳ giống chém đinh chặt sắt (4).

Cũng không biết là đang cảnh cáo Nguyễn Ưu, hay là đang thuyết phục chính mình.

Có lẽ phần lớn vẫn là nói cho chính anh nghe, bằng không nếu không nói như vậy, anh sợ là trong lòng luôn có sự bất công.

Nguyễn Ưu dịu ngoan mà đáp: " Vâng, tôi biết rồi.

Anh là chồng của tôi, alpha của tôi."

Lục Quan Triều bó tay toàn tập với Nguyễn Ưu, tức giận nhìn chằm chằm vào cậu.

Nguyễn Ưu thấy anh không nói, nhanh chóng cầm bát lên múc cho Lục Quan Triều một bát canh, cậu mềm giọng nói: " Ăn thôi, canh sắp nguội rồi, anh uống chút canh trước đi."

Khi Nguyễn Ưu nói chuyện ngữ khí ôn hòa, dáng dấp cũng thuận theo.

Cậu mặc quần áo ở nhà màu vàng nhạt, lúc đưa bát đến trước mặt Lục Quan Triều hơi có vẻ biết điều và cẩn thận.

Lục Quan Triều cảm thấy được phục tùng thì cực kỳ yên lòng, những nếp nhăn do nghĩ nhiều đều bị Nguyễn Ưu đưa bát canh này ngâm đến mềm mại.

" Lúc này mới giống dáng vẻ của một omega." Lục Quan Triều cầm lấy thìa nếm một ngụm canh rồi nói.

Nguyễn Ưu cười cười, không lên tiếng, im lặng trong nháy mắt, cậu đột nhiên nhếch miệng cười một cách khó hiểu.

Sau đó từ trong bát lấy ra mấy hạt đậu đũa thái đến nhỏ vụn, dừng một chút, cậu gắp vào trong bát của Lục Quan Triều.

" Tôi không thích ăn đậu đũa nên cho anh ăn đó." Nguyễn Ưu nói.

Lục Quan Triều tựa hồ " hừ " nhẹ một tiếng và nói: " Tôi không ăn đồ người khác gắp cho tôi."

Anh nói vậy, nhưng giọng điệu cũng không phải sinh khí hay là bộ dạng không muốn.

Nguyễn Ưu lúc này mới phát giác Lục Quan Triều lại là một người ngạo kiều kỳ quái ưa làm nũng, cậu mềm giọng nói: " Không phải nói anh là alpha của tôi hay sao? Hơn nữa tôi chưa có ăn, vẫn còn sạch sẽ."

Không phải là làm nũng sao, dù Nguyễn Ưu chưa từng yêu đương, nhưng tận mắt thấy ba mẹ ân ái hơn hai mươi năm, cậu cũng có thể học được 70%, 80%.

Nguyễn Ưu nhớ tới mama lúc thường cứ mềm nhũn mà nói chuyện với baba như vậy.

Bộ dáng được lợi kia của baba đã khiến cho Nguyễn Ưu không thể nhìn nổi.

Bây giờ Nguyễn Ưu học theo răm rắp mà dùng cho Lục Quan Triều, lén lút mong đợi nhìn chăm chú xem phản ứng của anh.

Lục Quan Triều quả nhiên bị lời này lấy lòng, anh gắp đậu đũa mà Nguyễn Ưu gắp cho cùng với cơm đưa vào trong miệng, sau khi nhai qua loa vài lần rồi nuốt xuống, anh nhướng mày, đắc ý nói: " Có thể nhớ kỹ tôi là alpha của cậu là được!".

Nguyễn Ưu thầm nghĩ quả nhiên lại làm nũng.

Lúc trước cậu bởi vì thầm mến Lục Quan Triều mà quá mức cẩn thận từng li từng tí, phát hiện Lục Quan Triều rất không thích cậu như vậy, Nguyễn Ưu liền thay đổi phương thức, Lục Quan Triều cũng cao hứng.

Hai người cùng nhau ăn cơm vui vẻ, lời này trước đây Nguyễn Ưu không hiểu đến tột cùng vui ở chỗ nào, hiện tại cậu rốt cuộc hiểu rõ, là bởi vì có Lục Quan Triều.

