Anh Chỉ Là Một

Chương 67: Phu nhân đỉnh cao

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Tại trung tâm Y liệu, lúc Thẩm Sơ Ngôn cầm tờ báo cáo giám định trên tay, bàn tay không ngừng run rẩy.

Anh đưa máu của Thẩm Niệm Niệm cùng máu của mình đến trung tâm Y liệu tiến hành xét nghiệm kiểm tra, giờ kết quả đang ở trong tập hồ sơ trên tay anh.

Chậm chạp không dám mở ra.

Hồi tưởng lại năm Thẩm Niệm Niệm bị bắt cóc, anh chỉ mới mười tuổi. Tại đồn cảnh sát, mẹ anh hoang mang rối loạn chạy tới ôm người em gái sống sót sau tai nạn, bố đứng bên cạnh xoa tay, đôi mắt đỏ lên, chỉ có Thẩm Sơ Ngôn đứng cạnh cửa, nhìn em gái từ xa.

Trong đôi mắt đen nhánh kia, anh nhìn thấy sự xa lạ.

Trực giác của trẻ con thường chuẩn xác, vừa gặp Thẩm Niệm Niệm,đáy lòng anh dâng lên cảm giác xa cách và bài xích mãnh liệt.

Cả nhà vui mừng về biệt thự, Thẩm Sơ Ngôn một mình đi phía sau, nhìn Thẩm Niệm Niệm trên vai bố, cứ cảm thấy...lần này trở về, em gái như thay đổi thành một người khác.

Tuy dáng vẻ có thể nói là gần như tương tự 90%, nhưng Thẩm Sơ Ngôn cứ cảm thấy, chắc chắn em gái đã thay đổi thành người khác.

Anh đã từng lén nói cho cô Trần, bảo mẫu chăm sóc anh, Thẩm Niệm Niệm này không phải em gái anh, cô Trần nói: "Đại thiếu gia, đừng nói bậy như thế!"

"Vì sao ạ?"

"Cháu còn nhỏ, chưa biết gì, sao có thể cảm giác vậy là nói vậy?"

"Nhưng cháu thật sự cảm thấy không phải mà, thật đấy! Cô Trần, cô tin cháu đi."

"Vậy cháu nói xem, khác chỗ nào?"

"Cháu hỏi em ấy, chuyện em ấy nợ cháu một cái kẹo dâu tây, em ấy không nhớ, cũng không nhớ đã dấu Transformers của cháu ở đâu."

"Ôi thiếu gia của cô ơi, Niệm Niệm trải qua chuyện đáng sợ như vậy, bị kích thích, không nhớ chuyện này là bình thường, sau này sẽ nhớ thôi."

"Dù sao cháu cũng cảm thấy là lạ."

Thẩm Sơ Ngôn khi còn nhỏ tương đối cố chấp. Nhưng anh vẫn biết nặng nhẹ, không nói sự nghi ngờ của mình cho bố mẹ, chỉ nói với cô Trần chăm sóc mình từ nhỏ đến lớn.

"Cô Trần, cháu thấy Niệm Niệm lén đổ bát rau cần, cháu nhớ trước đây em ấy rất thích ăn sủi cảo nhân thịt bò rau cần mà cô làm."

"Cô Trần, Niệm Niệm ngốc muốn chết, cháu dạy em ấy bảng cửu chương, trước đây em ấy đọc làu làu, giờ lại không nhớ gì."

"Cô Trần, cháu vừa nghe Niệm Niệm bắt nạt con mèo ngoài sân, hình như là kêu nó chết đi, cô Trần, cháu sợ em ấy không phải em gái cháu, trước đây em ấy không như thế, con mèo kia là thú nuôi em ấy thích nhất."

...

Thẩm Sơ Ngôn hồi nhỏ rất ngây thơ mờ mịt, nói tất cả mọi chuyện cho bảo mẫu, mà cô Trần luôn nói, Niệm Niệm bị kích thích, Niệm Niệm được bà ấy chăm sóc từ nhỏ, sao bà ấy có thể không nhận ra.

Cho đến sau này, chú mèo vàng tên "Hòn Đá Nhỏ" trong nhà mất tích.

Lúc Hòn Đá Nhỏ còn là mèo con, được Thẩm Sơ Ngôn nhặt sau vườn hoa nhà trẻ, hai anh em dốc lòng chăm sóc, nuôi lớn nó.

Khi đó cô Trần còn nói, đặt tên xấu, dễ nuôi.

Cho nên Thẩm Sơ Ngôn đặt tên là "Hòn Đá Nhỏ", nuôi Hòn Đá Nhỏ được hai năm, nó rất quấn người, Thẩm Niệm Niệm xem nó như bảo bối.

Sau khi chú mèo mất tích, Thẩm Sơ Ngôn đau buồn rất lâu, cô Trần còn an ủi, nói mèo nhặt về là vậy, chắc là chạy đi đâu rồi.

Sau đó có một ngày, lúc người làm vườn cắt tỉa vườn hoa, phát hiện thi thể của chú mèo vàng.

Nó bị người ta dùng vũ khí sắc bén đâm vài nhát, mắt mù, chôn ở vườn hoa, ít nhất là đã được nửa tháng.

Cô Trần không dám để Thẩm Sơ Ngôn nhìn thấy thi thể Hòn Đá Nhỏ, thậm chí không dám nói cho anh chuyện này.

Sau đó Thẩm Sơ Ngôn nghe người làm vườn nói chuyện mới biết chuyện chú mèo vàng.

Nói trước khi chết, nó bị ngược đãi vô cùng tàn bạo, mắt mù, trên người bị đâm vài nhát, đuôi bị cắt đứt.

