Anh Chỉ Là Một

Chương 65: Em phải ngoan

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Trong nhà họ Thẩm, không khí hôm nay vô cùng lúng túng.

Để đề phòng Thẩm Niệm Niệm lại làm trò gì quá khích, Phạm Nhã Trân quyết định làm lễ đính hôn, bảo cô ta mang người đàn ông kia về, nếu nhân phẩm không tồi, họ sẽ đồng ý cho cô ta qua lại. Nhưng chuyện kết hôn phải cẩn thận, con gái nhà họ Thẩm không thể nào qua loa như vậy.

Thẩm Túc Sơn vẫn kiên quyết như trước, không xem trọng Văn Dương, ông đã điều tra, nghe nói hồi học đại học anh ta có nhiều bạn gái, vậy nên trong mắt ông, anh ta không phải người tốt. Thậm chí Thẩm Túc Sơn còn nghe được... anh ta từng làm lớn bụng một cô gái, sau này bắt cô ta đi phá thai, kết quả xuất huyết quá nhiều, vô sinh.

Người đàn ông như thế, sao Thẩm Túc Sơn có thể để con gái của mình ở bên anh ta.

Nhưng bà xã khuyên ông phải gặp trực tiếp trước đã, nhưng đây cũng chỉ là kế hoãn binh, phải để con gái bình tĩnh, không làm chuyện gì quá khích, đồng thời răn dạy người đàn ông kia, không cho phép anh ta làm chuyện gì xằng bậy với Thẩm Niệm Niệm.

Bởi vậy Thẩm Túc Sơn đồng ý gặp Văn Dương.

Văn Dương thuê một bộ vest đắt tiền, thắt caravat chỉnh tề, thậm chí tay còn đeo nhẫn, mang theo quà mừng, đi tới nhà họ Thẩm.

"Tiểu Văn tới rồi, mau vào đây." Phạm Nhã Trân đón anh ta.

Tuy Văn Dương biết người nhà họ Thẩm không thích mình, nhưng anh ta vẫn phấn khởi 120%, trên mặt là nụ cười lấy lòng, ân cần đưa quà gặp mặt.

Tới lúc ăn cơm, Thẩm Túc Sơn mới ra khỏi phòng làm việc, nhìn Văn Dương, lạnh lùng chào anh ta.

Trong lúc ăn cơm, Văn Dương có bàn bạc về tình hình tài chính, chứng khoán trong nước và quốc tế, đây đều là thứ anh ta chuẩn bị kĩ càng suốt mấy ngày qua, muốn thể hiện trước mặt bố mẹ Thẩm mình là người học rộng tài cao.

Nhưng Thẩm Túc Sơn là ai, đã chìm nổi bao năm trong thương trường, là một người từng trải, đương nhiên nhìn thấu mấy lời sáo rỗng Văn Dương nói.

Ông không quan tâm con rể tương lai tài giỏi thế nào, nhưng ít nhất là phải thành thật.

Lúc Văn Dương đứng dậy đi toilet, Thẩm Túc Sơn trừng mắt nhìn Thẩm Niệm Niệm, lạnh lùng nói: "Quả là con rể tốt con chọn cho bố."

Ngay cả Thẩm Sơ Ngôn chưa nói lời nào cũng nhìn thấu Văn Dương chỉ là thùng rỗng kêu to, căn bản là một tên đần. Hơn nữa thái độ của anh ta với Thẩm Niệm Niệm chỉ là giả bộ ân cần, không phải yêu thương thật lòng, mục đích của anh ta là tiến vào nhà họ Thẩm làm con rể, muốn húp một chén canh.

Giờ Thẩm Sơ Ngôn không quan tâm Thẩm Niệm Niệm nữa, anh không coi cô ta là em gái mình, cô ta tới gia đình này, chỉ khiến mọi người như bị tra tấn, Phạm Nhã Trân lấy nước mắt rửa mặt cả ngày, Thẩm Túc Sơn vốn là người đàn ông mạnh mẽ, nhưng khi nhắc tới cô ta, lại chỉ lắc đầu thở dài.

Lúc sau, mọi người hầu như không nói lời nào, tự giác ăn cơm. Ăn xong, Thẩm Túc Sơn về phòng làm việc, Thẩm Sơ Ngôn dẫn mẹ ra ngoài tản bộ.

Thẩm Niệm Niệm tiễn Văn Dương rời đi, lúc cách nhà họ Thẩm được một đoạn, cô ta mới mở miệng nói: "Anh thấy rồi đấy, bố mẹ tôi không thích anh, họ chướng mắt người như anh."

Văn Dương thấy nhà họ Thẩm lạnh nhạt, anh ta cũng nghẹn một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, thấy Thẩm Niệm Niệm châm chọc khiêu khích, anh ta tát Thẩm Niệm Niệm một cái.

