Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90

Chương 1

Tiếng bước chân vội vã của đôi xăng đan đế cứng vọng lên từ dưới nhà.

Diệp Chiêu cất vé xe lửa vào trong sách, khóa ngăn kéo lại, nhét chiếc chìa khóa buộc bằng dây đỏ vào túi quần, sau khi cất cẩn thận đâu vào đó mới đứng dậy mở cửa sổ nhìn ra ngoài.

Trên đường có rất ít người đi bộ, trưa tháng bảy nắng nóng gay gắt khiến đỉnh đầu của mọi người như bốc khói, Diệp Chiêu nhìn thấy em họ Diệp Tiểu Cầm đang ngậm một que kem và cầm một que kem khác ở trên tay, chạy lon ton đến cửa nhà.

Trong phòng vang lên tiếng bước chân, cầu thang gỗ truyền đến tiếng vang, không lâu sau cửa được mở ra, Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, nhét que kem đã bị chảy một nửa vào tay cô.

“Chị mau ăn đi!”Diệp Chiêu vội vàng há miệng ăn, mùi vị ngọt ngào quen thuộc và lạnh băng bắt đầu ùa vào trong miệng.

Diệp Tiểu Cầm liếm kem còn sót lại trên tay, sau đó lại nhét que kem của mình vào miệng vội vàng ăn.

Cô bé sợ người nhà trở về phát hiện mình ăn vụng kem sẽ bị đánh cho nên phải ăn lẹ.

Diệp Chiêu cẩn thận nhìn vết thương trên trán của Tiểu Cầm, nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”“Không đau nữa ạ.

”Tiểu Cầm năm nay được 9 tuổi, sắc mặt vàng như nến, nhỏ gầy hệt như một con chim cút, ngoại hình của cô bé nhìn nhỏ hơn nhiều so với tuổi thật.

Vết thương trên trán là do hôm qua bị chị hai cùng em trai đánh, trong nhà vốn trọng nam khinh nữ, trên có chị gái, dưới có em trai, cô bé bị kẹp ở giữa, ai cũng có thể bắt nạt, cho nên từ lâu cô bé đã không có cảm giác gì.

Đây là cuối tháng 7 năm 1988, là ngày thứ chín sau khi Diệp Chiêu xuyên đến đây.

Cô xuyên vào một quyển truyện thập niên và có cùng tên với nguyên chủ, hiện tại 17 tuổi, vừa bỏ lỡ cơ hội thi đại học vì bị bệnh.

Mẹ của nguyên chủ là một nữ thanh niên trí thức được điều xuống nông thôn ở một làng chài nhỏ ở phía nam, sau khi bà ấy sinh cô ra thì trở lại thành phố, cha cô coi cô như một gánh nặng, đem cô ném về quê nhà để vợ chồng bác hai nuôi nấng thay.

Năm đó là năm nghèo đói, cha cô lại đưa thiếu phí sinh hoạt, vợ chồng bác hai coi cô như cỏ rác, trên danh nghĩa là nuôi nấng nhưng thực tế là từ năm Diệp Chiêu lên bốn năm tuổi đã phải bắt đầu làm việc nhà, sau này còn gánh vác trách nhiệm nặng nề là chăm sóc cho những đứa em họ của mình, quả thực chả khác gì một bảo mẫu.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đi lên cầu thang, kèm theo một giọng nữ chói tai: “Diệp Tiểu Cầm! Tao thấy mày mua hai que kem rồi, mày còn dám nói không trộm tiền của tao hả, để xem tao có đánh chết mày hay không?!”Là chị hai Diệp Tiểu Trân đã quay lại, Tiểm Cầm sợ đến mức nuốt vội que kem lạnh lẽo và ném vỏ kem ra ngoài cửa sổ.

Diệp Chiêu hơi híp mắt, bộ dáng đáng thương cùng khiếp sợ của Diệp Tiểu Cầm rất giống với vẻ mặt của cô khi còn nhỏ mới vào cô nhi viện, bị những đứa trẻ lớn khác bắt nạt không ngừng.

“Đừng sợ.

”Trước cửa phòng có một cái chậu đựng bột khoai lang, trong lòng Diệp Chiêu lóe lên một ý tưởng, lúc trước khi còn ở cô nhi viện cô chưa bao giờ ăn thiệt, cũng không thiếu những màn đấu trí đấu dũng.

Cô ngậm que kem trong miệng, mở cửa phòng ra một nửa, đạp lên trên ghế đem chậu bột khoai lang đặt lên khung cửa.

Tiểu Cầm sợ tới mức hô lớn: “Chị!”“Hừ!”“Mày tưởng có người bảo vệ là tao không dám đánh mày hả?!” Giọng nói của Diệp Tiểu Trân ngày càng gần!.