Ai sẽ biến thái như vậy! Người trong nhà sao?

Chắc chắn là người làm không có lá gan này, phải biết rằng chú mèo này là vật nuôi thiếu gia thích nhất. Hơn nữa mọi người đã là người trưởng thành, bận rộn làm lụng kiếm sống, ai có thể rảnh rỗi đi hành hạ một con vật nhỏ!

Đám giúp việc bàn tán sôi nổi, chuyện này rất có thể là vị đại tiểu thư tính cách kỳ quặc kia làm, từ khi trở về, rõ ràng cô ta thể hiện sự ghét bỏ với Hòn Đá Nhỏ, thường xuyên mắng nó, thậm chí ném đá, còn ầm ĩ kêu nó chết đi.

Đám giúp việc thảo luận vô cùng hăng say.

Cô Trần thì lại chưa từng tham gia bàn tán chuyện này, tâm tình càng ngày càng trở nên nặng nề, lúc Thẩm Sơ Ngôn cáo trạng chuyện ác độc mà em gái mình đã làm với bà, bà cũng không hề giống trước đây, kêu anh nhường nhịn em gái, thậm chí không dám mở miệng nói chuyện này.

Mỗi khi Thẩm Sơ Ngôn than phiền Thẩm Niệm Niệm hư hỏng thế nào, cô Trần sẽ kịp thời che miệng Thẩm Sơ Ngôn lại, lắc đầu với anh, kêu anh đừng nói nữa.

Bởi vì đào được thi thể chú mèo ở vườn hoa, toàn bộ căn nhà bị bao phủ bởi bầu không khí khủng bố khó nói.

Có một ngày, lúc cô Trần tự mình mát xa cho Phạm Nhã Trân, nghe Phạm Nhã Trân nói đến con gái mình, mặt đầy u sầu: "Hôm nay tôi đi gặp chủ nhiệm lớp Niệm Niệm, thầy giáo nói giờ nó không hợp để học lớp chọn, kiến nghị chuyển tới lớp bình thường, hoặc là hạ một bậc, nhưng trước đây Niệm Niệm rất thông minh, sao giờ lại bị giáng cấp!"

Cô Trần nói một câu với Phạm Nhã Trân: "Đúng vậy, tôi nhớ Niệm Niệm rất thông minh, từ nhỏ đã thuộc bảng cửu chương và thơ Đường."

"Tôi cũng không hiểu sao, thầy giáo nói nền tảng của nó quá kém, không theo kịp tiến độ của học sinh lớp chọn, sao lại thế được? Trước đây nó rất thuộc bảng cửu chương, biết chút tiếng Anh, tôi còn cho nó học cả dương cầm... Con gái tôi rất ưu tú, sao lại không theo kịp tiến độ của học sinh lớp chọn?"

Cô Trần do dự một lát, cẩn thận nói: "Phu nhân, phu nhân thấy, có thể là... cảnh sát tìm nhầm người không?"

"Sao lại thế được!" Phạm Nhã Trân kinh ngạc: "Nó là Niệm Niệm mà, giống nhau như đúc, nó còn gọi tôi là mẹ, sao sai được?"

Cô Trần lập tức cười nói: "Vâng, phu nhân, tôi chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, tuy không làm xét nghiệm ADN, nhưng chắc chắn là không sai, trông không khác gì Thẩm Niệm Niệm trước kia."

Phạm Nhã Trân cau mày, xoay người nhìn cô Trần: "Lúc ở đồn cảnh sát, nó rất sợ hãi, cảm xúc không ổn định, cảnh sát nói tốt nhất là đi lấy máu kiểm tra DNA, để đề phòng thì nên tới bệnh viện, Niệm Niệm hét lớn nói không lấy máu, còn nói mình sợ, suýt nữa ngất đi. Thứ nhất là tôi và chồng tôi cảm thấy may mắn vì tìm được nó, thứ hai cũng vì đau lòng con, chịu khổ quá nhiều nên thôi, có thể nhầm sao, nó nhận tôi là mẹ nó, thế giới này có thể có hai đứa trẻ giống hệt nhau sao?"

"Đúng đúng đúng, tôi nói bậy, phu nhân đừng để trong lòng."

Đương nhiên, Phạm Nhã Trân thật sự không để trong lòng.

Hai tuần sau, một chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ xảy ra.

Thẩm Niệm Niệm té cầu thang, đập đầu chảy máu. Cô Trần vừa lau cầu thang, chưa khô.

Thẩm Niệm Niệm lập tức được đưa đến bệnh viện, xảy ra chuyện này, trong nhà không ai trách cô Trần, dù sao thì bà cũng đã chăm sóc Thẩm Sơ Ngôn bao nhiêu năm.

Nhưng cô Trần nghĩ không thông, cảm thấy mình không trông kỹ tiểu thư, để cô ta té cầu thang, thế nên xin nghỉ việc với Phạm Nhã Trân.

Cô Trần rời đi khiến Thẩm Sơ Ngôn vô cùng khó chịu, dù sao cũng là bà chăm sóc anh lớn lên, xét về mặt nào đó, bà cũng là người thân của anh.

Ngày cô Trần đi, Thẩm Sơ Ngôn nắm chặt góc áo bà, khóc lóc ầm ĩ, cô Trần cũng rơi nước mắt, lên xe.

Trước khi đi, cô Trần cúi sát tai anh, thấp giọng nói: "Thiếu gia, cháu nhất định phải đồng ý với cô Trần, đừng nói con bé không phải em gái cháu nữa, nhất định không được nói. Đồng ý với cô Trần, sau này cố gắng hòa thuận với em cháu, đừng khiến con bé mất hứng..."