"Nếu họ không vừa lòng tôi, em phải nghĩ cách để bọn họ vừa lòng, nói cách khác, nếu tôi sống không tốt, em cũng sống không tốt!"

Thẩm Niệm Niệm bụm mặt, nước mắt rơi xuống, "Anh dám đánh tôi..."

Văn Dương kéo tóc cô ta, để cô ta đối mặt với mình, thấp giọng uy hiếp, "Cuộc sống sau này của chúng ta còn dài, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ để em tiếp tục là đại tiểu thư nhà họ Thẩm, nếu em không nghe lời tôi nói, đến lúc đó tôi lỡ miệng nói chuyện kia trước mặt bố mẹ em, vậy cũng đừng trách tôi. Nếu họ biết cô con gái họ nuôi suốt mười mấy năm qua lừa gạt họ, tôi cũng không biết họ sẽ làm gì đâu."

Thẩm Niệm Niệm gần như phát điên, nức nở gào lên, đau khổ cầu xin, "Van xin anh, van xin anh đừng nói, về sau tôi sẽ nghe lời anh!"

Văn Dương buông cô ra, thở phì phò rời đi.

Cách đó không xa, bên đường, Thẩm Sơ Ngôn nhìn em gái mình, nhíu mày.

Vừa rồi anh thấy Văn Dương đánh cô ta, vốn muốn tiến lên ngăn cản, ai ngờ nghe thấy hai người họ nói chuyện, bước chân cũng dừng lại.

Quả nhiên Thẩm Niệm Niệm có vấn đề!

...

Nề nếp nhà họ Thương rất nghiêm ngặt, làm chuyện gì cũng phải quy củ, ăn không nói ngủ không nói, trong nhà không thể lớn giọng ồn ào.

Tóm lại, hai chữ "nghiêm khắc" luôn được đề cao, Thương Giới không cho phép trong nhà lộn xộn.

Nhưng từ khi Giang Tỉnh Tỉnh tiến vào, quy củ của anh liền trở thành thùng rỗng kêu to. Tuy Thương Giới không cam lòng, vẫn luôn dạy dỗ Giang Tỉnh Tỉnh.

Lúc ăn cơm, Giang Tỉnh Tỉnh nhắn tin cho đồng nghiệp trong đoàn làm phim, bàn luận cảnh diễn ngày mai, cảnh diễn ngày mai rất quan trọng, không phải dùng kỹ xảo máy tính mà là sử dụng đao kiếm thật, cho nên nhân viên đoàn làm phim rất háo hức.

Cô vừa ăn cơm vừa nói chuyện điện thoại, một lúc sau lại nhắn tin bàn bạc với họ, khóe miệng nở nụ cười, trong sáng động lòng người.

Thương Giới nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại, thấy khung chat đã tràn ngập emoji.

Hừ, ấu trĩ.

Giang Tỉnh Tỉnh vừa động đậy, Thương Giới lập tức quay sang chỗ khác, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tiếp tục ăn cơm không một tiếng động.

Anh gắp miếng thịt bò vào bát cô, Giang Tỉnh Tỉnh không ăn, tiếp tục chat, bát cơm đầy ụ, nhưng cô chỉ ăn có mấy miếng.

Vì thế Thương Giới gõ vào bát cô, ý bảo tập trung ăn cơm.

Giang Tỉnh Tỉnh không để ý tới anh.

Thương Giới nhìn đám người giúp việc phía sau, cảm thấy người đứng đầu trong nhà như mình không còn mặt mũi, có hơi tức giận, thấp giọng nói: "Mau ăn cơm đi, ăn xong rồi nhắn tin."

"Ừm."

Ánh mắt Giang Tỉnh Tỉnh vẫn nhìn chiếc điện thoại chằm chằm.

Thương Giới tức giận, giật điện thoại cô, Giang Tỉnh Tỉnh nhanh chóng tránh được, quay lưng về phía anh, cao giọng: "Đừng có lộn xộn, đang bàn chuyện quan trọng."

Thương Giới lại nhìn đám giúp việc phía sau, cảm giác nếu hôm nay cho qua chuyện này, về sau anh sẽ không thể giáo huấn người trong nhà được nữa.

Thương Giới buông đũa xuống, lạnh mặt nói: "Bỏ điện thoại xuống, mau ăn cơm."

Không để ý.

"Giang Tỉnh Tỉnh!"

Vẫn không để ý.

Thương Giới gõ đũa lên bàn, cao giọng, "Anh nói em có nghe thấy không!"