Lục Quan Triều khó chiều, một phút trước chỉ huy Nguyễn Ưu chuẩn bị thức ăn cho anh, một phút sau còn bảo Nguyễn Ưu phải làm nhiều thức ăn có dinh dưỡng, bỗng nhiên lại nói Nguyễn Ưu phục vụ canh rồi đột nhiên muốn Nguyễn Ưu chuẩn bị nước trái cây sau khi ăn.

Nguyễn Ưu luống cuống tay chân, cuối cùng Lục Quan Triều cũng coi như cảm nhận được một loại quyền uy thuộc về người chồng.

Lục Quan Triều bụng dạ thuận lợi, mọi người sẽ có cuộc sống thoải mái và suôn sẻ.

Ăn cơm xong, quả nhiên Lục Quan Triều không làm khó dễ Nguyễn Ưu nữa.

Nguyễn Ưu liền nhân cơ hội trở về phòng tiếp tục gõ chữ, cậu không dám ở cùng với Lục Quan Triều quá lâu.

Phòng dành cho khách vốn không hướng ra mặt trời, Nguyễn Ưu mặc thêm một cái áo len dệt kim hở cổ ở trên người.

Đây là thứ gần đây cậu dùng thẻ của Lục Quan Triều để mua.

Nếu Lục Quan Triều đưa thẻ cho cậu, cho cậu tiêu xài tùy thích mà Nguyễn Ưu không có động thái gì, e là sẽ lại chọc anh không vui.

Nguyễn Ưu vội vàng viết hợp đồng xong, thời gian còn sớm nên cậu mở tủ quần áo lấy một cái túi giấy ra ngoài.

Bước xuống dưới lầu, nhìn thấy Lục Quan Triều đang xem tin tức tài chính và kinh tế, cậu đi về phía trước và đưa túi giấy cho Lục Quan Triều.

" Mấy ngày trước tôi đi dạo phố, nhìn thấy một cái áo khoác thì cảm thấy rất hợp với anh.

Vừa vặn một thời gian nữa sẽ chuyển mùa, chuẩn bị trước quần áo mùa thu cũng vừa hay, anh mặc thử đi."

Lục Quan Triều nghe vậy, lông mày nhướn lên, dáng vẻ có chút hứng thú.

Anh tiếp nhận túi giấy và bảo: " Còn mua cả quần áo cho tôi? Thực sự là lần đầu tiên (5) đấy, để tôi xem xem mắt nhìn của cậu đến cùng có được hay không.

"

(5) 破天荒 /pòtiānhuāng/: Phá thiên hoang: lần đầu tiên, xưa nay chưa thấy.

Nguyễn Ưu mím môi không lên tiếng.

Lục Quan Triều lấy áo khoác mở ra, nhìn kiểu dáng một chút, lại nhìn nhãn mác một chút, anh rốt cục gật đầu nói: " Rất đẹp, tôi thích."

Nguyễn Ưu cuối cùng cũng bớt căng thẳng, cậu nói: " Vậy thì anh thử đi.

Xem kích cỡ có vừa hay không.

"

Cậu đặc biệt thêm vào một câu: " Tôi cảm thấy anh mặc màu này nhất định sẽ rất đẹp."

Lục Quan Triều thử quần áo, số đo vừa vặn, màu sắc cũng tôn da thì càng ngày càng cao hứng, tiện tay cầm quần áo ném sang bên cạnh rồi nói: " Tôi ngược lại không phát hiện, cậu còn hiểu tôi rất rõ, ngay cả quần áo tôi mặc lớn bao nhiêu, mẫu mã nào cũng biết."

Nguyễn Ưu ngồi quỳ trên ghế sa lon, cậu đem áo khoác gấp kỹ cho anh rồi đáp: " Anh thích là tốt rồi."

Tâm ý đã đưa đến, Nguyễn Ưu không biết phải nói gì.

Huống hồ, Lục Quan Triều cũng không còn gì để nói với cậu.

Cậu đứng dậy đi rót một ly nước ấm, sau đó cầm ly nước trở về phòng.

Khi Lục Quan Triều kịp phản ứng, Nguyễn Ưu đã không còn ở bên cạnh anh nữa.