Thẩm Sơ Ngôn khóc đến mức thở không thông, đương nhiên bà nói gì cũng đồng ý.

Cô Trần không yên lòng, nhưng cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, rời đi.

Thẩm Sơ Ngôn quay đầu, thấy Thẩm Niệm Niệm đứng phía sau Phạm Nhã Trân, đang nhìn anh với gương mặt không biểu cảm.

Từ ánh mắt của cô ta, dường như Thẩm Sơ Ngôn có thể thấy được sự mừng thầm do mưu kế thực hiện được.

Thẩm Sơ Ngôn gần như là nhận định, tất cả đều do Thẩm Niệm Niệm chơi quỷ kế, là cô ta đuổi cô Trần đi!

Sau đó Thẩm Sơ Ngôn trưởng thành, cũng hiểu chuyện, những sự nghi ngờ và căm hận khi còn nhỏ cũng dần tan thành mây khói, anh học được cách bao dung và độ lượng, cũng học cách yêu thương và săn sóc.

Anh chưa từng hoài nghi Thẩm Niệm Niệm lần nữa, chưa từng, cho đến...hôm nay.

Hôm nay, cầm trên tay báo cáo giám định, đủ loại chuyện trong quá khứ trào dâng lần nữa, bao gồm chuyện cô Trần rời đi, bao gồm cái chết của chú mèo vàng Hòn Đá Nhỏ...

Sau lưng Thẩm Sơ Ngôn đã đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc anh cũng hiểu vì sao năm đó cô Trần nói với anh câu kia, kêu anh đừng khiến em gái mất hứng, cũng đừng nói Thẩm Niệm Niệm không phải em gái mình nữa.

Không phải vì muốn dạy anh đạo đức tình cảm anh em, mà vì... Cô Trần lo cho anh!

Bà lo Thẩm Sơ Ngôn sẽ giống Hòn Đá Nhỏ, lọt vào tầm ngắm của Thẩm Niệm Niệm.

Thẩm Sơ Ngôn cũng hiểu, cô Trần là bảo mẫu thấp cổ bé họng, không có tư cách đi hoài nghi thân phận của đại tiểu thư nhà họ Thẩm, chỉ cần Thẩm Túc Sơn và Phạm Nhã Trân nhận định Thẩm Niệm Niệm là con gái họ, thì chính là như vậy!

Cho nên cô Trần lựa chọn rời đi.

Mà giờ Thẩm Sơ Ngôn đã gần ba mươi tuổi, cầm trong tay phần báo cáo giám định nặng trĩu, bước chân lại nhẹ bẫng ra khỏi bệnh viện.

Anh không còn là đứa trẻ ngây thơ không hiểu chuyện gì, anh có dũng khí gánh vác chân tướng.

Thẩm Sơ Ngôn mở giấy niêm phong báo cáo giám định.

...

Ban đêm, Thẩm Niệm Niệm bừng bừng hứng thú về nhà, vọt vào phòng Thẩm Sơ Ngôn hô to: "Anh, em nói với bạn em hết rồi, đến lúc đó anh sẽ mời rất nhiều minh tinh đến tiệc sinh nhật..."

"Ủa?"

Trong phòng trống không, không có ai cả.

Thẩm Niệm Niệm nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi, bình thường lúc này Thẩm Sơ Ngôn đã sớm về nhà.

Thẩm Niệm Niệm nhíu mày, muốn gọi cho Thẩm Sơ Ngôn.

Mà đúng lúc này, cô ta nhìn thấy trên bàn sách của Thẩm Sơ Ngôn, góc trái phía trên để một quyển Đồi gió hú nguyên tác tiếng Anh rất dày, mà giữa sách, hình như có kẹp thứ gì đó.

Thẩm Niệm Niệm tò mò đi qua, mở quyển sách.

Trong sách kẹp vài bức ảnh, lúc cô ta thấy rõ bề ngoài của cô bé trong bức ảnh, máu toàn thân lập tức dồn lên đỉnh đầu.

Trong lòng cô ta rét lạnh.

Đó là ảnh hồi nhỏ của cô ta! À, không, nói đúng ra, phải là ảnh của Tần Tiểu Lị lúc nhỏ.

Cô gái trong bức ảnh tựa như nước lũ và thú dữ, khiến Thẩm Niệm Niệm không ngừng lùi về sau.

Tần Tiểu Lị, Tần Tiểu Lị...

Không, cô ta không phải Tần Tiểu Lị, cô ta bài xích cái tên này, cô ta là Thẩm Niệm Niệm, là đại tiểu thư nhà họ Thẩm, Thẩm Niệm Niệm!

Thẩm Niệm Niệm vấp phải ghế, ngã xuống đất, cô giúp việc ngoài cửa quan tâm hỏi: "Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ?"

"Đừng vào!" Thẩm Niệm Niệm hét lớn, suýt nữa lạc giọng: "Không được vào!"

"Vâng."

Đám giúp việc cũng rất bất đắc dĩ, không vào thì không vào, kích động vậy làm gì?

Nhưng vị đại tiểu thư này, xưa nay có tố chất thần kinh, họ đã sớm tập thành thói quen.

Thẩm Niệm Niệm hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô ta đứng lên, run rẩy kẹp bức ảnh vào sách, sau đó để quyển sách lại chỗ cũ.

Ra khỏi phòng, đám giúp việc đều nhìn cô ta, cô ta hung dữ nói: "Không được nói cho anh tôi rằng tôi từng vào phòng anh ấy!"

"Vâng, tiểu thư."

