Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Chương 15-16

Chương 15

Diệp Quân – Chàng trai “Thân mềm”

Hướng Dao cười cay đắng: “Vậy sao? Nhưng hai người càng nhìn càng giống người một nhà”.

Đánh máy:snow_angel1410 TVE

Diệp Quân vẫn là người có quan hệ thân thiết nhất với Hướng Viễn trong Diệp gia. Tan học, cậu thường tự ngồi xe buýt đến chỗ ở của Hướng Viễn để thăm cô, lần nào cũng viện đủ mọi lý do, có lúc đến để đưa một hộp bánh bà Diệp mới rán xong, có lúc để hỏi một đề đại số rất đơn giản, có khi là đánh bóng với đám bạn gần đó rồi tiện đường ghé thăm. Đến nhà thì sẽ ăn nhờ bữa cơm, Hướng Viễn không nấu, cậu sẽ tự làm. Khi Hướng Viễn phải có việc đi gấp, cậu cũng không vội vã về ngay mà ở lại để lên mạng, lúc về thì đóng cửa hộ cô. Đến nhiều rồi, đến cả chủ nhà cũng biết chàng trai mặc đồng phục cấp ba này là em của Hướng Viễn, có lúc cô không có ở nhà, bà cũng chủ động mở cửa cho Diệp Quân vào. Song chuyện khiến Hướng Viễn kinh ngạc nhất là có lần cô tăng ca xong về nhà lại nhìn thấy Diệp Quân đang ngồi xem tivi trong nhà cô gái làm ở công ty nước ngoài mắt mọc trên đỉnh đầu ở phía đối diện.

Sau dạo Hướng Dao nói ra những lời ấy, Hướng Viễn đối xử với Diệp Quân không hẳn là căm hận nhưng nói cho cùng, hận cũng chẳng làm được gì. Hướng Dĩ chết quá sớm, Hướng Viễn cố gắng nhớ lại trên đoạn đường vừa đi qua, những ký ức là Diệp Quân ở bên cô đã vượt xa cậu em trai yểu mệnh. Thì ra dù có thân thiết đến đâu cũng thế, chết rồi là như đèn đã tắt, những người đang sống đều tham lam mong muốn những thân mật và hơi ấm cận kề nhất. Cũng chẳng phải cô đã quên A Dĩ, mà là nếu so với những đau thương mà A Dĩ đã để lại thì cô thà nhớ đến dáng vẻ Diệp Quân tươi cười còn hơn. Có lúc Hướng Viễn đã tự nhủ, nếu năm ấy Diệp Quân đã làm sai thật, vậy thì phải thay thế cho A Dĩ xem như là sự trừng phạt cậu rồi.

Có lần, Hướng Viễn ra ngoài quên mang theo chìa khoá, lại đúng lúc bà chủ nhà đi du lịch, trời thì lạnh căm căm, cô co ro ở bên ngoài, không thể vào nhà, cuối cùng đành phải nhờ thợ khoá đến để phá khoá. Cô nhớ đến một câu nói của Chương Việt: “Cậu biết thứ quan trọng nhất của phụ nữ độc thân là gì không? No, no… không phải đàn ông, mà là chìa khoá cửa”. Thế là lúc làm lại khoá mới, ngoài một chìa giao cho chủ nhà, Hướng Viễn còn đưa cho Diệp Quân phòng trừ trường hợp cần đến.

Sau khi có được chìa khoá, Diệp Quân như thể có được sự cho phép, càng đến thường xuyên hơn. Hướng Viễn đã nói với cậu không chỉ một lần rằng: “Tan học rồi sao em không về nhà mà cứ qua đây suốt thế? Bố em và dì cũng không nói gì sao?”. Diệp Quân chớp mắt: “Dì và bố đều bảo em đến thăm chị thường xuyên. Ở nhà yên tĩnh quá, em thấy rất khó chịu, còn không bằng đến nhà chị làm bài tập nữa. Vả lại, em còn có thể giúp chị mà”.

Thực ra nơi Hướng Viễn ở chẳng có gì để cậu phải làm, một căn phòng nhỏ mười lăm mét vuông, ngoài những nhu yếu phẩm thường dùng ra thì chẳng có gì. Hướng Viễn không thích thú chuyện dọn dẹp nhà cửa nhưng tuyệt đối không phải là người lơ đãng, cẩu thả, phương pháp duy trì sạch sẽ gọn gàng của cô là cô gắng giảm thiểu đồ đạc, đồ ít thì đương nhiên sạch sẽ nên Diệp Quân vẫn bảo nơi cô ở chẳng khác ký túc học sinh thời học quân sự. Cho dù vậy thì cậu vẫn cố gắng phát huy tài năng và nhiệt tình của mình, chẳng hạn giúp cô thu dọn quần áo, nấu mỳ v.v… Thậm chí có lần còn đưa về một con chó hoang, cuối cùng bị Hướng Viễn cương quyết từ chối. Diệp Quân vô cùng đau lòng đưa con chó ấy về nhà, Diệp Linh nhìn thấy chú chó ghẻ lở ấy lại đâm ra yêu thương không nỡ rời, cứ ôm xiết không chịu buông. Vợ chồng Diệp Bỉnh Lâm thấy cô yêu thích, ý thức được có lẽ nuôi một con vật cưng sẽ tốt hơn cho bệnh tình của cô liền bảo dì Dương tắm rửa sạch sẽ rồi giữ nó ở lại.

Hướng Viễn tuy không đồng tình với những việc làm của Diệp Quân nhưng thấy cậu làm đâu ra đó thì cũng không phàn nàn gì. Dù gì điều đó cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, cô hà tất phải xét nét thú vui nho nhỏ của người khác? Có hôm tan sở về nhà, vừa mở cửa ra nhìn thấy một đống quần áo được xếp gọn gàng đặt trên ghế cạnh giường, Hướng Viễn đã gọi đùa Diệp Quân là “chàng trai thân mềm”, cậu rất không hài lòng, bảo thà để Hướng Viễn gọi cậu là Lôi Phong còn hơn.

Những ngày tháng ấy tuy lặng lẽ êm đềm nhưng cũng có lúc xảy ra tình huống ngượng ngập, có lúc Hướng Viễn phát hiện ra lúc Diệp Quân thu dọn quần áo giúp cô, đến cả quần áo lót cũng gấp lại gọn gàng, hay còn một lần cô tan sở về nhà thay quần áo để kịp ra ngoài, lại gặp đúng lúc Diệp Quân mở cửa bước vào. Hướng Viễn trước nay luôn thấy rằng, theo sự trưởng thành của Diệp Quân, quá gần gũi với cậu chưa chắc đã là chuyện tốt, thế là cô tìm một cơ hội nói chuyện khéo léo nhưng rõ ràng với cậu. Cuộc nói chuyện không ngoài vấn đề cậu đã lớn, là một người con trai, tuy tình cảm giữa họ như chị em, song dù gì vẫn không phải là chị em ruột, dù là để tránh sự dị nghị của người khác hay để tránh cho bản thân phải khó xử thì cũng đều phải giữ một khoảng cách hợp lý. Tuổi tác của Diệp Quân cũng đã đủ để nghe hiểu ý tứ trong lời của Hướng Viễn nên khi ấy cậu đỏ mặt tía tai, xấu hổ ngại ngùng. Cuối cùng Hướng Viễn đã ra quy tắc ba điều: Một là trước khi đến phải gọi điện thoại, hai là không được ở lại quá khuya, ba là những đồ đạc riêng tư tốt nhất k nên động vào. Có như vậy mới tránh được những chuyện khó xử lại xảy ra lần nữa.

