Ba! Chúng Ta Kết Hôn Đi!

Chương 17: Bạn Trai Tin Đồn

Hứa Minh Duật cực kỳ không vui khi bị Tống Ái Liên qua mặt, cô ta dám nói ba mình có việc gấp muốn anh nửa đêm qua bàn công việc, nhưng khi Hứa Minh Duật xuất hiện chỉ nhận được mỗi mình Tống Ái Liên với bộ đồ gợi cảm đang chờ đợi mình.

"Tôi đến đây để bàn công việc, chủ tịch Tống đang ở đâu?"

Cô nàng lả lơi đáp: "Ba em có chuyện gặp anh là thật, nhưng hiện tại đã giải quyết xong rồi nên ba cũng đã nghỉ ngơi, nếu anh không phiền có thể ở lại đây đêm nay, bây giờ cũng đã khuya rồi."

Bàn tay đút sâu trong túi quần nắm chặt lại kiềm nén, Tống Ái Liên xem ra chưa hiểu rõ con người của Hứa Minh Duật nên mới cư xử không suy nghĩ: "Tống tiểu thư, hôn sự giữa chúng ta chỉ là tin đồn, cô không sợ người khác đàm tiếu nhưng tôi sợ. Không còn gì nữa tôi xin phép!"

Khi Hứa Minh Duật định rời khỏi phòng khách Tống Ái Liên đã lấy sắp văn kiện đặt lên bàn, lời lẽ nghiêm túc khác hẳn cách cư xử vừa rồi: "Vốn dĩ nghe mọi người đồn đại anh là một khúc gỗ di động tôi còn bán tính bán nghi, nay được dịp tiếp xúc quả thật không sai."

Hứa Minh Duật nhận được tin nhắn của Lâm Tuyết Nhi gửi tới, đọc qua một lượt cũng cất vào túi ngồi trở lại bàn: "Cô thăm dò đủ rồi thì chúng ta bắt đầu, nhưng có một việc tôi vẫn không hiểu, cô thuê người chụp hình chúng ta là có ý gì?"

"Nếu đã là tin đồn thì cho nó lớn một chút, nó cũng không ảnh hưởng gì đến chuyện hợp tác của chúng ta, hơn nữa nếu anh đã biết tôi cũng không ngần ngại nói, chủ yếu vì ba tôi thôi. Hôn sự này tôi cũng không đồng tình."

"Tôi không tán thành cách làm đó, tôi tuyệt đối sẽ không kết hôn, đặc biệt vì lợi ích chính trị."

"Chuyện đó để sau đi, dự án lần này rất lớn, ngoài anh ra có rất nhiều người muốn hợp tác cùng tập đoàn Tống thị, nếu năng lực của anh không có gì nổi trội xin thứ lỗi tôi sẽ phải cân nhắc lại."-Tống Ái Liên đưa tay hướng về sắp văn kiện ý bảo anh cầm lấy: "Anh cứ cầm về đọc đi, ba tôi đã giao toàn quyền dự án lần này cho tôi quyết định, có gì cứ liên hệ trực tiếp với tôi nhé Hứa Tổng!"

Hứa Giai Mẫn ở trong trường là một học sinh rất thầm lặng không có gì nổi trội vì cô cũng không thích cảm giác đi đâu cũng luôn có người chú ý đến mình, thế nhưng cuộc sống bình yên đó không kéo dài được bao lâu kể từ khi cô lên trung học, nét đẹp sắc sảo nhưng thanh thoát của Hứa Giai Mẫn ngày càng thu hút sự chú ý của mọi người, đặc biệt khi đại thần của trường, Hoàng Thiếu Nghiêm là bạn thân mai trúc mã với cô, cho nên hai năm gần đây xung quanh Hứa Giai Mẫn rất ồn ào những tin tức của cô và Hoàng Thiếu Nghiêm.

Ngồi ở gốc cây đại thụ lớn ở sân trường, Hoàng Thiếu Nghiêm chán nản cho viên kẹo vào miệng nhai, vừa định gối đầu lên đùi Hứa Giai Mẫn nằm xuống đã bị cô đánh một cái phải ngồi dậy.

"Có nằm cũng phải là tôi nằm, đầu cậu nặng chết đi được."-Hứa Giai Mẫn nói xong liền nằm xuống luôn, tay đặt cuốn tập lên che khuôn mặt khỏi ánh nắng đang xuyên qua những tán lá cây chiếu xuống, lười biếng nhắm mắt lại ngủ.

"Người khác nhìn vào lại tưởng chúng ta là một cặp thật đó."

"Mặc họ, có cậu làm bình phong tôi khỏi sợ người khác làm phiền, nhận mấy bức thư tỏ tình phiền lắm."

"Nhưng lỡ tôi có người mình thích rồi thì sao? Như thế tôi trước mặt mọi người sẽ đá cậu à?"

"Mệt quá, khi nào có hãy tính tiếp, đừng ồn tôi ngủ."