Đột nhiên Giang Tỉnh Tỉnh xoay người, chạm vào mặt anh, hôn lên hai má anh, "Bọn em đang bàn chuyện quan trọng, anh ngoan chút, đừng có làm loạn."

Cô còn ra vẻ dỗ dành, xoa nhẹ đầu anh.

Thương Giới:...

Đám người giúp việc lén nhìn, vốn còn đang chờ một màn gió tanh mưa máu của đại thiếu gia, lại không nghĩ tới, Thương Giới cầm đũa lên, không có chút tiền đồ nào mà gắp thịt vào bát Giang Tỉnh Tỉnh, tức giận nói: "Mau ăn lúc còn nóng, sắp lạnh hết rồi."

Đám giúp việc che miệng cười trộm, quả nhiên là mới yêu lần đầu.

Thương Giới trừng mắt nhìn họ, ý bảo họ không được lên tiếng, mau đi làm việc của mình.

Giang Tỉnh Tỉnh buông điện thoại ra, cầm đũa bắt đầu ăn, Thương Giới lại gắp rau sang bát cô, buồn cười nói: "Coi như đây là trừng phạt."

Giang Tỉnh Tỉnh cười với anh, khiến trái tim anh như ngâm trong hũ mật.

"Lần sau không được như vậy nữa."

...

Tóm lại, câu "Lần sau không được như vậy nữa" của Thương Giới áp dụng lên Giang Tỉnh Tỉnh chưa bao giờ có tác dụng.

Buổi tối, anh cầm một phần báo cáo vào phòng, Giang Tỉnh Tỉnh đang ngồi trên giường đọc kịch bản, Thương Giới thuận tay bế cô lên, giống như bế trẻ con, đặt cô lên bàn làm việc.

Giang Tỉnh Tỉnh không kịp phản xạ, ngây ngốc nhìn anh, "Làm gì đấy?"

Thương Giới ngồi xuống, tiếp tục xem báo cáo, lạnh lùng nói: "Em cứ ngồi ở đây là được."

Giang Tỉnh Tỉnh:...

Bình thường xem cô là mèo, giờ còn xem là bình hoa luôn sao?

Thương Giới lấy bút, viết ghi chú lên bản báo cáo, đôi mắt sâu thẳm, vẻ mặt chuyên chú.

Giang Tỉnh Tỉnh thích nhất là dáng vẻ khi làm việc của anh, cả người tỏa ra khí chất ổn trọng, ngồi cạnh anh, cô cũng bị ảnh hưởng, nghiêm túc nhìn kịch bản của mình.

Nửa tiếng sau, đột nhiên Giang Tỉnh Tỉnh cảm thấy đau đầu, kí ức vụt vặt hiện lên trong đầu, khiến cô nhíu mày.

Thương Giới cảm thấy cô hơi kỳ lạ, hỏi: "Sao vậy?"

Giang Tỉnh Tỉnh lắc đầu, "Không sao, chỉ nghĩ tới một việc thôi."

"Hửm?"

Cô cau mày, "Hình như em vừa thấy được...."

Bố mẹ.

Đột nhiên trong đầu lóe qua hình ảnh, một người phụ nữ mỉm cười với cô, người đàn ông cõng cô trên vai, hai người họ ôn hòa hiền hậu.

Nhưng chưa kịp nhớ lại, mọi thứ đã tan biến, tựa như hạt cát vậy, chưa kịp nắm đã bay đi.

"Em nhìn thấy gì?" Thương Giới dịu dàng hỏi.

Cô vừa nhìn thấy gì, hiện tại cũng đã quên, ngay cả dáng vẻ hai người kia cũng không thấy rõ, chỉ nhớ mang máng nụ cười của họ, cô có thể cảm nhận được họ rất yêu cô.

"Không phải họ không cần em." Giang Tỉnh Tỉnh nắm tay Thương Giới, "Em có cảm giác, thật ra họ rất yêu em."

Thương Giới buông báo cáo trong tay xuống, nắm bàn tay mềm mại của cô, mười ngón tay giao nhau, "Em ngoan như vậy, ai cũng thương em."

Giang Tỉnh Tỉnh gật đầu.

Thương Giới bế cô đi tới giường, mà đôi chân Giang Tỉnh Tỉnh cũng thuận thế quấn chặt thắt lưng Thương Giới.

Thương Giới đặt cô xuống giường, nhẹ nhàng xoa mặt cô, khiến cô tức giận phản kháng, "Anh này!"

Ánh mắt Thương Giới nhu hòa, nở nụ cười, "Mệt thì ngủ đi."

"Anh thì sao?"

"Anh phải làm việc, chuyện hôm nay không thể để sang ngày mai."