Hướng Viễn thầm than thở trong lòng: tuy bằng tuổi nhau nhưng Diệp Quân và Hướng Dao như đi trên hai điểm cực khác nhau, một đứa khiến người ta quá an lòng, đứa kia lại làm người ta quá lo lắng. Sau khi Hướng Dao chuyển đến trường nội trú ở thành phố G, vì thành tích không theo nổi, nên Hướng Viễn đành làm theo yêu cầu của cô bé, chuyển cô đến học ở một trường dạy nghề. Lập trường của Hướng Viễn đối với Hướng Dao luôn là, không yêu cầu thành tài, chỉ yêu cầu thành “người”. Hướng Dao chuyển đến ngôi trường dạy nghề, sống trong môi trường dễ chịu càng không có tâm trí học hành, suốt ngày theo đám bạn hư hỏng cùng ý tưởng lớn để chơi bời, mới tí tuổi mà đã nhuộm tóc năm màu bảy sắc, váy càng lúc càng ngắn. Rất nhiều lần Hướng Viễn phải cố gắng nhẫn nhịn, về sau cũng suy nghĩ thấy nên bỏ đi. Có lẽ mỗi người đều có cách sống riêng, không nhất thiết là ai cũng phải sống cho ra hồn, lấy phấn đấu để làm niềm vui, có thể Hướng Dao cũng thấy cuộc sống của cô bé có ý nghĩa, chỉ cần không gây chuyện lớn thì không cần phải can thiệp quá sâu. Dù gì sau khi Hướng Dao chuyển đến thành phố, so với sự lạnh nhạt trước kia thì quan hệ giữa hai chị em bây giờ cũng cải thiện hơn nhiều, tuy vẫn còn khoảng cách, song ít nhất là trước mặt chị mình, Hướng Dao không còn tỏ ra thái độ bất cần và nổi loạn như trước nữa.

Hướng Dao không mấy khi đến chỗ Hướng Viễn ở, một là do cô sống nội trú trong trường, hai là cuộc sống của cô phong phú hơn bà chị nhiều. Có lần khi hai chị em cùng ăn cơm, Hướng Dao cố ý nhắc đến chuyện gặp Diệp Quân ở gần trường, lúc đó Hướng Viễn chợt nhớ ra, trường cấp ba Diệp Quân học thực khá gần với trường dạy nghề của Hướng Dao, hai đứa đi học, tan học gặp nhau không phải là chuyện hiếm, có điều cô vẫn nói một câu: “Hai đứa đã mấy năm không gặp, thế mà vẫn nhận ra nhau à?”

Hướng Dao cúi đầu ăn, sau đó lên tiếng: “Sao lại không nhận ra? Nhưng cậu ấy khác xưa quá, đều là do tốt số, bỗng dưng có một ông bố lắm tiền ở thành phố, cả cuộc đời được thay đổi”, trong giọng nói của cô chất chứa sự ngưỡng mộ.

“Tại sao em không nghĩ rằng, khi sinh ra cậu ấy phải được sống ở thành phố với bố nhưng lại phải sống ở quê đến mười mấy năm với chú Trâu thọt? Như vậy cũng đáng được em ngưỡng mộ à?”, Hướng Viễn hỏi.

Gương mặt Hướng Dao phảng phất nét buồn phiền: “Dù thế nào đi nữa, em cũng nhận ra cậu ấy nhưng chưa chắc cậu ấy đã nhận ra em”.

Hướng Viễn làm ra vẻ ngạc nhiên: “Trước kia em chẳng ghét cay ghét đắng cậu ấy, bảo người ta xấu xí sao?”. Hỏi xong cô đợi mãi không thấy Hướng Dao trả lời. Mãi một lúc sau, khi Hướng Viễn ăn xong, buông đũa xuống thì mới nghe thấy Hướng Dao thốt ra một câu: “Cậu ấy không còn xấu như trước nữa”.

Bắt đầu từ lần ấy, Hướng Dao nhắc đến Diệp Quân mỗi lúc một nhiều.

Cô nói, không những ở trường X mà ngay đến cả trường dạy nghề của cô, cũng có rất nhiều cô gái biết đến Diệp Quân, họ đều thấy cậu ấy rất đẹp trai.

Cô nói, có lần trường đấu bóng rổ với trường X, cô gặp Diệp Quân ở trên sân đấu, không ngờ nhìn cậu ấy gầy gầy vậy mà rất khoẻ.

Cô nói, có lần đi ăn ở quán ăn vặt trước cổng trường, Diệp Quân đi ngang qua đó. Không ngờ Diệp Quân lại nhận ra cô, cậu ấy có vẻ rất vui, nói chuyện với cô rất nhiều, còn để lại số điện thoại nữa. Mấy cô bạn gái nghe nói hai người quen nhau từ nhỏ đều thấy rất ngưỡng mộ.

Cô nói, đám bạn cứ nài ép cô hẹn Diệp Quân đi chơi. Cậu ấy không đi nhưng lại nói với cô rằng, con gái đi chơi đêm mà mặc hở hang thì sẽ không an toàn, rồi còn hỏi cô có cần mượn áo khoác không.

Cô nói, cô gọi điện thoại cho Diệp Quân, hai người nhắc đến những chuyện lúc bé đều cảm thấy rất tức cười.

Cô nói…

Hướng Viễn luôn yên lặng lắng nghe cô kể, không hề can thiệp cũng chưa từng bình luận. Dù là chị em nhưng cũng là con gái, đương nhiên là cô phát hiện ra sự khác biệt trong giọng nói nghe ra có vẻ bình thản của Hướng Dao: hoặc sung sướng, hoặc buồn bã, hoặc hoang mang. Còn những gì Diệp Quân kể lại với cô chỉ là có một lần gặp Hướng Dao ở cổng trường, rất ngạc nhiên, chỉ vậy thôi. Hướng Viễn không phải là người tự tìm phiền phức cho mình, thế nhưng có lần, trong lòng cô bỗng có một cảm giác lo âu xua mãi không đi, không vì Diệp Quân mà vì Hướng Dao.

