Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90

Chương 20

Cô lén liếc nhìn nam sinh to con đối diện, ngọn đèn đường bên cạnh chiếu ánh sáng từ trên đầu xuống chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của anh, không giống như các nam sinh bình thường khác, người này rất đẹp trai.

Anh có mái tóc bồng bềnh và khá mỏng, trên trán lấm tấm mồ hôi, ngay cả đường nét trên mặt cũng rất hút mắt, vừa thiện mà lại vừa ác, cổ tay của anh đã bị thương, anh đang quấn chặt miếng gạc lại.

Diệp Chiêu thấy anh siết chặt miếng gạc, quấn chặt vòng tròn, một vệt máu đỏ tươi thấm ra từ miếng gạc nhưng anh chỉ nhíu mày rồi im lặng.

Ở góc phố về đêm, giờ phút này không có người đi đường nào khác, trên nền xa xa truyền đến tiếng ồn ào, trông đặc biệt yên tĩnh.

Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảngLon nước ngọt trên tay Tiểu Cầm rơi xuống đất.

Không khí đột nhiên đông cứng lại, tay người thiếu niên dừng lại, cúi đầu khẽ quay đầu, lúc này mới phát hiện trong góc có một người đang đứng, dưới ánh đèn lờ mờ, là cô gái trắng đến mức phát sáng.

Liếc qua bìa cứng và lon trên tay cô gái, anh dừng xe máy trước rồi cúi xuống, nhặt lon dưới đất đưa cho cô.

Diệp Chiêu đã quen tự vệ nên không đưa tay ra, Tiểu Cầm vội nhanh nhẹn thu lại lon nước, không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Chàng trai nhấc chiếc mô tô lên, trực tiếp bước lên xe, ngửa đầu đội mũ bảo hiểm rồi vút đi trong nháy mắt.

…Mùa hè ở đây còn nóng hơn Uyển Thành, dù mở hết cửa sổ nhưng trong nhà vẫn không có gió.

Diệp Chiêu chạy tới hỏi bà chủ có quạt không, bà chủ liếc cô một cái như nhìn yêu quái, giống như đang nói đây không phải là khách sạn cao cấp thì làm sao có quạt được, cuối cùng bà chủ đưa cho cô một cái quạt đuôi mèo.

Trời oi bức lại có nhiều muỗi, dù rất buồn ngủ nhưng Diệp Chiêu vẫn không thể nào chợp mắt được.

Cô đành dùng tạm chiếc quạt đuôi mèo, quạt cho Tiểu Cầm đang ngủ ngon lành với nụ cười trên môi.

Diệp Chiêu chống tay nhìn chằm chằm trần nhà, suy nghĩ mông lung, cô nghĩ đến người ngồi trên xe máy kia, gương mặt tuấn tú, động tác đánh người dứt khoát và có phần tàn nhẫn, thật đặc biệt, thật thú vị, đây chắc hẳn là nhân vật trong truyện gốc.

Dù sao nguyên chủ cùng Bạch Lộ lớn lên ở Tăng Võ Vệ, về sau nguyên chủ cũng chỉ sinh sống ở nơi này, nam sinh kia cũng có thể cùng bọn họ kết giao, ai biết được việc gì đã xảy ra.

"Cô đang suy nghĩ cái gì thế?" Hệ thống đột nhiên hỏi.

Diệp Chiêu còn chưa trả lời, hệ thống không đợi cô trả lời nó lại hỏi: "Kế tiếp cô định làm gì?""Không phải tao đã nói rồi sao? Đi học, thi đại học, tìm mẹ của mi.

" Nói xong, Diệp Chiêu phát hiện lời nói hình như là chửi thề, liền bổ sung: "Tìm mẹ của nguyên chủ.

"Hệ thống không thèm để ý nói: "Ý tôi là, cô sẽ đối phó với cha mình Diệp Định Quốc như thế nào?"Diệp Chiêu ngáp một cái, xoay người: "Tao không có tính toán trước, đi từng bước một đi.

"Hệ thống không tin, nó đoán ra rồi, kí chủ không có quá nhiều ý kiến, chẳng qua là không thích cùng nó chia sẻ mà thôi.

"Tôi không tin.

"Đối mặt hệ thống dụ dỗ không tin cáo buộc, Diệp Chiêu không nhịn được bật cười, cô hỏi: "Mi có ý kiến ​​gì?"Hệ thống "Ha ha" hai tiếng, nghiêm túc nói: “Cuối cùng cô cũng nghĩ tới việc xin ý kiến của tôi sao.

""Nói đi, tao sẽ nghe.

""Tôi đề nghị cô cúi đầu trước, đừng cùng Diệp Định Quốc khiến mối quan hệ quá cứng rắn, e rằng ông ta sẽ không để cô đi dễ dàng như vậy.

”.