Ảnh Đế Là Một Đứa Bé

Chương 37: Thì ra nick này chính là anh

Edit: Ngọc Hân

Hai người trôi qua một buổi sáng tốt đẹp trên núi, mặt trời dần nhô lên cao, ánh sáng chói chang chiếu lên thân thể hai người, nhiệt độ bốn phía xung quanh hơi thấp, Kinh Sở Dương che kín quần áo cho Tưởng Sầm đưa cậu vào trong lều vải, anh thu dọn xong đồ đạc rồi dẫn Tưởng Sầm đi xuống núi. LQĐÔNI

Không khí trên núi rất trong lành, Kinh Sở Dương chọn con đường vắng vẻ để xuống núi, bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có chim chóc bay qua và tiếng côn trùng kêu, Tưởng Sầm cả gan thò đầu nhỏ từ trong túi áo Tưởng Sầm ra nhìn, đôi mắt đen nháy ngó nghiêng xung quanh, lúc đối mặt cùng Kinh Sở Dương, gửi anh nụ cười rất đậm.

Đến dưới núi, Kinh Sở Dương khởi động xe về nhà, khoảnh khắc mở cửa, Kẹo Đường xông ra nghênh đón, xung quanh tô đựng thức ăn rơi đầy thức ăn mèo, còn thừa rất nhiều, vì chỉ đi một ngày nên Kinh Sở Dương không đưa Kẹo Đường qua nhà Quân Kỳ, mà đổ thức ăn mèo vào trong tô cho nó, mua thêm cho nó máy tự cung cấp nước liên tục, một đống bừa bộn trên sàn, có thể thấy một mình Kẹo Đường ở nhà nhám chán cỡ nào, ăn uống no đủ liền tự giải trí, kết quả không nghĩ tới chơi quá high, lại bắt đầu tạo phản.

Kinh Sở Dương đỡ trán, đặt Tưởng Sầm trên ghế sofa, bắt đầu quét dọn vệ sinh, Kẹo Đường nhảy lên ghế chơi cùng Tưởng Sầm, đón chào cậu trở về. Lúc đang quét tước, điện thoại trên bàn rung lên không ngừng, Kinh Sở Dương nghe máy, là Trịnh Hải Dật gọi tới, bộ phim mới ký kết với đạo diễn Đỗ Văn Khâm đã quyết định dàn diễn viên, ngày mai chụp ảnh tạo hình, một tuần sau khởi quay, còn nam diễn viên chình là – 

Thiệu Trạch.

“Quả nhiên là hắn.” Tưởng Sầm vuốt ve lông Kẹo Đường, ánh mắt trở nên sâu xa, nên tới vẫn cứ tới, không giao đấu chính diện sao có cơ hội từng bước đạp hắn xuống chứ?

Đây là số phận của cậu, là con đường đời này phải trải qua.

Phim mới của đạo diễn Đỗ Văn Khâm tên là < Sương mù,> nói về những người bị chứng bệnh uất ức, vai diễn của Tưởng Sầm là em trai tên Trần Dương bị chứng bệnh uất ức, vì tận mắt chứng kiến quá trình ba mẹ tự sát, từ đó về sau mắc chứng bệnh uất ức. Sau khi ba mẹ qua đời, Trần Dương và chị là Trần Viện sống nương tựa lẫn nhau, còn vai nam chính của Thiệu Trạch vốn là người cà lơ phất phơ tên Chu Vân Sinh, vì một lần ngoài ý muốn gặp rồi thích Trần Viện, vì tiếp cận Trần Viện nên đi theo chăm sóc Trần Dương, dần dần biết về thế giới của những người có chứng bệnh uất ức, thu hồi thói hư tật xấu trở thành người lương thiện.

Về sau, chứng bệnh uất ức của Trần Dương vì bị đả kích mà nghiêm trọng hơn rất nhiều, mấy lần tự sát không thành, được Chu Vân Sinh liều mạng cứu, bởi vậy Chu Vân Sinh chiếm được trái tim của chị gái cậu là Trần Viện. Sau đó ba người trải qua rất nhiều chuyện, Chu Vân Sinh và Trần Viện kết hôn, bệnh của Trần Dương cũng khỏi hẳn, bước ra khỏi tâm lý oán hận năm đó, ba người cùng thành lập trung tâm tư nhân chăm sóc người bị chứng bệnh uất ức, dùng sức của mình làm thế giới này ấm áp hơn.