Giang Tỉnh Tỉnh ngoan ngoãn gật đầu, lấy chăn kéo đến tận miệng, chỉ lộ một đôi mắt đen chớp chớp, quyến luyến nhìn anh.

Thương Giới nhìn bàn làm việc, rồi lại nhìn nhìn cô, do dự một lát, cuối cùng tắt đèn, chui vào trong chăn...

"Ông đây cũng sợ em rồi."

...

Vài ngày sau, Giang Tỉnh Tỉnh dựa vào địa chỉ mình điều tra, tìm được nhà hai người tự xưng là chú thím của cô.

Bọn họ ở ngoại thành, tương đối xa thành phố Giang, đi đường cũng mất một tiếng nếu không kẹt xe.

Cuối cùng, chiếc xe dừng trước một chung cư ba tầng.

Chung cư có phần hơi cũ, vách tường có đầy chữ viết, có một đứa trẻ đang vẽ bậy lên tường, chữ viết chồng chất lên nhau, nhìn vừa bẩn vừa lộn xộn.

Nơi đây tràn ngập hương vị cũ kĩ.

Thẩm Sơ Ngôn lấy thân phận bạn bè, cùng Giang Tỉnh Tỉnh tới đây.

"Vì sao không nói cho Thương Giới?"

"Nếu nói cho anh ấy, nhất định anh ấy sẽ điều tra, em cảm thấy chuyện này không cần thiết, mặc kệ kết quả ra sao cũng không quan trọng, người thân của em chỉ có bà ngoại và anh trai, còn cả Thương Giới, không còn ai khác."

Không biết vì sao, Thẩm Sơ Ngôn nghe vậy thì có hơi đau lòng, "Em còn có người bạn tốt nhất là anh."

"Đương nhiên." Giang Tỉnh Tỉnh vỗ vai anh, "Anh còn quan tâm em hơn cả anh trai em, cảm ơn anh vì nửa năm qua."

"Đi thôi, mau lên nhìn xem."

"Vâng."

Hai người dựa vào địa chỉ, lên tầng ba, từ xa đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc, còn có tiếng vợ chồng đang cãi nhau.

Theo tiếng khóc, phát hiện đúng là từ nhà Tần Tạo Lâm truyền ra.

"Cái tội không nghe lời này, cái tội táy máy này, người ta có lòng mời mày đi ăn, mày lại làm vỡ bình hoa nhà người ta, hại ông đây phải bồi thường mấy trăm, ông đây đánh chết mày! Đánh chết đứa con không nên thân này!"

"Ôi, ông đánh đứa nhỏ thì có tác dụng gì! Chỉ trách ông không có bản lĩnh, không kiếm được tiền, lại đổ lỗi cho nó, đúng là đồ kém cỏi. Ông phải bồi thường tiền cho người ta, còn đánh đứa nhỏ trút giận, có bản lĩnh thì đi tìm cháu gái của ông đi! Nó là minh tinh lớn, ông tìm nó đòi tiền, hỏi xin mấy ngàn mấy vạn là xong, tôi nghe nói minh tinh có rất nhiều tiền!"

"Nó đâu thèm nhận chúng ta."

Đường Mai gào khóc, "Trời đất chứng giám, ông chính là chú của nó, có quan hệ huyết thống, thế mà nó lại rũ bỏ! Bố nó chết sớm, mẹ bỏ nhà ra đi, chúng ta cũng coi như bố mẹ của nó, về sau nó còn phải chăm sóc chúng ta tới già, còn cả tiền của nó, về sau kiếm được cũng là tiền của chúng ta!"

Giang Tỉnh Tỉnh:...

Cô bất đắc dĩ nhìn Thẩm Sơ Ngôn, có suy nghĩ không muốn đi vào.

Nhưng Thẩm Sơ Ngôn đi trước gõ cửa, "Quấy rầy rồi."

Đường Mai và Tần Tạo Lâm thấy Giang Tỉnh Tỉnh tới đây thăm mình, lập tức thay đổi, vui mừng nói: "Ôi, cháu gái tới rồi sao, sao không nói trước một tiếng, cháu nhìn nhà chúng ta lộn xộn chưa này, mau vào đi."

Giang Tỉnh Tỉnh được hai vợ chồng ân cần dẫn vào nhà, trong phòng lộn xộn, trên bàn là sách vở vứt lung tung, tràn ngập mùi hương là lạ.

"Đại minh tinh! Đại minh tinh!" Đứa con Nhạc Nhạc đứng trên sô pha, vui mừng nhảy nhót, chỉ thẳng vào mặt Thẩm Sơ Ngôn, "Đại minh tinh đến nhà chúng ta! Đại minh tinh!"

"Mau biến về phòng của mày đi!" Tần Tạo Lâm đá vào mông con trai, kéo nó vào trong phòng.

