Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 114

Lục lão sư nghe người ta nói quá nhiều chuyện, cho nên tạm thời lạnh nhạt, Hạ Dĩ Đồng không biết nên nói cái gì mà Lục Ẩm Băng chưa từng nghe qua, mãi cho đến khi Lục Ẩm Băng thúc giục cô: "Còn ưu điểm thì sao?"

Hạ Dĩ Đồng mơ hồ một chút.

Giáo viên Lục lại đi gõ bảng bảng đen của mình: "Gia hạn hợp đồng có lợi chỗ nào?"

Hạ Dĩ Đồng nói: "Lợi rất nhiều a.

Thứ nhất, Mộ, Tần tổng đối với em rất tốt, là chị em, hơn nữa còn đối với em có ơn, em vừa mới nổi lên hai năm gần đây, em không thể không báo ơn, nếu gia hạn hợp đồng, lương tâm của em sẽ không cắn rứt.

Thứ hai, chị Tô Hàn đối với em cũng rất tốt, chị vừa rồi cũng nói, là chị ấy thật sự tận tụy chăm sóc, mới có thể đổi lấy thành tựu em ngày hôm nay, em ngày đó có thăm dò thử ý tứ của chị Tô Hàn, chị ấy có ý định sẽ không rời khỏi công ty, em rời đi thì chỉ là ý định của mỗi mình em, em trong giới giải trí quen biết không rộng, tự mình rời đi rồi mở phòng làm việc là quá khó khăn; thứ ba......"

Lục Ẩm Băng yên lặng nhíu mày, trong lời nói của cô ấy toàn nhắc đến nữ nhân khác, có chút ghen.

"Thứ ba, chính là vấn đề phát triển công ty của em, mặc kệ tương lai có flop hay không, ít nhất hiện tại thì tài nguyên ở công ty hoàn toàn là nghiêng về mình em, thà làm đầu gà không chịu làm đuôi phượng, em tin rằng với nỗ lực của em cùng với một chút thiên phú, hẳn là ở trên con đường này đi xa được một chút." Nói tới đây cô liếc nhìn Lục Ẩm Băng, thầm nghĩ: Có lẽ khi đó chị với em đã ở bên nhau, flop hay không cũng không quan trọng, em có thể rời khỏi giới giải trí, tìm con đường phát triển khác.

"Thứ tư, công ty cho em một hợp đồng mới, tận lực cho em quyền tự chủ quyết định, bao gồm về khoảng không giới hạn thù lao đóng phim, doanh thu từ quảng cáo, chia 2 8, công ty hai, em tám.

Sau khi trừ đi phí quảng cáo, PR thì em thấy công ty đối đãi cũng không tệ."

Lục Ẩm Băng nghe lời đó của cô, cảm khái nói: "Em thật là một quái nhân."

"Ơ như thế nào quái?"

"Không giống với người trong giới."

"A?"

Lục Ẩm Băng nhòn cô: "Làm một nghệ sĩ, đầu tiên em nên suy xét chính là hợp đồng, sau đó là vấn đề phát triển của bản thân, cả hai quan điểm đó của em cư nhiên đều là vì nhân tình?"

"Có cái gì không đúng sao?"

"Không có, muốn gõ cái đầu em xem bên trong đang nghĩ cái gì." Lục Ẩm Băng bất đắc dĩ cười.

Nghĩ về chị á.

Hạ Dĩ Đồng thầm trả lời trong lòng.

Lục Ẩm Băng: "Tôi hỏi em một vấn đề."

Hạ Dĩ Đồng: "Dạ?"

Lục Ẩm Băng: "Nếu có một ngày, có một bộ phim điện ảnh đồng thời tìm đến tôi và em để diễn vai chính, lúc đó em flop, rất cần bộ phim đó để cứu vãn độ hot của mình.

Trong tay em lúc này nắm giữ bí mật của tôi, chỉ cần tuôn ra, tôi nhất định sẽ mất đi tư cách cùng em cạnh tranh, em là có tuôn ra hay không?"

"Không." Hạ Dĩ Đồng không chút nghĩ ngợi liền đáp.

"Vì sao?"

"Bởi vì em diễn phim điện ảnh đều là vì...." Hạ Dĩ Đồng đột nhiên im bặt.

"Vì gì?"

"Vì....." vì chị đó, Hạ Dĩ Đồng ngước mắt lên, "Vì để có một tác phẩm tốt đưa ra cho công chúng, hẳn là nên để nhà sản xuất lựa chọn công bằng, hơn nữa chị là bạn của em mà."