Cuối cùng vào một ngày, sau khi kể lể về đủ thứ chuyện Hướng Dao đã hỏi chị mình một câu: “Hướng Viễn, chị có thấy Diệp Quân thích em không? Không… không, không phải là em thích cậu ta, em chỉ hỏi vậy thôi”.

“Vậy sao em không tự đi mà hỏi?”, Hướng Viễn lãnh đạm.

“Có phải cậu ấy vẫn hay đến tìm chị như lúc còn bé không? Từ bé cậu ấy đã khá thân với chị, hay là, chị giúp em hỏi dò thử xem?”.

“Không được”, Hướng Viễn từ chối ngay, thậm chí không cho Hướng Dao cơ hội kỳ kèo mặc cả.

“Tại sao không được? Chẳng lẽ chị đã quen cậu ấy bám theo nên không muốn cậu ấy thích người khác, cũng không muốn người khác thích cậu ấy? Chị như vậy là ích kỷ!”, Hướng Dao vừa cuống vừa tức.

“Để chị nói cho nghe tại sao không được!”, Hướng Viễn bình tĩnh nói: “Thứ nhất, hai đứa vẫn là học sinh, trong lòng em nghĩ gì chị không cần biết nhưng bây giờ chưa phải lúc. Thứ hai, chuyện tình cảm của em và cậu ấy, đừng có lôi người thứ ba vào. Thứ ba, cũng chính là điều quan trọng nhất, chị không nghĩ rằng hai đứa hợp nhau nên càng không thể ra mặt, chỉ đơn giản vậy thôi”.

Nói thực lòng, dù là Hướng Dao hay Diệp Quân, Hướng Viễn đều mong muốn hai đứa sẽ tìm được hạnh phúc riêng của mình vào một ngày nào đó. Nhưng hiện tại khoan chưa nói đến việc chúng chưa đủ chin chắn đến mức nói lời yêu mà chỉ nói đến tính khí của hai đứa, một thì bồng bột dễ xúc động, một là trọng tình cảm, mà hai đứa lại cố chấp như nhau, hợp lại chưa chắc đã là tốt đẹp, quan trọng hơn là cô không thấy Diệp Quân dành chút tình cảm nào cho Hướng Dao. Hướng Dao là máu thịt ruột rà duy nhất của cô trên thế gian này, cô không muốn em mình bị sứt đầu mẻ trán, càng không thể rat ay giúp cô trong chuyện tình cảm này được. Cô hiểu Hướng Dao, con bé này tự ái rất cao, nếu cô nói thằng ra rằng Diệp Quân không có ý gì với em thì Hướng Dao không những không tin mà sẽ bị tổn thương. Còn về phía Diệp Quân, Hướng Viễn cũng rất rõ, nếu cô ra mặt tác thành cho hai đứa thì không những không đạt được mục đích mà rất có khả năng phản tác dụng, khiến sự việc càng trở nên tồi tệ hơn. Cô không muốn làm một chuyện mà nhiệt tình cộng ngu dốt thành ra phá hoại này.

Nhưng Hướng Dao vẫn nổi giận: “Chị không chịu giúp thì thôi, em cũng không nhất thiết chuyện gì cũng phải van xin chị mới làm được!”.

Hướng Viễn nhìn Hướng Dao hậm hực bỏ đi. Có lúc cô thấy tính khí Hướng Dao như vậy nên để cho ngã vài lần, chịu thua thiệt thêm nữa, không chừng sẽ hiểu chuyện hơn nhưng cô lại lo rằng con bé sẽ ngã quá đau.

Sau lần không vui ấy, một thời gian rất lâu cũng không thấy Hướng Dao chủ động liên lạc với Hướng Viễn, Hướng Viễn không rõ Hướng Dao nói là không cần cầu xin ai, một mình hành động thì có thể làm được gì. Vừa định suy xét xem có nên hỏi Diệp Quân không thì cô chợt nhớ ra hình như mấy tuần liền không nhìn thấy cậu.

Cuối tháng Giêng đầu tháng Hai là lúc thành phố bước vào giai đoạn lạnh nhất, nếu gặp phải những cơn mưa băng giá, màu xanh thành phố đều biến thành sắc tím lạnh lẽo. Hướng Viễn giải quyết bữa tối ở gần công ty, may mà về được nhà trước khi mưa to hơn. Vừa mở cửa, xộc ngay vào mũi cô là một làn khói nghi ngút và mùi lẩu thơm phức, cô thu ô đi mưa lại, thấy Diệp Quân đứng cạnh chiếc bàn thấp nhỏ chất đầy thức ăn nhìn cô cười.

“Em lại làm trò gì hay ho nữa thế?”, cô vừa hỏi vừa tiến đến vài bước, ghé sát lại nhìn.

Diệp Quân lau lau tay, vô cùng hào hứng đáp: “Thời tiết này ăn lẩu là ngon nhất, em cố ý bảo dì Dương mua thức ăn để e mang đến đấy”.

“Rau cũng do dì Dương rửa à?” Hỏi xong, Hướng Viễn liếc nhìn đôi tay đỏ đến khả nghi của cậu, đôi tay se cóng có lẽ chỉ có lúc ở quê do làm lụng vất vả mới có, sau khi về thành phố không còn xảy ra tình trạng đó nữa rồi hỏi tiếp: “Sao phải thế? Ra ngoài ăn chẳng đơn giản hơn nhiều à? Vả lại, bảo em trước khi đến phải gọi điện thoại trước lại quên rồi hả? Chị ăn tối rồi”.

“Hả?”, sự thất vọng của Diệp Quân lộ rõ trong giọng nói: “Em cứ nghĩ có thể cho chị một sinh nhật bất ngờ.”

Hướng Viễn sững sờ, thực ra cô cũng nhớ, chỉ là không có thói quen mừng sinh nhật, cũng không quan tâm đến chuyện này. Hôm nay là sinh nhật theo nông lịch của cô, người ở quê xem trọng lịch cũ, nhưng từ khi mẹ mất, hình như ngoài cô ra thì chẳng ai nhớ ngày này nữa, đến cả Vĩnh Khải trước nay luôn xem trọng việc quản lý nhân viên một cách “nhân tính” cũng chỉ căn cứ vào ngày sinh trên chứng minh thư nhân dân để đặt hoa và bánh ngọt cho cô. Cô có phần bất ngờ vì không hiểu Diệp Quân biết được ngày này từ đâu vì trong trí nhớ thì cô chưa từng nhắc đến điều này với bất kì ai.

Cô hít một hơi rồi nói: “Ngửi thì có vẻ ngon lắm đây”. Sau đó cởi áo khoác, ngồi xuống trước bàn cầm đũa lên: “Không ăn thì đúng là lãng phí quá”. Diệp Quân ngồi xuống trước mặt cô vẻ rầu rầu không vui: “Chị ăn rồi thì thôi vậy”.

