Ánh Dương Rực Rỡ Là Bên Anh

Chương 2: Ngũ đại gia tộc Nam Cung thế gia

Chiếc trực thăng tư nhân mang gia huy của Nam Cung gia tộc hạ cánh xuống hoa viên của lâu đài Nam Cung đế quốc.

Hai hàng vệ sĩ trong những bộ vest đen cung kính. Minh Thành bước ra đầu tiên cùng phu nhân Thẩm Giai. Theo sau họ là ba đứa trẻ, đứa lớn nhất chừng tám, chín tuổi, đứa nhỏ nhất mới ba, bốn tuổi. Nhưng cái phong thái uy nghiêm của đứa trẻ kia, ngang tàng hệt như hắc đạo đế vương Âu Dương Thiệu Huy, không lẫn vào đâu được.

"Ông chủ, bà chủ về rồi." Quản gia cung kính bước ra giữa hai hàng vệ sĩ

"Lại khiến chú Vương thêm phiền rồi. Chúng tôi mang về ba tiểu quỷ nữa nhờ chú chăm sóc đây! Tiểu Thụy cũng có thêm bạn chơi cùng." Thẩm Giai mỉm cười nhã nhặn

"Ba đứa nhóc dễ thương như vậy làm sao mà phiền được." Quản gia Vương xoa đầu đứa trẻ gần đó nhất, Thời Tú Ảnh.

"Cảm ơn ông." Tú Ảnh nhanh miệng đáp

Kỳ Dạ cũng ngoan ngoãn gật đầu lia lịa. Uyển Vy chỉ mỉm cười thay lời cảm ơn. Minh Thành và Thẩm Giai sánh vai vào trong lâu đài đế quốc.

Trà được dâng lên, phu nhân Thẩm Giai chuyển cho Uyển Vy một tách. Cầm tách trà trong tay, Uyển Vy thổi nhè nhẹ rồi nhấp một ngụm nhỏ. Cái vị thanh mà ấm lan dần trong cổ họng, mang đến cảm giác dễ chịu. Thứ trà thượng hạng này, lâu lắm rồi cô mới có dịp thưởng thức nó.

"Quản gia, chú cho Uyển Vy dùng phòng của Tiểu Thương đi. Dù gì dạo này con bé cũng không được tới đây chơi nhiều nữa, mà phòng đó cũng trang trí rồi !" Thẩm Giai nhấp một ngụm trà

"Không cần đâu ạ, để Tú Ảnh ở đó đi." Uyển Vy lắc đầu "Phòng của con không cần trang trí, cũng đừng mua đồ chơi gì cả."

"Vậy quản gia, chú mau cho người thu xếp đồ đạc của ba nhóc này đi." Minh Thành nhắc thêm

"Cả đêm qua không nghỉ ngơi, chắc các con mệt rồi. Để đầu bếp làm tạm cho ba đứa bữa ăn nhẹ rồi đi ngủ nhé." Thẩm Giai mỉm cười dịu dàng

"Dạ." Kỳ Dạ và Tú Ảnh đồng thanh

Uyển Vy chỉ gật nhẹ đầu. Gương mặt diễm lệ không để lộ một chút cảm xúc thật. Đôi mắt lam thuần túy long lanh với nét ngây thơ, ngoan ngoãn. Từng cử chỉ đều toát lên vẻ kiêu kì của một tiểu thư danh gia vọng tộc. Phong thái lại cực kì điềm tĩnh, dường như không có gì làm cô kích động được.

"Baba, mama về rồi!" Một đứa trẻ nhảy chân sáo xuống cầu thang

"Tiểu Thụy, mau lại đây! Mẹ giới thiệu cho con mấy người này. Từ nay họ sẽ ở cùng chúng ta." Tô Thẩm Giai vẫy gọi

Đứa trẻ đó tầm tuổi Tú Ảnh. Uyển Vy vốn không ưa sự ồn ào nên cái tính nghịch ngợm của đứa trẻ đó làm cô cũng có đôi phần khó chịu.

"Mẹ, đây là..." Đứa trẻ chỉ vào Uyển Vy "Chị xinh đẹp này sẽ ở lại đây chơi với con à?"

"Đừng có mơ, chị hai của tôi phải chơi với tôi chứ!" Kỳ Dạ ngay lập tức kéo tay Uyển Vy "Phải vậy không chị?"

"Thôi nào!" Tô Thẩm Giai vội can "Tiểu Thụy, đây là chị Vy, tên đầy đủ là Âu Dương Uyển Vy, nhưng giờ phải gọi chị Vy là Nam Cung Uyển Vy đấy! Chị Vy năm nay tám tuổi rồi."

"Chị xinh đẹp, em là đại thiếu gia của Nam Cung gia tộc, tên là Nam Cung Giai Thụy, năm nay mới sáu tuổi thôi. Nhưng chị xinh đẹp phải chờ em lớn, sau này em cưới chị !"

