Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90

Chương 14

Diệp Định Quốc bùng nổ, họ luôn nghĩ rằng Diệp Chiêu đang trốn ở nhà bạn học của cô, ai có thể ngờ rằng cô sẽ can đảm đến mức bỏ chạy theo hướng ngược lại rồi đi đến lãnh thổ khác chứ."Mày đang làm gì ở Thâm Thành?""Con về đó tiếp tục học tập."Diệp Định Quốc thốt lên một tiếng: "Mày điên rồi!"Diệp Chiêu cười nhạt: "Chà, cứ nghĩ con điên rồi cũng được.

Kỳ thi tuyển sinh đại học năm sau, con sẽ làm tốt hơn Bạch Lộ.

Con sẽ trở về nơi ở của mình để ôn tập cho kỳ thi tuyển sinh đại học và con cũng sẽ mời cô ta về quê ôn thi đại học, như vậy mọi người sẽ công bằng.""Mày thật ngây thơ, mau lập tức xuống tàu mua vé khứ hồi ngay cho tao." Diệp Định Quốc cảnh cáo: "Đừng lãng phí thời gian của tao, nếu không đừng trách tao..."“Nếu không thì sao chứ?” Diệp Chiêu trực tiếp cắt ngang: “Muốn con trở về chi bằng nằm mơ đi! Nói như này nhé, con không quan tâm cha có kết hôn với dì Bạch hay không, nhưng con quan tâm sau khi cha kết hôn, Bạch Lộ có nhận được những lợi ích mà con không có được hay không, ít nhất là trước khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, còn sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, cha có thể làm bất cứ điều gì cha muốn.

Con sẽ không đưa sổ hộ khẩu cho cha bây giờ đâu!"Diệp Định Quốc tức điên lên, ông ta không hiểu tại sao suy nghĩ của cô con gái nhỏ lại điên rồ và vô lý như vậy.Ông ta tức giận nói: "Con muốn so với Bạch Lộ sao? Con có xứng không? Con có biết lần thi thử con bé được bao nhiêu điểm không? Con có nhớ lần kiểm tra trước mình được bao nhiêu điểm không? Con còn không xứng nhấc giày cho Bạch Lộ! Để con làm loạn cha cũng không biết con nghĩ như thế nào nữa, nói cho cha biết tại sao con đột nhiên muốn so với Bạch Lộ? Nếu con có thể làm tốt hơn Bạch Lộ trong kỳ thi tuyển sinh đại học, cha sẽ quỳ xuống xuống gọi con bằng “cha”."Hệ thống đang ở một bên ăn dưa bở cũng bị lời nói Diệp Định Quốc kích động, nó hào hứng to: "Để hắn quỳ, để cho hắn quỳ đi!"Đối mặt với đầu bên kia điện thoại, Diệp Chiêu nhàn nhạt cười khẩy: "Hiểu rồi.

Nếu con làm bài thi tốt hơn Bạch Lộ, đừng quên quỳ xuống gọi con một tiếng “cha” nhé."Diệp Định Quốc bất lực, ông ta rất tức giận mắng: "Cút ngay!"Diệp Chiêu: "Cha, cha còn nhớ sinh nhật của con không?"Diệp Định Quốc sững sờ, dường như bản thân đang cố nhớ lại ngày Diệp Chiêu được sinh ra, ông ta không thể quên ngày hôm đó.

Ông ta sẽ không bao giờ quên ngày ấy.

Ngày đó, ông ta run run cầm kéo cắt dây rốn, máu chảy khắp tay, ông ta cả đời này cũng không quên được.Tiếng còi tàu truyền đến bên tai, Diệp Chiêu không đợi trả lời, trực tiếp đặt điện thoại xuống....Hai tới ba tiếng sau Diệp Chiêu tỉnh lại, giường ngủ rất hẹp, để không đè lên Tiểu Cầm, cô khẽ xoay người nằm ở bên ngoài.Xe lửa rất yên tĩnh, hành khách đều ngủ say, bên tai cô tràn ngập âm thanh của thanh ray va chạm.Cô nhất định phải sống sót ở nơi này, bất luận dùng cách gì cô cũng không muốn trở lại thế giới ban đầu.

Không chỉ bởi vì nếu nhiệm vụ thất bại cô phải trở về làm người thực vật, mà thế giới đó không có người và đồ vật cô mong nhớ, ở đó chỉ có những ký ức mà cả đời này Diệp Chiêu không muốn nhớ lại.Cô sẽ không bao giờ quên cảnh cô được gửi đến cô nhi viện khi mới lên năm tuổi, tất cả những đứa trẻ đều tránh xa cô, chúng tò mò bàn tán sau lưng cô..