Thẩm Niệm Niệm về phòng của mình, run rẩy lấy điện thoại, gọi cho Văn Dương một cuộc.

...

《 Phượng Loan 》 sắp đóng máy, mọi người rất hưng phấn, ngày nào cũng tràn đầy nhiệt tình.

Giang Tỉnh Tỉnh phát hiện, thời gian gần đây, Thẩm Sơ Ngôn thay đổi rất nhiều, Thẩm Sơ Ngôn phóng khoáng thích nói đùa không thấy đâu, dường như đáy lòng anh ẩn dấu rất nhiều tâm sự.

Lúc Giang Tỉnh Tỉnh cùng anh đứng cạnh tường, cô hỏi anh có chuyện gì vậy.

"Nếu em phát hiện người thân nhất với em, lừa gạt em suốt bao nhiêu năm, em sẽ làm gì?" Thẩm Sơ Ngôn hỏi cô.

Giang Tỉnh Tỉnh ngẫm nghĩ, nói: "Có lẽ em sẽ tha thứ."

"Thật không?"

"Nếu người đó là người vô cùng quan trọng với em, là người thân nhất, em sẽ tha thứ một lần." Giang Tỉnh Tỉnh vươn tay ra, giơ một ngón với Thẩm Sơ Ngôn.

"Chỉ có một lần duy nhất, nếu sau này người đó còn lừa em, em tuyệt đối sẽ không tha thứ."

"Vì sao chỉ có một lần?" Thẩm Sơ Ngôn hỏi cô.

Giang Tỉnh Tỉnh ngẫm nghĩ: "Nếu là người thân thiết nhất, chẳng lẽ không đáng được một lần tha thứ sao?"

Nhìn ánh mắt mềm mại của Giang Tỉnh Tỉnh, trái tim Thẩm Sơ Ngôn rung động kịch liệt...

Người thân nhất... Từ khi nào, anh cũng từng yêu thương cô ta như vậy, anh em bao nhiêu năm, sao lại trở nên thế này?

Mà nếu anh vạch trần chân tướng một cách trực tiếp như vậy, bố mẹ đã có tuổi của anh, làm sao có thể chịu được, huống hồ Thẩm Niệm Niệm chân chính mất tích bao nhiêu năm, đối với bố mẹ mà nói, tuyệt đối là đả kích gấp bội.

Đúng lúc này, Thẩm Sơ Ngôn nhận được một cuộc điện thoại, màn hình hiển thị: Lý Lâm.

"Sơ Ngôn, có thời gian thì gặp mặt một lần, chuyện cậu kêu mình đi điều tra đôi vợ chồng họ Tần lần trước, có kết quả rồi, hơn nữa..." Lý Lâm trầm giọng nói: "Sợ là án lớn, tốt nhất giờ cậu nên đến đây, mình chờ cậu."

Bóng đêm dần bao phủ vạn vật, một loạt đèn đường được bật lên.

Thẩm Sơ Ngôn nôn nóng đến cục cảnh sát, Lý Lâm đang đứng dưới cây đại thụ ở cửa cục cảnh sát, trong tay kẹp một điếu thuốc, chờ anh.

Lý Lâm cao 1m82, mặc đồng phục cảnh sát màu đen, có vẻ rất nhanh nhẹn, nhìn dáng vẻ, chắc giờ đang còn trực ban.

Ngay cả chờ đến tan tầm cũng không nổi, vô cùng lo lắng gọi Thẩm Sơ Ngôn, chắc là có chuyện rất quan trọng.

"Tiểu Lâm." Thẩm Sơ Ngôn chào hỏi với anh ấy: "Cậu kêu mình đến gấp như vậy, điều tra được gì à?"

"Nhiều lắm, vào rồi nói."

"Ừ."

Lý Lâm dẫn Thẩm Sơ Ngôn vào cục cảnh sát, có nữ đồng nghiệp trực ban nhận ra Thẩm Sơ Ngôn, kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Minh tinh!"

"Oa, là anh ấy thật!"

"Thẩm Sơ Ngôn."

"Có thể tìm anh ấy xin chữ ký không?"

"Oa, Lý Lâm, được đấy, trước đây anh nói anh quen đại minh tinh, tôi còn tưởng là anh đùa!"

"Anh Lâm, tôi muốn chụp chung với Thẩm Sơ Ngôn, có thể chứ?"

...

Lý Lâm dẫn Thẩm Sơ Ngôn vào phòng trực ban của mình, chặn mấy cô gái kia ngoài cửa: "Được rồi, có chuyện quan trọng, ký tên chụp ảnh chung để sau, lần sau sẽ được."

"Nói rồi đấy, một lời đã định."

Mấy nữ cảnh sát mỹ mãn rời đi, Lý Lâm đóng cửa phòng, sau đó lấy cốc giấy dùng một lần rót nước ấm cho Thẩm Sơ Ngôn: "Uống miếng nước trước, chuyện này... Có hơi phức tạp."

Thẩm Sơ Ngôn nhận cốc giấy, đặt trên bàn, nói với Lý Lâm: "Chúng ta là anh em nhiều năm, chuyện gì cậu cũng có thể nói với mình, mình nhờ cậu điều tra, cũng có nghĩa là mình đã nghi ngờ, chỉ là không chắc mà thôi, cho nên cậu có thể nói thẳng với mình."

Lý Lâm xách ghế đến, ngồi đối diện Thẩm Sơ Ngôn: "Đôi vợ chồng lần trước cậu kêu mình điều tra, cùng với vụ án bắt cóc của em gái cậu mười mấy năm trước, có chút liên hệ."