“Chị gạt em đấy, ngốc, ai nói gì cũng tin!”

Lúc này cậu mới cười vui vẻ. Hai người ngồi đối diện nhau ăn lẩu, tiếng mưa ngoài cửa sổ mỗi lúc một to. Diệp Quân đang lúc phát triển chiều cao, con trai bình thường sức vận động cũng lớn nên sức chiến đấu khi ăn cũng rất kinh khủng. Hướng Viễn ăn rất chậm nhưng cũng không gác đũa bao giờ.

“Em ăn cái này đi.” Cô gắp một miếng cá vào bát Diệp Quân, thuận miệng hỏi: “Phải rồi, sao em biết hôm nay là sinh nhật chị?”.

Mồm còn ngậm cơm nên cậu đờ ra một lúc rồi chậm rãi nhai thức ăn, lại tốn một khoảng thời gian dài để nuốt xuống, sau đó mới đáp: “Ừm… tự em nhớ ra… Thực ra… chuyện đó… là do anh cả nói với em”.

Bàn tay đang cầm muỗng của cô khựng lại lưng chừng, màn khói dày quá, mắt cũng rất dễ mịt mờ. Cái ngày không được in trên chứng minh thư nhân dân và văn bản này, cô cứ ngỡ chỉ có người mẹ đã mất từ lâu của mình mới nhớ ra, tại sao lại quên còn có anh? Sao cô lại quên trước kia cô và anh đã từng chia sẻ với nhau tất cả những bí mật và những chuyện lặt vặt nhất chứ? Cậu bé Diệp Quân thành thật, ngốc nghếch không chỗ nào chê này, đến nói dối cũng không học được.

Diệp Quân chủ động đưa bát đến nhận thức ăn trong muỗng cô: “Chị Hướng Viễn, thứ này là cho em phải không? Cá lạnh ăn không tốt đâu”. Cậu cúi đầu chăm chỉ ăn rồi nói: “Em hỏi anh có muốn đến không thì anh nói, nếu chị không hỏi thì thôi, còn nếu chị hỏi thì chúc sinh nhật vui vẻ hộ anh”.

Hướng Viễn xua làn khói láng báng trước mặt, cười nói: “Về rồi cảm ơn anh ấy giúp chị. Nói ra thì anh trai em hơn chị hai tháng tuổi còn ngày nào thì chị quên rồi… Em ăn đi, sao lại dừng lại?”

Diệp Quân bỗng hứng chí kể cho Hướng Viễn nghe những chuyện hài hước gặp phải lúc đánh bóng với bạn bè, cô nghe đến cười phá lên trong âm thanh sôi lục bục của nồi lẩu, tiếng gõ cửa vang lên một lúc lâu mới nghe thấy.

“Lúc này chắc là dì chủ nhà để em xem thử”, Diệp Quân vui vẻ chạy ra mở cửa.

Nhưng cậu không ngờ là Hướng Dao đang đứng bên ngoài.

Hướng Dao mang theo luồng hơi lạnh và ẩm ướt từ bên ngoài, có vẻ nghi hoặc nhìn vào hơi nóng bốc lên nghi ngút trong nhà.

“Hi, Hướng Dao, cậu đến rồi, hay quá, bọn tớ đang ăn cơm, mau vào đi. Chị Hướng Viễn, là Hướng Dao…”, Diệp Quân quay lại cười với Hướng Viễn nhưng mới nói nửa chừng quay lại đã thấy Hướng Dao chạy mất.

“Hướng Dao, cậu sao vậy?” Cậu chưa kịp phản ứng gì thì Hướng Viễn đang đứng sau lưng đã chụp lấy ô đi mưa chạy đuổi theo.

Hướng Viễn không đợi được thang máy, chạy từ lầu bảy xuống, thấy ngay bóng dáng Hướng Dao đi như chạy trong màn mưa.

“Dừng lại!”

Cô che ô chạy theo, nước mưa chảy quanh viền chiếc ô, lất phất tạt lên mặt, lạnh đến thấu xương.

“Trời lạnh thế này mà em để mắc mưa, đùa với sức khoẻ của mình là muốn gây sự với ai thế hả?” Hướng Viễn níu lấy phần áo trên vai Hướng Dao, xoay người cô lại đối mặt với mình: “Em không còn nhỏ nữa, cái tính chuyện bé xé ra to này có thay đổi được không?”.

Hướng Dao gạt nước trên mặt nói: “Em chỉ đi ngang, tìm chị để mượn ô thôi, không có chuyên gì khác, hai người cứ tiếp tục”.

“Vậy em cầm lấy ô này cho chị nhờ.” Hướng Viễn nói liền dúi chiếc ô vào tay Hướng Dao, chỉ tiếc là chiếc ô không đủ che cho hai người. Mưa quá rát, mang theo cả gió quất ngang, phần vai họ đều thấm ướt một khoảng.

“Hướng Viễn, có phải em luôn làm chuyện ngu ngốc?” Nước mưa cũng đã tạt vào mắt Hướng Dao.

“Sao phải khổ thế? Em và Diệp Quân đều là người nhà của chị, đặc biệt là em.” Tiếng mưa lớn quá, hai người đứng gần như vậy mà chỉ nói có mấy câu cũng rất tốn sức.

Thế nhưng Hướng Dao chỉ cười cay đắng rồi dung mu bàn tay quẹt mạnh khoé mắt.

“Vậy sao? Nhưng hai người càng nhìn càng giống người một nhà.”

Đêm ấy Hướng Viễn đứng trong mưa nhìn theo bóng dáng khuất dần của Hướng Dao. Cô không đuổi theo bởi những lời cô nói Hướng Dao không chịu tin thì cô nói nữa cũng có nghĩa lý gì đâu? Từ hôm ấy, quan hệ chị em vừa được rã đông lại bắt đầu đóng băng. Hướng Dao không còn đến phòng trọ tìm Hướng Viễn, cũng không nhắc đến Diệp Quân nữa, hai chị em nếu có việc bắt buộc phải gặp nhau thì cũng rất lạnh nhạt.

Vẫn câu nói ấy: giữa hai chị em cũng như tình nhân, cũng phải có duyên phận, con người không thể chọn lựa huyết thống, người nào thân với nhau vốn đã phụ thuộc lẫn nhau nhưng tình cảm lại phân ra lạnh nhạt. Hướng Viễn không thể đảo ngược thái độ mỗi lúc một xa cách của Hướng Dao với mình. Hướng Viễn biết mình cũng phải có trách nhiệm nhưng cô đã cố gắng hết sức rồi. Có lẽ lão giang hồ lừa đảo chuyên nghề bói toán dưới gốc hoè già năm nào ít nhất cũng không nói sai một điểm, người như cô, vốn là duyên mỏng với người thân, mẹ, bố, em trai… Không một người thân có thể ở lâu bên cô, còn về Hướng Dao, xa cách cũng tốt, tự mỗi người sinh sống, như vậy cũng đủ rồi.