"Trong giới vì tài nguyên mà bạn bè đâm chém nhau nhiều không xuể."

"Dù sao không phải là em, em bị đâm hai dao cũng không rút ra." Hạ Dĩ Đồng nói, "Em ở trong lòng chị chính là vậy sao, đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào?"

"Tôi không có ý này," Lục Ẩm Băng cười nói, "Tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút."

Nhưng cô rất tò mò với lý do mà Hạ Dĩ Đồng chưa nói ra.

Lục Ẩm Băng duỗi tay nâng cầm cô, mỉm cười mà nhìn, lại nói ra: "Em có suy xét ký hợp đồng với studio của tôi? Studio của tôi có hai ca sĩ, nếu có thêm em, em sẽ là diễn viên duy nhất, chỉ ngoại trừ tôi thôi."

Hạ Dĩ Đồng: "Không suy xét."

Lục Ẩm Băng nụ cười cứng đờ trên mặt, cô đã ngầm cùng Tiết Dao thương lượng qua chuyện này, lúc cô nói chuyện này với Tiết Dao, còn khẳng định rằng: "Cô ấy nhất định sẽ ký, chị chỉ cần ngồi chờ rồi dẫn người đi."

Tiết Dao lại cười nói: "Chưa chắc."

Lúc này Tiết Dao thật sự nói đúng rồi, cô ấy chẳng những cự tuyệt, hơn nữa một tia do dự cũng không hề có.

Lục Ẩm Băng hoài nghi studio của mình không phải là một miếng bánh ngon trong giới giải trí, mà là một cục đá thô a, bằng không như nào Hạ Dĩ Đồng lại cự tuyệt dứt khoát như vậy chứ.

Lục Ẩm Băng buông cằm cô ra, đen mặt nói: "Em có thể cho tôi một lý do không?"

Hạ Dĩ Đồng nhìn biểu tình của cô liền biết cô ấy hiểu lầm, duỗi tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng lắc lắc, Lục Ẩm Băng tiêu tan một chút tức giận, vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

Hạ Dĩ Đồng nhìn cô chăm chú không cúi đầu, nói: "Em không muốn để cho người khác nói em ôm đùi chị, hưởng ké độ hot, sẽ ảnh hưởng không tốt."

Lục Ẩm Băng đang tức giận bị cô chọc cười, thấp giọng cười nhạo một tiếng, liền lộ ra giọng Bắc Kinh: "Ôm đùi thì như thế nào? Ôm đùi thì cũng phải có bản lĩnh mới ôm được.

Trong giới có biết bao nhiêu người muốn ôm đùi tôi, tôi đều làm lơ, người đó dám đến gần tôi sao? Ngần ấy năm, cũng chỉ có mình em ôm được, như nào? Tôi không chê em, em còn sợ tôi mất mặt?"

Lúc Lục Ẩm Băng kích động sẽ lộ ra giọng Bắc Kinh, có chút giọng mũi, ngữ khí bình thường đã lười biếng thì nghe lại thấy càng lười biếng hơn, một lời tựa như nói không ra hơi, nhưng biểu tình nghiêm túc, hiếm thấy cô ấy như vậy, càng động lòng người hơn.

Hạ Dĩ Đồng vội lắc đầu, liên tục nói: "Không phải là nói ảnh hưởng đến em, mà sợ ảnh hưởng không tốt đến chị (您)."

Lục Ẩm Băng híp mắt: "Chị (您)?"

"Em sai rồi, lễ phép xưng hô." Hạ Dĩ Đồng thuận lòng cô ấy, "Chị xem, gần đây hai chúng ta dính vào nhau rất nhiều, lúc công bố phim lại một đợt dư luận nữa, lúc đó CP sẽ tăng độ hot, em lại đi ký vào studio của chị, đừng nói là fans, ngay cả quần chúng ăn dưa cũng nhìn ra là chị đối đãi với em khác biệt, lúc đó sẽ đồn đãi ra là bao dưỡng, đồng tính luyến ái, có nhảy vào sông Hoàng Hà thì rửa cũng không sạch mấy chuyện này."

"Tôi vốn dĩ là đối đãi với em khác biệt." Lục Ẩm Băng thẳng thắn nhưng lại có chút chột dạ, cô xác thật là muốn đem Hạ Dĩ Đồng lên giường mình.