Khóe mắt Thẩm Sơ Ngôn giật giật, chờ Lý Lâm nói tiếp.

"Hung thủ bắt cóc Thẩm Niệm Niệm năm đó đã nhảy sông tự sát, tên là Tần Tạo Nghiệp, là anh em ruột với Tần Tạo Lâm."

"Quả nhiên..."

"Chắc cậu cũng biết tình hình năm đó." Lý Lâm tiếp tục nói: "Tần Tạo Lâm làm ở công trường thuộc tập đoàn Thẩm thị, sau đó vì sai lầm, ngã từ lầu hai xuống, chân trái bị cắt."

Thẩm Sơ Ngôn gật đầu: "Lúc đó mình còn nhỏ, nhưng cũng biết đại khái, anh cả của ông ta, chính là Tần Tạo Nghiệp trong miệng cậu, bất mãn với số tiền bồi thường, bắt cóc em gái mình - Thẩm Niệm Niệm, có ý định trả thù, mà ngày đó Thẩm Niệm Niệm đang chơi cùng thiếu gia nhà họ Thương - Thương Giới, kết quả cả hai đứa đều bị Tần Tạo Nghiệp bắt đi."

Lý Lâm tiếp lời Thẩm Sơ Ngôn: "Hai đứa nhỏ mất tích năm ngày sáu đêm, sau đó được tìm thấy, thi thể Tần Tạo Nghiệp được phát hiện ở bờ sông vào hai ngày sau, phán định sơ bộ là tự sát."

"Hai đứa trẻ đều được đưa về, hung thủ cũng đã chết, chuyện này hạ màn ngay lúc đó, không tiếp tục điều tra nữa." Lý Lâm lắc đầu, thở dài một tiếng: "Nếu năm đó có thể tiếp tục điều tra, có lẽ... sẽ không xảy ra sai lầm lớn như vậy."

Thẩm Sơ Ngôn hồi hộp hỏi: "Sai lầm gì?"

"Tên bắt cóc - Tần Tạo Nghiệp có một đứa con gái, tên là Tần Tiểu Lị."

"Tần Tiểu Lị?"

Thẩm Sơ Ngôn nhớ, ngày cùng Giang Tỉnh Tỉnh đến thăm nhà Tần Tạo Lâm, Tần Tạo Lâm luôn miệng gọi Giang Tỉnh Tỉnh là "Tần Tiểu Lị".

"Chuyện này tôi biết, họ còn nói một người bạn của tôi chính là Tần Tiểu Lị."

"Bên mình điều tra ra, sau khi Tần Tạo Nghiệp ly hôn với vợ, con gái để cho vợ nuôi, vợ Tần Tạo Nghiệp luôn làm công ở phía nam, cho nên cảnh sát cho rằng Tần Tiểu Lị ở bên chỗ mẹ, ai ngờ mình gọi cho mẹ Tần Tiểu Lị mới biết được, đứa bé kia đã sớm bị bố mang đi, đến giờ vẫn không có tin tức, mà mẹ của Tần Tiểu Lị đã có gia đình mới, thế nên không hề muốn đi tìm con gái của mình."

Sắc mặt Thẩm Sơ Ngôn dần tối sầm, chân tướng mọi chuyện, dưới lời kể lại của Lý Lâm, dần lộ ra hình dáng mơ hồ.

"Nói cách khác, Tần Tiểu Lị vẫn luôn trong trạng thái mất tích, mà cảnh sát lại hoàn toàn không biết gì cả."

"Cũng không thể trách cảnh sát." Lý Lâm nói: "Dù sao cũng là chuyện gần hai mươi năm trước, hệ thống pháp luật lúc đó còn tồn tại một ít vấn đề về phương diện chấp hành, chưa được hoàn thiện tối ưu, nếu là bây giờ, tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy."

"Giờ Tần Tiểu Lị đang ở đâu, có thể tìm được không?"

Lý Lâm nhìn Thẩm Sơ Ngôn, khó xử: "Chính là... Không phải lúc trước cậu nói kết quả kiểm tra DNA của em gái cậu với cậu, không có bất cứ quan hệ huyết thống gì sao? Mẫu máu Thẩm Niệm Niệm mà cậu đưa mình, mình tự chủ trương, cầm đi xét nghiệm với máu của Tần Tạo Lâm, kết quả...có quan hệ thân nhân."

Lời vừa nói ra, bên tai Thẩm Sơ Ngôn như có sét đánh, đôi mắt lập tức đỏ lên.

Thẩm Niệm Niệm đó chính là Tần Tiểu Lị, là con gái tên tội phạm bắt cóc, vậy em gái anh... Em gái anh ở đâu, nhiều năm qua, rốt cuộc là sống hay chết, Niệm Niệm của anh...

Cốc giấy trong tay Thẩm Sơ Ngôn đã bị bóp méo, nước trào ra, đổ cả lên bàn...

"Cậu đừng kích động." Lý Lâm vội vàng khuyên nhủ: "Cậu nghe mình nói tiếp đã, cậu xem đi, nếu kết quả là thế, mình còn có thể gọi cậu vào đây sao?"

Thẩm Sơ Ngôn ngẩng đầu nhìn anh ấy, Lý Lâm thấy mắt anh đỏ lên, biết chuyện Thẩm Niệm Niệm gây cho anh đả kích lớn thế nào.

Anh đã biết Thẩm Niệm Niệm không phải em gái mình từ trước, kết quả xét nghiệm ADN đã thể hiện rõ ràng, thế nhưng, ban đầu Thẩm Sơ Ngôn chỉ nghĩ là cảnh sát nhầm lẫn.