Nguyễn Ưu nằm trên giường suy nghĩ về sự tương tác với Lục Quan Triều ngày đó.

Mặc dù đã trôi qua, nhưng nhớ lại vẫn khiến cậu hồi hộp, Nguyễn Ưu thầm phỉ nhổ chính mình.

Thời điểm làm cầu được ước thấy (6), hồi tưởng lại thì luống cuống tay chân (7).

Đang suy nghĩ thì chuông điện thoại vang lên, là Cố Hân Nhĩ gửi tin nhắn tới.

Cậu ta hỏi Nguyễn Ưu ngày mai có rảnh không, có muốn đi SPA cùng nhau hay không.

Cố Hân Nhĩ thực sự giống như thân quen.

Nguyễn Ưu và y bất quá chỉ là hai người có duyên, vậy mà chỉ vài ngày sau khi thêm WeChat, Cố Hân Nhĩ đã thân đến mức hẹn Nguyễn Ưu cùng ra ngoài.

Nguyễn Ưu vẫn còn do dự, Cố Hân Nhĩ gửi tiếp hai, ba cái tin nhắn.

" Em gái của Triệu Kình gửi cho tôi mấy tờ phiếu thông dụng, nói là chị em của cổ khai trương cửa hàng nên muốn mời tôi tới tạo không khí.

Tôi nào có biết việc cổ động gì đó.

Em gái kia của tôi lại khiêu khích ra khuyết điểm của tôi, tôi cũng không may lộ ra cái dốt trước mặt cô ấy, phiền đến đòi mạng.

Cậu đi cùng với tôi đi, cho tôi thêm chút can đảm."

Cố Hân Nhĩ đã nói như vậy, Nguyễn Ưu cũng không có việc gì phải làm nên lập tức chấp nhận lời mời của y, cậu đáp: " Được, cậu gửi thời gian và địa điểm cho tôi, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị trước thật chu toàn."

Cố Hân Nhĩ gửi một biểu tượng cảm xúc đầy phấn khích tới đây, rồi gửi tới hàng loạt tin nhắn về thời gian và địa điểm.

Nguyễn Ưu xác minh từng cái, thời gian Cố Hân Nhĩ hẹn là sau khi Lục Quan Triều đi làm, như vậy cũng tốt, miễn cho bị Lục Quan Triều nhìn thấy thì lại nói ra nói vào.

Lục Quan Triều vốn cũng không tán thành việc Nguyễn Ưu lui tới với vợ chồng Triệu Kình, Nguyễn Ưu không muốn xui xẻo đụng phải anh.

Nguyễn Ưu đã chuẩn bị sẵn sàng đồ đạc để ngày hôm sau ra ngoài.

Khi chuẩn bị lên giường đi ngủ thì điện thoại di động lại nhận thêm một tin nhắn nữa.

Là người anh họ tài giỏi kia của cậu, Thẩm Lương gửi tới.

" Ngày mai tới công ty một chuyến."

Giọng điệu súc tích, ngắn gọn, tràn ngập mệnh lệnh.

Hoàn toàn khác dáng vẻ đối đáp thân mật với cậu ở trước mặt người ngoài.

Đây luôn là thái độ mà Thẩm Lương đối với cậu, Nguyễn Ưu sớm đã thành quen.

Hai mươi mấy năm qua vẫn luôn sống dưới cái bóng của Thẩm Lương, Nguyễn Ưu đối với hắn không dám không tuân theo.

Nhưng từ sau khi cậu kết hôn, Nguyễn Ưu không còn tiếp tục nghe theo sự sai khiến của Thẩm Lương.

Đến cùng cậu cũng không có mắc nợ gì Thẩm Lương, cho dù có, cậu cũng dành cả đời để trả nợ cho hắn.

Nguyễn Ưu trả lời: " Ngày mai có việc, không có thời gian để đến đó."

Thẩm Lương hồi âm rất nhanh, chỉ nói: " Vậy thì hết bận hẵng đến, công ty phái xe đi đón cậu cũng được."

● Lời tác giả: Mọi người hãy nhớ đến tên truyện này, Lục Quan Triều là có bạch nguyệt quang...

( thỉnh thoảng lời tác giả thấy hay hay tùy chương thì mình sẽ dịch nha =))))))).