[Ansatsu Kyousitsu] Thiên Thê Truy Đuổi

Chương 46: Bi kịch anh em cùng quả pháo

Quả pháo này đáng sợ quá a. Mau đến cứu em gái.

~O~O~

Terasaka đang nói hăng say đột nhiên bị đánh gãy, có hơi hốt hoảng một chút. Không biết bị giật mình hay vẫn là do khác.

"Nhưng mà, làm sao có thể đẩy thầy xuống nước đây?" Koro-sensei xem một đám đều ở dưới nước, nở nụ cười bất thiện, "Dùng tay không có vẻ bất khả thi rồi."

Sau đó Koro lại nhìn xem mặc đồng phục ngồi một bên xem diễn Akaori cùng Nicky, hắc hắc cười, "Xem ra hai đứa nhóc này vẫn là không có tí cộng đồng tâm nào."

"Không có a, em đương nhiên có kế hoạch của chính mình rồi." Akaori phe phẩy đầu.

Nicky: ha ha ha.

Akaori vắt chéo chân sáng lạn cười, "Em đang ở học hỏi, học hỏi." cô chép miệng, tay vắt sau gáy, "Lập một kế hoạch ám sát không hề dễ, em muốn cẩn thận nga. Không phải cứ muốn làm gì thì làm."

Terasaka cả người ngứa ngáy. Có cảm giác Akaori đang ở mắng chính mình. 

Cậu ta xem chính mình trên tay cây súng, cái này là Shiro đã đưa cho Terasaka dùng để ra tín hiệu. Chỉ cần bóp cò, Itona sẽ lao ra đẩy Koro xuống nước.

"Nhưng mọi thứ đã được tính kĩ lưỡng rồi." Shiro trốn ở đâu đó trong khu rừng, cách đó không xa đứng trên cành cây không ai xa lạ chính là Itona, "Việc để hắn ra hồ nước như vậy cũng là một mánh của ta."

Hai người không biết ở đâu toát ra, từ xa xem hồ nước "biểu diễn".

Không khí căng thẳng, Terasaka cùng Koro đối diện đang cầm súng chĩa về phía ông ta, "Ngươi chuẩn kĩ chưa, tên quái vật?"

Koro-sensei như thường đứng ở đó, không hề có chút nào ảnh hưởng bởi không khí hiện tại. Còn có điểm hài hước nói, "Tất nhiên là rồi chứ. Ta cũng hết chảy nước mũi rồi."

"Ta vốn dĩ đã không ưa gì ngươi." Terasaka buông lời độc ác, "Ta đã chịu hết nổi rồi. Mau cút đi!"

"Hà hà. Hiểu rồi." Khuôn mặt màu vàng chuyển sàng từng vòng xanh trắng đan xen, "Sau khi cả lớp hoàn thành xong vụ ám sát này thì chúng ta hãy nói chuyện riêng nhé."

Terasaka gân trán thẳng nhảy, tức giận bóp cò. Itona, lên đi!

...

Một con quạ bay qua bầu trời thét lên một tiếng.

Bên dưới hồ nước, mọi người đần thối mặt. Một hồi cả đám như ong vỡ tổ ồ lên, "Terasaka! Tính chơi bọn này hả!?"

Terasaka nhìn trong tay cây súng hoàn toàn không có tí phản ứng nào, sắc mặt ngây như phỗng. Sau đó cậu ta nhìn xung quanh. Hoàn toàn không có gì xảy ra hết!

Itona đâu!?

Koro nhìn đột nhiên ngớ người Terasaka cười không hề thiện ý, "Xem ra kế hoạch ám sát của em chưa bắt đầu liền đã thất bại rồi."

Ở đâu đó trong rừng cây, Shiro trợn to mắt. Như thế nào có thể như vậy! Đáng lẽ mọi chuyện không phải như vậy mới đúng!

Rốt cuộc hắn đã sai ở đâu vậy...

Đột nhiên lúc này Shiro đầu óc thanh tỉnh trở lại, hắn nhớ lại tối qua Terasaka lời nói. 

