Anh Tôi

Chương 3: Chương 3

Edit by Mặc Hàm

Ban đêm cũng có chút nóng ẩm, Liên Tranh cũng không đóng cửa, có gió tự nhiên cùng quạt sàn thổi, coi như cũng không quá nóng.

Nghe tiếng chà đồ bên ngoài, giống như Chu Lạp đã sớm giặt xong, lại mơ hồ nghe được tiếng máy giặt, bận rộn một hồi, lại bật máy sấy tóc.

Liên Tranh không biết nên diễn tả đây là loại cảm giác gì, chỉ cảm thấy quá may mắn, ra ngoài là có thể gặp được người giúp hắn một tay.

Lúc trước cõng túi ngồi trên mặt đất, trong đầu trống rỗng, không dám về nhà, lại không biết nên làm cái gì mới tốt.

Hiện tại có thể an an ổn ổn nằm trên giường, cảm giác không quá chân thật, lại mừng thầm mà không hiểu làm sao.

Liên Tranh xoay người, đối diện với vách tường trắng tuyết, có chút khó ngủ.

Năm ngoái trong nhà thu hoạch không tốt, ba đi khám bệnh lại tốn rất nhiều tiền, dựa vào chút thu nhập trồng trọt kia, căn bản không nuôi nổi một nhà, em trai em gái còn đang đi học, trong nhà chỉ có mình có thể ra ngoài làm thuê.

Miễn cưỡng một người có trình độ trung học cơ sở, không có kỹ năng, miệng lưỡi cũng không linh hoạt, ngay cả làm bán hàng cũng không ai mua, cũng chính là trên công trường này, là lao động tay chân, là công việc duy nhất Liên Tranh có thể làm được.

Trò chuyện với lãnh đạo công trường coi như cũng vui vẻ, tiền lương năm ngàn còn có trợ cấp nhiệt độ cao, bao ăn bao ở, sáu ngày được nghỉ một ngày, chỉ là không thể phát lương mỗi tháng, công trình hoàn thành hoặc đợi đến khi tài chính của công trường đầy đủ mới phát một lần.

Cái khác thì không sao cả, Liên Tranh có chút lo lắng mình không lấy được tiền thuê nhà tháng sau, ra ngoài chỉ mang theo một ngàn đồng, tính cả bốn trăm trên công trường, cũng chỉ có một ngàn bốn.

Nghĩ đi nghĩ lại, Liên Tranh vẫn cảm thấy, sáng mai trả thêm mấy tháng tiền thuê nhà, làm thế thì hắn ở cũng không phải lo lắng.

Thậm chí không nghĩ tới đổi chỗ khác, Chu Lạp ở chỗ này rất tốt, so với trong nhà hắn thì sạch sẽ hơn nhiều, chủ yếu nhất là con người Chu Lạp tốt, đối với hắn cũng rất tốt, nấu cơm còn ngon, quả thực toàn là ưu điểm, hắn không tìm ra được lỗi nào.

Cũng không biết suy nghĩ lung tung bao lâu, Liên Tranh mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Năm giờ sáng, trời đã tờ mờ sáng, Liên Tranh đứng dậy thay quần áo, thấy Chu Lạp cũng đi theo.

“Anh… Thật sự không cần đưa em…” Hắn ngại phiền người khác dậy sớm như vậy.

Chu Lạp ngáp, bình thường cũng là chín giờ mới rời giường mua nguyên liệu nấu ăn, hôm nay quả thật hơi sớm.

“Cậu lại không biết đường, đưa cậu đi cùng, đừng khách khí, mau đi rửa mặt.

Chu Lạp thúc giục, Liên Tranh cũng không tiện nói nhiều, lúc đứng ở nhà vệ sinh đánh răng, lơ đãng nhìn về phía chậu quần áo bị mất, quần áo bẩn thay xuống không có ở đây.

Lại nhìn thoáng qua ban công, đã phơi ngay ngắn trên ban công.

Mình là làm phiền người khác như vậy, Liên Tranh ùng ùc phun nước, lại rửa mặt, vội vàng trở về phòng lấy tiền ra.

Chu Lạp đang ở phòng bếp làm bữa sáng, một người hai quả trứng nước đường, sợ Liên Tranh ăn không đủ no, lại hấp thêm mấy cái bánh bao trên nồi.

Thấy Liên Tranh lại cầm mấy tờ tiền đến trước mặt mình, trên tay Chu Lạp còn bận rộn, nói, “Tối hôm qua đã đưa tiền thuê nhà rồi, sao lại đưa nữa?”

“Anh… Trên công trường chúng em không phát lương mỗi tháng, em sợ đến lúc đó em không có tiền…”

Chu Lạp hiểu rõ ý của hắn, tính toán ở lại lâu dài, “Lấy không được tôi cũng sẽ không đuổi cậu, cậu mới đến thành phố khẳng định còn có chỗ phải tiêu tiền, cậu cầm trước đi”

Liên Tranh có chút cố chấp, hắn không có chỗ tiêu tiền, ăn ở đã có chỗ lo rồi, không cần tiêu tiền, cầm tiền bất động.

Vừa cao vừa tráng kiện đến mức chặn người ở cửa phòng bếp, Chu Lạp không ra được, nói, “Mau bưng ra ngoài, ăn cơm trước.