Kỳ Dạ và Tú Ảnh tròn mắt nhìn tên nhóc kia. Phu nhân của Nam Cung gia tộc bị thằng con quý tử làm cho suýt sặc. Chỉ Nam Cung Minh Thành vẫn bình thản xem Uyển Vy sẽ xử lí ra sao.

Uyển Vy bình tĩnh nhấm nháp hết chén trà rồi mới quay sang nhìn Giai Thụy. Đứa nhóc này giống Minh Thành thúc thúc đến tám phần, dung mạo cũng sáng sủa, có khí chất của người thừa kế Ngũ đại gia tộc.

"Tiểu Thụy à, chị xinh đẹp không thích con trai nhỏ tuổi hơn mình đâu!" Uyển Vy chớp chớp mắt, giọng ngọt ngào, tay xoăn xoăn mấy lọn tóc.

"Thế thì thôi!" Giai Thụy nhăn nhó "Vậy em cưới chị xinh đẹp này cũng được. Chị Vy xấu tính lắm, không chịu đâu!"

Lần này Kỳ Dạ chỉ biết nhăn nhó cười. Giai Thụy không đòi Uyển Vy nữa mà đòi sang Tú Ảnh. Thực ra thì Tú Ảnh cũng rất xinh xắn, dễ thương, lại khéo ăn khéo nói nên rất được yêu quý. Là lệnh thiên kim của Tư Không gia tộc - một gia tộc nổi tiếng trong giới hắc đạo, Tú Ảnh cũng được đào tạo rất kĩ lưỡng. Đi với Giai Thụy thì Tú Ảnh cũng rất xứng đôi vừa lứa, hai gia tộc Nam Cung - Tư Không cũng là nơi môn đăng hộ đối.

"Tôi là Thời Tú Ảnh, bằng tuổi cậu nên đừng kêu tôi là chị." Tú Ảnh đáp

"Được rồi, vậy Ảnh nhi sau này làm con dâu bác nhé!" Tô Thẩm Giai mỉm cười

"Cái đó thì để sau bác ạ!" Tú Ảnh lắc đầu

"Vậy giới thiệu nốt với Tiểu Thụy, đây là em Dạ, Âu Dương Kỳ Dạ, giờ sẽ là Nam Cung Kỳ Dạ. Em năm nay mới bốn tuổi thôi, đừng có bắt nạt em đấy." Tô Thẩm Giai dặn dò

"Vâng, con biết rồi!" Gai Thụy gật đầu lia lịa

[...]

Sau bữa ăn, Uyển Vy về phòng mình. Sau khi chốt cửa phòng cẩn thận, Uyển Vy mở túi đồ mang theo, lấy chiếc laptop ra. Đặt trên bàn làm việc, Uyển Vy nhàn nhã chờ máy khởi động. Máy khởi động xong, Uyển Vy thực hiện một cuộc gọi vệ tinh. Chỉ vài giây sau, bên kia bắt máy.

Một người đàn ông và một người phụ nữ còn khá trẻ.

"Ba, mẹ!" Uyển Vy vui vẻ chào "Ba mẹ vẫn khỏe chứ?"

Thì ra là Âu Dương Thiệu Huy và Ái Tân Giác La Uyển Đình. Thiệu Huy có gương mặt nghiêm nghị, chín chắn với khí chất của bậc quân vương kiêu ngạo, tàn nhẫn. Đôi mắt đen sắc lạnh với cái nhìn có thể trấn áp những kẻ quyền uy khác, khiến họ phải cúi đầu. Uyển Đình cực kì diễm lệ. Nước da trắng hồng, gương mặt nhỏ nhắn với đôi mắt màu lam thuần túy cùng sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi như hai cánh hoa lúc nào cũng dịu dàng mỉm cười. Nhìn vào Uyển Đình, người ta ít nhiều đoán được dũng mạo của Uyển Vy trong tương lai.

Âu Dương Thiệu Huy và Ái Tân Giác La Uyển Đình về một nhà cũng là cái duyên. Hôn sự của họ làm chấn động cả hắc bạch lưỡng đạo. Bởi Thiệu Huy vốn là một người phong tình, qua lại với nhiều vị tiểu thư, còn Uyển Đình lại là một thiên kim xuất chúng, hô phong hoán vũ trên thương trường. Bây giờ, Uyên Đình là phu nhân hào môn, là người vợ danh chính ngôn thuận của hắc đạo đế vương và là thân mẫu đại nhân của Âu Dương đại tiểu thư và Âu Dương thiếu gia. Thiệu Huy cũng cực kì cưng sủng người vợ xinh đẹp này, bỏ hẳn tính trăng hoa của vị quân vương.