'Hình như cậu ta biết gì đó...'

Simizu Akaori... chẳng lẽ thật sự là con nhóc đó!?

"Như vậy trận này ám sát kết thúc rồi có phải không? Đi trở về thôi, chúng ta cần phải nói chuyện với nhau đấy Terasaka-kun." Koro-sensei trở lại làm một người thầy giáo.

Terasaka nắm cây súng, đối với trong cánh rừng hét toáng lên, "Itona! Mau ra đây tiêu diệt hắn đi! Cậu còn muốn chờ cái gì nữa hả!?"

Tập thể lớp E nghe Terasaka đối với với xung quanh la hét, có chút hoảng sợ leo lên bờ, lui về phía sau.

Trong lúc tức giận, cậu ta vô tình tiết lộ một ít chuyện đã làm khiến Shiro không thể nào đứng yên, đành phải ra mặt.

"Lâu rồi không gặp, Koro-sensei."

Koro-sensei nhìn trước mắt người, sửng sốt một chút. Sau đó xúc tu chỉ vào hắn ngươi ngươi ngươi nửa ngày.

Mọi người: ...

Cái quái gì đang diễn ra vậy? Sao ông ta lại ở đây giờ này?

Mọi người dừng lại suy nghĩ một lát, liên tưởng một chút lại với nhau đột nhiên nghĩ ra cái gì. Ánh mắt bất thiện nhìn về phía Terasaka.

Koro sửa sang lại một chút cảm xúc, nhìn về phía đối diện hai người, mỉm cười nói, "Anh là đưa Itona đến đi học sao? Hôm nay đã trễ như này, ngày mai đến sớm hơn nhé."

Shiro hay ống tay khoanh trước ngực, ha ha cười nhìn ông ta, "Koro-sensei, ông biết chúng tôi ở đây làm gì phải không? Công nhận, học trò của Koro-sensei đúng là không giống người thường."

Mọi người theo hắn ta nhìn lại, xem bên kia hai người đang ở trong bụi cây lục lọi gì đó.

"A rê rế, cậu xem cái này là gì vậy?" Akaori khuôn mặt sửng sốt, cầm trong tay cái hộp gì đó đưa lên, cố tình nói to.

Nicky cầm lấy nó, tay che lại miệng hốt hoảng, "Cái này giống pháo quá ha!"

Akaori gật đầu lia lịa, gương mặt nữ sinh tràn đầy tò mò cùng hứng thú, quơ tay múa chân nói, "Nếu là pháo thì có phải nó sẽ nổ thật tooooo hay không!?"

"Đúng đúng đúng, nổ to phá hủy một cái hồ bơi không có là gì đâu nha!" Nicky đi theo nói.

Mọi người xem hai cái ngồi xổm một góc kẻ vẽ người họa, hắc mặt. 

"À mà cái này sao lại ở đây vậy kìa! Nếu như nổ một phát thì làm sao bây giờ? Đáng sợ quá a, anh trai mau bảo vệ em." Akaori ôm cánh tay sờ soạng, sắc mặt tái nhợt ngã vào Nicky trong lòng ngực.

"Không sao, anh sẽ bảo vệ em. Sẽ không có trái bom nào nổ được chúng ta cả." Nicky nói xong câu này, không biết đều nhớ tới cái gì, cả hai sắc mặt hiện lên ngượng ngùng thần sắc.

Ai, tâm có chút đau.

Mọi người: ...

Tú cái gì anh em bi kịch? Tú cho ai xem?

Mọi người nháy mắt nghẹn một bụng buồn cười cùng tức giận. Rõ ràng đều diễn, còn diễn như vậy dở. Đi xuống đài đi! Rốt cuộc bi kịch chỗ nào!

Koro-sensei xem hai người, khuôn mặt đen như đáy nồi. Hung thần ác sát nhìn về phía Shiro, "Ngươi dám nghĩ ra kế hoạch như vậy hay sao! Ngươi đúng là vô nhân tính!"

Làm một cái giáo viên có tâm, Koro-sensei mắng chửi người cũng muốn phải dùng từ hoa mỹ.