Nguyên nhân lấy tên phim <Sương mù> là vì thế giới của người bị chứng bệnh uất ức tựa như sương mù, không nhìn thấy ánh sáng, thời gian qua phim của đạo diễn Đỗ Văn Khâm đặc biệt chú ý tới đám đông, lần này là chứng bệnh uất ức, dù đề tài hơi nặng nề nhưng vẫn có vô số người chờ mong.

Vai nam chính Chú Vân Sinh là do Thiệu Trạch đóng, em trai Trần Dương là Tưởng Sầm, chị gái Trần Viện là một nữ diễn viên đang hồng, tên là Tiếu Tử Hàm, cũng là người thuộc phái hành động, nhưng bề ngoài thanh thuần xinh đẹp, tính tình lại đặc biệt mạnh mẽ, nữ chính do cô ấy diễn thì cực kỳ phù hợp.

Từ trước tới giờ Thiệu Trạch luôn thích phụ nữ xinh đẹp, phút giây nhìn thấy Tiểu Tử Hàm hắn ta bất giác bị cô hấp dẫn, mấy lần muốn dụ dỗ nhưng không có kết quả, có điều hắn ta vẫn chưa chịu buông tha.

Qua mấy hôm nữa là sinh nhật Thiệu Trạch, hiện giờ đám fans của hắn bắt tuyên truyền và chuẩn bị, Baidu cũng đã bắt đầu đăng bài chúc mừng sinh nhật Thiệu Trạch, trên weibo cũng có lời chúc mừng liên tục không ngừng, thậm chí có mấy nơi đám fans tổ chức thành từng nhóm tặng nhiều quà sinh nhật khác nhau cho Thiệu Trạch.

Hôm đó Thiệu Trạch từ nước ngoài trở về, không ít fan tới sân bay thành phố A đón người tạo trận hỗn loạn ở sân bay, có một chỗ trong sân bay để biển quảng cáo in ảnh Tiếu Tử Hàm, tròng mắt Thiệu Trạch hơi híp, trong lòng phiền muộn.

Đột nhiên có cô gái lọt vào tầm mắt hắn ta, ngũ quan cô gái có vài phần tương tự Tiếu Tử Hàm, khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp, cô ta thế mà đang giơ tấm biển tên mình chen về phía mình, dù đang chen lấn cũng không giảm thần thái.

Không dụ dỗ được Tiếu Tử Hàm, đùa chơi với cô này cũng không tệ, Thiệu Trạch lặng lẽ nhếch môi, rỉ tai mấy câu với người bên cạnh, hắn ta nhanh chóng đi tới xe công ty chuẩn bị sẵn, sau khi lái xe một đoạn đường, cửa xe mở ra, có một cô gái đứng bên ngoài cửa.

“Em rất thích tôi?” Thiệu Trạch nhìn chằm chằm vào cô gái, cười như có như không.

Cô gái dùng sức gật đầu, thấy thần tượng của mình ở khoảng cách gần như vậy, cô gái kích động đến gần như nghẹt thở.

“Cảm ơn.” Thiệu Trạch mỉm cười, hạ bút ký tên xuống, đưa tấm card trong tay cho cô gái rồi lên xe rời đi.

Fan nữ đứng tại chỗ đưa mắt nhìn Thiệu Trạch đi xa, hoàn toàn không nói nên lời, cô ta run rẩy mở tấm card ra phát hiện trên đó ngoài chữ ký của Thiệu Trạch còn có địa chỉ của một khách sạn.

Đây là hẹn mình gặp mặt ư? Fan nữ kích động quá độ cho rằng chuyện tốt rơi xuống người mình, lặng lẽ cất kỹ tấm card không cho người khác nhìn thấy, nhấc chân chạy như điên tới địa chỉ khách sạn viết trên tấm card.