"Vy nhi, con làm giới hắc đạo nổi sóng rồi đó." Thiệu Huy lên tiếng trách mắng con gái cưng "Trong một đêm mà con giết hơn năm mươi mạng người, liệu lũ nghiệt chủng kia có truy ra không?"

"Con về Nam Cung đế quốc rồi, không thấy có động tĩnh gì." Uyển Vy hơi nhíu mày

"Con bình an là tốt rồi. Tiểu Dạ và Ảnh nhi đều ổn chứ?" Uyển Đình thở phào "Giờ con định thế nào?"

"Con nghĩ mình phải tìm thêm đồng minh. Ví dụ như Huyết Giới hay Khuê Vũ chẳng hạn?" Uyển Vy trầm ngâm suy tính "Lúc này hắc bạch lưỡng đạo đều hỗn loạn, rất khó để liên minh."

"Đúng vậy, bạch đạo thì trong Lục đại gia tộc, Việt gia sa sút, người thừa kế của Kim gia bị mù bẩm sinh, phu nhân của Lâm gia mới mất cách đây không lâu. Nhưng nhân vật đang đồng hành cùng Lâm Thanh Dương cũng rất đáng để tâm." Uyển Đình tán thành

"Con thấy Thanh Dương tiểu thư đang thành món đồ lợi dụng Hàn thiếu gia mà cứ nghĩ là hắn phục tùng cho mình. Một phần năm số lượng mỏ dầu khí ở Trung Đông, một mỏ khai thác kim cương cùng vô vàn diện tích đất đai trải dài ở nhiều quốc gia không đủ cho nhóc ấy mở mắt nhỉ?" Uyển Vy cất giọng chế giễu "Lâm gia về tay đứa trẻ thừa kế như thế, liệu có phải là khởi nguồn của sự tàn vong của gia tộc?"

Uyển Đình và Thiệu Huy đều bật cười. Thực ra mới nhìn vào thì nghĩ Lãnh Hàn phục tùng Thanh Dương, tìm hiểu sâu hơn thì sẽ nghĩ như Uyển Vy, nhưng nhận xét một cách toàn diện thì...

"Vy nhi, con gái cưng của Lâm Phúc, đồng thời cũng là con gái cưng của Diêm đế sẽ dễ dàng bị người khác lợi dụng vậy sao? Lâm Thanh Dương biết nhưng không ngăn cản, bởi nhóc ấy biết dù cậu ta làm gì, thâm tâm vẫn dán chặt vào nó, không thể rời! Cậu ta không đủ can đảm để phản bội lòng tin của nhóc ấy đâu."

Uyển Đình bắt đầu giảng giải, giọng trong trẻo mà ấm áp. Uyển Vy chỉ ngồi yên nghe mẹ nói, gật gù ra chiều hiểu ý.

"Một ngày nào đó, chúng có thể về một nhà. Hoặc cũng có thể là một hình bóng vĩnh viễn không thể xóa mờ trong tâm trí đối phương."

"Dù gì đó cũng là nơi con kiếm được đồng minh." Uyển Đình bổ sung thêm

"Vâng mẹ." Uyển Vy nhè nhẹ gật đầu

"Vậy con ngủ sớm đi. Mai gọi cho ba mẹ sau." Thiệu Huy dặn dò

"Vâng ạ, ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe." Uyển Vy chào rồi tắt máy

Chầm chậm lướt những ngón tay thon gầy trên giá sách, Uyển Vy ném hết những quyển truyện cổ tích xuống dưới sàn.

Cái gì mà công chúa xinh đẹp bị mụ phù thủy hại hết lần này đến lần khác, rồi được bà tiên giúp đỡ, gặp được bạch mã hoàng tử và sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Ngay từ đầu, Uyển Vy đã không thể nuốt nổi những thứ hoang đường đó.

Nếu họ đã muốn giết cô, dù có tỏ ra tốt đến đâu thì họ vẫn sẽ giết. Sẽ chẳng có bà tiên hay chàng hoàng tử nào đến cứu được một kẻ vô dụng cả.

Ngay từ đầu, Uyển Vy đã thích mụ phù thủy xấu xa hơn nàng công chúa xinh đẹp.

Bởi vì phù thủy không phải dựa dẫm vào ai để sống.

Đêm tối đen, mịt mù như tiền đồ của Âu Dương gia tộc.

Uyển Vy mở cửa sổ, ngồi vắt vẻo trên thành. Gió đêm khé lùa vào mái tóc, mơn trớn khắp da thịt. Cảm giác se se lạnh thấm sâu vào da thịt.

Nỗi nhớ nhà, nhớ cha mẹ chợt dâng lên trong lòng cô. Uyển Vy thực sự muốn gặp họ sau hai năm xa cách, dù chỉ một chút thôi cũng được. Dù gì, cô cũng chỉ là đứa trẻ mới tám tuổi thôi mà...