Nhưng nếu Thẩm Niệm Niệm chính là Tần Tiểu Lị, tính chất của chuyện này sẽ trở nên nghiêm trọng.

Thẩm Sơ Ngôn nắm chặt ống tay áo Lý Lâm, đôi tay không ngừng run rẩy, giọng khàn đi: "Nói cho mình, Niệm Niệm của mình... Con bé còn sống không?"

Lý Lâm vội vàng an ủi: "Còn sống còn sống, cậu đừng kích động quá, em cậu còn sống mà, sống rất tốt."

Thẩm Sơ Ngôn thở phào nhẹ nhõm một hơi, tâm tình thay đổi rất nhanh khiến cả người anh mệt mỏi, không còn sức lực, đỏ mắt nhìn Lý Lâm: "Nói tất cả những gì cậu biết cho mình."

Lý Lâm châm thuốc, từ từ nói: "Cũng xuất phát từ sự trùng hợp, lúc điều tra Tần Tạo Lâm, mình phát hiện có người cũng đang điều tra ông ta."

Thẩm Sơ Ngôn nhạy bén ngẩng đầu: "Ai?"

"Trợ lý của tổng giám đốc tập đoàn Thương thị, Lâm Xuyên."

"Lâm Xuyên?" Thẩm Sơ Ngôn kinh ngạc: "Nhưng Tỉnh Tỉnh đâu có nói chuyện bị vợ chồng Tần Tạo Lâm bám lấy với Thương Giới?"

"Đúng vậy, mình cũng thấy lạ, sau đó nghĩ lại, năm đó anh ta cũng bị bắt cóc cùng, khả năng là đang điều tra chuyện năm đó, nhưng sau khi cân nhắc, có chuyện không đúng, cậu nhìn này..."

Lý Lâm cầm một tờ giấy, dùng bút highlight viết vài cái tên mấu chốt.

"Thương Giới, cũng là đương sự của vụ bắt cóc, phu nhân của anh ta - Giang Tỉnh Tỉnh lại bị vợ chồng Tần Tạo Lâm nói là Tần Tiểu Lị, cậu thì cứ nói Giang Tỉnh Tỉnh và Thẩm Niệm Niệm trông giống nhau..."

Lý Lâm vẽ móc nối giữa những người này, cuối cùng, vẽ một mũi tên hai chiều ở giữa cái tên Giang Tỉnh Tỉnh, cùng cái tên Thẩm Niệm Niệm: "Mình lớn mật phỏng đoán, Giang Tỉnh Tỉnh chính là em gái ruột của cậu."

Thẩm Sơ Ngôn sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên nói: "Đoán cái đầu cậu, chứng cứ đâu?"

Khóe môi Lý Lâm nhếch lên một nụ cười nhạt: "Không nắm chắc mười phần, mình sẽ gọi cậu đến đây sao?"

"Mau nói."

Lý Lâm dựa vào ghế, tiếp tục nói: "Mình đã điều tra thân thế của Giang Tỉnh Tỉnh, cô ấy cũng là cô nhi, hồi nhỏ được một bà cụ họ Giang nhận nuôi, năm được nhận nuôi, vừa đúng là năm vụ bắt cóc xảy ra, thời gian vừa khớp."

"Chỉ có như thế, sợ là không đủ để chứng minh bất cứ chuyện gì."

Lúc này Thẩm Sơ Ngôn vô cùng cẩn thận, anh không thể nhận nổi bất cứ sai lầm hay đả kích gì nữa.

"Lần trước Giang Tỉnh Tỉnh té ngựa bị thương, nằm viện một tuần, xuất phát từ sự cẩn thận, Thương Giới kêu bệnh viện để lại mẫu máu của cô ấy."

Thẩm Sơ Ngôn nhìn Lý Lâm, trong mắt là sự kinh ngạc: "Cậu có thể lấy mẫu máu?"

Lý Lâm mỉm cười, lấy một phần báo cáo giám định trên tủ hồ sơ, đưa cho Thẩm Sơ Ngôn: "Mình tự có cách, cậu không cần hỏi nhiều, tóm lại, DNA của cô ấy khớp với cậu, là người thân."

Thẩm Sơ Ngôn nhận phần báo cáo kia, bàn tay run rẩy...

...

Tám giờ tối, biệt thự Vọng Giang.

Giang Tỉnh Tỉnh đang thở hổn hển tập luyện trong phòng thể thao, máy chạy bộ elip tăng đến mức tối đa, chạy hai mươi phút, Thương Giới thì đang hít đất trên tấm thảm yoga.

"Em còn khỏe lắm." Giang Tỉnh Tỉnh vừa chạy vừa nói: "Ít nhất có thể kiên trì thêm hai mươi phút nữa, nếu không thì anh nhận thua đi."

Cơ bắp tay Thương Giới đang trong trạng thái căng chặt, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được năng lượng, mặt anh đỏ lên, chóp mũi đổ mồ hôi, liên tục hít đất: "Bớt nói nhảm, tiếp tục."

"Đừng có cứng cổ nữa, em thấy anh mệt rồi."

"Em đừng có nhiễu loạn quân tâm."

"Được thôi, xem anh mạnh miệng tới lúc nào."

...

Đúng lúc này, Lâm Xuyên đi vào phòng tập thể thao, nói với Giang Tỉnh Tỉnh: "Phu nhân, bên ngoài có bạn tìm."

Giang Tỉnh Tỉnh xuống khỏi máy chạy, kinh ngạc hỏi: "Giờ này rồi, ai tìm tôi chứ? Còn tìm đến nhà."

"Cô cứ ra xem sẽ biết."