Đường Mai bưng hoa quả lên, ân cần gọt lê cho Giang Tỉnh Tỉnh, "Sao hôm nay cháu lại tới đây?"

Giang Tỉnh Tỉnh lạnh lùng nói: "Tôi tới để nói cho cô chú biết, nếu sau này còn tới nơi làm việc của tôi làm loạn, tôi sẽ báo cảnh sát."

Sắc mặt Đường Mai tối sầm, "Cháu gái, đừng nói như vậy. Chú thím tìm cháu là có việc, không ai có thể vui khi bị người ta đuổi như đuổi chó, sao cháu lại không hiểu chuyện này chứ."

"Rốt cuộc mấy người tìm tôi có chuyện gì?"

"Không phải em cháu chuẩn bị đi học sao, chú thím cân nhắc rồi, cháu là đại minh tinh, nhất định phải trả học phí cho em cháu."

"Từ từ đã." Thẩm Sơ Ngôn ngắt lời họ, "Tôi nói thẳng, không nói đến chuyện mấy người có là người thân của Giang Tỉnh Tỉnh hay không, cứ cho là đúng thì cô ấy cũng không có trách nhiệm hay nghĩa vụ gì với mấy người, hiểu chưa? Cho dù hai người có là bố mẹ của cô ấy, dựa theo pháp luật, giờ cô ấy đã không còn quan hệ với mấy người, còn chưa nói đến việc mấy người không phải bố mẹ cô ấy."

Đường Mai lập tức không vui, "Hừ, tên nhóc này nói gì đấy! Chúng tôi chính là chú thím của nó, điều này thì có vấn đề gì chứ! Tiểu Lị, chú thím vất vả lắm mới tìm được cháu, cháu đừng trốn tránh trách nhiệm. Cháu có nghĩa vụ chu cấp cho chú thím tới khi chết!"

"Tôi không phải Tần Tiểu Lị." Giang Tỉnh Tỉnh hít sâu, hồi phục lý trí, nói: "Từ ngày bố mẹ không cần tôi, tôi đã không còn quan hệ với họ, giờ tôi đã có người thân của mình."

"Chú thấy chính cháu không muốn nhận thân nhân thì có!" Tần Tạo Lâm nóng nảy, "Chú vẫn còn giữ ảnh trước kia của cháu! Để chú đi lấy! Chứng cớ rất xác thực, cháu không được phép từ chối!"

"Bố Nhạc Nhạc, mau lấy cho cháu gái của chúng ta nhìn xem."

Tần Tạo Lâm lấy mấy tấm ảnh ố vàng từ trong ngăn tủ ra, đưa cho Giang Tỉnh Tỉnh, "Mau nhìn đi, đây chính là ảnh chụp cháu hồi còn nhỏ."

Trong ảnh, cô bé tóc ngắn đứng trước camera, nén giận nhìn vào màn ảnh, trong mắt lóe lên sự phiền chán và khinh thường."

Thẩm Sơ Ngôn hỏi, "Thế nào, có đúng là em không?"

Giang Tỉnh Tỉnh lắc đầu, "Một chút ấn tượng cũng không có."

Dù sao lúc chụp tấm ảnh này, cô bé cũng mới có sáu, bảy tuổi, ký ức lâu như vậy, cô muốn nhớ lại cũng rất khó khăn.

"Để anh nhìn xem có giống em không."

Giang Tỉnh Tỉnh đưa ảnh cho anh, Thẩm Sơ Ngôn vừa cầm tấm ảnh, cả người cứng đờ.

Tấm ảnh rơi xuống mặt đất.

Thẩm Sơ Ngôn khiếp sợ nhìn cô bé trong ảnh, một lúc lâu sau vẫn chưa phục hồi tinh thần.

Cô bé này giống hệt Thẩm Niệm Niệm hồi còn nhỏ!

...

Thẩm Sơ Ngôn như lọt vào trong sương mù. Về đến nhà, đèn trong phòng khách bừng sáng, Thẩm Túc Sơn, Phạm Nhã Trân, Thẩm Niệm Niệm đều ở đây.

Thẩm Niệm Niệm lắc tay Phạm Nhã Trân, nói với họ: "Bố mẹ, đúng là trước kia con quá mức tùy hứng, khiến hai người đau lòng, nhưng giờ con đã lớn rồi, sẽ không cáu kỉnh vô cớ nữa, bố mẹ hãy tha thứ cho con, là do trước kia con không hiểu chuyện."

Phạm Nhã Trân vui mừng nhìn Thẩm Niệm Niệm, "Con nói thật?"

"Đương nhiên, con biết sai rồi, là do trước kia con không tốt."