Hoàng Thiếu Nghiêm vừa định nói gì đã bị đứng hình khi Lâm Tuyết Nhi bước tới gần và đứng trước mặt mình, cô ấy cứ như một nữ thần đang xông thẳng vào trái tim cậu học trò trẻ tuổi, với nét đẹp cá tính và nụ cười xinh đẹp của một phụ nữ trưởng thành.

"Là em phải không Tiểu Mẫn?"

Giọng nói vọng lại từ khuôn mặt đang bị che kín bởi cuốn tập: "Không phải!"

"Là cậu ấy đấy!"-đứa bạn phản bội chỉ tay vào người đang nằm trên đùi mình tố giác, lập tức nhận được cái nhéo vào hông đau rát khiến cho Lâm Tuyết Nhi bật cười.

"Đúng là em rồi, lúc nào cũng thích bạo lực như vậy."

Hứa Giai Mẫn ngồi dậy lườm Hòang Thiếu Nghiêm, sau đó mới quay sang Lâm Tuyết Nhi hỏi: "Sao đi đâu cũng gặp chị hết vậy?"

"Cái này không phải tôi cố ý, hôm nay họp cựu học sinh nên về lại trường, nghe mấy đứa trẻ bàn tán nói em và bạn trai đang nghỉ trưa ở đây nên đến chào hỏi một tiếng."

"Em không phải bạn trai của cậu ta đâu chị."-Hoàng Thiếu Nghiêm vội giơ tay phân bua, ngay lập tức nhận thêm cái lườm sắc lẻm của cô nàng khó tính.

"Chẳng lẽ cậu là con gái sao? Cậu là đại thần đó, giữ hình tượng chút đi!"

Lâm Tuyết Nhi nhìn cậu trai trẻ tuổi đã biết có cảm tình với mình nên cũng hào phóng nở nụ cười thân thiện: "Em là bạn của Tiểu Mẫn sao, em tên gì vậy?"

"Dạ, em tên Hoàng Thiếu Nghiêm."

"Hai người nói chuyện chán quá đi!"-Hứa Giai Mẫn đưa tay che miệng đang ngáp của mình lại.

"Nếu bất tiện vậy cậu đi chỗ khác đi, người quen của cậu mà cậu nói chuyện bất lịch sự quá đấy!"

Lâm Tuyết Nhi thích thú giơ ngón cái lên khen ngợi: "Em trai thật là hiểu chuyện đó, đến cả bạn em còn nhìn ra được em phải xem lại đi Tiểu Mẫn."

Hứa Giai Mẫn nghiến chặt răng nở nụ cười khó coi, tay ôm lấy cánh tay Hoàng Thiếu Nghiêm giả vờ thân thiết khi nhìn thấy vài đứa bạn đang đi ngang qua: "Bây giờ mà tôi bỏ đi thì người khác nhìn vào sẽ nói tôi bị cậu đá thật đấy, và nếu như vậy thật tôi thề sẽ giết cậu đó!"

Hoàng Thiếu Nghiêm nuốt khan, khuôn mặt tái nhợt không dám nói thêm tiếng nào, rất may đã đến giờ vào lớp lại nên cậu chào Lâm Tuyết Nhi rồi chạy đi trước.

"Em không đi học sao?"

"Tiết này thể dục nên tôi cúp, còn chị sao chưa về?"

"Lát nữa tôi còn đến phòng hiệu trưởng trao đổi về việc nhập một số trang thiết bị y tế mới, không chừng có thể đưa em về nhà luôn.". Truyện Thám Hiểm

"Không cần đâu, tôi có tài xế rồi."

"Ba em chưa nói với em tài xế có việc bận nên đã xin phép nghỉ buổi chiều rồi sao? Là ba em nhờ tôi đưa em về nhà đó."

Hứa Giai Mẫn mím môi, dạo này ba rất bận, thường xuyên không ở nhà đã đành, nay còn giao cô cho Lâm Tuyết Nhi nữa.

"Nếu em không thích đi cùng tôi cũng không sao, em cứ đón taxi về cũng được, xong việc tôi sẽ về trước."

Hứa Giai Mẫn thở dài, chỗ của cô làm sao bắt taxi, có mà đi xe buýt thôi. Vẫn là ngồi xe của chị ấy sẽ tốt hơn: "Được rồi, làm phiền chị một lần."

Lâm Tuyết Nhi mỉm cười định xoa đầu Hứa Giai Mẫn nhưng cô nàng đã nhanh hơn chụp được gạt ra, sau đó nằm xuống bãi cỏ ngủ tiếp. Hứa Giai Mẫn không hay biết rằng hành động của mình thêm một lần nữa khiến cho Lâm Tuyết Nhi bị rúng động, cảm xúc tưởng chừng như đã nguội lạnh nay một lần nữa sống dậy, dạt dào khôn xiết.

Xoay mặt đi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Lâm Tuyết Nhi rời khỏi nơi làm cho tâm trạng cô bị xáo động, ý thức cho Lâm Tuyết Nhi biết cô phải giữ khoảng cách với đứa trẻ này, không thể để quá khứ lặp lại như năm xưa nữa.