Giang Tỉnh Tỉnh dùng khăn lau mồ hôi trên trán, nói với Thương Giới: "Anh mau đứng lên đi."

"Em nhận thua đã."

"Được được, em thua, anh còn tiếp tục, sợ là gãy luôn tay."

Thương Giới thở ra một tiếng, nặng nề nằm bẹp trên tấm yoga, sau mấy trăm cái hít đất, hiện tại anh đã không còn chút sức lực.

Giang Tỉnh Tỉnh ra khỏi cửa, Lâm Xuyên nhìn Thương Giới nửa chết nửa sống giữa đất, khó hiểu: "Đại tổng, đánh cược mà thôi, làm gì mà cố chấp thế?"

Thương Giới ngồi dậy, nhìn anh ấy, khóe môi đột nhiên có nụ cười ôn hòa: "Phu nhân của cậu cược là... Sang năm sinh con gái cho tôi."

Lâm Xuyên bỗng nhiên mở to mắt, sau đó cầm lòng không được mà giơ ngón cái với Thương Giới: "Anh, bái phục."

Giang Tỉnh Tỉnh ra khỏi phòng tập thể thao, phòng khách không có bóng người, xuyên qua cửa sổ sát đất, mơ hồ có thể thấy bóng dáng một người đàn ông ngoài sân.

Thẩm Sơ Ngôn cao lớn, mặc một chiếc áo khoác màu xám nhạt, trên mũ có lông vũ. Anh cứ đứng trong bóng đêm như vậy, cúi đầu nhìn cỏ xanh dưới chân.

Chú chó nằm trong chuồng chó cách đó không xa, nghiêng đầu nhìn anh ấy, rên ư ử.

Giang Tỉnh Tỉnh cầm khăn lau mồ, hỏi: "Sao không mời khách vào nhà?"

Hiển nhiên đây là lần đầu tiên người giúp việc tận mắt nhìn thấy vị ảnh đế này, mặt hơi đỏ, ngượng ngùng nói: "Anh ấy không chịu vào nhà, nói muốn gặp phu nhân."

Giang Tỉnh Tỉnh còn định tắm rửa rồi mới ra ngoài gặp khách, nhưng nghĩ lại, nếu không có chuyện quan trọng, Thẩm Sơ Ngôn sẽ không đến nhà cô giờ này.

Cô ra khỏi cửa, cười nói với Thẩm Sơ Ngôn: "Anh Sơ Ngôn, sao anh lại đến đây, có việc gì gấp à?"

Thẩm Sơ Ngôn nghe vậy thì quay đầu, nhìn cô.

Mắt anh ấy rất đẹp, hàng mi vừa dài vừa dày, đôi con ngươi đen nhánh lại chứa đầy cảm xúc, thế cho nên trong nháy mắt, Giang Tỉnh Tỉnh cảm thấy anh ấy như đang đóng phim.

Thẩm Sơ Ngôn đến trước mặt cô, đôi tay hạ xuống vai cô, nhìn thẳng vào cô, tỉ mỉ quan sát.

Ánh mắt dịu dàng đảo qua đôi mắt, chóp mũi, môi cô...

"Thì ra đúng là..." Giọng anh ấy trầm thấp lại khàn khàn: "Em."

Giang Tỉnh Tỉnh không được tự nhiên: "Đêm nay anh sao thế, cảm giác lạ lắm."

Giây tiếp theo, Thẩm Sơ Ngôn đột nhiên ôm cô vào lòng, ôm chặt lấy cô.

Trên người anh ấy có mùi bạc hà, cho người ta cảm giác sạch sẽ khoan khoái, cô cũng không xa lạ với cái ôm của anh ấy, dù sao thì cũng từng đóng chung với nhau.

Nhưng giờ không phải đang đóng phim!

Đầu óc Giang Tỉnh Tỉnh "ầm" một tiếng, ngây ra.

Cô vừa chạy bộ, còn chưa tắm đâu!

Thẩm Sơ Ngôn vùi mặt vào tóc cô, hít sâu: "Rốt cuộc cũng... Tìm được em."

Lâm Xuyên đi ra, nhìn thấy một màn kinh hãi thế tục này, suýt nữa trượt chân ngã xuống cầu thang, đám người hầu đứng cạnh cửa sổ sát đất, nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, bàn tán sôi nổi.

"Trời ơi, thiếu gia của chúng ta "đội nón xanh" [1] rồi phải không?"

[1] Ý chỉ việc bị cắm sứng

"Phu nhân đỉnh cao thật, ảnh đế tìm đến tận nhà!"

"Tôi còn không dám tưởng tượng vẻ mặt của thiếu gia khi thấy màn này sẽ như thế nào."

"Chúng ta có nên đuổi người đàn ông kia đi không?"

"Cô dám lấy cây lau nhà đuổi ảnh đế sao?"

"Nơi này là nhà của thiếu gia, ảnh đế quá lớn lối rồi!"

Lâm Xuyên:....

Anh ấy cứng ngắc xoay đầu, phát hiện Thương Giới đã đi ra, mặc đồ thể thao ngắn tay, cơ bắp cánh tay săn chắc.

Đám giúp việc vội vàng tản đi, từng người bận việc của mình, nhưng lực chú ý vẫn đặt trên người Thương Giới.

Không khí đè nén đến mức sắp nổ mạnh.

Lâm Xuyên vội nói: "Đại tổng, tôi nghĩ là Thẩm Sơ Ngôn gặp chuyện gì đó."

Mặt Thương Giới tối sầm, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo, anh đẩy cửa ra ngoài.

Lâm Xuyên cùng đám giúp việc vội vàng đuổi theo, trốn phía sau cửa xem náo nhiệt.