Dù sao cũng là con gái của mình, cho dù có bướng bỉnh thế nào, tình cảm máu mủ cũng không thể vứt bỏ, Phạm Nhã Trân vuốt tóc Thẩm Niệm Niệm, đôi mắt đỏ bừng, "Rốt cuộc Niệm Niệm đã trưởng thành, biết thương bố mẹ."

"Tất cả đều là Văn Dương dạy con đó." Thẩm Niệm Niệm thừa dịp nói: "Anh ấy nói với con, bố mẹ đã già rồi, nếu con không trưởng thành, vậy ai sẽ hiếu kính bố mẹ?"

Phạm Nhã Trân hỏi: "Cậu ta nói những lời này?"

"Đúng vậy, anh ấy nói con không được giữ thói tiểu thư nữa, phải biết quán xuyến, học cách quan tâm chăm sóc người khác, nếu không sẽ không trưởng thành được."

"Có vẻ trước kia mẹ hiểu lầm cậu ấy, cậu ấy là một người tốt."

Thẩm Túc Sơn hừ lạnh, "Tôi thấy tên nhóc kia còn không hiểu đạo lý sống, sao có thể dạy được người khác? Đúng là nực cười."

"Bố, con biết bố không thích anh ấy. Cho dù con quen ai, bố cũng không thích, giống như rau cải trắng mình cực khổ chăm sóc nuôi dưỡng bị heo ăn mất, sao bố có thể thích con heo kia?" Thẩm Niệm Niệm ngồi cạnh Thẩm Túc Sơn, ôm tay ông nói: "Bố, con biết bố thương con, nhưng con cam đoan với bố, Văn Dương là người đàn ông tốt, tuy còn trẻ nhưng rất chín chắn, lại thương yêu con, thật đấy!"

Thẩm Túc Sơn mệt mỏi nói: "Đừng tưởng nói vài lời là có thể thay đổi cách nhìn của bố với cậu ta."

"Bố, sao bố có thể bảo thủ như vậy?"

Phạm Nhã Trân vội kéo tay Thẩm Niệm Niệm, nói: "Con cũng đừng trách bố con, ông ấy rất yêu thương con. Tóm lại các con cứ quen nhau trước, chuyện kết hôn thì tính sau."

"Mẹ, con thật sự muốn gả cho anh ấy, con cũng hai mươi tư tuổi rồi."

"Đúng rồi, nửa tháng nữa là sinh nhật hai mươi tư tuổi của con, có muốn làm gì không?" Phạm Nhã Trân vội dời đề tài.

Thẩm Niệm Niệm cười nói: "Con muốn tổ chức sinh nhật trong nhà, mời bạn bè thân thiết tới chơi, hôm đấy con sẽ mặc váy công chúa, mọi người sẽ mừng sinh nhật con."

"Cho dù không phải sinh nhật, ngày nào con chẳng ăn mặc như công chúa." Phạm Nhã Trân nhéo mũi Thẩm Niệm Niệm, cưng chiều nói: "Con đấy, không phải là công chúa nhỏ của nhà chúng ta sao?"

"Mẹ, sinh nhật năm nay của con phải được tổ chức thật long trọng, làm to hơn sinh nhật năm ngoái, con muốn mời mấy ngôi sao tới đây, cả phóng viên nữa, tất cả đều phải mời, khiến cho tất cả mọi người trong thành phố biết tới sinh nhật của con!"

"Không được." Thẩm Túc Sơn nói: "Như vậy là quá khoe khoang."

"Mẹ, đi mà! Một năm mới có một lần sinh nhật, ước nguyện nhỏ như vậy mà bố cũng không đồng ý." Thẩm Niệm Niệm bĩu môi, làm nũng với Phạm Nhã Trân, "Anh trai quen với rất nhiều ngôi sao, chỉ cần anh ấy mở miệng, nhất định có thể mời được họ."

Lúc mọi người đang trò chuyện, Thẩm Sơ Ngôn đã thay giày xong, nhưng anh không hề dừng lại, đi thẳng lên trên tầng.

Thẩm Túc Sơn gọi anh lại, "Đi đâu đấy, không chào bố mẹ à?"

Lúc này Thẩm Sơ Ngôn mới phản ứng lại, đứng trên cầu thang, thở dài một hơi, sau khi bình tĩnh, anh mới nói: "Bố, mẹ, con về rồi."

"Sơ Ngôn, con bận gì à, mau xuống đây, mẹ gọt táo cho con đấy, còn phải bàn bạc về tiệc sinh nhật của Niệm Niệm nữa."

"Mẹ, con hơi mệt, con lên tầng nghỉ ngơi đây."

Không hổ là ảnh đế có kinh nghiệm diễn xuất, trên mặt anh đầy vẻ mệt mỏi.

