“Viện trưởng.” Hạ Diệp Chi hướng về phía viện trưởng nhè nhẹ gật đầu chào.
Tiếp theo, cô và Mạc Đình Kiên cùng nhau đi vào bệnh viện.
Về phần thắc mắc của viện trưởng, chắc cũng không ai giải thích cho ông ấy biết được.
…………
Trên đường đi, Hạ Diệp Chi phát hiện thiết kế bày trí cảnh vật xung quanh đều rất tốt.
Mạc Liên cũng theo họ từ Hộ Dương về đây, lúc trước tuy rằng cũng ở một viện điều dưỡng tại thành phố Hộ Dương, nhưng không phải chỗ này .
“Chính là phòng bệnh này.” Bác sĩ dẫn họ đến trước một căn phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh mở ra, Hạ Diệp Chi nhìn thấy Mạc Liên ngơ ngác ngồi trên xe lăn.
Có người đi vào, Mạc Liên cũng không có phản ứng nào.
Hạ Diệp Chi nhìn vô trong một cái, quay đầu lại nói với viện trưởng: “Làm phiền viện trưởng rồi.”
Nguyện vọng đã hiện rõ, viện trưởng có thể về được rồi.
Viện trưởng cũng không tiếp tục đứng đợi ở đây, liền vội rời khỏi.
Hai người đi vào trong, Hạ Diệp Chi đóng cửa lại, lấy điện thoại ra, cô vừa mở màn hình trong điện thoại ra vừa nói với Mạc Đình Kiên: “Anh qua đó đi.”
Đợi đến lúc Mạc Đình Kiên đến gần bên Mạc Liên, Hạ Diệp Chi đưa điện thoại lên, chỉnh cho Mạc Đình Kiên và Mạc Liên hai người đều ở trong màn hình, liên tiếp chụp liền mấy tấm.
Mạc Đình Kiên đi đến trước mặt Mạc Liên, Mạc Liên không có chút phản ứng nào, trên mặt anh không có cảm xúc nào đưa tay lên, đẩy chiếc xe lăn mà Mạc Liên đang ngồi ra ngoài.
Hạ Diệp Chi thấy vậy liền hỏi: “Phải ra ngoài sao?”
Mạc Đình Kiên đưa mắt nhìn cô: “Chụp ảnh bên ngoài tương đối phù hợp hơn.”
Hạ Diệp Chi nghĩ ngợi một lúc: “… Đúng đó.”
Tại sao cô và Mạc Đình Kiên lại đến thăm Mạc Liên, chỉ vì chụp hai tấm hình này để tung tin.
Mạc Đình Kiên là cháu, đến thăm cô cô cũng không có gì không ổn, nhưng Mạc Đình Phong tuyệt đối không nghĩ như vậy, có thể hắn nghĩ là Mạc Đình Kiên sẽ xuống tay với Mạc Liên rồi.
Mạc Đình Phong táng tận lương tâm, nhưng đối với Mạc Liên thì có một cảm giác khó có thể cắt đứt được.
Cho nên, Mạc Đình Phong nếu có trông thấy tin tức, khẳng định chịu không nổi sẽ đến thăm Mạc Liên, hoặc là sẽ lộ dấu vết, đến lúc đó sẽ kiếm ra được Mạc Gia Thành rồi.
Mạc Gia Thành tuy là con riêng của Mạc Liên và người khác, Mạc Đình Phong sẽ vì Mạc Liên mà không làm tổn thương đến tính mạng của cậu ta, nhưng chắc là phải chịu ít nhiều đau đớn ngoài da.
Mạc Đình Kiên đẩy Mạc Liên ra phía ngoài, Hạ Diệp Chi tìm được vài góc độ chụp lén, tuy là góc độ chụp lén, nhưng mặt chụp được rất rõ.
Đưa mạc Liên trở về phòng bệnh, Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi lặng lẽ rời khỏi.
Trên xe lúc về, Hạ Diệp Chi xem những tấm hình, có chút do dự hỏi: “Chụp thẳng mặt có sao không?”
Mạc Đình Kiên nghiêng đầu nhìn hình trong điện thoại, vô cùng đắc ý: “Như vậy chẳng phải rất dễ để tin sao?”
Hạ Diệp Chi gật gật đầu, cảm thấy rất có lí.
“Vậy gửi hình này cho nhà truyền thông nào?”
“Gửi cho Tri Dân, anh ta sẽ biết nên làm gì, dưới chân tập đoàn truyền thông Thịnh Hải có một công ty truyền thông giải trí.”
Hạ Diệp Chi đem hình gửi bằng tin nhắn qua cho Cố Tri Dân, rồi giải thích một chút về mục đích của những tấm hình này, là vì tạo ra tin tức cho Mạc Đình Phong xuất hiện.
Mạc Đình Kiên nghiêng đầu nhìn tin nhắn của Hạ Diệp Chi vừa gửi đi, hình như nhớ ra điều gì, anh cũng lấy ra điện thoại gửi một tin nhắn cho Cố Tri Dân: “Quan hệ của Mạc Liên và Trần Tuấn Tú, cũng phải đề cập rõ ràng trong bản tin.”
Cố Tri Dân trả lời: “Như vậy là ý gì? Anh muốn lật tẩy gốc gác của Mạc Gia?”
Mạc Đình Kiên hồi đáp: “Đề cập một chút là được.”
Nếu như Mạc Đình Phong không xuất hiện, thì tiếp tục chuyện phía sau.
Lúc trước cũng vì đắn đo tâm tư của Mạc Gia Thành, cho nên không để chuyện xấu của Mạc Gia tiết lộ một chút tin tức ra ngoài, Mạc Đình Phong cũng chính vì điều này, có chỗ dựa không lo sợ gì.