Liên Tranh Liêu cúi đầu bưng bát đũa ra ngoài, uống canh trứng đường ngọt ngào, càng nghĩ càng cảm thấy chiếm tiện nghi của Chu Lạp, con người Chu Lạp thật quá tốt.

Mình đưa tiền thuê nhà, tiền ăn cơm tối hôm qua, tiền ăn cơm bây giờ, anh cũng không tính.

Im lặng móc tiền từ trong túi ra, nhét vào trong ngực Chu Lạp, không đợi Chu Lạp mở miệng, hắn lẩm bẩm nói, “Ăn cơm gì đó cũng cần tiền, anh…”

Liếc nhìn thời gian, Chu Lạp tính toán không xoắn xuýt chuyện tiền nong với hắn nữa, “Vậy được, tôi giúp cậu cầm trước, lúc cậu muốn dùng tìm tôi lấy, mau ăn, ăn xong tôi đưa cậu đi.

Cũng không biết là đồ ngọt làm cho tâm tình người ta sung sướng, hay là vì đưa tiền xong rồi, Liên Tranh không hiểu sao cảm thấy rất cao hứng, ngay cả Chu Lạp muốn đưa hắn cũng không cảm thấy không được tự nhiên nữa.

Chu Lạp có một chiếc xe điện, chuyên dùng để đi mua nguyên liệu nấu ăn, vừa lúc chở Liên Tranh đến công trường.

Dọc theo đường đi nói cho Liên Tranh biết nên đi xe nào, đi như thế nào, “Chờ ngày mai, cậu lấy thẻ xe buýt của tôi đi, ngồi xe buýt này, trực tiếp đến cửa công trường của các cậu.

Chu Lạp lải nhải nói rất nhiều, ngay cả đồ ăn ở công trường cũng rất quan tâm.

Nhưng Liên Tranh cũng không thấy phiền phức, trả lời đâu vào đấy.

Nhiệt độ buổi sáng còn không cao, ngồi sau lưng xe điện, ôm eo Chu Lạp, được Chu Lạp hỏi thăm tình huống, còn có chút thích thú.

Hơn mười phút sau đã đến, Chu Lạp lại nói thêm một câu, “Buổi tối cậu vẫn ở đây chờ tôi.

Kỳ thật công trường tan tầm không muộn như vậy, tối hôm qua là bởi vì chuyện tiền thuê nhà bị trì hoãn, nhưng Liên Tranh không nói, cao hứng gật đầu.

Từ lúc bắt đầu làm quầy hàng chợ đêm, Chu Lạp đã rất lâu không dậy sớm như vậy.

Buổi sáng ở chợ rau không tính là náo nhiệt,chỉ có mấy sạp cố định mở cửa thôi, Chu Lạp mua nguyên liêu nấu ăn của sạp người bán lẻ.

Thời điểm này có đồ ăn tươi nhất, bó hành lá, thêm nhiều rau thơm.

Chậm rãi đi dạo, thẳng đến khi chợ hoàn toàn náo nhiệt, Chu Lạp lúc này mới mua xong nguyên liệu nấu ăn, đạp xe về nhà, buổi trưa tùy tiện nấu rồi ăn một chút, buổi chiều mới bắt đầu bận rộn.

Làm quầy hàng bán đồ ăn vặt ban đêm, buổi chiều phải bắt đầu chuẩn bị, từng thùng khoai tây được gọt vỏ rửa sạch, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ.

Rau và vỏ đậu rắc dưa chua, các loại xiên chiên, xâu trước.

Mì lạnh, lương bì và bột xào đã được chuẩn bị đủ lượng, nhưng không thể quá đúng, đối với doanh số bán hàng trong ngày vẫn phải nắm chắc.

Chuẩn bị đồ ăn vặt kĩ càng, Chu Lạp lại nấu một nồi cháo trắng, chuyên mua thịt bò ở chợ, vì muốn làm thịt bò hấp dầu.

Thịt bò rửa sạch thái lát, cho bột rau và muối vào ướp một lúc, sau đó cho vào nồi hấp, khi ra khỏi chảo đổ lên ớt đỏ đã nấu chín, rắc ớt và hạt tiêu là được.

Chỉ là thời gian hấp thịt bò không được để quá lâu, Chu Lạp ướp xong cũng không vội vàng hấp, khi nhấc thịt bò ra khỏi nồi, lúc chan dầu cay là thơm nhất, anh muốn chờ buổi tối sau khi Liên Tranh về rồi làm.

Lại cắt rau dưa cần dùng, lấy mấy trái ớt ngâm trong bình rau trộn giấm ra thái lát, để trong ngăn tủ lạnh, buổi tối ăn vừa lạnh vừa giòn.

Đồ ăn đã chuẩn bị xong, nhưng Chu Lạp luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, vỗ đầu một cái, nhớ tới trong nhà còn có một bình trà cũ.

Bình thường mình lười pha uống, vừa lúc Liên Tranh từ công trường trở về, có thể uống trà lạnh, hạ nhiệt.

Chuẩn bị xong tất cả, Chu Lạp mới vội vàng ra khỏi nhà đi bày sạp.

.