"Ôi, chắc là do dạo gần đây bận đóng phim, mau lên gác nghỉ ngơi đi." Phạm Nhã Trân lo lắng nhìn anh, "Thật vất vả, biết thế đã không đồng ý cho con làm diễn viên."

"Mẹ, mẹ nói vậy là không đúng, đây là sở thích của anh, mẹ không thể can thiệp."

"Hừ, con nhóc này dám bênh anh con cơ đấy."

"Vì anh thương con mà."

Thẩm Sơ Ngôn nhẹ nhàng đóng cửa, "cạch" một tiếng, cửa khóa lại.

Tiếng người một nhà vui vẻ trò chuyện bên ngoài bị ngăn cách bởi cánh cửa, Thẩm Sơ Ngôn lấy ảnh chụp "Giang Tỉnh Tỉnh" hồi còn nhỏ ra, ban đầu Tần Tạo Lâm không đồng ý cho Thẩm Sơ Ngôn mang đi, phải tới khi Thẩm Sơ Ngôn đồng ý trả tiền mới thôi.

Năm trăm tệ đổi lấy mấy tấm ảnh cũ kỹ.

Anh vội vàng tìm album ảnh trên giá sách, mất một lúc mới tìm được mấy tấm ảnh chụp Thẩm Niệm Niệm hồi nhỏ.

Thẩm Sơ Ngôn bày tất cả ảnh lên bàn, có cả ảnh Thẩm Niệm Niệm trước khi bị bắt cóc và sau khi được giải cứu.

Anh cầm tấm ảnh chụp "Giang Tỉnh Tỉnh" hồi còn nhỏ lên, so sánh với tấm ảnh chụp Thẩm Niệm Niệm, càng nhìn kĩ, khuôn mặt anh càng tối lại.

Một sự sợ hãi không tên lan tỏa khắp toàn thân, máu trong người như sắp trào ra, anh không nhịn được mà sởn da gà.

Cô bé trong ảnh mà Tần Tạo Lâm chụp, cùng với Thẩm Niệm Niệm sau khi được giải cứu giống hệt nhau, hầu như không có khác biệt nào.

Nhưng so với tấm ảnh Thẩm Niệm Niệm trước khi bị bắt cóc, hai người lại chỉ có nét tương đồng. Thẩm Sơ Ngôn phát hiện, tuy hai cô bé rất giống nhau, lướt qua sẽ tưởng hai người là một, nhưng nhìn kĩ mới phát hiện ta, thần sắc cùng ánh mắt của hai cô bé hoàn toàn khác nhau!

Chẳng lẽ sau khi được giải cứu, cô bé được cảnh sát mang về không phải Thẩm Niệm Niệm?

Thẩm Sơ Ngôn nghĩ tới bộ phim《 Lời nói dối chốn đất đỏ 》, trong phim có tình tiết "lấy con báo đổi Thái Tử", chẳng lẽ chuyện này cũng xảy ra với nhà anh?

Anh không khỏi cảm thấy châm chọc, cũng cảm thấy rất vô lí.

Nhưng đây mới chỉ là suy đoán của anh, nói không chừng đây chỉ là trùng hợp mà thôi.

"Chắc là trùng hợp thôi." Anh tự an ủi mình, rất khó thừa nhận, cô em gái anh yêu thương suốt mười năm qua lại không phải em gái ruột của mình.

Thẩm Sơ Ngôn nhìn xấp ảnh trên bàn, bần thần suốt hai tiếng đồng hồ, trong đầu chỉ có suy nghĩ phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo.

Anh không thể chỉ trông chờ vào suy nghĩ của mình, phải có chứng cớ xác thực. Anh lấy điện thoại ra, gọi cho người bạn cảnh sát của mình – Lý Lâm.

"Tiểu Lâm."

"Sơ Ngôn à, không phải dạo này đang bận sao, sao lại gọi cho mình?"

"Có chuyện muốn nhờ cậu hỗ trợ."

"Hay lắm, mình biết ngay không có chuyện không tới cửa mà, một khi tìm mình, chắc chắn là không có chuyện tốt." Lý Lâm cười nói: "Khi nào gặp mặt chứ, bà xã nhà mình đang gào thét đòi xin chữ ký của cậu đấy."

"Có thời gian mình sẽ mời cậu ăn cơm, nhưng giờ mình thực sự cần cậu giúp đỡ."

"Được, đều là bạn bè cả, khách sáo gì chứ, có việc cứ nói, lần trước mình kết hôn, cậu đã làm phủ rể cho mình, khiến mình nở mày nở mặt."

"Mình muốn cậu giúp mình điều tra một người, Tần Tạo Lâm, mười năm trước nhà họ có đứa cháu gái mất tích, giúp mình điều tra kĩ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra."