Nhưng Thương Giới vẫn là Thương Giới, không đi lên dùng vũ lực đuổi người như mọi người dự đoán.

Anh bình tĩnh đứng bên cạnh, nhàn nhã châm điếu thuốc.

Lâm Xuyên:...

Đám giúp việc:...

Mẹ nó, đây mới là phong độ đại tướng!

Giang Tỉnh Tỉnh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cố gắng đẩy Thẩm Sơ Ngôn, cho rằng anh ấy đang say.

"Chúng ta là bạn bè, nếu anh cứ nhất định phải phá hoại hạnh phúc gia đình em, ngay cả bạn cũng không làm được nữa đâu."

Giang Tỉnh Tỉnh giận dữ cảnh cáo anh ấy.

Đôi mắt Thẩm Sơ Ngôn phiếm hồng, dưới ánh trăng, nhìn lại có cảm giác khác, cũng tại bề ngoài quá đẹp.

Đôi mắt xinh đẹp kia đang nhìn Giang Tỉnh Tỉnh, hàng trăm lời muốn nói, nhưng lại không thốt nổi một câu.

Đám giúp việc: "Nhìn ánh mắt ảnh đế đi, yêu đến mức nào chứ."

Lâm Xuyên: "Ông đây cảm giác tối hôm nay sẽ đổ máu."

Thương Giới vươn tay, cầm tay Giang Tỉnh Tỉnh, kéo cô ra phía sau mình, lạnh lùng nói: "Thẩm Sơ Ngôn, anh có suy nghĩ gì với vợ tôi đấy?"

Giang Tỉnh Tỉnh vội vàng giải thích: "Mặc kệ anh ấy có suy nghĩ gì, em không có suy nghĩ gì cả!"

Thương Giới cúi đầu nhìn cô: "Phủi nhanh nhỉ?"

Tuy trong lời nói có sự trách móc, nhưng anh vẫn tin cô.

"Thật đấy, em cũng không biết tối hôm nay anh Sơ Ngôn làm sao." Cô nhìn Thẩm Sơ Ngôn: "Anh mau giải thích đi!"

Nếu không cô thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Lúc này lý trí Thẩm Sơ Ngôn mới dần khôi phục lại, nhẹ nhàng mà "hả" một tiếng, như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, hoảng hốt.

Giang Tỉnh Tỉnh:...

Chỉ cần đừng nói bị hạ cổ trùng là được.

Thẩm Sơ Ngôn trầm ngâm một lát, nói: "Tôi muốn... mời Giang Tỉnh Tỉnh đến tham gia tiệc sinh nhật của em gái tôi."

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Mời tham gia tiệc sinh nhật còn cần phải náo động vậy sao! Chẳng khác gì sinh ly tử biệt.

Thẩm Sơ Ngôn tiếp tục nói: "Vừa rồi cảm xúc của tôi không tốt lắm, không khống chế được mình, vì chút chuyện trong nhà, xin lỗi, anh Thương."

Thương Giới lạnh lùng nhìn anh ấy, phán đoán thật giả, thế nhưng ngang sức ngang tài, Thẩm Sơ Ngôn là ảnh đế, nói hết sức chân thành tha thiết: "Cả ngày hôm nay tôi đều không tập trung, vừa rồi nhìn thấy Tỉnh Tỉnh, lúc mơ màng cứ nghĩ là em gái tôi."

Thương Giới hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Đây là chuyện nhà tôi, không tiện nói." Thẩm Sơ Ngôn nói: "Nhưng tôi chân thành mời Tỉnh Tỉnh đến tham gia tiệc sinh nhật, tôi muốn công bố một chuyện rất quan trọng trước mặt mọi người trong nhà và bạn bè thân thích."

Thương Giới không đợi anh ấy nói xong, đề phòng hỏi: "Liên quan gì đến vợ tôi?"

"Cô ấy là bạn tốt của tôi, tôi hy vọng cô ấy có thể ở đó chứng kiến."

Thương Giới cảm thấy Thẩm Sơ Ngôn đang hàm hồ, nhưng anh sẽ không chi phối quyết định của Giang Tỉnh Tỉnh.

"Em muốn đi thì đi, không muốn thì không cần miễn cưỡng."

Giang Tỉnh Tỉnh nhìn Thẩm Sơ Ngôn, trên mặt là vẻ hoang mang.

Vừa rồi lúc anh ấy ôm cô, lời anh ấy nói là... Rốt cuộc cũng tìm được em.

Tựa như tìm lại được một thứ rất quý giá, trong mắt anh ấy chứa đầy tình cảm yêu thương.

Không biết vì sao, cảm xúc Giang Tỉnh Tỉnh cũng bị ảnh hưởng, trái tim rất đau, đau đến mức muốn khóc.

"Em vẫn nên đi thì hơn."

Thương Giới:...

Giang Tỉnh Tỉnh đến trước mặt Thẩm Sơ Ngôn, vỗ vai anh ấy: "Mặc kệ anh gặp chuyện gì, trở về ngủ một giấc, ngày mai tất cả sẽ tốt hơn."

Thẩm Sơ Ngôn cầm tay cô: "Ừ."

Thương Giới đi qua, kéo tay Giang Tỉnh Tỉnh về, trừng mắt nhìn Thẩm Sơ Ngôn: "Lâm Xuyên, tiễn khách."

"Không cần, tôi tự về là được." Thẩm Sơ Ngôn nói xong, bước ra khỏi sân, tâm sự nặng nề.

Giang Tỉnh Tỉnh cùng Thương Giới nhìn nhau, cô nhún vai, tỏ vẻ mình thật sự vô tội.