HẾT CHƯƠNG 15

CHƯƠNG 16

Diệp gia dậy cơn sóng ngầm

Khi đã trưởng thành lúc và cô và anh cũng như đang chơi trò cút bắt. Lúc cô cố gắng đến gần hơn thì anh lại mơ hồ vô định nhưng lúc cô lui lại một bước để bảo vệ mình thì anh lại lo sợ, không chịu buông tay.

Thứ duy nhất mang lại cho Hướng Viễn niềm vui là công việc với cường độ cao. Phần lớn thời gian, sự nghiệp đáng tin hơn con người, nếu bạn nỗ lưc mười phần thì chí ít nó sẽ báo đạp lại bạn ba phần. Ở Vĩnh Khải, đặc biệt là khi làm việc bên cạnh Thẩm Cư An, bắt buộc mọi lúc mọi nơi bạn đều phải như dây cót đồng hồ được vặn sẵn, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng mới theo kịp bước chân của anh, đến cả việc hô hấp cũng phải nắm bắt thời gian, nếu không hễ thở ra là sẽ tụt lại tận phía cuối cùng. Nhưng Hướng Viễn không hề cảm thấy khó khăn, nguyên nhân khiến cô cam tâm làm việc với Thẩm Cư An là, Thẩm Cư An là một người vô cùng thực dụng, là thuộc hạ của anh, làm việc vất vả gấp mấy lần các phòng khác nhưng lợi ích có được cũng không thấp. Hướng Viễn yêu tiền, mà cố gắng làm việc khiến cô kiếm được nhiều tiền. Kinh nghiệm và năng lực cũng được tăng lên mà hai thứ đó mang đến những cơ hội thăng tiến nhiều hơn, từ đó có nhiều tiền hơn. Đó là một công thức đơn giản nhưng rõ ràng, vì thế cô rất yêu công việc của mình.

Thẩm Cư An từng nói, đa số mọi người đều là một sợi dây, có người rất ngắn, giá trị thấp, gỡ mấy nút thắt ra thì cũng có chỗ dùng được; có người lại rất dài, có thể dùng vào rất nhiều việc nhưng rất dễ xoắn lại với nhau và rối tinh rối mù, lúc cần thì bắt buộc phải tốn nhiều công sức để gỡ bỏ, mà nếu gỡ quá nhiều sẽ thấy thừa; đương nhiên, nhiều hơn cả là những người như một sợi dây không dài không ngắn, dùng vào một chỗ thích hợp thì tất nhiên sẽ không thể nào tốt hơn, song đổi một nơi khác sẽ biến thành phế phẩm. Chỉ có Hướng Viễn, cô giống như một sợi dây có thể kéo dài ra vô tận, bạn muốn dài bao nhiêu, cô ấy sẽ cho bạn bấy nhiêu, hơn nữa luôn thích hợp làm mọi việc, sẽ không thấy ngắn quá, tất nhiên cũng không có chỗ nào thừa và lúc không cần đến, cô ấy sẽ thoải mái tự nhiên co lại thành một đoạn lặng lẽ, không quấn rối lại nên không cần phí sức, nhưng bạn mãi mãi không biết được cô có thể kéo giãn ra đến mức độ nào.

Hướng Viễn đã gián tiếp nghe được “lý luận sợi dây” này. Lúc ở trước mặt Thẩm Cư An cô chỉ cười bảo: “Tôi có quyền xem như Phó tổng giám độc Thẩm đang khen tôi.”

Thẩm Cư An vẫn mỉm cười: “Sao lại không phải là khen? Chẳng qua tôi chỉ muốn nói, người thông minh khó tránh khỏi lúc mất đi sự tinh ranh, người cần mẫn lại sợ ngất ngu ngốc, người vừa thông minh vừa cần mẫn chẳng phải là không có nhưng thường thì khó kiếm, hiếm có nhất là vừa tinh rang vừa biết kiềm chế, tỉnh táo nhưng lại quyết đoán.”

Hướng Viễn khoanh hai tay lại: “Sao tôi cứ cảm thấy người mà Phó tổng giám đốc Thẩm nói là chính bản thân anh vậy”.

“Đây có lẽ là nguyên nhân mà tôi xem trọng cô. Tiếc là cô lại là phụ nữ nên những đặc trưng như thế mà ở phụ nữ thì chưa chắc là chuyện tốt”, Thẩm Cư An ý nhị.

Hướng Viễn nói: “Không sai, phụ nữ giải quyết vấn đề bằng tình cảm. Nhưng dưới động lực tình cảm, họ lại có thể đi xa hơn đàn ông rất nhiều.”

Thẩm Cư An ôm đầu cười phá lên: “Cô và Chương Việt đúng là hai mẫu người hoàn toàn khác nhau. Cùng một con đường, nếu đi đến điểm chết, cô ấy luôn nghĩ cách tìm một lối ra khác cho mình, còn cô lại dọn dẹp sạch sẽ mọi chướng ngại trước mắt.”

Hướng Viễn đột nhiên nhớ đến Chương Việt. Sau khi say khướt, có lẽ chính do cách nghĩ độc đáo nên cô ấy bắt buộc phải tìm cho mình một lối ra. Thế nhưng Hướng Viễn chưa bao giờ nói nhiều về quan hệ vợ chồng của người khác, quan trọng hơn là, cô nghe thấy Thẩm Cư An nói: “Nhưng Hướng Viễn này, người như cô chắc không cần thiết phải để mình đi đến điểm chết đâu, những con đường bày ra trước mắt cô rất nhiều, Vĩnh Khải có là nơi tốt nhất thì chưa chắc cô sẽ đi đến tận cùng con đường này, những cơ hội có thể khiến cô phát triển năng lực tối đa vẫn còn nhiều ở phía trước.”

Hai tháng sau, tròn hai năm ba tháng Hướng Viễn đến làm việc ở Vĩnh Khải, cô chính thức thoát khỏi thân phận trợ lý, thăng chức thành chuyên viên khai thác thị trường. Vĩnh Khải là nơi đầy ắp cơ hội, chỉ cần chờ người đến nắm bắt. Chức vụ của Hướng Viễn tuy không phải là cao, cũng chẳng phải thấp nhưng cô chỉ là một cô gái trẻ, tự mình phấn đấu như vậy nên mọi người đều khâm phục cô. Người hâm mộ đố kỵ không phải là không có, nhưng chẳng mấy ai nói xấu cô, nguyên nhân là do, ngoài sự cố gắng và thành tích nổi bật thì cô còn có mối quan hệ giao tiếp tốt với mọi người. Cô không quá thân mật với ai, cũng không khiến người ta ghét bỏ, đôi mắt một mí của cô quả thật rất đáng yêu, lúc cười nhìn rất giống một nàng cáo vô hại.