Trong lòng Hạ Dĩ Đồng khẽ run lên một chút, cô cảm thấy Lục Ẩm Băng nói như vậy nữa, cô nghĩ sẽ bị đối phương trêu chọc đến chết mất.

Hạ Dĩ Đồng cố gắng trấn tĩnh nói: "Truyền thông viết bậy một hồi, chị lại tức giận, lại tốn thời gian và sức lực của mình với phương tiện truyền thông, thỉnh thoảng có tức giận, thì xem đó là khí phách, cá tính của chị, còn nếu tức giận nhiều lần, người qua đường sẽ không mấy thiện cảm."

Lục Ẩm Băng gật gật đầu, thừa nhận là cô nói có lý.

Hiện tại tuy là cô không thể không chế được truyền thông viết bậy bạ, nhưng nếu trong tương lai truyền thông lại hất nước bẩn vào Hạ Dĩ Đồng, cô nhất định là sẽ không nhịn được.

Nhưng lại nói, nếu Hạ Dĩ Đồng ký hợp đồng với cô, nếu truyền thông có hất nước bẩn lên người Hạ Dĩ Đồng, cô lại có thể danh ngôn chính thuận lấy danh nghĩa phòng làm việc mà giúp cô ấy làm sáng tỏ.

"Như vậy cũng không được." Hạ Dĩ Đồng nói.

"Vì cái gì lại không được?" Lục Ẩm Băng thực khó hiểu, cô bắt đầu hoài nghi Hạ Dĩ Đồng nói nhiều như vậy chỉ là lấy cớ không muốn ký hợp đồng với studio của mình.

"Vẫn là câu nói kia, trách hiềm khích."

"Hừ!" Lúc này Lục Ẩm Băng bạo phát thịnh nộ.

Hạ Dĩ Đồng nằm sấp xuống, mặt cúi xuống, lựa chọn không nhìn vào mặt Lục Ẩm Băng, áp dụng chiêu thức đà điểu vùi vào cát, buồn bã nói: "Em chỉ là muốn chị giúp em phân tích có hay không nên gia hạn hợp đồng, hay giải ước, còn sau này đi về chỗ nào thì nói sau."

"Em không ngẩng đầu lên thì tôi cùng em nói như nào?" Lục Ẩm Băng tiện tay đánh vào mông cô một cái.

Người bên dưới thân thể lập tức cứng đờ, vừa rồi là Lục Ẩm Băng sờ chỗ nào vậy a.....!Hạ Dĩ Đồng mặt đỏ bừng, càng không dám ngẩng lên.

Muốn cô ấy lại sờ sờ lần nữa.

Váy ngủ của Hạ Dĩ Đồng bởi vì động tác nằm sấp xuống mà hơi hơi cao lên, cho nên Lục Ẩm Băng mới đụng vào mông cô, cảm xúc mềm mại, lại cực kỳ đàn hồi, ngón tay như bị điện giật vậy, nâng lên đều cảm thấy tê dại.

Hạ Dĩ Đồng nằm sấp không dậy nổi, Lục Ẩm Băng giả bộ lấy việc công làm việc tư, lúc đánh một cái da thịt có chút lộ ra, động tác cũng không mạnh: "Còn không dậy nổi sao? Không dậy nổi thì đét mông."

Hạ Dĩ Đồng ước gì cô có thể đánh thêm vài cái, nhưng lại sợ không giấu được dấu vết trong quần lót của mình, cô hơi khẽ nhúc nhích, liền cảm nhận được có chút ẩm ướt trong đó.

Lục Ẩm Băng đối với cô ngày càng hấp dẫn, cảm xúc ngày càng mãnh liệt.

Cô đột nhiên ngồi dậy, dọa Lục Ẩm Băng một cái, tay đang ở trên không trung, năm ngón tay cong cong lại, tựa hồ như đang muốn bóp bóp cái gì đó.

Lục Ẩm Băng: "......" Nhanh chóng bình thản, hạ tay xuống.

Lục Ẩm Băng không chú ý tới động tác nhỏ đó của cô, thở dài một hơi: "Nói đi."

Lục Ẩm Băng không có lập tức đưa ra quyết định, nhíu nhíu mày, hỏi một vấn đề: "Nếu trong giới nghệ sĩ là đỉnh Everest, em cảm thấy em có thể leo đến đâu?"

Hạ Dĩ Đồng nghĩ nghĩ, thử nói: "Giữa sườn núi?"

Lục Ẩm Băng: "......."

Hạ Dĩ Đồng: "Em nói sai sao?"

