Ánh Dương Rực Rỡ Là Bên Anh

Chương 1: Ác quỷ thức tỉnh

Chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đêm.

Tiếng chuông cửa nhà thờ trong khuôn viên cô nhi viện vang lên thật trầm đục, nặng nề đến khó tả!

Ánh đèn mờ ảo vẫn thắp sáng mấy căn phòng dành cho các sơ.

Đêm xuống từ lâu, nhưng không ai trong số họ cảm thấy buồn ngủ cả. Bởi những tờ giấy bạc kia vẫn cuốn hút họ. Một sức cuốn hút kì lạ nhưng khó lòng cưỡng lại được.

Mùi tiền còn mới sực nức khắp căn phòng. Nhưng những tờ giấy bạc cũng bốc lên một thứ mùi kinh tởm vô hình - mùi của sự táng tận lương tâm. Dưới vỏ bọc là một cô nhi viện, nơi đây chính là một trong những mắt xích chính yếu cửa đường dây buôn bán trẻ em.

Thủ thuật của chúng cũng rất đơn giản nhưng lại khó nhìn ra. Cũng như mọi cô nhi viện khác, họ nhận nuôi những đứa trẻ vô gia cư, những đứa trẻ bị bỏ rơi hay những đứa trẻ mồ côi cha mẹ. Hằng ngày, những sinh linh bé nhỏ đó phải lao động để kiếm miếng ăn, phải sống trong sự nghiệt ngã của những định kiến xã hội.

Chúng không có quyền tự do và mưu cầu hạnh phúc!

Và kết cục cho những đứa trẻ nơi đây là bị bán cho một ông chủ nào đó, như một món hàng. Tương lai của chúng đã mịt mù, giờ còn thêm phần tăm tối, nhục nhã.Hầu hết những đứa trẻ này đều cúi đầu chịu đựng cái số phận được sắp đặt từ trước. Một số ít cố gắng chạy trốn, nhưng dù có thoát được, tiền đồ của chúng vẫn là một màu đen mịt mù, không mảy may lấy một tia hi vọng.

Cộc... cộc...

Tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên. Các sơ giật mình, vơ vội tiền giấu đi. Muộn thế này mà còn có khách viếng thăm sao?

"Vy nhi, muộn vậy rồi con còn tìm sơ có chuyện gì? Sao còn không mau đi ngủ sớm, mai cha mẹ nuôi còn đến đón con đi!" Một trong các sơ mở cửa

Trước mắt họ không phải một vị khách quý mà là một đứa trẻ được cô nhi viện nhận nuôi hai năm trước. Cha mẹ qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, không còn họ hàng thân thích nên được nhận nuôi cùng hai đứa em, một trai một gái. Đứa trẻ đó luôn tỏ ra cực kì ngoan ngoãn, hệt như một con mèo nhỏ. Nó chưa bai giờ khiến các sơ phải mạnh tay nhắc nhở làm việc cả.

"Uyển Vy tôi đến để tiễn các người về Hoàng tuyền."Đứa trẻ đó mỉm cười, lẳng một vật gì đó vào giữa bàn các sơ đang ngồi. Một trong số họ run run kéo tấm vải màu đỏ thẫm ra...

Bên trong là một cái đầu người còn bê bết máu tươi. Gương mặt người chết trắng bệch, mắt còn mở trừng trừng, nét nhăn nhúm lộ rõ vẻ kinh hoàng. Mái tóc đen dính máu đỏ thẫm.

Bây giờ các sơ mới nhận ra điểm bất thường ở đứa trẻ kia. Gương mặt xanh xao nhưng lộ rõ từng đường nét thanh tú tuyệt trần. Đôi mắt màu lam, màu sắc nguyên thủy không bị pha lẫn bởi ánh sắc khác. Tựa như hồ nước thu, chỉ cần sóng sánh một chút cũng đủ hớp hồn đối phương. Sống mũi thẳng tắp, hai cánh môi tựa như hoa đào, giấu đi hàm răng trắng như ngọc vụn. Cơ thể gầy gò nhưng không thiếu sức sống.

"Vy nhi, sao con..." Một trong số các sơ vội tiến đến gần, định giật con dao trong tay Uyển Vy

"Sơ à, sao sơ lại giật đồ của con như vậy?" Uyển Vy chớp chớp mắt

"Mau bỏ nó ra cho sơ!"

"Không đâu, con thấy cái này hay mà!" Uyển Vy khe khẽ lắc đầu

"Con dám không nghe lời?" Sơ lớn tiếng gắt

Uyển Vy không cười nữa. Con dao bạc mảnh đâm thẳng vào yết hầu bà sơ trước mặt. Máu từ từ tuôn ra ướt đẫm cả bàn tay mảnh khảnh kia. Đứa trẻ trước mắt vẫn cười, ánh mắt không một chút xao động với cảnh tượng trước mắt.Chầm chậm rút dao ra, máu tươi bắn cả lên mặt và riềm mi. Giọt máu lớn đọng khỏi khóe môi.

Uyển Vy đưa lưỡi lên liếm nhẹ giọt máu đó.

"Vy nhi, con dám giết người?" Một trong hai vị sơ còn lại kinh hãi

Đương nhiên rồi! Bởi đứa trẻ này đâu như những đứa trẻ bình thường khác. Danh phận thật sự của đứa trẻ này là lệnh ái Âu Dương Uyển Vy của Âu Dương gia tộc - một trong ngũ đại gia tộc của hắc đạo. Đứa trẻ này cũng có tên khác là Ái Tân Giác La Uyển Vy, là hậu duệ của các Hoàng đế nhà Mãn Thanh.