Khi lệnh điều động được ban ra, một đám đồng nghiệp đòi cô phải mời cơm. Tính Hướng Viễn vốn tiết kiệm, không thích phô trương nhưng khi cô định nghĩ cách thoát thân Chương Việt đã rất nhanh chóng tham gia vào hội, nằng nặc bắt cô đãi một buổi thịnh soạn ở “Tả Ngạn”. Nói theo cách của Chương Việt thì, không có từ nào có thể diễn đạt được cảm giác khoái chí của cô khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ mỗi khi phải thánh toán tiền của Hướng Viễn.

Hướng Viễn trước đó cứ thoái thác bảo hôm khác sẽ đãi. Đó không chỉ là kế hoãn binh mà quan trọng hơn, hôm đó là ngày sinh nhật năm mươi tám tuổi của Diệp Bỉnh Lâm. Do cũng không phải là đại thọ nên Diệp Bỉnh Lâm không định đã tiệc tưng bừng nhưng ông cũng mời bạn bè thân thuộc đến nhà họp mặt. Ông bảo Diệp Quân gọi điện cho Hướng Viễn, nhất định bắt cô phải đến dùng cơm. Hướng Viễn hai bên đều khó xử, cuối cùng đành nói rõ tình hình với Diệp Bỉnh Lâm, cô gắng hết sức kết thúc bữa tiệc bên Chương Việt rồi đến thẳng Diệp gia.

Tháng Mười ở thành phố phương Nam, trời sập tối rất nhanh, Hướng Viễn bị Chương Việt ép uống hai cốc, lúc cô mặt đỏ tía tai cáo từ các đồng nghiệp rồi ra khỏi “Tả Ngạn” thì thành phố đã lên đèn lấp lánh. Cô ngồi taxi, thấy điện thoại có năm cuộc gọi nhỡ mà trước đó do ầm ĩ quá nên không nghe thấy. Số gọi đến có hai cuộc là từ nhà họ Diệp, hai cuộc là di động của Diệp Quân, còn có một cuộc gọi của Diệp Khiên Trạch. Diệp Quân thúc giục cô là chuyện bình thường, song Khiên Trạch và cô thì khá lâu rồi không liên lạc. Hướng Viễn không gọi lại, chỉ nói với tài xế: “Cảm phiền nhanh một chút”. Sau đó quay cửa kính xe xuống, gió đêm mát lạnh thổi qua gương mặt nóng rực của cô, cảm giác lạnh lẽo.

“Tả Ngạn” không xa Diệp gia lắm, lúc nhẫn chuông cửa, Hướng Viễn thầm nghĩ có lẽ vẫn kịp chúc thọ chú Diệp tại bàn ăn. Cửa mở ra rất nhanh, người đứng ở cửa không phải là dì Dương mà là Diệp Quân sắc mặt có phần lo sợ.

Diệp Quân nhìn thấy Hướng Viễn, đôi mắt sáng lên vui mừng rồi vội vã kéo cô sang một bên. Hướng Viễn nghi ngại, chưa kịp hỏi có phải đã vảy ra chuyện gì không thì trong nhà đã vang đến tiếng bát đũa rơi vỡ và giọng trách mắng giận dữ của Diệp Bỉnh Lâm.

“Đang yên đang lành, có chuyện gì thế?”, Hướng Viễn hạ giọng nói.

Diệp Quân kề sát tai cô thì thào: “Vốn đang ăn uống rất vui vẻ nhưng bố em nhận được điện thoại không biết ai gọi đến nhưng bắt đầu nổi giận với chú Hai. Hình như là về tài khoản công ty thiếu tiền hay sao ấy…”

Hướng Viễn biết “chú hai” mà cậu nói chính là Diệp Bỉnh Văn. Không biết tại sao khi biết người gây họa là ông ta, cô lại thở phào nhẹ nhõm. Diệp Quân giục cô vào nhà, cô lại chần chừ. Cho dù bên trong xảy ra chuyện gì thì cũng là vấn đề riêng nhà họ Diệp, cô không chắc mình xuất hiện lúc này là thích hợp hay không nữa. Thế nhưng người trong nhà đã phát hiện ra động tĩnh bên ngoài, giọng trách mắng của Diệp Bỉnh Lâm ngừng lại mất giây, rồi hỏi: “Hướng Viễn à?”

“Là cháu đây, chú Diệp. Xin lỗi, cháu đến muộn quá.” Hướng Viễn chỉ còn nước liều mạng tiến vào, vờ như không nhìn thấy tình trạng thê thảm, lộn xộn trên đất, cùng vẻ mặt kỳ quặc của những người đang ngồi quanh bàn. Lúc cô tiến về phía bàn ăn, dì Dương đang bận quỳ xuống thu dọn tàn tích. Chỉ trong tích tắc, những gương mặt vởi vẻ biểu cảm kỳ lạ khác nhau đã được Hướng Viễn thu vào đáy mắt: Diệp Bỉnh Lâm gương mặt nổi cơn thịnh nộ thì không cần nói, bà Diệp vốn trước nay dịu dàng, trầm tĩnh ngồi bên cạnh chồng, vẻ mặt như thất thần lạ thường. Mấy bà cô của Diệp Khiên Trạch và Diệp Quân cũng ở đó, cùng không hẹn mà đều im thin thít, nhìn thấy Hướng Viễn bước vào, hai người trong số đó hạ giọng thì thầm với nhau. Chỉ có Khiên Trạch là đứng dậy, mỉm cười với cô, thế nhưng gương mặt vẫn lộ rõ tâm sự. Vết thương của Diệp Linh hầu như đã ổn hơn rất nhiều, gò má cũng căng đầy hơn trước, vừa như điềm nhiên vô sự uống nước hoa quả vừa nhìn Khiên Trạch, cơ hồ mọi tranh cãi xung quanh đều chẳng liên quan gì đến cô. Diệp Bỉnh Văn là trung tâm cơn bão đang dựa lưng vào ghế, đùa vờn chìa khóa xe trong tay, vẫn vẻ mặt đùa bỡn hờ hững.

Diệp Bỉnh Lâm nhìn thấy cô thì thở dài, vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh nói: “Hướng Viễn, cháu ngồi xuống đi. Ngồi xuống xem Diệp gia nhà chú đã sản sinh ra những người xuất sắc kiểu gì đây.”

“Anh!” Diệp Bỉnh Văn liếc Hướng Viễn một cái, nhướn mày nói: “Cho dù có việc gì cũng không cần thiết phải nói trước mặt người ngoài cuộc”.

Hướng Viễn lặng thinh như không nghe thấy ông ta nói gì, đưa tay đón lấy cốc nước Khiên Trạch đưa đến. Nước rất nóng nhưng khi chạm vào tay lại thấy lạnh lẽo.