Lục Ẩm Băng bất đắc dĩ: "Em chỉ theo đuổi vị trí như vậy?"

"Đương nhiên không phải, em muốn leo lên đỉnh núi cơ." 6 năm qua sóng gió thăng trầm, Hạ Dĩ Đồng trừ bỏ một trái tim vẫn ái mộ Lục Ẩm Băng ra thì ít nhiều gì cũng thay đổi, ví dụ như nói lý tưởng đã từng có trong cô, cô hiện tại vẫn không nhắc tới lý tưởng âm nhạc đó nữa, chỉ hơi mỉm cười như gió xuân thổi qua, cứ như vậy mà bỏ qua.

Tỷ như muốn trèo cao hơn ở trong giới này, muốn có được tiếng nói, quyền lực, muốn có tư cách để bảo vệ Lục Ẩm Băng, nhưng cô lại không có bối cảnh cường đại, cũng không có thiên phú như Lục Ẩm Băng.

"Em có thể sao?" Cô hoang mang mà nhìn về phía Lục Ẩm Băng, không còn xem cô như người yêu, mà là một vị tiền bối bị nước biển vùi dập mấy năm, liền kiên cường như thạch đá kia.

"Em vì cái gì lại không thể?" Lục Ẩm Băng hỏi cô.

"Tại sao lại có thể?"

"Sao lại không?" Lục Ẩm Băng càng thêm hoang mang khi nhìn bộ dáng của cô, theo lẽ thường mà nói, thanh niên 23 tuổi trong giới giải trí có thể đạt được thành tựu như Hạ Dĩ Đồng, đi đường có thể hoành hành, đuôi liền vểnh lên trời, Hạ Dĩ Đồng như thế nào cũng không giống như vậy, khiêm tốn thì tốt, nhưng tự ti thì không tốt chút nào.

Cô nói, "Em liều mạng đóng phim, trong 6 năm liên tiếp quay 30 bộ phim truyền hình, trong đó có 6 bộ phim đóng vai chính, đã chiếu 5 bộ, bộ nào ratings cũng khá cao, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu nữ vương ratings phim truyền hình, ngay cả tôi cũng khiếp sợ trước sự nổi tiếng của em.

Quảng cáo tuyên truyền không ngừng, ngay cả trong giới thời trang cũng có vị trí, tôi nghe nói Tô Hàn đang tranh thủ giúp em lên trang bìa của "ELLE", đồng nghiệp cùng lứa có mấy ai lợi hại như vậy chứ."

"Tôi xem qua bộ phim trước đây mà em diễn, tuy có chút khoa trương, nhưng là tình cảm chân thật, hơn nữa em cũng dần tiến bộ, làm người, không sợ bị vấp ngã, cũng không sợ thất bại, chỉ sợ chính là dừng chân tại chỗ, trì trệ không tiến thủ.

Em thật sự lỗ nực, cũng thực dũng cảm; em thông minh, biết nào tiến nào lùi.

Khi phải chọn người thay thế cho vai chính, tôi vốn dĩ cho là em chỉ là bình hoa di động, không hề có kỹ thuật diễn, nhưng sự thật đã chứng minh, em có tiến bộ, hơn nữa còn tiến bộ ngoài sức tưởng tượng của tôi.

Em sẽ có một thế giới rộng lớn của riêng mình, em sẽ đỉnh ở trên đỉnh núi Everest đó, khiến cho mọi người phải ngước nhìn em."

Hạ Dĩ Đồng hơi hơi trợn tròn mắt, lông mi dài khẽ run, khiến cho khuôn mặt vốn nho nhã của cô tựa như mỏng manh, yếu ớt như đồ sứ vậy.

"Là không có người khen qua sao? Em như nào lại kinh ngạc?" Lục Ẩm Băng lẳng lặng nhìn cô, thần sắc nhu hòa, cúi người hôn nhẹ lên trán cô một cái, hàm chứa ý cười, nói, "Vất vả.

Em thật sự rất tuyệt, tôi rất tự hào về em."

Cô cho rằng hành trình 6 năm nay của mình, vấp ngã rồi đứng dậy, phủi phủi bụi trên người rồi tiếp tục bước tiếp, vẫn luôn hướng tới mục đích kia, đều không than đau một tiếng nào, không hề chảy qua một giọt nước mắt nào, bởi vì cô không cảm thấy đau chút nào.

Lại không ngờ rằng, bởi vì một ánh mắt nhu hòa của người kia, một câu nói nhẹ nhàng, "Vất vả", nước mắt liền chảy xuống..