Cả cô nhi viện ngập tràn mùi tanh của máu. Uyển Vy gói con dao bạc vào trong khăn tay, rửa sạch vết máu trên mặt và người rồi quay về một căn phòng.

Hình như đây là nơi duy nhất không nặng mùi âm khí!

"Chị hai về rồi!" Một đứa nhóc chỉ chừng ba, bốn tuổi reo lên

"Hai đứa thu xếp xong chưa?" Uyển Vy lạnh lùng hỏi

"Dạ chị hai!" Đứa trẻ lớn hơn một chút gật đầu, đeo balo lên lưng

"Kỳ Dạ, Tú Ảnh, nhanh chân lên!" Uyển Vy nhắc nhở

Kỳ Dạ, tên đầy đủ là Âu Dương Kỳ Dạ, là người thừa kế chính thức của Âu Dương gia tộc. Nhưng vì muốn bảo vệ người thừa kế chính thống này, hai chị em phải giấu giếm thân phận cho kế hoạch của chính cha mẹ mình là Âu Dương Thiệu Huy và Ái Tân Giác La Uyển Đình.

Còn Tú Ảnh, tên đầy đủ là Tư Không Tú Ảnh, thường được biết đến là Thời Tú Ảnh. Tư Không gia tộc, cùng với Tư Đồ gia tộc và Tư Mã gia tộc là ba gia tộc theo thờ Âu Dương gia tộc, cực kì trung thành với Âu Dương Thiệu Huy. Khi Uyển Vy và Kỳ Dạ phải chạy trốn, Tú Ảnh đã xin đi theo. Tú Ảnh cũng cực kì hiểu tính của hai chị em nhà này. Kỳ Dạ còn nhỏ nên có phần ngoan ngoãn, còn Uyển Vy thì chỉ có thể miêu tả là quỷ khát máu.

"Chị hai, đi chậm một chút. Em mệt quá, sắp không theo kịp nữa rồi." Kỳ Dạ nhỏ giọng kêu

"Em không sợ xác chết?" Uyển Vy nhướn mày hỏi

"Không có. Người chết rồi thì làm gì được người sống chứ?" Kỳ Dạ nhanh miệng trả lời, rồi lại bổ sung thêm "Có sợ, em cũng chỉ sợ mỗi chị hai thôi!"

"Vậy ta có thể đi chậm lại." Uyển Vy nhún vai

Cô nhi viện này nằm gần như cách biệt với thế giới bên ngoài. Sau khi mở khóa cánh cổng sắt cũ kĩ kia, Uyển Vy và hai đứa trẻ đi ra khỏi đó.

"Uyển Vy tiểu điện hạ! Kỳ Dạ tiểu điện hạ!"

"A Vy, Tiểu Dạ, hai đứa trốn được ra đây sao?" Một người phụ nữ dịu dàng hỏi sau tiếng hô của đám vệ sĩ áo đen

"Thẩm Giai a di, người không nên coi thường khả năng của chị hai con." Kỳ Dạ thuận miệng trả lời

"Minh Thành thúc thúc, chú cho người vào thu dọn tàn cuộc giùm con." Uyển Vy hướng mắt về phía người đàn ông

"Được." Người đàn ông phẩy tay ra hiệu cho đám thuộc hạ

Một lát sau, Minh Thành nhận được những bức ảnh từ hiện trường do thuộc hạ chụp lại. Đám trẻ con hầu như bị hạ độc mà chết. Đám sơ còn thảm hơn. Không những bị giết chết mà đến xác cũng không còn được nguyên vẹn. Cả hai người này đều không khỏi bàng hoàng ngạc nhiên.

"A Vy, là một tay con làm nên?" Tô Thẩm Giai hỏi lại

"Phải!" Uyển Vy nhàn nhã rút con dao trong khăn tay ra "Có gì đáng ngạc nhiên lắm sao, thưa Nam Cung Minh Thành thúc thúc và Tô Thẩm Giai a di?"

Nam Cung Minh Thành và Tô Thẩm Giai hết nhìn đứa trẻ trước mắt rồi lại nhìn nhau. Cái vẻ ngoài diễm lệ như bản sau thu nhỏ của đệ nhất phu nhân Ái Tân Giác La Uyển Đình, nhưng lại mang bản tính khát máu của hắc đạo đế vương Âu Dương Thiệu Huy.

"Riêng con, con thấy màu đỏ tươi của máu rất đẹp." Uyển Vy chà nhẹ tay vào lưỡi dao, chầm chậm buông thêm một lời nhận xét

Trong đêm khuya thanh vắng, trời không trăng, không sao, mây vần vũ như muốn mưa.

Tiếng chuông nhà thờ điểm một giờ sáng.

Âm thanh trầm đục, nặng nề như báo hiệu cho bước chân của tử thần đang đến gần.

Ác quỷ từ từ mở mắt, thức dậy sau một giấc ngủ dài.

Trong tiếng nhạc dìu đặt của bài ca chết chóc, ác quỷ bắt đầu điệu nhảy khát máu của bản thân, nhẹ bước theo nhịp khiêu vũ với tử thần.

Chào mừng trở lại, tiểu điện hạ ác ma!