Diệp Bỉnh Lâm cười nhạt: “Thế mà chú cũng nói ra được à? Cô bé là người ngoài nhưng việc chú làm có giống hành động của người trong nhà không? Một trăm bốn mươi ba vạn, chú nói một câu mất là mất à? Nếu chú không phải họ Diệp thì có to gan thế này không?”

Diệp Bỉnh Văn tì tay vào cạnh bàn: “Anh cả, anh đã làm kinh doanh bao năm thì cũng phải biết làm ăn có lời ắt có lỗ. Đúng thế, em đã dùng số tiền chín mươi ba vạn để kinh doanh dầu khí với đối phương nhưng không ngờ tên đó lại ỷ thế có bố đang làm quan để thoái thác, chớp mắt đã chạy biến ra nước ngoài mất tích. Nhưng em làm việc này cũng vì nghĩ cho công ty, nếu làm ăn thành công, công ty chẳng cũng được lợi hay sao?”

Diệp Bỉnh Lâm tức đến phát run: “Được, chú cứ bảo một lòng một dạ muốn cong ty phát triển, thế chú thì cầm năm mươi vạn đi đánh bạc, thua sạch sẽ chẳng còn gì cũng là vì công ty à? Chú còn mặt mũi nào giải thích với tôi nữa hả?”

“Em cũng biết không nên đánh bạc nhưng anh cũng phải xem người đánh bạc với em là ai chứ? Đó đều là những nhân vật quan trọng trong việc đầu tư phát triển của công ty mà bình thường cho dù chúng ta có lòng tặng tiền thì người ta cũng chưa chắc chịu nhận. Anh cả, con đường này chính là thế, không thua bạc số tiền đó thì không thể mở ra con đường mới được.”

“Chú còn dám gọi tôi là “anh cả”? Trong nhà này tôi là anh cả của chú còn trong công ty tôi mới là người chịu trách nhiệm. Trước khi chú làm những chuyện này cũng không nghĩ đến việc hỏi ý kiến tôi hả?”

“Nếu em hỏi anh thì kết quả thế nào trong bụng mọi người đều rõ. Anh cả, em thừa nhận Giang Nguyên là do một tay anh gây dựng nhưng bây giờ thời đại đã khác, những cách làm cũ của anh còn áp dụng được sao? Đừng nói với em rằng anh không ý thức được những công trình mà công ty chúng ta nhận thầu càng lúc càng ít, thêm nữa là giá thành vật tư mỗi ngày một cao, những công trình kiến trúc, khai thác ấy có nơi nào không có ý đồ đen tối? Anh cứ kinh doanh vật liệu xây dựng một cách nghiêm chỉnh, cho dù là bận cả năm, chỉ dựa vào có một chút lợi nhuận thì duy trì được bao lâu? Mấy trăm miệng ăn trong công ty đều há ra chờ cơm. Lúc đầu anh bảo em phụ trách đầu tư quảng cáo cho công ty, chẳng phải cũng muốn tìm một đường ra khác hay sao?”

“Nhưng con đường khác mà tôi chỉ không bao gồm con đường tà đạo bất chính đó!”, Diệp Bỉnh Lâm đập mạnh lên mặt bàn, bát đũa trước mặt mỗi người đều rung lên, “Bỉnh Văn, tôi đã già rồi, mấy năm nay cũng lực bất tòng tâm, nhưng như vậy không có nghĩ là tôi đã mù mờ. Chín mươi ba vạn đó là vốn lưu động cho bên chú, chú cứ nói là lỗ rồi, tôi cũng không muốn truy cứu nhưng năm mươi vạn thua bạc đó là tiền trong tài khoản của Giang Nguyên. Chú phụ trách phòng tài vụ nhưng tôi chưa hề ký xác nhận kế hoạch dùng số tiền đó, đến của dấu mộc riêng của tôi chú cũng dám làm giả thì còn việc gì chú không dám làm hả?”

Diệp Bỉnh Văn lần đầu im tiếng trước sự chỉ trích của anh mình.

Diệp Bỉnh Lâm lại không có ý bỏ qua dễ dàng, ông từ từ rút từ trong túi áo khoác ra một dấu mộc màu vàng, kích thước 2cm x 2cm, nhỏ nhưng ẩm ướt, khẽ ném nó lên trên mặt bàn, Hướng Viễn lại cảm nhận được khoảnh khắc đó khi nó rơi trên mặt bàn gỗ, có người run lên rất khẽ.

“Hay dấu mộc chú đóng vốn không phải là giả?” Diệp Bỉnh Lâm cố gắng khống chế giọng nói của mình nhưng đôi tay lại nổi đầy gân xanh: “Chắc chú biết theo chế độ của Giang Nguyên, người quản lý sổ sách tài vụ khi chưa được sự cho phép thì nghiêm cấm có dấu mộc riêng. Dấu mộc này tôi luôn mang theo bên người, chú có thể nói cho tôi biết, sao chú có thể lấy được nó?’

Diệp Bỉnh Văn sắc mặt thoáng thay đổi: “Là do em nhân lúc anh không chú ý đã lấy đi rồi lại lén lút để vào chỗ cũ. Có năm mươi vạn, em cứ nghĩ nếu vụ làm ăn dầu khí đó thành công thì sẽ suôn sẻ bù vào khoản tiền đó”.

“Tự chú lấy?”, Diệp Bỉnh Lâm cười lên một tiếng, đôi mắt lại như có sương mù lạnh lẽo. “Chú lấy từ đâu rồi trả về đâu? Chú xem tôi là đồ ngu thật hả? Các người đều cho tôi là mù mờ hả?”

Câu nói này vừa thốt ra, bốn bề đều tĩnh lặng đến mức khiến người ta tâm hoảng ý loạn, tiếng hít thở cũng nén lại.

“Anh cả, anh cũng biết là chị em chúng em thật sự không biết gì cả”, một trong các bà cô của Diệp Khiên Trạch lến tiếng. Tuy họ đều mang họ Diệp, cũng nhận được sự quan tâm chăm sóc chu đáo của Diệp Bỉnh Lâm, qua lại thân thiết nhưng họ không nắm giữ chức vụ gì trong Giang Nguyên, hơn nữa quan hệ vốn vẫn có khoảng cách nên khả năng lấy được dấu mộc riêng là rất nhỏ, đương nhiên có thể xem như vô sự.

Diệp Bỉnh Lâm không nói, chẳng ai biết trong lòng ông đã có đáp án hay chưa, cũng không thể đoán được câu trả lời ấy sẽ mang đến hậu quả ra sao.