"Được rồi, mình sẽ lưu ý, chỉ cần báo án là có thể lập hồ sơ, để mình điều tra xem, mấy ngày sau sẽ có kết quả cho cậu."

"Tiểu Lâm, cảm ơn cậu."

"Đừng khách sáo."

Cúp điện thoại, Thẩm Sơ Ngôn đi tới ban công, nhìn bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ, trong đầu không khỏi suy nghĩ.

Niệm Niệm, giờ em đang ở đâu?

Dưới tầng vang lên giọng quát the thé của Thẩm Niệm Niệm, lại đang trách mắng người giúp việc.

Đúng là không thể nào bình yên nổi.

Thẩm Sơ Ngôn mở cửa xuống tầng.

"Bố mẹ đi ngủ rồi, em làm ồn cái gì?"

Bác giúp việc đang đứng cạnh Thẩm Niệm Niệm, quay lại nói với Thẩm Sơ Ngôn, "Thiếu gia, tiểu thư muốn vào bếp nấu cơm cho cậu, nhưng lúc cắt khoai tây lỡ cứa vào tay, giờ vẫn đang chảy máu."

Thẩm Sơ Ngôn vội đi tới, thấy vết thương của Thẩm Niệm Niệm, dao nhỏ cứa vào tay, tuy miệng vết thương không sâu, nhưng trên sàn nhà có mấy giọt máu đỏ thẫm.

"Anh, em thật vụng về." Thẩm Niệm Niệm oan ức nhìn Thẩm Sơ Ngôn, "Ngay cả chuyện nhỏ cũng làm không xong."

Thẩm Sơ Ngôn nhận thuốc từ người giúp việc, kéo Thẩm Niệm Niệm xuống sô pha, bất lực nói: "Chuyện này cứ để người giúp việc làm là được rồi."

"Em muốn tự tay làm chút đồ ăn cho anh." Thẩm Niệm Niệm lầu bầu nói: "Em biết, dạo gần đây em gây họa rất nhiều, khiến anh không vui, chính em không tốt, muốn tạ lỗi với anh."

Thẩm Sơ Ngôn cẩn thận dán băng y tế cho cô ta, nhíu mày đánh giá.

Đây là người em gái anh nhìn từ nhỏ tới lớn, nếu cô ta không phải em gái ruột thịt của anh, anh rất khó để thừa nhận, nhiều năm qua mình đã yêu thương sai người.

"Em không cần xin lỗi anh, anh là anh trai em, vẫn nên chiều chuộng em nhiều hơn."

Thẩm Niệm Niệm cảm động, đôi mắt phiếm hồng, bao nhiêu oan ức chịu đựng suốt mấy ngày qua, rốt cuộc cũng không nhịn được mà òa khóc, "Anh, anh mãi là anh trai tốt nhất của em."

"Đừng khóc, làm ảnh hưởng tới bố mẹ lại không tốt." Anh lấy khăn lau nước mắt cho cô ta.

"Vâng!" Thẩm Niệm Niệm gật đầu, đáng thương nhìn anh, "Anh, sinh nhật hai mươi tư tuổi của em, anh có thể mời một hai ngôi sao tới được không, cùng nhau mừng sinh nhật với em."

"Cũng không hẳn là không được." Thẩm Sơ Ngôn bất đắc dĩ nói: "Nhưng em xác định muốn tổ chức lớn như vậy?"

"Đúng vậy! Em là con gái nhà họ Thẩm, nếu mời được thì tốt, em muốn tất cả cô gái trong thành phố này phải hâm mộ em."

Em gái ham hư vinh, Thẩm Sơ Ngôn thấy không ảnh hưởng gì nhiều, anh nên đồng ý tất cả yêu cầu của cô ta, nếu như cô ta là em gái anh.

"Mau đi ngủ đi, anh hỏi mấy người bạn của anh đã, nếu họ đồng ý tới, anh sẽ gửi thiệp mời cho họ."

"Cảm ơn anh, anh thật tốt!"

Thẩm Niệm Niệm tặng cho Thẩm Sơ Ngôn một cái ôm thật nồng nàn, sau đó hân hoan nhảy nhót hồi lâu.

Ý cười trên mặt Thẩm Sơ Ngôn dần biến mất, anh quay đầu lại, thấy bác giúp việc đang lau vết máu trên sàn.

Ánh mắt anh khẽ động, thoáng nhìn tờ giấy Thẩm Niệm Niệm dùng để lau máu.

Thẩm Sơ Ngôn nhìn xung quanh, thừa dịp bác giúp việc không chú ý, thuận tay giấu tờ giấy, đứng dậy về phòng.