Mấy ngày sau quay phim, Tưởng Sầm đến studio sớm để chuẩn bị, nhập vai người bị chứng bệnh uất ức, người bình thường đều cần chuẩn bị cảm xúc trước, nhưng Tưởng Sầm có thể nhanh chóng nhập hồn vào tình cảnh đó, đây cũng là một trong những lý do Đỗ Văn Khâm tán thưởng và quyết định dùng cậu.

Quay cảnh đầu, Tưởng Sầm không cần mở miệng nói chuyện, chỉ cần ngồi cúi đầu ở góc tường là ok, ánh mắt trao đổi giữa cậu và chị gái Trần Viện là điểm mấu chốt của cảnh quay này.

Thợ trang điểm cố ý trang điểm khuôn mặt Tưởng Sầm tái nhợt, ánh mắt cậu trống rỗng ngồi dựa vào góc tường, trước mặt là sách ba mẹ để lại cho cậu, cậu nhìn chằm chằm những quyển sách kia mà không nói câu nào, mãi đến lúc chị gái gọi ăn cơm mới ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt yên lặng như biển chết.

“Rất tốt.” Đỗ Văn Khâm hô cắt, bảo diễn viên ra nghỉ ngơi, “Tưởng Sầm, tiếp tục cố gắng.” Quả nhiên cậu không làm ông thất vọng, ông tràn đầy chờ mong cảnh quay tiếp theo.

Hai người đến bên cạnh đó nghỉ ngơi, cảnh tiếp theo là phần diễn của Thiệu Trạch, Tưởng Sầm đang uống nước ở bàn bên cạnh, Tiếu Tử Hàm ngồi xuống cạnh cậu, cười nói, “Thoạt nhìn cậu không giống diễn viên mới mà giống một người lão làng hơn.” Bình thường người mới quay phim, có rất ít người có kỹ xảo tốt như vậy, có thể bắt được góc máy chuẩn xác khi đang quay, nếu là người mới như vậy chỉ có thể nói, cậu trời sinh thích hợp ăn cơm nghề diễn viên này.

Khi Tiếu Tử Hàm tới đoàn phim đã nghe một ít chuyện về Thiệu Trạch, trong lòng khinh thường hắn ta, trong lòng cô tán thưởng diễn viên có thực lực hơn, như Tưởng Sầm, chỉ một cảnh quay thôi mà cô đã nhìn ra tương lai của Tưởng Sầm là vô hạn, nếu như người này sớm xuất đạo hai năm thì có lẽ bây giờ không có Thiệu Trạch.

Nghĩ một lát, Tiếu Tử Hàm chủ động nói chuyện với Tưởng Sầm, trao đổi cảnh quay tâm đắc cùng cậu, phát hiện cậu không chỉ diễn xuất tốt mà có cách nhìn rất già dặn nhiều thứ, một số người mới vốn không biết diễn xuất quay phim, dáng vẻ cậu không chỉ biết rõ mà còn rất lão luyện, khiến Tiếu Tử Hàm không khỏi lau mắt nhìn, trong lòng càng tán thưởng.

Hai người trò chuyện một lúc thì thành bạn tốt, Tiếu Tử Hàm lớn hơn Tưởng Sầm mấy tuổi, ngoài phim cũng như trong phim, Tưởng Sầm gọi cô là chị, Tiếu Tử Hàm cũng rất chăm sóc Tưởng Sầm, hai người thường xuyên cười cười nói nói, quan hệ thân thiết.

Buổi tối, Tưởng Sầm chào tạm biệt Tiếu Tử Hàm lên xe về nhà, ở studio, Tiếu Tử Hàm chăm sóc cậu như một người chị gái khiến cậu có cảm giác như người nhà lâu ngày không gặp, bởi vậy cũng có vài phần ỷ lại cô.

“Vui như vậy, còn tưởng rằng em tìm được người thân nhiều năm thất lạc đấy.” Kinh Sở Dương trêu cậu.