“Không ai muốn nói cho tôi biết đúng không?” Ông lần lượt nhìn từng người trong nhà, sự thất vọng, đau lòng và phẫn nộ cùng lúc xuất hiện trong đôi mắt. Đúng, năm mươi vạn, Giang Nguyên không thiếu năm mươi vạn này, ông cũng không thiếu năm mươi vạn này, nhưng ông đã làm ăn nửa đời người, chưa hề cảm thấy thê thảm như bây giờ, đến cả sự tín nhiệm giữa người nhà với nhau mà ông trân trọng cũng đã bị tổn thương.

Trong tim người làm ăn năm mươi tám tuổi bỗng dưng thấy khô héo. Bỏ đi, bỏ đi, hà tất phải hỏi cho rõ? Em trai ông quả thực cần được giáo huấn nhưng với những người khác, cho dù người lấy dấu mộc là ai, vì cái gì, kết quả đều như một nhát dao đâm vào tim ông.

Ông nắm lấy dấu mộc trong sự yên tĩnh chết chóc. Đúng vào khoảnh khắc này, Diệp Khiên Trạch – con trai lớn của ông – đã lặng lẽ đứng dậy: “Là con, bố, con đã lấy. Con xin lỗi!”.

Vào thời khắc Diệp Khiên Trạch đứng lên, Hướng Viễn đã đột ngột kéo ghì anh lại. Ngoài sự đụng chạm ngắn ngủi khi đưa nước cho cô, đã lâu rồi cô không chạm vào tay anh. Cảm giác lúc ấy như một con rắn lạnh lẽo, cô biết, sự ẩm ướt đó đều là do mồ hôi đang toát ra.

Nhưng rốt cuộc cô cũng chẳng thể ngăn cản anh, đôi tay ấy trượt khỏi những ngón tay cô như một con rắn.

“Là con, bố, do con lấy. Con xin lỗi!”.

« Con ? » Diệp Bỉnh Lâm cố hết sức cười phá lên, sắc mặt đỏ bừng : « Con nói là con lấy ? ». Người chất vẫn như thể càng không chấp nhận được sự thực, đó là con trai ông, là đứa con trai ông tin tưởng nhất.

Diệp Khiên Trạch cúi đầu, giọng nói rất bình tĩnh : « Bố, thực ra chú Hai nói đúng một số việc. mấy năm gần đây, Giang Nguyên mỗi lúc một khó khăn. Ngay trong tỉnh này đã có rất nhiều công ty nhỏ kinh doanh cùng một sản phẩm với chúng ta nhưng họ lại phất triển mạnh hơn là do họ dựa vào cái gì chứ? Không phải chất lượng, cũng không phải danh tiếng, mà là đi cửa khác, mà bắt buộc phải dùng tiền để đổi lấy, chỉ là con không ngờ điều này khiến bố đau lòng như thế, đặc biệt là một ngày như ngày hôm nay. Đều là lỗi của con, bố, con xin lỗi ! »

« Anh nói bậy, dấu mộc là con lấy », Diệp Linh đứng phắt dậy.

Diệp Khiên Trạch lo lắng, hạ giọng bảo : « A Linh, em chẳng hiểu gì đâu. Lúc này còn gây chuyện gì nữa. »

« Anh nói là anh lấy, vậy em cũng có thể nói là em lấy. »

« Các con đang làm gì thế hả ? », bà Diệp khóc với vẻ đau khổ.

Sắc mặt của Diệp Bỉnh Văn càng u ám hơn : « Cho dù là lỗi của em thì em đền năm mươi vạn là được chứ gì ? Có cần làm lớn chuyện thế không ? »

« Bỉnh Văn, chú nói ít thôi », một người chị họ của ông lên tiếng.

Không ai chú ý thấy sắc mặt của Diệp Bỉnh Lâm từ lúc nào đã từ đỏ bừng biến thành xanh xám, sau đó là tái xám. Ông trừng trừng nhìn cảnh tượng trước mắt, không nói nửa câu, sau đó thân thể như một bức tượng đất, ngã vật trên ghế xuống đất.

Hướng Viễn nhanh tay nhanh mắt, đưa tay ra đỡ. Người mất đi ý thức nặng như đá tảng, huống hồ là Diệp Bỉnh Lâm cao to đang độ phát tướng. Dù cô cũng không phải dạng sức lực yếu đuối nhưng khi cố gắng đỡ cơ thể đang ngã xuống đất cũng bị kéo ngã lăn ra đất. Cũng may Diệp Quân bay ngay đến giúp một tay nên Hướng Viễn mới không bị ngã thảm thương.

Hai chú cháu Diệp Bỉnh Văn và Diệp Khiên Trạch cũng phản ứng ngay.

« Bố ! »

« Anh cả ! »

Mấy đôi tay xem như cũng đỡ được người đang nhắm nghiền mắt kia. Bà Diệp ôm lấy mặt, phát ra tiếng nấc nghẹn ngào như thể đang khóc, Diệp Linh như bị giật mình khiếp đảm, đờ đẫn cả người, ba người cô họ thét lên.

« Bố, bố… bố sao vậy ? gọi điện thoại, mau gọi xe cấp cứu đi ! », Diệp Khiên Trạch quỳ xuống cạnh bố mình, vừa hối hận vừa cuống quýt, giọng nói khàn đặc.

« Vâng ! » Diệp Quân như tỉnh mộng, vội vã chạy đi lấy điện thoại.

Hướng Viễn đặt một tay lên vai Diệp Khiên Trạch : « Tôi đang gọi, tôi đang gọi… sẽ không sao đâu… »

Tay cô như có một ma lực kỳ lạ khiến Diệp Khiên Trạch khi ấy đang hoảng loạn thất thần như một con cừu non bỗng tìm thấy chỗ dựa trong tích tắc. Anh và Diệp Bỉnh Văn cẩn thận đặt Diệp Bỉnh Lâm nằm ngay ngắn lại rồi cứ thế nắm lấy tay bố mình. Hồi lâu sau, anh hơi nghiêng nghiêng đàu trong hoảng loạn, lặng lẽ gối đầu lên mu bàn tay của co, Hướng Viễn cảm thấy sự ẩm ướt trên bàn tay mình.

Lúc này, Hướng Viễn đã gọi được cho bệnh viện, đọc địa chỉ rồi vội vã bảo Diệp Quân và dì Dương ra đầu đường để dẫn xe cấp cứu vào, cố gắng không chậm trễ. Bà Diệp được bà cô dìu đỡ, run lẩy bẩy ngồi cạnh chồng mình. Hướng Viễn cảm thấy mình đã làm tất cả những gì có thểm, bèn khẽ khàng rút tay ra nhưng lại cảm giác được nỗi đau của người đang gối lên tay cô.

Khi đã trưởng thành lúc nào cô và anh cũng như đang chơi trò cút bắt. Lúc cô cố gắng đến gần hơn thì anh lại mơ hồ vô định nhưng lúc cô lui lại một bước để bảo vệ mình thì anh lại lo sợ, không chịu buông tay.

HẾT CHƯƠNG 16