“Anh ghen tỵ à?” Tưởng Sầm thò người qua, đôi mắt đen nhánh dõi theo anh.

Kinh Sở Dương đạp thắng xe ngừng ở chỗ tối, nghiêng người đưa tay mò tới, mò thấy Tưởng Sầm trước người mình cúi người hôn cậu, ngón tay giơ lên nói: “Có chút ghen tỵ bằng này, nhưng anh biết em là của anh.” Nói xong làm nụ hôn càng thêm sâu hơn, hồi lâu sau mới buông ra.

Tưởng Sầm quẹt tơ bạc ở khóe môi, thẹn thùng cúi đầu, mặt đỏ au.

Về đến nhà Kinh Sở Dương cởi áo khoác ngoài ôm Tưởng Sầm đặt lên sofa chuẩn bị hôn tiếp, Tưởng Sầm nghịch ngợm né tránh, lấy điện thoại ra bắt đầu lướt weibo, weibo có thông báo tin mới, cậu mở ra xem qua, có hơn vạn chia sẻ và bình luận.

Tiếu Tử Hàm v: Hai chị em nhà Tưởng Sầm v ở studio [Ảnh chụp]

Hình minh họa là ảnh chụp chung của hai ở người studio, Tiếu Tử Hàm và Tưởng Sầm thân mật kề vai nhau, hai người đều cười rất vui vẻ.

Bình luận phía dưới cùng rất thú vị, nhưng vì trên weibo Tiếu Tử Hàm đã ghi rất rõ ràng là chị em cho nên không ai YY bậy bạ quan hệ của hai người, ngược lại có không ít người đứng ra tìm manh mối cp người đàn ông thần bí nào đó.

Kinh Sở Dương thấy Tưởng Sầm đang lướt weibo nên cũng lấy điện thoại ra, mở weibo của mình, đang muốn xem Tưởng Sầm đăng gì thì người bên cạnh đột nhiên xán qua, anh muốn cản cũng chẳng cản kịp.

“A!” Tưởng Sầm vốn muốn chia sẻ với Kinh Sở Dương, đột nhiên thấy id hiện lên trên weibo của Kinh Sở Dương là Một gốc cây bạch dương to.

Tên nick nhìn quen mắt quá.

Không đúng, là vô cùng quen mắt, không phải là người thường xuyên bình luận dưới weibo của cậu đó sao, còn có Hai gốc cây bạch dương to, Ba gốc cây bạch dương to… N gốc cây bạch dương to…..

Tưởng Sầm nhíu mày, đoạt lấy điện thoại từ trong tay Kinh Sở Dương, mở phần quản lý tài khoản, quả nhiên thấy một hàng cây bạch dương to, trong thoáng chốc hiểu hết tất cả, vốn không có đám fan hâm mộ cây bạch dương to nào cả, chỉ có một người đặt nhiều nick name, lặng lẽ ủng hộ cậu trên weibo, cổ vũ cho cậu.

Tưởng Sầm nhéo cánh tay Kinh Sở Dương, tức giận nói, “Thì ra là anh, em còn tưởng rằng em nhanh như vậy mà đã có đám fan hâm mộ rồi.”

“Đây là một fan bự đó.” Kinh Sở Dương mặt dày ghé qua ôm cậu vào lòng không buông tay, như chú chó lớn thích bám người, “Tiểu Sầm, anh chính là fan trung thành nhất của em đó, mặc kệ em làm gì anh đều ủng hộ em.”

“Hơn nữa lúc ấy anh là muốn em chú ý tới anh.” Kinh Sở Dương vuốt ve người cậu, nụ hôn nóng ướt rơi xuống cổ cậu, rất mập mờ nói. “Nhưng bây giờ em đã là của anh, muốn hối hận cũng đã muộn rồi.”

Tưởng Sầm hừ một tiếng, không khỏi cảm thấy Kinh Sở Dương dùng tên bạch dương to này có phần đáng yêu, mặc kệ sau này mình sẽ có bao nhiêu fan thì đứng bên cạnh mình, luôn ủng hộ mình cũng chỉ có người này.

Sở Dương của cậu.

Hết chương 37